Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 166: Phản sát

Đối phương là kiếm tu, mất đi cái này thanh kiếm thực lực sẽ giảm mạnh, Triệu Vô Cực muốn bỏ trốn cơ hội cũng sẽ tăng lên không ít, đây đúng là chuyện đáng mừng.

Tu tiên giả linh khí có hai thành phần quan trọng để có thể khống chế chính là bản thân ấn kí cùng linh lực cùng tinh thân lực khống chế.

Đầu tiên muốn sử dụng linh khí thuận lợi như là cánh tay của mình phải tế luyện pháp khí để nó trở thành của bản thân, để lại bản thân tinh thần ấn kí ở trong đó, thanh kiếm này mới có thể thuận lợi sử dụng không trở ngại gì.

Thứ hai chính là sử dụng tinh thần cùng linh lực của mình khống chế linh khí, cho dù bất kì một thứ nào còn đang ở dây dưa với linh khí, Triệu Vô Cực cũng đừng mơ có thể thu hồi được cái này linh khí.

Nhưng đối phương đã ở dại ra trạng thái, hắn đã không hề đi chủ tâm khống chế cái kiếm này, bởi vậy Triệu Vô Cực có thể dễ dàng thu vào nhẫn trữ vật.

Hành động này của hắn cũng giống như là đánh thức Triệu Tiến. hắn đã cảm nhận được kiếm của bản thân biến mất.

Tên khốn kiếp kia thế mà lại dám trộm đi kiếm của hắn, duy nhất kiếm của hắn.

Triệu Vô Cực ở trên phố quăng đồ vật đả thương hắn thù còn chưa kịp báo, đối phương lại là dùng âm công đánh cho hắn trở nên vô cùng chật vật, tinh thần cũng suýt không chịu nổi bị đánh cho thành ngớ ngẩn, tai lại điếc có thể nói là thù sâu như biển, so với giết cha thù còn lớn hơn.

Triệu Tiến ánh mắt đỏ ngầu ngước lên nhìn Triệu Vô Cực, hắn đã phát điên, là thật sự muốn phát điên rồi.

Triệu Vô Cực trộm đi kiếm của hắn, hắn nếu lúc đó chủ cần có bất kì phát giác mà phóng ra tinh thần lực dây dưa, Triệu Vô Cực cũng không thể thu được, nhưng hắn tinh thần lại bị đánh cho đau nhức vô cùng đầu não ong ong khiến Triệu Tiến không thể chú ý đến hoàn cảnh xung quanh bị Triệu Vô Cực thừa cơ hội chui chỗ trống.

Trong giao chiến cực ít tu sĩ sẽ phạm loại cấp thấp sai lầm này, tỉ lệ gần như là bằng không.

Nhưng Triệu Tiến quanh năm ở Hỏa Vân Thành cũng chẳng có cái gì chiến đấu, lại chỉ thích ăn uống chơi gái, bản năng chiến đấu của hắn sớm đã không còn chút nào, bởi vậy bị Triệu Vô Cực đánh cho mộng bức một chút hắn mới ngẩn người ra như vậy, bị hắn nhân cơ hội trộm đi kiếm của bản thân.

Nhưng không sao, hắn bây giờ đã hơi lấy lại tinh thần, trước mắt bóng mờ trùng điệp cảnh vật cũng đang dần bớt đi, đầu đau não trướng cảm giác cũng đã dịu đi không ít, hắn có thể ngay lúc này trả thù giết chết Triệu Vô Cực.

Chỉ cần giết chết hắn liền có thể đòi lại linh khí. 

Chỉ cần giết chết hắn có thể trả thù xả giận.

Chỉ cần giết chết hắn tiền thưởng sẽ tới tay.

Triệu Tiến cảm giác bản thân bây giờ có mười vạn cái lí do để giết Triệu Vô Cực, hắn lúc này trong lòng tức giận đã như núi lửa muốn bùng phát lên.

Hắn bị điếc tai, sợ rằng tạm thời ở Hỏa Vân Thành không cách nào chữa, sau này đi cùng Hương Nhi, Mai nhi vui vẻ, chẳng lẽ phải để bọn họ chê cười hắn hay sao?

Triệu Tiến không thể chấp nhận được viễn cảnh bản thân ở trước mặt những cái này kĩ nữ muội tử không nghe được tiếng nói của các nàng, nghe tiếng rên rỉ của các nàng, lại bị các nàng ở sau lưng nói xấu.

