Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 156: Sư tỉ một chút thôi , một chút thôi !

Triệu Vô Cực mang Từ Tiểu Bạch bỏ trốn chính là hắn lựa chọn.

Đánh không thể đánh, vũ khí cũng không thể giao ra, đối phương lại sẽ không bỏ qua cho hắn. không chạy còn chờ cái gì? 

Chả lẽ đứng lại cùng đối phương đối cứng? Triệu Vô Cực cũng không có lão gia gia bảo vệ cũng không có hệ thống gia thân, không thể liều mạng như thế được.

Hắn cũng sợ Huyết Sát đuổi theo, bởi vậy vừa rồi chính là mượn nhờ cơ thể mình che chắn tháo ra hộ thủ cùng hộ thối. 

Hộ thủ của hắn mang đã lâu mỗi bên đều là ba mươi kg, hộ thối chính là hai mươi cân.

Tổng trên người hắn chính là một trăm cân sức nặng, một khi tháo xuống dùng Thủy Thượng Phiêu thân pháp cùng Ngũ Quỷ mật tịch toàn lực phát động thân pháp, chính là tốc độ như gió bão. 

Cho dù hắn đang cõng Từ Tiểu Bạch, tốc độ cũng không chậm trễ một chút nào.

Triệu Vô Cực tự tin, hắn tốc độ này cho dù Huyết Sát đuổi theo cũng có thể bỏ trốn thành công, chỉ cần tới được Thanh Vân Tông cứ điểm, đừng nói Huyết Sát, mười cái Huyết Sát tới cũng phải giây quỳ.

Triệu Vô Cực đi theo các ngõ nhỏ bắt đầu lượn vòng, hắn mượn một chỗ hẻo lánh ít người vượt tường tiến vào Thanh Vân Tông cứ điểm.

Chỉ có ở đây hắn mới có thể yên tâm giúp Từ Tiểu Bạch trị thương, Huyết Sát có gan to bằng trời cũng không dám tới đây gây chuyện.

Triệu Vô Cực vừa nhảy vào, bên trong lập tức có người đạp phi kiếm bay tới.

Đối phương chính là coi đại môn sư huynh tên là Võ Dũng, trúc cơ sơ kì tu tiên giả.

Thanh Vân Tông cứ điểm đệ tử trông coi tiêu chuẩn thấp nhất chính là trúc cơ đỉnh phong, ở đây người trông coi chính là trước đây cung cấp thông tin cho Triệu Vô Cực Ngưu Đại Lực Ngưu sư huynh.

Triệu Vô Cực nhíu mày, hắn vừa kích phát cảnh báo trận pháp sao? vừa nãy hắn đã nhìn qua không hề thấy cái gì đặc biệt a, người bày trận ở đây có chút môn đạo, thủ đoạn cao siêu a!

Triệu Vô Cực thấy đối phương tới cười nói:

“ Võ sư huynh làm phiền rồi, ta đồng bạn bị thương muốn mượn nhờ chỗ trị thương một lát!”

Võ Dũng lập tức ha ha cười nói:

“ Triệu sư đệ chớ khách khí, mời vào mời vào, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một căn phòng tốt!”

Triệu Vô Cực gật đầu, Võ Dũng ở phía trước dẫn đường rất nhanh thì bọn hắn đã vào tới nội viện.

Ngưu sư huynh cũng thuận đường đi ra chắp tay chào nói:

“ sư đệ quả nhiên là thiên tài a, thời gian ngươi đến Hỏa Vân Thành không lâu nhưng khấy gió nổi mưa sự việc quả là không ít, sư huynh ở đây bao năm cũng không gặp nhiều sự việc bằng từ lúc ngươi tới!”

“ Ngưu sư huynh chê cười rồi!”

Triệu Vô Cực cảm giác đối phương lời này khen hắn nhưng lại cảm thấy không đúng vị cho lắm. như là đang chê cười hắn biết cách gây chuyện vậy.

Hoặc cũng là do vị sư huynh này không biết cách ăn nói, dù sao nhìn hắn thân cao mã đại như một đầu đại ngưu là hiểu rồi.

Sém chút quên, đối phương tên cũng là Ngưu a!

Triệu Vô Cực lần trước ở Thiên giang thành gặp là mặt dài như ngựa Mã sư huynh, đi tới đây lại gặp thân tráng như trâu Ngưu sư huynh.


Hắn cảm thấy Thanh Vân Tông có phải là hết người, phái đi đệ tử trú đóng lại đều là thú loại thế này.

Hắn có phải đi tới mấy thành thị tiếp theo, các loại hồ li, chồn, sóc,hà mã, sư tử... đủ loại sư huynh đều sẽ hiện ra hay không?

