Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 196: Đêm khuya cùng mĩ nữ trò chuyện (2)

Triệu Vô Cực kiếm một tảng đá vừa đặt mông ngồi xuống, thái độ vô cùng tùy ý như là hai người không phải đang ở trạng thái dương cung bạt kiếm mà là một cắp tìn nhân hẹn nhau ra đây nói chuyện vậy.

Triệu Vô Cực nói:

“ nếu ta đoán không sai, Cực Nhạc Ma Tông các ngươi hẳn là nuôi một loại điểu có thể thoải mái mang cái này Viên Nguyệt Kiếm bay ra khỏi khu vực Túy Mộng Thành a”!

Tiếu Mị Mị ánh mắt lập tức híp lại có chút nguy hiểm, nàng không ngờ Triệu Vô Cực lại đoán được các nàng hành động, kế sách này nàng cũng phải suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra một cái kế sách vẹn toàn như vậy a”!

Triệu Vô Cực lại nói:

“ tuy nhiên trước đó các ngươi sẽ tìm cách ẩn dấu đi Viên Nguyệt Kiếm, cho dù Viên Nguyệt Kiếm phong mang cực thịnh nhưng nó vẫn là một thanh kiếm mà thôi, chỉ cần các ngươi chôn nó xuống đất hoặc cho chìm vào hồ nước nó đều không thể tỏa ra cái gì phong mang”!

Triệu Vô Cực dừng lại một chút quan sát thái độ của Tiếu Mị Mị, nàng khuôn mặt hơi biến đổi, Triệu Vô Cực biết hắn đoán đúng, Tiếu Mị Mị tuy thông minh nhưng ở đây chỉ có hai người nàng cũng không cần bày ra cái gì không thay đổi khuôn mặt cho Triệu Vô Cực xem.

Triệu Vô Cực gật đầu nói:

“ xem ra ta đã đoán đúng a. các ngươi cũng sẽ theo đó tiện đà ẩn nấp đi, trong Túy Mộng Thành chắc chắn có tiếp ứng của các ngươi. chờ đêm khuya các ngươi sẽ nhờ một cái chim ưng hoặc một con chim gì đó đem kiếm đưa ra ngoài thành sau đó cực kì đơn giản rời đi Túy Mộng Thành hoàn thành nhiệm vụ. kế hoạch không thể nói là không cao siêu, rất có sáng ý. 

Ta đối với cách nhảy ra khỏi dòng suy nghĩ mà bày mưu đặt kế của ngươi rất thưởng thức. Người bình thường đều là muốn dùng lực lượng chém chém giết giết đi đoạt kiếm, ngươi hiển nhiên không phải là đám kia phàm phu tục tử có thể so sánh được, rất thông minh”!

Triệu Vô Cực ám nâng Tiếu Mị Mị một phen, tránh để nàng vì bị chọc thủng kế hoạch mà giận quá ra tay với hắn.

Tiếu Mị Mị nói:

“ ngươi muốn nói gì nữa không”?

Triệu Vô Cực gật đầu tiếp tục nói:

“ các ngươi có điều không biết, công tác bảo mật của các ngươi làm quá tệ. chỗ này của các ngươi đã sớm bại lộ, bởi vậy hành tung đã bị người khác nắm trong tay, nếu đối phương có đoạt kiếm chi y sợ rằng các ngươi không phải là đối thủ của đối phương”!

Tiếu Mị Mị ánh mắt lập tức lóe lên hàn man truy hỏi:

“ là ai?”

Nàng cũng muốn biết thế lực nào lại có thể nhanh chóng như vậy nắm được hành tung của các nàng, bên trong hàng ngũ của nàng có phản đồ hay không?

Triệu Vô Cực lắc tay nói:

“ không cần gấp gáp, dù sao đối phương không muốn cùng các ngươi tranh đoạt cái gì bảo kiếm nên an toàn các ngươi rất đảm bảo, trong hàng ngũ của ngươi tuy có một vài cái tâm tư rất nhiều nhưng tài năng lại không xứng nhưng bọn hắn cũng không hề phản bội ngươi”!

Tiếu Mị Mị nghe vậy ánh mắt hơi kéo xuống một chút, nàng trong lòng cũng là thở phào.

Dù sao Triệu Vô Cực nếu nói cho nàng biết có phản đồ nàng cũng không tiện lập tức tiêu diệt đối phương. ít nhất thân là dẫn đội người, nàng cũng phải có bằng chứng cụ thể a, không thể muốn giết là giết.

Nếu thật như vậy chuyện này đồn ra, sau này ai dám theo nàng làm việc.

Triệu Vô Cực lại nói:


“ bởi vậy thực chất trên giang hồ rất nhiều thứ nguy hiểm, không nên quá xem thường người khác. ta hôm nay tới đây không phải để thuyết giáo ngươi, cũng không phải để cùng ngươi quyết đấu”!

