Hệ Liệt Thực Hoan Giả Yêu Về Quyền Sơ Nhược

Chương 35-3: Đại kết cục (3)

Editor: Hepc

"Đây là cái gì?" Lục Cảnh Hanh xem không hiểu.

Quyền Sơ Nhược đưa ngón tay chỉ cho anh nhìn, khóe miệng tràn ra nụ cười hạnh phúc, "Trong này đã nói rõ, em mang thai."

Á ——

Trái tim Lục Cảnh Hanh có cái gì nổ tung, tin tức này có chút đột nhiên. Mặc dù trong khoảng thời gian này cũng không ngừa thai, nhưng anh không nghĩ tới đứa bé có thể tới nhanh như vậy.

"Ngu?" Quyền Sơ Nhược thấy anh khẽ nhếch miệng lên không nói lời nào, rất là mất mác, "Lục Cảnh Hanh, nét mặt của anh thật vô dụng!"

Qua một trận tinh thần nhộn nhạo, ánh mắt Lục Cảnh Hanh dời xuống dừng lại ở trên bụng bằng phẳng của cô, không xác định hỏi, "Trong bụng của em, có con của chúng ta?"

Đã nói là mang thai, thì hỏi lời này thật ngu ngốc?

Quyền Sơ Nhược cong môi, nghĩ thầm người thông minh cũng chẳng qua là như thế. Cô khẳng định gật đầu một cái, nắm lấy lòng bàn tay Lục Cảnh Hanh đặt vào trên bụng của mình, trầm giọng nói: "Nơi này là có con của anh, cũng là con của em."

Sau vài giây, Quyền Sơ Nhược chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, hai cánh tay Lục Cảnh Hanh vững vàng nâng cô lên ôm vào trong ngực dùng sức hôn, "Bà xã, làm sao em lại lợi hại như vậy, mới một tháng liền mang bầu!"

Đó là!

Lòng Quyền Sơ Nhược đắc chí. Chỉ là trên mặt cô giữ vững tao nhã, cười nịnh nọt mà nói: "Ông xã, anh cũng rất lợi hại đó!"

Cũng bởi vì câu nịnh nọt này của cô, mãi cho đến lúc trước khi ngủ Lục Cảnh Hanh đều suy nghĩ, rốt cuộc là mang thai khi nào? Là ở suối nước nóng lần đó, hay là trên núi lần đó?

Quyền Sơ Nhược im lặng liếc mắt, nghĩ thầm người đàn ông này thật là không biết xấu hổ. Cô không chống cự nổi cơn buồn ngủ liền ở trong ngực ấm áp của anh ngủ say sưa.

Quyền Sơ Nhược mang thai, cái tin tức tốt khổng lồ này hoàn toàn chấn động hai nhà họ Quyền và họ Lục. Trước mắt Sở Kiều đã có thai, cho nên nhà họ Quyền là song hỉ lâm môn, Phạm Bồi Nghi cười đến không khép miệng được, cảm thấy cái hạnh phúc này tới thật nhanh!

Mang thai ba tháng, lần đầu tiên Quyền Sơ Nhược tới bệnh viện khám thai. Toàn bộ hành trình Lục Cảnh Hanh cùng đi, một tấc cũng không rời. Theo lời của bác sĩ nói, tuổi của cô mang thai, coi như là sản phụ lớn tuổi, các phương diện đều phải chú ý.

Kiểm tra xong các mục, bác sĩ từ phòng siêu âm ra ngoài, rửa tay sạch sẽ ngồi ở trước bàn, mỉm cười nhìn đôi vợ chồng ân ái, "Hai người là thích con trai hay là con gái?"

Quyền Sơ Nhược sửa quần áo ngay ngắn ra ngoài, liền nghe Lục Cảnh Hanh mở miệng, "Con gái."


Anh muốn một đứa con gái, tốt nhất lớn lên ngũ quan giống Quyền Sơ Nhược.

Bác sĩ mím môi cười khẽ, quay đầu hỏi bà mẹ, "Cô thích con trai hay con gái?"

Quyền Sơ Nhược ngồi ở trong ghế, suy nghĩ một chút nói: "Con trai."

Cô nghĩ từ ngày bản thân mình lấy chồng, Phạm Bồi Nghi khóc hai mắt mơ hồ xưng đỏ, trái tim hung hăng thắt lại một cái, lấy kinh nghiệm cũng không muốn mình bi thương như vậy.