Triệu Vô Cực đối với cái này phỏng đoán vô cùng hoài nghi.

Biết Triệu Vô Cực đang gấp, Ngưu sư huynh cũng không nói nhiều lập tức dẫn hắn tới một căn phòng mở cửa ra nói:

“ sư đệ có thể yên tâm ở bên trong giúp ngươi bằng hữu chữa thương, bên trong cũng có một ít lương khô cùng nước, đói bụng có thể tạm thời nhét đầy dạ dày!”

“Đa tạ sư huynh!”

Triệu Vô Cực nhanh chóng đi vào, Ngưu Đại Lực giúp hắn đóng cửa lại.

ở Thanh Vân Tông cứ điểm, không có bất kì cái nào môn phái trên giang hồ tới đây tìm bọn hắn phiền phức.

tới một cái chết một cái, tới hai cái chết một đôi.

đều là giây sát loại kia, tu tiên giả thực lực không thể nói đùa.

Triệu Vô Cực để Từ Tiểu Bạch xếp bằng lên, hắn nhanh chóng ngồi ra sau lưng đối phương, vận chuyển lên Tử Hà Bất Diệt thần công đánh vào cơ thể đối phương giúp Từ Tiểu Bạch trị thương.

Tử Hà Bất Diệt thần công vốn là cực phẩm chữa trị nội thương công pháp, nội lực dũng mãnh nhưng ôn hòa, liên miên bất tuyệt lại thích hợp với tất cả các loại võ kĩ.

Triệu Vô Cực điều khiển cường độ nội công, hắn kinh mạch so với Từ Tiểu Bạch lớn hơn nhiều nếu toàn lực đánh vào nội công sợ rằng Từ Tiểu Bạch không chịu nổi bạo mạch mà chết.

Bởi vậy hắn chỉ có thể từ từ nhẹ nhàng di chuyển nội lực của mình ôn dưỡng thương thế giúp hắn, Từ Tiểu Bạch trên mặt cũng là dần dần có màu máu. 

Tử Hà Bất Diệt thần công không hổ là cực phẩm chữa thương công pháp, chỉ thời gian một ngày, ở tại Triệu Vô Cực liên tục không ngừng nghỉ cố gắng thúc dục nội lực chữa trị, Từ Tiểu Bạch nội thương đã khỏi hẳn, ngoại thương cũng đã có dấu hiệu suy giảm.

Triệu Vô Cực thu công thở ra một hơi, trên mặt có chút tái nhợt.

Một ngày này hắn liên tục vận công chữa thương,cho Từ Tiểu Bạch, tuy rằng bản thân hắn cũng có thể tự vận chuyển chu thiên tuần hoàn để tái tạo nội lực cho bản thân không bị khô cạn nội lực nhưng việc này cũng vô cùng tốn tinh lực cùng tâm sức.

Hắn lúc này rất muốn ngủ một giấc, nhưng Từ Tiểu Bạch vết thương xử lí còn chưa xong, hắn không thể dừng lại.

Cố nén mệt mỏi, Triệu Vô Cực bắt đầu cở áo Từ Tiểu Bạch ra, hắn rất cẩn thận bởi vi một số chỗ máu tươi cùng quần áo dính vào nhau, dùng sức quá mạnh có thể khiến vết thương lại vỡ ra.

Triệu Vô Cực nhẹ nhàng hành động, một lúc sau Từ Tiểu Bạch đã bị cởi sạch áo nằm ở trên giường.

Triệu Vô Cực đánh giá một chút, tên này quả thật không hổ danh tiểu bạch kiểm, cả người làn da trắng nõn không tì vết, nữ nhân so với hắn sợ rằng còn phải ghen tị không ngớt 

Đáng tiếc hắn bây giờ bị thương, trên da lại có một số vết thương nhẹ, máu tươi cũng là loang lổ nên không được tốt cho lắm, Triệu Vô Cực vỗ vỗ tay, bắt đầu công việc của bản thân.

Đầu tiên chính là lấy ra muối cùng nước sạch, sau đó là khăng bông.

Khăn bông sạch được làm từ tơ tằm lúc này dùng chính là thích hợp lau chùi vết thương, còn muối cùng nước đương nhiên là lấy từ nhẫn trữ vật ra rồi.

Hắn trong nhẫn trữ vật rất đầy đủ, đồ dùng hàng ngày không hề thiếu. còn có cả bó đuốc cùng dây thừng một đống lớn.

Triệu Vô Cực pha nước muối loãng, bắt đầu nhẹ nhàng lau chùi vết thương,giúp hắn làm sạch trước.


Sau đó là đổi khăn, lau toàn cơ thể. 

Hắn lấy ra sinh nhục tán bôi lên, vết thương nhanh chóng khép lại. 