Triệu Vô Cực nói đến đây ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía Tiếu Mị Mị, Tiếu Mị Mị lên tiếng nói:

“ vậy Triệu công tử rốt cuộc có chuyện gì”? 

Triệu Vô Cực đứng lên, hắn rảo bước nhẹ nhàng tiến gần tới Tiếu Mị Mị trước mặt, Tiếu Mị Mị người lập tức hơi cương lên, rất đề phòng hắn.

Đến Triệu Vô Cực cùng nàng đẳng cấp này, muốn so chiêu đôi lúc chỉ là trong nháy mắt, nếu để Triệu Vô Cực thuận lợi đi vào vòng tấn công, hoặc hắn tiếp cận quá gần nàng, Triệu Vô Cực bỗng nhiên ra tay cho dù nàng có võ công kinh người cũng không dám chắc có thể toàn thân trở ra.

Tiếu Mị Mị ánh mắt cương cứng nhìn Triệu Vô Cực, không hề bỏ sót hắn một cái động tác nào, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay phản kháng.

Nhưng cho dù nàng nhìn kiểu gì, Triệu Vô Cực cũng không giống là muốn gây bất lợi cho nàng, hắn đi tới rất từ tốn nhẹ nhàng, nội công cũng không có dấu hiệu vận chuyển một chút nào.

Triệu Vô Cực cứ thể đi tới, Tiếu Mị Mị một đường đều đang cảnh giác nhìn hắn nhưng nàng đều không ra tay.

Chẳng mấy chốc, Triệu Vô Cực đã đứng ở trước mặt nàng, cách nàng chỉ nửa mét. 

Tiếu Mị Mị lúc này mới hơi tỉnh lại, nàng phát hiện ra Triệu Vô Cực đã đứng ở ngay trước mắt nàng.

Triệu Vô Cực tay phải cầm kiếm hơi động một cái, Tiếu Mị Mị tay trái nhanh như là linh xà xuất động lập tức bắt lấy cổ tay hắn, tay kia đã nhắm thẳng cổ họng Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực ánh mắt lấp lánh như chứa tinh thần nhìn nàng, bên trong một vẻ nam nhân cương nghị khí khái hào hùng nhìn thẳng vào mắt Tiếu Mị Mị, Triệu Vô Cực nhẹ nhàng lên tiếng nói:

“ thả ra”!

Tiếu Mị Mị không hiểu tại sao lúc này Triệu Vô Cực giống như là ma âm, nàng không tự chủ được buông lỏng ra tay phải của hắn cùng thu lại tay đang nhắm vào cổ họng sẵn sàng một kích đoạt mạng của mình.

Triệu Vô Cực nâng tay phải lên, hai tay cầm kiếm để ngang trước ngực, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng nói:

“ ta hôm nay đến là tặng kiếm”!

“Tặng kiếm”?

Tiếu Mị Mị giống như là đang bị ảo giác, nàng cảm giác bản thân mình nghe nhầm, hoặc là Triệu Vô Cực bị điên?

Buổi chiều hắn cùng nàng đánh sống đánh chết, mất hết công sức mang bảo kiếm ra khỏi Túy Mộng Thành, lại chạy tới đây tặng kiếm cho nàng?

Hắn có phải là đầu óc nước vào? hoặc là đứng trước mặt nàng vốn không phải Triệu Vô Cực.

Tiếu Mị Mị không tiếp mà là dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, Triệu Vô Cực cười nói:

“ chắc ngươi đang rất thắc mắc, tại sao ta lại cùng ngươi đoạt kiếm sau đó mang tặng ngươi đi”?

Tiếu Mị Mị không nói, nàng yên lặng nhìn Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực biết nàng đang cho hắn thời gian giải thích lập tức nói:


“ nếu như ta để ngươi thuận tiện lấy đi bảo kiếm, vậy chúng ta còn có thể bây giờ gặp mặt như thế này sao”?

Tiếu Mị Mị ánh mắt hơi nhếch lên, giống như là bừng tỉnh đại ngộ, nàng lúc này lấy tay che miệng cười quyến rũ nói:

“ Triệu công tử, ngươi tặng ta bảo kiếm ta cũng sẽ không mang ơn ngươi a. Ngươi hẳn phải biết chúng ta đám này tà phái nữ nhân đều là loại người thích lật lọng a”?

Triệu Vô Cực nghiêng đầu một cái hỏi: 

“ thật sao? Thế sao lúc chiều ngươi không lật lọng”?

Tiếu Mị Mị nhớ lại lúc đó, trong lòng nàng hơi hồi hộp một chút, cố gắng áp chế bản thân liên tưởng tới Triệu Vô Cực hành động lúc đó cùng tim đập nhanh nói:

“ quyết đấu thua là thua, sao có thể cùng việc này đánh đồng”!

