Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi

Chương 7: Khổ thân người mà anh luôn thầm mến

Edit: Hải Yến

Trầm Khê cùng Vân Thư hàn huyên được một lúc thì rất nhanh đã đến buổi trưa, ký ức về năm năm trước, có thay đổi một chút. Ví dụ như, chính cô vì cảm thấy hứng thú nên đã mở một quán cà phê ở thành phố S, ví dụ như lão công tương lai của Vân Thư còn chưa trở về từ nước ngoài, bây giờ cô nàng vẫn còn độc thân.

"Đã đến giờ rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi." Vân Thư nhìn đồng hồ thì thấy đã đến giờ ăn tối, thế là cô nàng đứng lên nói, "Đoạn thời gian trước tôi vừa đổi một đầu bếp, bà đi thử đồ ăn một chút đi."

"Được." Đồ ăn bên trong hội sở của Vân Thư là Vân Quyển cũng rất nổi tiếng, cơm Tây ở đây làm ngon hơn nhà hàng Michelin rất nhiều.

Phòng mà hai người ngồi ở lầu ba là sâu nhất, vì vậy nên khi hai người từ trong phòng đi ra, thì có thấy có mấy nhân viên phục vụ đang bưng mấy đĩa trái cây trong hành lang, hiển nhiên, lầu ba có khách đến.

"Phí học viên ở lầu ba này cao như vậy, một ngày thì có bao nhiêu phòng được đặt vậy?" Trầm Khê hỏi.

"Trung bình là hai cái một ngày đi." Vân Thư trả lời.

"Vậy mà bà không sợ lỗ vốn à?"

"Dù sao tôi mở chỗ này để chơi thôi." Vân Thư không quan trọng nhún vai.

Trầm Khê cười rồi không nói gì thêm, hai người tiếp tục đi về phía thang máy, lúc đi đến hành lang, Trầm Khê chợt nghe thấy có người hình như đang gọi tên mình.

Trầm Khê mẫn cảm dừng bước lại, cô nghiêng đầu lại, phát hiện chỗ mình đứng vừa đúng ở trước cửa một căn phòng, tiếng gọi tên mình là từ trong này truyền ra.

"Tô Minh Lệ, nghe nói ca ca của bà không thích Trầm Khê." Giọng của một cô gái trẻ tuổi vang lên.

"Ai là anh tôi chứ? Mẹ tôi chỉ sinh ra mình tôi, tôi cũng không có ca ca." Một cô gái chừng hai mươi tuổi đang mặc quần áo xa hoa không nhịn được trả lời, cô ta chính là đại tiểu thư của Tô gia, em gái cùng cha khác mẹ của Tô Hàng, Tô Minh Lệ.

"Bà còn không chịu nhận anh ta sao, cha bà thế mà đem hết cả tập đoàn Tô thị giao cho hắn." Tiểu nam hài bên cạnh chen vào nói.

"Tôi nhận hắn, hắn cũng xứng, nhưng còn không biết ai là con hoang đâu." Mặt mũi Tô Minh Lệ tràn đầy ghét bỏ, "Bà biết không? Lúc cha tôi tìm đến hắn, hắn đang ở trong khu ổ chuột nhặt ve chai, mặc trên người một bộ quần áo bẩn thỉu, đẩy một cỗ xe xích lô, bên trong thùng rác toàn là mấy bình suối rỗng với giấy rác, thật là buồn nôn."

"A.." Trong phòng truyền đến mấy tiếng tràn đầy khinh bỉ.

"Càng khôi hài hơn chính là, cha tôi nói muốn dẫn hắn đi, hắn vẫn muốn đem xe phế phẩm kia đem bán, các người đoán bán bao nhiêu tiền không?" Tô Minh Lệ hỏi.

"Bao nhiêu tiền thế?" Có người hỏi.

"Một trăm bảy mươi sáu tệ, tôi nghe nói người thu đồ vứt đi kia không có tiền lẻ, cho nên có tìm thêm cho hắn mấy cái chai khác, lúc đầu có 7 thì lại bị giảm còn 5, ha ha ha.. Quả thực làm tôi cười chết mất." Tô Minh Lệ cười ha ha nói.

Trong phòng lại một trận chế giễu.

"Chỉ có điều bây giờ thì khác rồi, hiện tại ngay cả cha bà cũng khen Tô Hàng lợi hại đó." Có người không đồng ý nói.

