Editor: Hepc
Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng. Phía Tây của trung tâm thành phố, một con đường nhỏ tĩnh lặng. Tuy thuộc phố xá phồn hoa sầm uất, lại có một nơi khác có phong cảnh hữu tình.
Một tòa nhà lầu nhỏ màu trắng, ít nhất cũng có lịch sử hơn 1 triệu năm, không tính là di vật văn hoá, nhưng cũng rất quý giá. Chung quanh tòa nhà, đều đã trải qua nhiều thời đại, dạo chơi cả con đường lớn, có loại cảm giác tang thương của lịch sử.
Con đường này coi như là một trong những con đường nổi danh nhất thành phố, thường có người vùng khác đến đây thăm quan.
Quyền Sơ Nhược thích loại cảm giác mang theo kiến trúc lịch sử, ban đầu có thể mướn được ngôi nhà lầu nhỏ ở nơi này, đúng là không dễ dàng gì.
Ngôi nhà có sàn nhà làm bằng gỗ giữ vững nguyên trạng, năm tháng xa xưa, giẫm đạp lên, khó tránh khỏi âm thanh phát ra kẽo kẹt.
Trợ lý Tống Văn ôm văn kiện đứng trước bàn, nhìn chằm chằm sắc mặt của Quyền Sơ Nhược, cũng không dám thở mạnh. Hai chân cô ấy đứng thẳng thẳng tắp, có đôi khi nhịn không được lòng bàn chân run lên, sàn nhà thỉnh thoảng phát ra tiếng động.
“Lời khai sửa lại thế nào rồi.” Ánh mắt Quyền Sơ Nhược nghiêm nghị, sau khi xem xong tư liệu cầm trong tay, mới trả lời.
Nghe được cô nói như vậy, rốt cuộc Tống Văn thở phào nhẹ nhõm, “Chị Quyền, lời khai buổi chiều em đã sửa xong cho chị rồi.”
“Ừ.” Quyền Sơ Nhược khép tài liệu lại, trả lời nhẹ nhàng.
Tống Văn đi theo bên cạnh cô mấy năm, bản lãnh khác không có học được, ánh mắt sắc bén thì ngược lại học rất thấu đáo. Cô ấy nhịn cười, duy trì thần thái tự nhiên, đưa tay gật đầu: “Chị ở nơi này......”
Quyền Sơ Nhược thấy động tác của cô ấy, khóe miệng thoáng chốc trầm xuống.
“Sau đó chị còn phải ra tòa, như vậy giống như không tốt lắm.” Giọng nói Tống Văn rất uyển chuyển, nói cũng cực kỳ cẩn thận. Thật ra thì loại chuyện như vậy không tới phiên một trợ lý nhỏ như cô ấy chen vào, nhưng chị Quyền phải ra tòa án, nếu như mang theo vết hôn mập mờ bày ra, lại ảnh hưởng tác phong xưa nay sắc bén của cô.
Môi đỏ mọng của Quyền Sơ Nhược mím chặc, nhẹ nhàng nắm bút máy trong tay, nói: “Có biện pháp gì không?”
“Hả?” Tống Văn vừa bắt đầu không biết, sau khi phản ứng kịp, lập tức chạy ra bên ngoài tìm cái gì, sau đó nhanh chóng trở lại.
Cô ấy đưa tay đặt kem che khuyết điểm lên bàn, mắt nhìn chằm chằm Quyền Sơ Nhược, giải thích: “Chị Quyền, đây là phấn trắng BB tối hôm qua em mới mua, còn chưa có dùng qua đâu, tặng cho chị.”
Quyền Sơ Nhược cầm cái bình nhỏ lên nhìn một chút, ánh mắt bình tĩnh. Cô rút tờ tiền trong ví ra, trở tay đưa cho Tống Văn: “Cám ơn.”
“Không lấy tiền đâu ạ.” Tống Văn vội vàng khoát tay, nói: “Đây là em tặng chị.”
Cô nhíu mày nhìn về phía cô ấy mặt đang cười tủm tỉm, Quyền Sơ Nhược cau mày, giọng nói trầm xuống, “Tôi không muốn thấy nửa tháng sau mỗi ngày cô đều ăn cơm hộp.”
Nghe vậy, ánh mắt Tống Văn tối xuống, đưa tay nhận lấy tiền, trong lòng ấm áp.