Triệu Vô Cực nói:

“ ta cảm giác ngươi không giống những nữ nhân tà phái khác, nếu như là ta cảm giác sai, vậy thì coi như là một bài học đi. bảo kiếm tặng anh hùng là chuyện xưa rồi, bảo kiếm tặng mĩ nhân mới là chuyện của ngày hôm nay, ngươi còn muốn để ta nâng kiếm tới lúc nào, ta cũng rất mỏi tay a”!

Triệu Vô Cực giả vờ mệt mỏi một chút, Tiếu Mị Mị khóe mắt không tự chủ lộ ra được một vẻ buồn cười cùng tinh nghịch của thiếu nữ, nàng cũng không ngần ngại lập tức cầm lấy Viên Nguyệt Kiếm cười nói:

“ Triệu công tử, ngươi đây là đang theo đuổi ta sao”?

Triệu Vô Cực mỉm cười nhẹ nhàng nói:

“ nếu ngươi nghĩ là thế liền cho là như thế đi”!

Nàng ánh mắt đảo một vòng dùng bát quái ngữ khí nói:

“ ngươi so với ta còn nhỏ tuổi, lại gan lớn như vậy, không sợ tỉ tỉ đây thải bổ chết ngươi sao, dù sao thải bổ chính là nghề chính của ta a”!

Triệu Vô Cực nhìn một chút chiều cao của hai người, quả thật hắn so đối phương lùn một đoạn ngắn, Triệu Vô Cực nói:

“ ngươi nghe câu ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, chớ khinh thiếu niên nghèo chưa. ta không cần dùng tới ba mươi năm, chỉ cần ba năm chắc chắn cao hơn ngươi, đến lúc đó ai làm tỉ tỉ ai làm ca ca còn phải xem xét lại. Lại nói tại sao Tiếu cô nương lại nghĩ tới việc thải bổ ta rồi, ngươi đầu óc thật là đen tối a, chúng ta mới gặp không bao lâu ta còn chưa chuẩn bị có được hay không”?

Nói xong Triệu Vô Cực làm bộ như rất sợ hãi bộ dáng, như là chim non gặp ác điểu hai tay ôm ngực nép vào một chút.

Tiếu Mị Mị lập tức bị hắn chọc cười khúc khích, nhưng sau đó nàng tằng hắng một cái, trở lại lạnh lùng khuôn mặt nói:

“ ta phải về đây, các sư đệ sư muội đang chờ ta. Triệu công tử vẫn là không cần cùng ta đi quá gần, dù sao chúng ta chính ta khác biệt, không thể có được cái gì. trên giang hồ cũng đã rất nhiều người dùng sinh mạng của mình chứng minh, cho dù có tình cảm, chính tà chi tranh cũng sẽ vùi dập tình cảm đó”!

Triệu Vô Cực cười gằn nhìn nàng nói:

“ chỉ cần ngươi mạnh mẽ tới mức không ai dám mở miệng nói cái gì liền không cần quan tâm bất cứ cái gì chính tà chi tranh”!

“Triệu công tử khẩu khí thật lớn, ngươi có thể đạt tới mức đó sao? thời gian bao lâu? mười năm, hai mươi năm? đến lúc đó hoa cũng đã tàn, còn có cái gì đáng nói sao”?

Triệu Vô Cực lắc đầu nói:

“ ta đã lĩnh ngộ chưởng ý, dù sao bước vào đỉnh phong chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, hơn nữa ta cũng không muốn cùng ngươi thảo luận cái gì tu luyện tốn bao lâu thời gian, ta muốn dùng hành động của mình đi thực hiện cho ngươi thấy, tiềm năng tu luyện của con người có thể đạt tới mức độ nào. 

Tiếu cô nương đoán thử xem ta tu luyện đã bao lâu”?

Tiếu Mị Mị nhìn Triệu Vô Cực một chút dựa theo thân hình đoán tuổi tác của hắn rồi nói:

“ chắc là khoảng mười năm, ta tính luôn là ngươi từ lúc biết đi liền bắt đầu tu luyện, xem như ngươi là một cái yêu nghiệt đi”!

Triệu Vô Cực lắc đầu nói:

“ ta từ lúc tu luyện đến nay chỉ dùng hai năm, đây là sự thật không hề lừa gạt Tiếu cô nương. ta chỉ muốn nói với ngươi một điều, rất nhanh thôi ta sẽ đạt tới một cái độ cao mà người khác chỉ có thể ở bên dưới mà ngước nhìn ta mà thôi, ta muốn làm gì ai dám cản”!

Lời nói của hắn vô cùng bá đạo, nhưng thông tin hắn nói ra lại làm cho Tiếu Mị Mị sửng sốt tại chỗ, nàng trước giờ đều vô cùng trấn định lúc này cũng không nhịn được há mồm trợn mắt.