"Hắn có lợi hại hơn nữa thì cũng có thay đổi được sự thật trước kia hắn là một tên ăn mày đâu." Tô Minh Lệ châm chọc nói, "Các người cho rằng hắn vì cái gì mà phải cưới Trầm Khê, còn không phải là vì Trầm Khê đã từng đứng hội viên hạng nhất trong hội này của chúng ta sao. Mình đã xuất thân thấp hèn còn muốn kiếm lấy một thân phận tốt hơn, coi là nếu có thể cưới công chúa thì mình cũng không phải là ếch xanh nữa. Đáng tiếc hiện tại Trầm Khê cũng chỉ một con Phượng Hoàng đã sụp đổ mà thôi."

"Theo lời nói của bà, thì Tô Hàng căn bản không có thích Trầm Khê tỷ tỷ sao?" Tiểu nam hài bên cạnh lại hỏi.

"Khó trách tôi lại nghe nói sáng sớm hôm nay Tô Hàng đã ra khỏi nhà rồi."

"Sao mới kết hôn được mấy ngày thì hắn đã đi công tác rồi?"

"Trầm Khê tỷ tỷ cũng thật là đáng thương."

Ngoài cửa Vân Thư thật sự nghe không nổi nữa, cô nàng đang vén tay áo muốn xông vào phòng mắng chửi người, lại bị Trầm Khê kéo lại.

"Lúc này mà bà còn chịu đựng à?" Vân Thư không thể tin nói.

"Bà đừng vào, để tôi." Trầm Khê ngăn Vân Thư lại, còn mình đẩy cửa phòng ra, sau đó đi thắng tắp tới trước mặt Tô Minh Lệ.

Đúng là vòng tròn của thành phố S không lớn, tham gia mấy bữa tiệc rượu, mọi người cũng đều đã nhìn quen mắt, huống chi Trầm gia trước kia cũng coi là có máu mặt ở thành phố S, cộng thêm dáng vẻ của Trầm Khê, trong phòng không có ai là không biết đến cô cả. Đối với việc Trầm Khê bỗng nhiên xuất hiện, khiến đám người chột dạ không dám nói thêm câu nào nữa, căn phòng đang náo nhiệt bỗng trở nên an tĩnh đến lạ thường.

"Trầm... Cô.. Cô muốn làm gì?" Tô Minh Lệ cũng không nghĩ tới việc ở chỗ này mà lại đụng phải Trầm Khê, có thể cô ta biết lời mình nói mới vừa rồi có thể đã bị Trầm Khê nghe thấy, khiến cô ta nhìn Trầm Khê có chút chột dạ.

"Lúc cô ở trước mặt người khác chế giễu Tô Hàng, cô có phải đã quên rồi không, bây giờ cô ăn, mặc, dùng, đều là dùng tiền mà Tô Hàng kiếm được." Trầm Khê chất vấn.

"Đó là công ty của nhà tôi, lúc nào lại thành tiền của Tô Hàng chứ." Tô Minh Lệ tức giận nói.

"Nếu như tôi nhớ không lầm, Tô Hàng có được 51% cổ phần của Tô thị, mà cô chỉ có 8%." Trầm Khê trào phúng nói, "Bây giờ mỗi số tiền mà cô dùng đều là hoa hồng mà Tô Hàng chia cho đấy. Nếu như cô thật sự chán ghét Tô Hàng như vậy, vì cái gì mà không bán cổ phần của Tô thị đi, cùng hắn phủi sạch quan hệ đi?"

"Tại sao tôi lại phải bán, Tô thị vốn là của tôi." Tô Minh Lệ quật cường nói.

"Tô thị là của cô?" Trầm Khê cười nói, "Đây đều bạn thân của cô đúng không, nếu không tại sao cô không hỏi bọn họ xem Tô thị có phải của cô hay không?"

Trong phòng yên tĩnh im ắng, không có bất kì người nào mở miệng nói chuyện.

"Cô.. Cô đắc ý cái gì." Tô Minh Lệ thẹn quá hoá giận nói, "Tôi lấy hoa hồng thì sao, dù sao cũng hơn việc Trầm Khê cô lấy thân mình để đổi lấy tài chính của Trầm thị, cái gì mà hạng nhất, còn không phải là vì bán thân mình, cô cho rằng Tô Hàng thật sự thích cô sao?"

Vậy sao..

Trầm Khê tiện tay quơ lấy ly rượu trên bàn, hất về phía mặt Tô Minh Lệ. Trong nháy mắt trong phòng đã có mấy tiếng kêu kinh ngạc khắp nơi, làm Vân Thư ở bên ngoài cũng giật nhảy mình.

"Cô dám hất vào người tôi?" Tô Minh Lệ tức giận khiến ngũ quan trên mặt cô ta bị bóp méo hết, cô ta nhảy dựng lên muốn tát vào mặt Trầm Khê, nhưng Trầm Khê lại trấn tĩnh cầm được tay của Tô Minh Lệ đang giơ tới, đẩy cô ta xuống đất.