Nghe được đáp án hai người bọn họ, bác sĩ đưa tờ siêu âm mới vừa rồi cho bọn họ, rất là vui tính cười nói: "Nguyện vọng của hai người, cũng có thể đạt được nha." 

Cũng có thể đạt được?

Lục Cảnh Hanh ngớ ngẩn, sau đó thấy tờ kết quả siêu âm kia, hoàn toàn ngây ngẩn. Quyền Sơ Nhược thấy vẻ mặt anh có cái gì không đúng, vội vàng cầm lấy xem, sau đó cũng kinh ngạc đến ngây người.

Sinh đôi!

Cái tin tức quan trọng này, Lục Cảnh Hanh quyết định thông báo trước cho nhà họ Quyền. Anh lái xe chở Quyền Sơ Nhược trở lại nhà chính, hai người dừng xe xong đi xuống, cách đó không xa có bóng người quen thuộc đi qua.

"Ba, Đồng Đồng muốn cõng thật cao."

"A! Ba thật là giỏi!"

"Ha ha ha, mẹ xem, ba có phải thật là giỏi hay không?"

Liêu Đồng làm nũng, lớn như vậy còn muốn Liêu Phàm cõng. Không lay chuyển được con gái, Liêu Phàm chỉ có thể cõng cô bé trên vai.

Ở bên cạnh họ, Lâm Lâm cầm thức uống trong tay, vừa lau mồ hôi cho Liêu Đồng, vừa dặn dò: "Liêu Phàm anh chậm một chút, đừng làm ngã con bé!"

"Mẹ hãy yên tâm đi, ba rất lợi hại." Liêu Đồng chơi vui mừng, hoàn toàn hả hê quên mình.

Cô bé tinh mắt, Liêu Đồng ngồi ở trên bả vai ba mình, tầm mắt rất rộng. Cô bé liếc thấy Quyền Sơ Nhược, lập tức kêu lên: "Dì Quyền Quyền, dì Quyền Quyền."

Cô bé vừa hô như vậy, ánh mắt của mọi người cũng đưa tới.

Liêu Phàm để con gái xuống, dắt tay Lâm Lâm đi tới chỗ bọn họ.

"Dì Quyền Quyền!" Liêu Đồng đã chạy tới, ôm lấy hông của cô, "Bà nội nói dì đi nghỉ phép, Đồng Đồng rất nhớ dì."

"Ngoan!"

Quyền Sơ Nhược đưa tay xoa xoa đầu của cô bé, ánh mắt dịu dàng, "Dì Quyền Quyền cũng nhớ con."

Liêu Đồng rất thích Lục Cảnh Hanh, thấy anh cũng ở đây, vội vàng lễ phép chào hỏi, "Chào chú."

"Chào con." Đôi môi Lục Cảnh Hanh mím nhẹ, quay đầu lại đối với  Liêu Phàm cùng Lâm Lâm cười nói: "Đã lâu không gặp." Kể từ lúc tham gia hôn lễ Liêu Phàm bọn họ có đoạn thời gian không gặp nhau.

Liêu Phàm cười ôn hòa như cũ, ánh mắt anh ngừng ở khuôn mặt tươi cười của Quyền Sơ Nhược, hỏi khẽ, "Sơ Nhược, em có chuyện gì sao?"


Nét mặt của cô đại khái là không gạt được người, Quyền Sơ Nhược thoải mái thừa nhận, nói: "Nói cho hai người biết một tin tức tốt, em sắp làm mẹ rồi."

"Có thật không?" Lâm Lâm kinh ngạc ngoài ra không quên chúc mừng, "Chúc mừng chị."

"Cảm ơn."

Mắt Quyền Sơ Nhược lóe sáng, theo bản năng nhìn về phía Liêu Phàm, lại thấy vẻ mặt anh nổi lên thần sắc cũng như năm đó cô từ trên cây rớt xuống, bị anh vững vàng đón vào trong ngực để cho cô cảm thấy ấm áp.

"Chúc mừng hai người." Liêu Phàm chủ động đưa tay nắm tay Lục Cảnh Hanh.

Lục Cảnh Hanh cười tiến lên, khoảng cách cùng anh ấy bắt tay, ghé vào lỗ tai anh ấy nói câu gì. Chỉ thấy Liêu Phàm đáy mắt biến đổi, gương mặt tuấn tú thoáng qua sợ hãi thán phục, "Thật chúc mừng hai người."