Có lẽ người ngoài thấy, Quyền Sơ Nhược vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, có thể cùng cô chung đụng đã lâu cũng biết, cô là người rất quan tâm cấp dưới, thưởng phạt phân minh.
Tống Văn mới mua nhà cần phải trả nợ, Quyền Sơ Nhược không những tăng tiền lương cho cô ấy, bình thường có thể nghĩ tới chi tiết nhỏ cũng đều rất chăm sóc. Mấy trăm đồng tiền phấn trắng BB không đắt lắm, nhưng xác thực thì cô ấy từ trong kẽ răng nặn ra.
“Chị Quyền, em đi làm việc.” Tống Văn đơn giản nói với cô phương pháp sử dụng, liền đi ra ngoài làm việc.
Cửa phòng làm việc đóng, Quyền Sơ Nhược cầm lên cái bình nhỏ lần nữa, ánh mắt từ từ thâm thúy. Cô xem hướng dẫn sử dụng phía sau thân bình thật cặn kẽ, trầm mặt đi vào phòng tắm.
Đứng ở trước kính, Quyền Sơ Nhược khẽ ngẩng đầu lên, trong cổ áo bên phải lộ ra vết hôn màu hồng. Nhìn sang một cái, là có thể đập vào mắt rõ ràng, từng vết đỏ mập mờ ở trên cổ cô.
Buổi sáng Mẫn Tố Tố quay lại, thật may là tối hôm qua hiện trường bố trí còn chưa có sửa sang lại, không có bị mẹ chồng phát hiện ra cái gì. Mà trên cổ cô có vết hôn, hiển nhiên khiến mẹ chồng rất hài lòng, cao hứng bừng bừng rời đi.
Trước khi rời nhà, Mẫn Tố Tố lôi kéo tay của cô, ý vị cười: “Sơ Nhược, tuổi con cũng không nhỏ, mẹ con với mẹ đều chờ đợi bồng cháu!”
Đưa tay mở nắp kem che khuyết điểm, Quyền Sơ Nhược nặn ra một chút, dùng ngón tay bôi lên cần cổ. Phấn lót hữu hiệu bao trùm vết hôn màu hồng, mặc dù không phải hoàn toàn che hết, nhưng dùng mắt thường rất khó phân biệt được.
OK!
Quyền Sơ Nhược đi ra phòng tắm, trở lại trước bàn, tiếp tục động tác trong tay. Những khúc nhạc dạo ngắn này, cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình của cô!
Không biết có phải hay không chuyện sáng nay, phiên toà Quyền Sơ Nhược mở ra hết sức hùng hổ dọa người. Vụ án này, chỉ là mở ra hai lần xét xử, vậy mà liền kết án xuống.
Quyền Sơ Nhược toàn thắng, mảy may cũng không cho luật sư đối phương bất cứ cơ hội nào!
Đi ra khỏi tòa án, chân mày nhíu chặc của Quyền Sơ Nhược dãn ra. Sau khi toà án thẩm vấn xong thì đã là lúc tan việc, cô không có trở về văn phòng luật sư, mà kêu tài xế trực tiếp lái xe về nhà.
Đi vào cửa nhà, bố trí hiện trường của ngày hôm qua vẫn như cũ. Quyền Sơ Nhược đổi giày rồi định dọn dẹp, sau đó lại suy nghĩ đến cái gì, rồi không có làm.
Đóng cửa phòng ngủ, Quyền Sơ Nhược đi vào phòng tắm tắm. Cô thay xong quần áo đi ra ngoài, đi vào phòng bếp làm cơm tối.
Thật may là tủ lạnh ngày hôm qua bị lấp đầy, các loại thức ăn phong phú. Quyền Sơ Nhược lấy một quả cà chua, một cái trứng gà, còn có một gói mì gói. Cà chua mì sợi là món sở trường của cô.
Một tô mì mùi vị không tệ, Quyền Sơ Nhược ăn no, rồi rửa sạch bát đũa.
Ngày mai lại có vụ án mới cần chuẩn bị, Quyền Sơ Nhược đeo mắt kính ngồi ở trước laptop, đang xem tài liệu. Cửa chính có tiếng động, ánh mắt cô lóe lóe, biết là ai trở lại.
Chỉ là Lục Cảnh Hanh thời gian này mà về nhà, thật đúng là hiếm thấy?!
“Ăn cơm chưa?” Lục Cảnh Hanh tựa vào cạnh cửa, mỉm cười hỏi cô.