Chỉ nghĩ tới đây thôi, máu của hắn như đang sục sôi lên, trên người linh khí giống như sắp bạo tẩu sôi điên cuồng sôi trào lên, hắn khuôn mặt vặn vẹo lại cùng một chỗ, vô cùng dọa người hướng Triệu Vô Cực gằn từng chữ:

“ được lắm được lắm, Triệu Vô Cực, ngươi phải trả giá cho hành động ngày hôm nay!”


Triệu Vô Cực trong lòng căng thẳng, đối phương lại nhanh như vậy tỉnh lại sao? quả nhiên luyện khí kì tam tầng đỉnh phong không phải hạng xoàng xĩnh hắn trước đây gặp có thể so sánh được a!

Nhìn đối phương trên người linh lực sáng lên như là núi lửa sắp phun trào, Triệu Vô Cực hiểu rõ lúc này có muốn tiến công cũng đã chậm, đối phương đang ở sắp đánh ra một đòn toàn lực, nếu hắn có thể sống qua một chiêu này thì mới là cơ hội phản công cực kì tốt thời khắc, nhưng tiền đề là hắn có thể sống sót a.

Nhìn cỡ này linh lực vận chuyển, Triệu Vô Cực cảm giác vô cùng tuyệt vọng, hắn hiện tại chưa nghĩ ra cách gì có thể tránh thoát một kích này.

Triệu Tiến trên tay linh khí ngưng tụ, hỏa diễm bốc rừng rực điên cuồng cháy lên, như là tâm trạng của hắn bây giờ vậy.

Triệu Vô Cực quay đầu liền chạy, ở gần đối phương lúc này chính là tìm đường chết không khác gì, chỉ có thể chạy mới có thể tìm được một chút cơ hội sống.

Đối phương uy hiếp quá lớn Triệu Vô Cực không dám quay đầu lại, hắn một mực chạy, cắm đầu chạy, sử dụng ra cả bú sữa lực chạy.

Tốc độ của hắn so lúc nãy còn phải nhanh lên mấy phần, nhưng sau lưng hắn đã truyền tới Triệu Tiến âm thanh điên cuồng cười to:

“ ngươi chạy không thoát!”

trên tay hắn hỏa diễm cháy lên đến tận cùng, một chưởng phách ra, phần thiên chử hải một chưởng cũng thuận thế đánh ra, Triệu Vô Cực ở xa cũng có thể cảm nhận được nóng rực đến tận cùng hỏa diễm đang hướng bản thân lao tới.

Nhưng hắn có chút quái lạ, sao khí thế đối phương không tập trung bản thân như lúc đầu đây.

Quay đầu nhìn lại, Triệu Tiến quả thật đã đánh ra một chưởng, nhưng hắn đánh lệch.

Đúng vậy, là đánh lệch!

Triệu Tiến bị Triệu Vô Cực một tiếng rống rống cho tinh thần đau như bị búa tạ gõ lên liên tục, hoa mắt ù tai, bởi vậy nhìn Triệu Vô Cực đều ra bóng chồng trùng điệp.

Hắn cũng bởi tức giận mà nóng lòng phản công, Triệu Tiến không chú ý chút nào hoàn cảnh của bản thân đánh ra một kích mạnh nhất hướng Triệu Vô Cực đánh tới.

Đáng tiếc hắn lúc này trong mắt chính là Triệu Vô Cực đang điên cuồng lắc lư phân ra ba bốn cái Triệu Vô Cực,bởi vậy hắn mới đánh lệch đi.

Triệu Tiến khả năng phán đoán phương hướng đã gặp cực lớn cản trở, hắn một chưởng này nếu đánh trúng Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực nhất đinh phải chết.

Nhưng đáng tiếc, hắn lại đánh trượt a.

Triệu Vô Cực có chút mộng bức nhìn một cái hỏa diễm chưởng kia đánh ra một hướng kia, chưởng này đánh vào một cái đại bức tường, lập tức đánh bức tưởng nổ tung tóe tan nát, đủ thấy sức mạnh to lớn tới mức nào.

Trên bức tường tàn tích xung quanh còn không có dấu hiệu hỏa diễm cháy mạnh, đủ thấy người đánh ra một chương này dùng lực mạnh như thế nào.

Nhưng quan trọng là Triệu Vô Cực vẫn không sao a, hắn vẫn còn khỏe mạnh đứng đấy.

Triệu Vô Cực có chút khó tin, hắn lại sống sót một cách thần kì như vậy?


nhưng hắn chợt tỉnh lại, lúc này không phải là lúc ngạc nhiên đây là thời cơ phản công của hắn.