Câu chúc mừng này, từ trong miệng Liêu Phàm thốt ra, Quyền Sơ Nhược cảm thấy rất có trọng lượng. Cô nhìn người đàn ông phía trước, cảm xúc ở đáy lòng bình tĩnh. Thật tốt, anh Liêu Phàm của cô vẫn còn, vẫn luôn ở đây.

Trên đường trở về, Liêu Đồng ở trước mặt nhảy nhảy nhót nhót đi, Lâm Lâm cúi đầu, cảm xúc so với mới vừa rồi hình như có biến hóa. Cô ấy do dự nửa ngày, mới lấy dũng khí hỏi người đàn ông bên cạnh, "Anh thích con trai hay con gái?"

Liêu Phàm quay đầu, ánh mắt rơi vào cây to tươi tốt nơi xa kia, vẻ mặt dịu dàng như nước, "Con gái."

Nghe được anh nói, Lâm Lâm trừng mắt nhìn, ôm lấy tay của anh, nói: "Vậy được rồi em sẽ nỗ lực."

Nghe vậy, Liêu Phàm ngớ ngẩn, cúi đầu thấy cô ấy mắc cỡ gương mặt đỏ bừng, khóe miệng không nhịn được cong lên, "Chúng ta cùng nhau cố gắng."

Đây coi như là lần đầu tiên Lâm Lâm nghe được từ trong miệng Liêu Phàm nói ra lời như vậy, cô dùng sức nắm chặt tay của anh, lòng tràn đầy rung động đồng thời đáy lòng lại đang âm thầm cam kết.

Thủ trưởng, em nhất định sẽ để cho anh hạnh phúc, để cho anh sẽ không hối hận khi gặp em.

Trong phòng khách nhà họ Quyền, già trẻ lớn bé đều ngồi cùng nhau. Bụng Sở Kiều tương đối lớn, có bầu hơn năm tháng, đã có thể thấy rõ bụng nhô ra.

Bên này Quyền Sơ Nhược còn chưa có lộ bụng bầu, vóc người vẫn còn rất thon thả.

"Kết quả kiểm tra như thế nào?" Phạm Bồi Nghi bưng nước trái cây tới, rất công bằng đưa cho con gái và con dâu.

Quyền Yến Thác chán ngắt nhìn, lòng không phục. Có gì đặc biệt hơn người, không phải là mang thai sao? Hừ!

"Tốt vô cùng." Cái miệng nhỏ Quyền Sơ Nhược uống nước trái cây, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua em trai, cố ý chọc giận anh ấy.

Lục Cảnh Hanh là con rể, được đối xử cũng không tồi. Phạm Bồi Nghi cắt trái cây đưa cho con rể ăn.

Một màn này lòng Quyền Yến Thác chua xót không dứt, Thái Tử Gia của nhà họ Quyền thật đáng thương, hôm nay nghèo túng nông nỗi cũng không có người thương!

"Bé con của bà, con phải mau mau lớn nha." Phạm Bồi Nghi vuốt bụng Quyền Sơ Nhược, trong miệng lẩm bẩm. Bà lấy quần áo của trè sơ sinh mới mua ngày hôm qua ra, phân cho Sở Kiều cùng con gái, mỗi người một phần. 

Mày kiếm Lục Cảnh Hanh không nghiêm túc, miệng trấn định nói, "Mẹ, mẹ chuẩn bị đồ thiếu rồi."

Phạm Bồi Nghi cau mày, không hiểu nhìn về phía anh.

Bà nội Quyền nghe lời này, chợt nhíu mày nhìn sang, hình như đoán được cái gì.


"Bác sĩ nói, bà xã con mang thai song sinh!" Một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng của Lục Cảnh Hanh.

"Cái gì? Song sinh?!"

"Thật là song sinh?"

"Chị, anh rể, chúc mừng hai người!"

Người lớn trong nhà cũng vui mừng choáng váng, chỉ có Sở Kiều lấy lại tinh thần, vui vẻ ôm Quyền Sơ Nhược chúc mừng. Hai người chuẩn bị làm mẹ, say mê cuồng nhiệt trao đổi cách nuôi trẻ.