Thỏa mãn nhìn Từ Tiểu Bạch đã khá lên trông thấy, cả người cũng không còn mấy vết thương có thể quan sát được hắn bắt đầu lấy băng vải ra băng bó cho Từ Tiểu Bạch.

Đây là lần đầu tiên Triệu Vô Cực trị thương cho một người, hắn không có kinh nghiệm nên mọi thứ đều làm rất chậm rất cẩn thận, không một chút qua loa.

Làm xong, Triệu Vô Cực thỏa mãn nhìn Từ Tiểu Bạch một chút, cuối cùng xem như đại công cáo thành.

Từ Tiểu Bạch hơi thở vững vàng, mặt bắt đầu hồng nhuận phơn phớt trở lại, đã hoàn toàn không vấn đề gì nữa rồi.

Triệu Vô Cực lúc này bỗng cảm giác vô cùng buồn ngủ, thời gian này hắn đã cố gắng quá sức, bởi vì đang làm việc nên không cảm giác được, bây giờ vừa thư giãn một chút cơn buồn ngủ lại nhanh chóng đánh tới. 

Triệu Vô Cực không kịp làm gì, hắn vội vã chỉnh lại tư thế nằm của Từ Tiểu Bạch một chút, sau đó cũng nằm lên giường đánh một giấc ngủ ngon lành.

............

Từ Tiểu Bạch tỉnh lại, hắn cũng không biết lúc này đã là bao lâu. 

Hắn nhớ rõ bản thân bị Huyết Sát đánh bại, bị đánh ngất đi.

Trước lúc ngất đi hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy chính là Triệu Vô Cực khuôn mặt lo lắng cùng tức giận.

Hắn lúc đó cảm giác vô cùng ấm áp, Triệu Vô Cực vẫn là như vậy một cái hảo bằng hữu.

Mở mắt nhìn xung quanh, đây là một căn phòng, bốn phía trang trí đơn giản tới cực điểm, đồ dùng cực ít.

Nếu có cái gì có thể làm hắn ấn tượng nhất trong căn phòng này chính là một cái bàn đá để một ít gói to gói nhỏ trông như là lương khô cùng chiếc giường hắn đang nằm.

Từ Tiểu Bạch cảm nhận một chút cơ thể, cơ thể không hề đau đớn một chút nào, nhưng có chút lành lạnh.

Không phải ta bị trọng thương sao?

Trong lòng khó hiểu, Từ Tiểu Bạch nhớ hắn cùng Huyết Sát đánh a, còn bị đánh thương rất nặng nữa, sao bây giờ một chút vết thương cùng cảm giác đau đớn đều không có?

Hắn giơ tay lên, trên tay còn có băng vải trắng, là ai băng bó cho hắn? là ai trị thương cho hắn?

Triệu Vô Cực lúc này ở đâu? hắn có sao không? có thể thoát khỏi Huyết Sát không?

Trong lòng vô cùng nhiều câu hỏi, Từ Tiểu Bạch đang định ngồi dậy bỗng nhiên có một bàn tay khoác lên người hắn.

Hắn lập tức giật mình, bản năng kiếm khách trỗi dậy lập tức muốn rút kiếm đánh chết người dám động vào hắn một cách thất lễ như vậy 

Nhưng hắn chợt nhớ ra, hắn đã không còn kiếm a.

Lúc này bên kia người lại áp đầu lại gần hắn ở bên tai hắn thủ thỉ:

“ sư tỉ, cho ta sờ một chút thôi, một chút thôi!”

Đối phương tay bắt đầu ở trên ngực hắn xoa bóp một hồi, đáng tiếc Từ Tiểu Bạch lại không có cái gì để cho đối phương xoa bóp.

Đối phương thổi khí bên tai khiếp Từ Tiểu Bạch nhột vô cùng, gương mặt không nhịn được đỏ lên một chút.

Đối phương lại tiếp tục lên tiếng:

“ sư tỉ, cho ta hôn một cái đi!”

lúc đầu Từ Tiểu Bạch vì bất ngờ lại bị giọng ngái ngủ của đối phương làm cho không nhận ra, nhưng lúc này hắn còn không nhận ra đối phương là ai thì có thể đi chết được rồi.

Từ Tiểu Bạch sắc mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ chót, hắn lúc này không phải ngại ngùng mà là tức giận.

Bép!

Một cái tát thanh thúy đánh ra, Triệu Vô Cực như là một cái con quay từ trên giường bay xuống mặt đất, đầu đâm xuống đất mông chổng lên trời, hắn lúc này cũng đã có chút tỉnh lại.

Phía sau dần dần truyền tới một giọng nghiến răng nghiến lợi:

“ Triệu! Vô! Cực! hừ!”