Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 243: Thiết Tam chết

Triệu Vô Cực chọn đúng lúc Thiết Tam buông lỏng nhất đột nhiên ra tay khiến hắn có chút bị bất ngờ, dưới tình huống trở tay không kịp như vậy Thiết Tam tuy có chút giật mình nhưng hắn cũng rất nhanh phản ứng lại, nội công lập tức bị điều động cả người cương khí lập tức sáng lên.

Thiết Tam hướng về Triệu Vô Cực đánh ra một quyền rống to:

“ tiểu tử, Viêm Đà xá lợi này ta đã đồng ý cùng ngươi chia sẻ ngươi còn không biết đủ sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Thiết Tam ta là loại người yếu đuối dễ bắt nạt sao”?

Thiết Tam cảm giác rất khó chịu, tên này thiếu niên chỉ là nhị lưu đỉnh phong cảnh, hắn lại dám xem thường bản thân mình, giống như là có thể ăn chắc hắn lập tức trở mặt vậy.

Ngươi từ đâu ra tự tin? Cho rằng ở khoảng cách gần đánh lén ta thật liền không thể đón được sao? Thật đúng là khinh người quá đáng!

Triệu Vô Cực nhìn đối phương đánh tới một quyền, tuy tốc độ tấn mãnh phá không mang theo từng tia âm bạo nhưng đối phương vì quá gấp gáp vận công mà sức mạnh chưa đạt được tới đỉnh phong, thế quyền cũng rất cứng ngắc đây chính là cơ hội của hắn.

Tử Hà Bất Diệt thần công điên cuồng vận chuyển, trên hai tay của hắn lập tức cương khí màu tím như là thực chất ngưng tụ thành hai cái bao tay bảo vệ lấy tay của hắn, Triệu Vô Cực cực nhanh bắt được quỹ đạo một quyền này của Thiết Tam, dưới chân thân pháp phát động nhẹ nhàng tránh ra một bên, tiện tay xuất ra một trảo đánh thẳng lên ngực của Thiết Tam.

Thiết Tam vốn đang vô cùng tức giận vì bị đối phương xem thường lập tức trong nháy mắt này tâm tình lạnh xuống như rơi vào hầm băng.

Hắn từ trên trảo của Triệu Vô Cực cảm nhận được một luồng sức mạnh không hề thua kém gì của hắn, thậm chí đối phương cương khí so với hắn còn mạnh hơn mấy phần, cảm giác nguy hiểm không ngừng ở trong lòng hắn kéo lên.

Nhưng Thiết Tam cưỡng ép đánh ra một quyền không hề đạt tới được sức mạnh tối đa cũng không hê thông thuận, bị Triệu Vô Cực dùng tốc độ cực kì nhanh chóng né qua, hắn còn chưa kịp biến chiêu thì đã bị Triệu Vô Cực một trảo đánh trúng.

Triệu Vô Cực trảo như cứng rắn như là bách luyện thép, cương khí của hắn thì sắc bén không thua gì cực phẩm bảo kiếm, vừa đánh lên người cảm giác như là bị một cái ưng loại yêu thú đánh ra một trảo vậy.

Phốc! răng rắc!

Lực lượng cực lớn nổ ra, Triệu Vô Cực ưng trảo như là dao nóng cắt vào mỡ bò, Thiết Tam cực kì tự tin cương khí hộ thân trong nháy mắt bị hắn đào ra năm cái lỗ ngón tay, xuyên thấu lực vô cùng ghê gớm.

Triệu Vô Cực cũng không dừng lại ở đó, hắn tay kéo mạnh một cái cương khí của Thiết Tam lập tức vỡ tung tóe, trên ngực của hắn từ ngực bên trái tới hông bên phải lập tức nhiều ra năm đạo huyết trảo, máu tươi trong nháy mắt giống như không cần tiền phun ra.

A a a a a!

Thiết Tam rống lên đau đớn, khóe mắt căng ra sắp nứt tơ máu tràn đầy khóe mắt, cả người như một cái con tôm co quắp lại, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng.

Khốn khiếp! tên này là từ lúc nào đột phá nhất lưu? Đại sự không tốt!

Hắn vốn cùng Lý Điệp đánh qua một hồi, sức lực đã có trên diện rộng rớt xuống, bây giờ lại cùng Triệu Vô Cực giao thủ, lấy mệt mỏi đối khỏe mạnh, lại là bị đánh lén, lập tức rơi xuống hạ phong.