Quyền Sơ Nhược gật đầu một cái, coi như là trả lời. Bên cạnh có người cô không cách nào chuyên chú, cau mày nói: “Có chuyện gì sao?”
Trong tay người đàn ông cầm theo một cái ống nhòm, ngoắc tay với cô, “Em tới đây xem một chút đi.”
Giây lát, Quyền Sơ Nhược hồ nghi đi tới, bị anh đặt trước người. Lục Cảnh Hanh vén rèm cửa sổ lên chừa một khe hở, nhắm ống nhòm xuống dưới lầu ngay một chiếc xe hơi màu đen, chỉ cho cô xem: “Thấy không, chiếc xe kia có bảng số xe là ba số giống nhau.”
“Thấy rồi.” Quyền Sơ Nhược đang cầm ống nhòm, hỏi “Vậy là xe của ai?”
“Là xe nhà tôi.” Lục Cảnh Hanh nhún nhún vai, nói đúng sự thật: “Đoán chừng là mẹ tôi phái người tới giám sát chúng ta.”
“Giám sát?”
Quyền Sơ Nhược bỏ ống nhòm ra, hỏi ngược lại: “Tại sao lại giám sát?”
“Bởi vì đứa bé.” Lục Cảnh Hanh trả lời có nếp có tẻ, khóe miệng nở nụ cười cợt nhã, “Anh của tôi vừa mới sinh xong, hiện tại mẹ tôi liền tập trung toàn bộ lực chú ý lên trên người tôi.”
“Mẹ anh không có quyền làm như vậy, “ Quyền Sơ Nhược xoay người, trở về trước bàn đọc sách ngồi xuống, nụ cười trên vẻ mặt hờ hững, “Giám sát hoạt động cá nhân thuộc về hành vi xâm phạm quyền con người là phi pháp.”
Lục Cảnh Hanh chau mày, nhìn về phía ánh mắt của cô lộ ra nụ cười thản nhiên. Một tay anh chống tại mặt bàn, khẽ cúi người xuống, gương mặt tuấn tú tiến lại gần cô, “Bằng không, chúng ta sinh em bé.”
Sự tức giận trong dự liệu không hề xảy ra, Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, nói: “Ban đầu ký kết trong hiệp nghị không có điều này.”
“Vậy tôi thêm vào điều khoản.” Gương mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hanh đè thấp, môi mỏng cong nhẹ.
Quyền Sơ Nhược đưa tay đẩy gọng kính màu đen trên mặt một cái, thần sắc khuôn mặt không nhìn ra bất kỳ phập phồng nào, “Thêm vào điều khoản, cần hai bên đồng ý, đạt thành nhận thức chung.”
Tạm dừng, môi đỏ mọng của cô hơi mím, giọng nói lạnh lùng, “Lục Cảnh Hanh, tôi cảm thấy trò đùa này không buồn cười!”
Quyền Sơ Nhược nâng đồng hồ lên, chỉ vào kim đồng hồ nói: “Anh đã làm trễ nãi mười ba phút hai mươi tám giây của tôi.”
“Cái người này thật không thú vị!”
Lục Cảnh Hanh lắc đầu một cái, khóe mắt tàn khốc lên, “Nói chuyện với em, không hề thích thú tí nào!”
Thích thú?!
Quyền Sơ Nhược cau mày, cảm thấy anh dùng từ rất không chính xác.
“Trong khoảng thời gian này mẹ tôi nhất định sẽ ồn ào một chút, tốt nhất em và tôi cũng nên cẩn thận thì hơn.”Lục Cảnh Hanh giơ tay lên nới cổ áo sơ mi ra, đứng dậy đi ra ngoài, “Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ về nhà đúng giờ, hi vọng em cũng thế.”
Khép ——
Cửa phòng ngủ đóng lại, Quyền Sơ Nhược nhìn bóng dáng anh biến mất, nụ cười trầm xuống.
Sáng sớm, Quyền Sơ Nhược xách theo cặp công văn xuống lầu. Tối hôm qua chiếc xe đậu ở vị trí kia, lúc này đã trống không. Chỉ là phía trên kia có tấm bảng cấm đậu xe đứng sừng sững, không để cho xe đậu, hiển nhiên chuyện này vẫn chưa xong.