Trên sô pha, Quyền Yến Thác chán nản than thở. Xong đời, từ nay về sau anh ở trong nhà này, coi như là hoàn toàn không có địa vị rồi!

Một năm này, nhà họ Quyền song hỉ lâm môn, không chỉ có nghênh đón cháu gái, đồng thời còn nghênh đón một đôi long phượng thai khiến nhiều người thích yêu.

Năm năm sau.

Quyền Sơ Nhược sau khi tan việc, lái xe trở lại biệt thự nhà họ Lục. Kể từ sinh con, cô và Lục Cảnh Hanh liền chuyển về nhà họ Lục ở, hai đứa bé trong nhà đều cần người chăm sóc.

"Mợ ba." Người giúp việc nhận lấy cái chìa khóa xe của cô.

Quyền Sơ Nhược đáp lời, xách theo ví da lên lầu. Vòng qua thang cầu thang xoắn ốc, đi tới lầu ba, kể từ khi đôi long phượng thai nhà họ Lục sinh ra, lầu ba liền trở thành nơi dành riêng cho bọn họ.

Trước đó nhà họ Lục đã có một một đôi long phượng thai, sau lại lại thêm một long phượng thai nữa, trong lúc nhất thời là đề tài đứng đầu thành phố. Những năm này còn có không ít người nói chuyện này say sưa. 

Mới vừa đi lên lầu, chạm mặt một cục thân thể nhỏ bé đang nhào tới. Quyền Sơ Nhược đưa tay tiếp được, ôm thật chặt con gái vào trong ngực, "Mỹ Mỹ, không cho phép con chạy nhanh như vậy."

Mỹ Mỹ thắt bím tóc, mặc một bộ váy công chúa màu trắng, quay về phía mẹ cười lấy lòng, hướng trong ngực cô làm nũng, "Biết ạ."

Quyền Sơ Nhược đưa tay ôm cô bé lên, vừa đi vừa hỏi, "Anh con đâu?"

"Đọc sách."

Đẩy cửa thư phòng ra, Quyền Sơ Nhược ôm con gái đi vào, quả nhiên thấy con trai ngồi ở trên bệ cửa sổ, trên đùi để một quyển sách. Cô thở dài, đôi mày thanh tú nhíu lại.

Thằng nhóc nhỏ mặc một cái quần yếm, trên mặt mang cái mắt kiếng màu đen, ngồi ngay ngắn ra vẻ người lớn, nét mặt cẩn thận tỉ mỉ. Đứa nhỏ này IQ rất cao, cùng tuổi của thằng bé hoàn toàn không có nắm giữ trình độ kiến thức như nó.

"Hằng ngày, con đang nhìn cái gì vậy?" Quyền Sơ Nhược cũng đặt con gái ở trên bệ cửa sổ, cười lại gần thằng bé. Cô cảm thấy mình đã không cười, nhưng con trai cô lại càng không thích cười.

"Mẹ thật không có thú vị." Ngày ngày đẩy một cái gọng kiếng màu đen, mặt không có vẻ muốn trả lời gì.

Khóe mắt Quyền Sơ Nhược trầm xuống, giọng điệu của thằng bé, cũng không chút nào giống như đứa bé năm tuổi, thành thục lão luyện làm cho cô nhức đầu.

"Anh à, anh kể chuyện xưa cho em được không?" Mỹ Mỹ lắc lắc thân thể nhỏ bé, tiếp cận anh trai bên cạnh.

Mỗi ngày căn bản không thèm nhìn ai, mắt vẫn nhìn chằm chằm quyển sách như cũ, "Lãng phí thời gian."


Anh trai không kể chuyện xưa, Mỹ Mỹ bị thương rất nặng, uất ức hướng vào trong ngực mẹ bé, "Mẹ, Mỹ Mỹ cũng muốn như Đóa Đóa vậy, em ấy có em trai chơi với em ấy, vì cái gì con lại không có?"

Ách ——

Quyền Sơ Nhược mím môi, nghĩ thầm cái vấn đề này phải giải thích thế nào?

Thời khắc bị làm khó, có hai bàn tay to lớn ôm lấy con gái vào trong ngực trấn an, "Mỹ Mỹ ngoan, con có anh trai không tốt sao?"

"Anh trai không chơi cùng con." Mỹ Mỹ tựa vào trong ngực ba mình, vẻ mặt rất đau lòng, "Đóa Đóa nói, trong bụng mẹ của em ấy có một thiên sứ nhỏ. Mỹ Mỹ cũng muốn có một thiên sứ nhỏ!"