Triệu Vô Cực cương khí không ngờ lại mạnh mẽ đến thế, cương khí của hắn ngưng tụ như thực chất, một trảo vừa ra liền có thể mạnh mẽ đột phá phòng thủ của bản thân, còn đánh trọng thương hắn, bây giờ Triệu Vô Cực cho dù không cần làm gì kéo thêm một lúc hắn chỉ sợ cũng sẽ bị đổ máu mà chết.


Thiết Tam cảm giác được tuyệt vọng, hắn cố nén đau đớn đưa ánh mắt nhìn lên Triệu Vô Cực thân ảnh.

Thiếu niên thân ảnh tuy không cao nhưng lại kiên nghị, ánh mắt lạnh lẽo trong suốt, sát phạt chi ý vô cùng nồng đậm.

Thiết Tam biết, Triệu Vô Cực quyết không buông tha bản thân, hắn hôm nay gặp đại họa.

Triệu Vô Cực cũng không dừng lại quá lâu, hắn cười lạnh nói:

“ ngươi cảm thấy ta không phải là đối thủ của ngươi sao? Không thể phá nổi cương khí của ngươi sao? Không đỡ nổi quyền của ngươi sao”?

Trên miệng lạnh lùng nói chuyện, hắn tay cũng không hề dừng lại, liên tục ở trên người Thiết Tam đánh lên từng đạo huyết trảo, Thiết Tam rống lên đau đớn không ngừng, cả người run run không thể kéo lên được cái gì chiến lực đáng nói.

Triệu Vô Cực giọng nói lạnh lùng tiếp tục vang lên:

“ ta cương khí so với ngươi còn cô đọng càng sắc bén, ngươi tự hào cương khí hộ thân đối với ta không phải là cái gì đáng nói, hơn nữa ta vốn cũng không cần đối quyền với ngươi, bởi vì thân pháp của ngươi quá kém”!

nói xong, Triệu Vô Cực lập tức dùng cầm nã thủ bắt lấy hai tay đối phương vặn mạnh mấy cái.

Răng rắc!

Tiếng xương cốt đứt gãy cùng lệch vị vang lên, trong nháy mắt Thiết Tam hai tay lập tức vô lực rũ xuống, hắn bị Triệu Vô Cực bẽ gãy hai tay, đã không thể đánh ra bất kì cái gì quyền cước, sức chiến đấu về không.

Triệu Vô Cực dừng tay lại, tung ra một chân đá vào đầu gối của Thiết Tam, Thiết Tam lập tức tru lên một tiếng quỳ gối xuống đất.

Mồ hôi không ngừng từ trên trán của Thiết Tam nhỏ xuống, hắn lúc này thừa nhận đau đớn cùng thống khổ đã tới cực hạn, chỉ cần Triệu Vô Cực đánh thêm mấy chiêu nữa hắn sợ rằng sẽ không chịu nổi đau đớn mà ngất đi, đáng tiếc Triệu Vô Cực lại dừng tay.

Hắn thu tay, Thiết Tam đau đớn cảm giác lại không ngừng lóe lên, từng đợt nóng ran cảm giác ở trước ngực cùng hai tay liên tục phát tác, cảm giác đau đánh úp lại khiếp hắn như muốn ngất đi.

Nhưng nhất lưu cao thủ ý chí cũng là mạnh mẽ khiến hắn có thể tỉnh táo, Thiết Tam chưa bao giờ hận bản thân ý chí mạnh mẽ hơn người thường như lúc này, hắn thật sự rất muốn ngất đi để giảm bớt cảm giác đau đớn.

Quỳ dưới đất, Thiết Tam thở dốc mấy hơi mới có thể từ trong đau đớn hồi thần trở lại đây, hắn không hề ngẩng mặt lên dùng hết sức gian nan run giọng hỏi:

“ ngươi lúc nào đột phá nhất lưu”?

Triệu Vô Cực ánh mắt lạnh lùng khuôn mặt không hề biểu cảm nói:


“ ta nếu nhất lưu còn phải dùng một chút tiểu tâm kế với ngươi sao? Trực tiếp đi qua đoạt hai người các ngươi còn không phải đối thủ của ta”!

Thiết Tam lúc này khó tin mà nhìn hắn, quả thật Triệu Vô Cực chỉ có cương khí ở trên tay mà thôi, không hề có cương khí hộ thân đặc điểm của nhất lưu cảnh giới.

Thiên lí trêu ngươi a, hắn vốn cùng Trịnh Hoành hợp tác muốn ăn chia xá lợi, vừa đánh cướp của đối phương xong lập tức gặp phải quả báo, Triệu Vô Cực lại tới đánh cướp hắn.