Triệu Tiến vừa dùng một kích toàn lực xong, linh lực tạm thời hao hết, hắn lúc này phản công chính là thời khắc tốt nhất, chờ thêm một lúc đối phương linh lực trở lại, Triệu Vô Cực chính là một con đường chết.

Trong người nội công lại điên cuồng vận chuyển lên Triệu Vô Cực thúc ép Tử Hà Bất Diệt thần công tới tột cùng, hắn ánh mắt sắc bén vô cùng, khí thế trên người toàn bộ giải khai.

Sát khí phóng xuất, bầu không khí xung quanh Triệu Vô Cực cùng Triệu Tiến cũng như đọng lại, trên cổ tay hắn hai vòng âm dương hoàn nhanh chóng xuất hiện.

Triệu Vô Cực toàn lực thúc ép cơ thể,hắn rên khẽ một tiếng:

“ Ngưng tụ cho ta a!”

Vòng thứ ba âm dương hoàn xuất hiện, trên tay hắn cũng bắt đầu xuất hiện từng tia máu tươi đổ ra.

Triệu Vô Cực khí thể đạt tới đỉnh phong, sát khí toàn bộ phóng xuất ra, tất cả đều tập trung vào Triệu Tiến.

Dưới chân nhanh như chớp lao tới, khoảng cách giữa hắn cùng Triệu Tiến trong nháy mắt bị Triệu Vô Cực kéo lại cực kì ngắn ngủi.

Hắn rống to:

“ đi chết đi!”

Thiên Địa Tinh biến chưởng đánh ra, chưởng ý cũng được phóng xuất, khí thế phô thiên cái địa bao trùm lấy Triệu Tiến.

Triệu Tiến vốn đã đau đầu sắp nứt, lúc này gặp phải Triệu Vô Cực chưởng ý lập tức trúng chiêu.

Hắn nhanh chóng rơi vào chưởng ý, thấy được bản thân ở dưới một cái đại tuyết sơn.

Dưới chân hắn tuyết trắng xoa, mênh mông một vùng đều là tuyết.

ở trên đỉnh núi cao kia, một cái già thiên đại thủ xuất hiện đánh tan sơn nhạc, núi rung tuyết lở, bàn tay kia cùng lở tuyết cũng đang hướng về hắn phương hướng tiến tới.

hắn cảm giác được tuyệt vọng, bản thân cho dù là tu tiên giả, ở dưới thiên tai như vậy cũng là vô cùng bé nhỏ không đáng kể.

nhưng rất nhanh hắn lại được một cái âm thanh nhắc nhở, chỉ cần hắn chạy đi nhất định sẽ có thể sống sót.

thế là hắn chạy, chạy mãi, cố gắng tìm kiếm cơ hội sống sót của mình.

Triệu Tiến bỗng nhiên cảm thấy không đúng, hắn sao không dùng linh pháp cùng thần hành phù để chạy cho nhanh a?

Sờ quanh, bấm quyết, cả hai thứ đều không có!

Triệu Tiến cảm thấy nghi ngờ nhìn xung quanh, tại sao hắn không sử dụng được linh pháp, chẳng lẽ ở đây có cấm chế? nhưng hắn tại sao lại ở đây a?

Trong đầu kí ức không ngừng tuôn ra, trong nháy mắt hắn liền hiểu rõ, ánh mắt trở nên đỏ chót một mảnh vô cùng điên cuồng, Triệu Tiến rống to:

“ Triệu Vô Cực, ngươi nghĩ giết ta? mơ tưởng hão huyền, phá cho ta!”

Rống to một tiếng, Triệu Tiến từ trong ảo cảnh thoát ra, đối mặt với hắn là Triệu Vô Cực đánh tới một chưởng như phô thiên cái địa đổ ập xuống.

Chưởng đã vô cùng gần, hắn đều có thể cảm giác được đối phương trong chưởng pháp cái kia cỗ uy lưc vô cùng to lớn đủ để uy hiếp tính mạng hắn.

Triệu Tiến muốn vận lên linh lực sử dụng hỏa sát chưởng ứng đối, nhưng hắn chợt nhớ ra, bản thân vừa dùng một đòn toàn lực, linh lực đã đứng ở trạng thái khô kiệt a!

Triệu Vô Cực chưởng càng ngày càng gần, Triệu Tiến trong nháy mắt tuyệt vọng, hắn hôm nay chẳng lẽ phải chết ở chỗ này?