Lục Cảnh Hanh đưa tay lau khô nước mắt nước mũi cho con gái, cười nói: "Như vậy, ba cũng bỏ vào trong bụng mẹ một thiên sứ nhỏ có được hay không?"

Sắc mặt Quyền Sơ Nhược cứng đờ, hung hăng nhìn chằm chằm Lục Cảnh Hanh.

Mỹ Mỹ trừng mắt nhìn, trong nháy mắt ngừng khóc, "Thật đấy à?"

Lục Cảnh Hanh hôn cái trán con gái một cái, nét mặt kia rất nghiêm túc, một ít cũng không giống nói giỡn.

"Ba, giao Mỹ Mỹ cho con." Đột nhiên, con trai trầm lặng mở miệng. Thằng bé nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, đứng ở trước mặt Lục Cảnh Hanh, bộ mặt kia, hiển nhiên là một anh trai.

Lục Cảnh Hanh để con gái xuống, chỉ thấy thằng bé dắt lấy tay con gái, dẫn cô bé đi ra ngoài, "Anh dẫn em đi chơi trốn tìm."

Đối với thái độ khác thường của con trai, Quyền Sơ Nhược rất không hiểu rõ. Cô lôi kéo tay Lục Cảnh Hanh, hai người tựa vào cạnh cửa nghe đối thoại của hai anh em này khi xuống lầu.

"Anh à, có thể không chơi trốn tìm hay không?"

"Vậy em còn muốn thiên sứ nhỏ sao?"

"Muốn."

"Vậy sẽ phải chơi trốn tìm."

"Ô ô ô, anh à, tại sao như vậy?"

"Đứa ngốc, nếu như em muốn trong bụng mẹ có thiên sứ nhỏ, ba liền sẽ để thời gian chúng ta chơi trốn tìm rất dài rất lâu!"

"...... Vậy em không cần...... Thiên sứ nhỏ rồi."

Trong thang lầu tiếng nói chuyện dần dần đi xa, sắc mặt Quyền Sơ Nhược tái xanh quay đầu lại, quát: "Lục Cảnh Hanh, anh không biết xấu hổ!"

Lục Cảnh Hanh sờ lỗ mũi một cái, đưa tay khóa cửa phòng ngủ lại, "Bà xã, lần này đến lượt chúng ta chơi trốn tìm."

Sau một tiếng, hai người chơi trốn tìm chơi đến triệt để, mồ hôi dầm dề té ở trên giường phòng ngủ. Quyền Sơ Nhược giật giật ngón tay, gương mặt đỏ ửng mắng: " Lục Cảnh Hanh, bình thường anh đều là dạy con thế sao?"  

"Anh dạy không sai." Lục Cảnh Hanh hôn môi sưng đỏ của cô một cái, thoả mãn thì thầm: "Chơi trốn tìm, là trò chơi tốn thời gian nhất. Em cho rằng con trai của anh dễ gat như vậy sao?"

Quyền Sơ Nhược không biết nói gì, cắn răng nghiến lợi trả lời: "Lục Cảnh Hanh, con trai còn không phải là giống như anh à!"


"Ha ha......"

Lục Cảnh Hanh chỉ cười không nói, vẻ mặt dịu dàng. Giống như anh sao? Rõ ràng rất giống cô mới đúng, đầu óc tỉnh táo, tính tình kín kẽ, không câu nệ nói cười, thậm chí lý lẽ cứng nhắc và tật xấu cũng giống nhau như đúc.

Trong vườn hoa dưới lầu, truyền đến tiếng cười khoan khoái của bọn nhỏ, Lục Cảnh Hanh cúi đầu hôn vợ mình, một nụ hôn nóng bỏng thật sâu.

Quyền Sơ Nhược theo bản năng hôn trả lại anh, nụ cười ở khóe miệng xinh đẹp. Cô nhẹ nhàng thì thầm ở trong lòng, không biết bao nhiêu lần: Lục Cảnh Hanh, em yêu anh, yêu tất cả của chúng ta!

Cõi đời này chuyện lãng mạn nhất, là có anh có em, cùng nhau từ từ già đi, vĩnh viễn nâng anh (em) ở trong lòng bàn tay.

Hoàn.