Đã thế hắn còn không phải là nhất lưu cảnh giới, chỉ ở nhị lưu liền có bí pháp ngưng tụ ra cương khí, một kích đơn giản phá tan phòng thủ của hắn.

Cái này quả báo, tới cũng quá nhanh đi! 

Hắn thở dài một tiếng, Thiết Tam biết rõ Triệu Vô Cực chắc chắn sẽ không tha mạng cho hắn, bởi vậy hắn cho dù chết cùng muốn chết có cốt khí một chút.

Thiết Tam run giọng nói:

“ ra tay đi”!

Một bộ biểu tình anh hùng hảo hán thấy chết không sờn ý chí, như vậy hắn mới chết có một chút tôn nghiêm, đáng mặt một cái nhất lưu cao thủ.

Chỉ đáng tiếc hắn đám kia đệ tử a, tiếp theo Túy Mộng Thành sóng gió bọn hắn làm sao có thể chống nổi a!

Các môn phái cùng gia tộc sẽ không ngừng chèn ép khiến bọn hắn xuống dốc, nhanh chóng bị đá ra khỏi cái này Túy Mộng Thành quyền lực vòng tròn, trở thành một cái tam lưu môn phái miễn cưỡng sống qua ngày.

Nhưng như thế còn là một cái kết cục tốt đẹp, hắn Thiết Tam trước đây đắc tội không ít người, đám cừu gia này nếu tìm tới chỉ sợ Thiết quyền môn của hắn cũng không có ngày tháng tốt lành gì, diệt môn chi họa lúc nào cũng có thể hiện ra.

Thở dài một hơi, hắn cái này người sắp chết muốn lo cũng không lo được nhiều như vậy, bọn hắn liền tùy xem thiên ý đi thôi.

Triệu Vô Cực một chưởng vỗ xuống, răng rắc một tiếng lập tức đánh nát Thiết Tam đầu lâu hắn thất khiếu cũng lập tức chảy ra máu tươi ngã xuống đất chết đi.

Đưa tay mò lấy hộp đựng Viêm Đà xá lợi, Triệu Vô Cực mở ra xem.

Viêm Đà xá lợi vẫn không chút tổn hao nào, bên ngoài óng ánh sắc thái vẫn là như vậy bắt mắt.

Đưa một luồng nội lực đi vào thăm dò, quả nhiên có hai luồng khí xoáy đang ở trạng thái vô cùng cân bằng vận chuyển muốn hấp thụ nó một người chỉ sợ là không được mà phải hai người.

Xem ra điều kiện mở khóa tên Thiết Tam thật không có nói dối, bọn hắn cũng là vì cái này mới có thể hợp tác đánh cướp Viêm Đà xá lợi a.

Trịnh Hoành cùng Thiết Tam vốn kẹt ở nhất lưu cảnh giới đã lâu, bọn hắn mong muốn dựa vào cái này xá lợi đột phá nhất lưu cảnh cũng không có gì là lạ, nhưng Triệu Vô Cực cảm thấy cùng lắm bọn hắn cũng chỉ lên được tới nhất lưu đỉnh phong mà thôi, muốn bước ra một bước nữa là chuyện không thể nào.

Tuy vậy cũng đã đủ để bọn hắn đối phó Hải âu tiêu cục rồi, đáng giá mạo hiểm.

Người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà vong, đạo lí này vĩnh hằng không đổi a.

Thu lại Viêm Đà xá lợi, Triệu Vô Cực thu lấy xác của Thiết Tam vào nhẫn trữ vật, nhẫn trữ vật không thể đựng đồ sống nhưng đồ chết thì không có vấn đề gì, hắn ngược đường đi lại cũng tiện tay thu luôn của Trịnh Hoành xác, chuẩn bị tìm cơ hội chôn đi hai người này, chuyện này cũng xem như có cái chung kết.

Vừa thu vào Trịnh Hoành xác, bên kia lại truyền tới một tiếng ầm nổ tung, Triệu Vô Cực ánh mắt lo lắng nhìn về phía bên này, nhanh chân chạy đi.

Trong lòng hắn âm thầm cầu nguyện, tên này kiếm ma cùng với yêu nữ tốt nhất là đánh cái lưỡng bại câu thương a, đến lúc đấy hắn thuận tiện nhặt về Viên Nguyệt Kiếm thì không còn gì có thể tốt hơn!