Buổi sáng phải mở phiên toà, tinh thần Quyền Sơ Nhược sảng khoái đi vào. Cơ hồ cô tiếp nhận vụ kiện, 89% đều là thắng kiện, ở nơi này là một nhóm, Quyền Sơ Nhược tuyệt đối cũng được coi là nhân tài mới xuất hiện.
Sau khi toà án thẩm vấn kết thúc, Quyền Sơ Nhược nhìn đồng hồ, phân phó tài xế lái xe về nhà. Ngồi ở sau xe, cô giơ tay lên vuốt chân mày chua xót, trên người đề phòng một chút xíu rồi tỉnh táo lại.
Nếu mẹ chồng dám trắng trợn giám sát, tất nhiên là đã thông đồng với nhà của cô. Quyền Sơ Nhược nhếch môi, vẻ mặt không vui, cô phải giải quyết loại giam cầm này nhanh một chút!
Tài xế lái xe đến đường cấm, xe hơi màu đen lái đến người gác cổng thì có cảnh vệ mặc quân trang tới kiểm tra.
Nhìn thấy Quyền Sơ Nhược ngồi ở ghế sau, cảnh vệ lập tức đứng nghiêm hành lễ, lúc này mới cho xe hơi màu đen đi vào.
Năm xưa Quyền Chính Nham tham gia chính trị, mà ông cụ nhà họ Quyền cả đời chinh chiến, đám người trong đại viện này cũng biết ông cụ nhà họ Quyền công tích vĩ đại.
Tài xế dừng xe ở cửa lớn, Quyền Sơ Nhược không cho anh ta đi vào. Đoạn đường này, khi còn bé cô ngày ngày chơi đùa, hôm nay trưởng thành thật là rất ít đi qua.
Đẩy cửa xe ra, Quyền Sơ Nhược xách theo ví da đi vào trong. Đường nhỏ hai bên cũng trồng trọt cây ngô đồng, cành lá tươi tốt, những cây này lớn tuổi hơn cô nhiều, còn nhớ hồi nhỏ những đứa bé như bọn họ thích nhất chính là leo cây.
Luôn là thi coi ai leo cao hơn, người nào leo nhanh hơn.
Mặc dù cô là bé gái, nhưng cô cũng không kém cạnh với bé trai. Còn nhớ rõ năm đó năm tuổi, Quyền Sơ Nhược mang theo em trai chỉ có ba tuổi, cùng đám con trai tranh tài leo cây với nhau.
Người ta là bé trai cũng lớn tuổi hơn cô, nhưng Quyền Sơ Nhược không phục. Cô đặt em trai ở dưới tàng cây, một người anh dũng không sợ leo lên cây cao mấy chục mét.
Lần đó thiếu chút nữa thì có thể thắng, nhưng em trai chợt khóc rống, cô phân tâm liền từ trên cây rớt xuống. Vốn cho là nhất định sẽ té gãy tay gãy chân, nhưng dưới tàng cây có người vững vàng tiếp được cô.
Cô lọt vào cái ôm ấm áp, thanh thoát cười một tiếng.
Đứng ở nơi này dưới gốc cây, Quyền Sơ Nhược ngửa đầu nhìn lên trên, nhánh cây quấn quít, cành lá tươi tốt. Ánh mặt trời theo khe hở lá cây chiếu xuống, cô nhìn chằm chằm vàng óng ánh rơi rãi, trước mắt dần dần ghép ra một gương mặt tuấn tú.
Tròng mắt đen thâm thúy của anh ấy, luôn để cho cô rung động.
Mọi người đều nói tính tình cô lành lạnh, đây chẳng qua là không có gặp đúng người.
Bởi vì cô nhớ, mỗi lần gặp được anh, nụ cười khóe miệng cô luôn tỏa rỡ.
“Thủ trưởng!”
Sau lưng bỗng nhiên vang lên một hồi âm thanh chào quân lễ (là kiểu chào theo nghi thức quân đội), Quyền Sơ Nhược quay đầu, chạm mặt chiếc xe Jeep quân sự, người đàn ông trong xe đi ra, thân hình cao lớn, mặt mũi lạnh lùng.
Anh ấy mặc một thân quân phục hiên ngang, cặp mắt thâm thúy, vẫn như trước kia.
Quyền Sơ Nhược nhếch môi, chỉ cảm thấy nơi nào đó trong tim, khống chế không được lo sợ tâm lại rung động lần nữa.
Hết chương 2.