“Ae Young, mau ra ăn cơm, cho dù đến cuối kỳ cũng không cần quá sức như vậy......” Mẹ Choi làm xong cơm chiều bất đắc dĩ đi đến cửa phòng con gái Choi Ae Young.
Cũng không biết sao bắt đầu từ hai tháng trước tinh tình của Ae Young thu liễm rất nhiều, mỗi ngày về nhà trừ bỏ học tập chính là ôn tập.
Ngay từ đầu mẹ Choi và ba Choi vẫn ôm thai độ hoài nghi và vui vẻ, nhưng đến hiện tại lại rất cảm khái. Tuy rằng cố gắng đọc sách rất tốt, nhưng mỗi lần ăn cơm đều cần ép buộc rất lâu nên mẹ Choi cảm thấy rất lo lắng.
Cao hứng khi thấy con gái cố gắng học tập, buồn rầu là gần đây đối với phương diện ăn uống con gái soi mói rất nhiều, trấn áp sau khi học xong sẽ ngoan ngoãn ăn cơm. Cảm giác tính cách của con gái giống như thời kì phản ngịch...... Mẹ Choi rất sầu lo.
“Mau ra.” Bởi vì mẹ Choi luôn thúc giục, Choi Ae Young giống như chịu hình phạt ra mở cửa.
Mẹ Choi vô thức nhìn bàn học của con gái mình, trên bàn tràn đầy tài liệu bài tập, còn có một quyển sách chính mở ra, bút chì cũng đang đặt ở trong vở.
“Nhanh đi rửa tay ăn cơm, chờ con đã bao lâu rồi? Đồ ăn đều đã nguội rồi.” Mẹ Choi lải nhải đi vào phòng Choi Ae Young, cầm lấy tờ bài tập hôm nay của con gái kiểm tra.
“Đồ ăn nguội......? Mỗi lần đều là đồ chua, không phải đều là đồ ăn nguội sao?” Trong lòng Choi Ae Young sớm rơi lệ, vì thế tập thói quen phản bác mỗi ngày.
“Gì! Canh tương được rồi đi!” Lại bị trấn áp.
Đối với lời nói của mẹ Choi Choi Ae Young sớm bất lực châm chọc, ngoan ngoãn đi ra phòng khách, quả nhiên nhìn thấy ba Choi đang ngồi ở cạnh bàn chờ cô, chẳng qua trên tay cầm một tờ báo.
“Ba.” Đầu tiên Choi Ae Young chào ba Choi, sau đó trực tiếp đi vào phòng bếp rửa sạch tay.
“Ừ, Ae Young à, về sau không cần liều mạng như vậy, nhìn xem mặt con gái ba thật gầy......” Ba Choi nhìn con gái đ ra, bỏ báo xuống rồi gặp báo đặt lên bàn.
Ba Choi nhìn con gái gật đầu, long lại chua xót. Bởi vì Choi Ae Young là con gái duy nhất trong nhà, cho nên tuy trong nhà không tính giàu có, nhưng là toàn bộ gia đình đều quay quanh chuyện của con gái. Bây giờ nhìn con gái bởi vì học tập mà cả người rõ ràng gầy, lần đầu tiên cảm thấy con bé quá chú tâm vào việc học.
Choi Ae Young nhịn không được cúi đầu nâng khóe miệng, ba Choi người xác định là con vì vất vả mà gầy mà không phải ăn đồ chua nhiều quá đến gầy?! Hơn nữa sau khi xuyên không, Choi Ae Young nhìn khối thân thể này cảm thấy không còn gì để nói, thật sự là thật đáng mừng nhận một thân thể của tiểu loli mập mạp đáng yêu.
Ngồi ở trước bàn, Choi Ae Young nhìn các loại đồ chua đặt ở giữa bàn, sau đó nhìn xuống bát canh tương cạnh bát cơm của mình, ha ha đây biểu đạt cho tấm long của mẹ Choi.
Chỉ chốc lát sau Mẹ Choi kiểm tra hết bài tập của Choi Ae Young, đi đến trước bàn ăn, rất có phong phạm đứng đầu một nhà nói: “Ăn cơm!”
Choi Ae Young bất đắc dĩ cầm lấy đôi đũa gắp đến gió cuốn mây tan, chỉ chốc lát sau giải quyết xong một phần bữa tối của mình. Đứng dậy tự nhiên mang bát cơm đến phòng bếp, ngay sau đó trở lại phòng, tiếp tục học tập không giải thích.
Mẹ Choi nhìn “Con gái mười tám biến đổi”, tỏ vẻ rất vừa lòng. Chỉ là con gái ăn nhiều cơm mà đồ ăn cũng không động đến mấy, xem ra buổi tối nên làm vài quả trứng luộc thêm bữa cho con gái.
Bên kia, Choi Ae Young trở lại phòng đi đến trước bàn học, nhìn bài tập đầy bàn, trong nháy mắt nước mắt liền tràn ngập trong hốc mắt.
Cô vốn không phải là học sinh ba tốt, bây giờ còn muốn nhặt sách giáo khoa tiểu học này để học thật là xuyên không sao!
Đừng tưởng rằng cô không đọc qua tiểu thuyết xuyên không sống lại...... Đọc nhiều đến mức cô có thể tự mình viết truyện được nữa chứ......
Có phải cô xuyên không thời gian không đổi hay không...... Nếu xuyên không sớm mười năm...... Túm tổng giám đốc tà mị cuồng bá có gì là không thể.