"Tô Hàng có thích tôi hay không thì không quan trọng, nhưng ai ở ngay trước mặt tôi nói xấu chồng tôi thì cũng đừng trách Trầm Khê tôi không khách khí." Trầm Khê như đứng từ trên cao nhìn xuống Tô Minh Lệ từng chữ nói ra, "Cô nhớ kỹ chưa?"

"Cô dám..." Tô Minh Lệ vừa muốn đứng lên, thì Trầm Khê lại đưa tay đến ly rượu khác muốn hất tiếp, trong nháy mắt Tô Minh Lệ lại sợ hãi lùi về phía sau.

"Cô nhớ kỹ chưa?" Trầm Khê mặt lạnh hỏi lại lần nữa.

Tô Minh Lệ không có mở miệng, nhưng biểu cảm trên mặt cô ta tràn đầy sự kinh hãi.

"Xem ra cô đã nhớ kỹ rồi." Trầm Khê cầm chén rượu trong tay buông xuống rồi nói, "Chỉ cần Trầm thị chưa phá sản, tôi vẫn là đại tiểu thư của Trầm thị. Nhưng từ khi Tô Hàng tiếp quản xí nghiệp của Tô thị, cô đã không còn là Tô tiểu thư của Tô thị nữa rồi, về sau khi nói chuyện nhớ chú ý."

Nói xong câu đó, Trầm Khê liền xoay người tiêu sái rời khỏi phòng.

Lần đầu tiên cô bộc phát khiến cô bạn thân Vân Thư không khỏi kinh ngạc, cô nàng vội vàng đuổi theo, mặt tràn đầy kích động nói: "Bà vừa nãy thật sự là quá đẹp rồi, nghĩ không ra bà bình thường ôn nhu lắm mà, không ngờ bà nổi giận lên lại dọa người như vậy."

"Có sao?"

"Có, bà không thấy Tô Minh Lệ sợ đến choáng váng hả." Vân Thư nhìn sắc mặt không đổi của Trầm Khê một chút, như như đang suy nghĩ thì cô nàng liền nói, "Bà vừa rồi thật sự rất tức giận, tôi là lần đầu tiên thấy bà như vậy."

"Tôi biết Tô Hàng có quan hệ không tốt với Tô gia, nhưng lại không nghĩ tới Tô Minh Lệ sẽ ở trước mặt người ngoài nói hắn như vậy." Bị em gái của mình nói xấu, ngẫm lại cô thấy hắn thật đáng thương.

"Cho nên lý do của bà là do Tô Minh Lệ nói xấu Tô Hàng, vậy thì lúc bà phân tích cho Tô Minh Lệ nguyên nhân mà Tô Hàng cưới bà, là có ý gì vậy?" Vân Thư nhịn không được tò mò hỏi.

"Tôi với Tô Hàng cưới nhau không phải vì yêu nhau mới cưới, cho nên nguyên nhân mà Tô Hàng cưới tôi là gì, kỳ thật không quan trọng cho lắm." Trầm Khê đáp.

Vân Thư cũng đã hiểu đạo lý này, nhưng lại nghe được từ chính miệng Trầm Khê nói ra, vẫn không khỏi làm người bạn thân như cô nàng trong lòng chua xót.

"Có điều, nhất định lời mà Tô Minh Lệ nói về Tô Hàng không có đúng." Trầm Khê khẳng định nói, "Bản thân Tô Hàng rất ưu tú, hắn không cần phải mượn bất kì người nào khác để thừa nhận chính mình cả."

Vân Thư kinh ngạc trợn to mắt, cô tự nhiên lại thấy trong lời nói của Trầm Khê có chút ý tứ sâu xa, cô nàng lại làm sao nghe được giống như Trầm Khê đang tán thành Tô Hàng vậy.

==

Tại cổng của một khách sạn năm sao nào đó ở HK, đoàn người mà Tô Hàng vừa mới kết thúc bữa tiệc tối đang trở lại khách sạn. Lý Thanh Viễn giật giật cà vạt, đi đến bên cạnh Tô Hàng phàn nàn nói: "Cái tên Tần tổng thật sự là phiền chết, hôm nay lại không có tý tiến triển nào."

"Ngày hôm nay là thăm dò lẫn nhau thôi." Tô Hàng nói.

Phương Vũ đuổi tới nói: "BOSS, chúng ta nên đến phòng ăn của khách sạn mua mấy thứ thức ăn."

"Chúng ta nên đi đi, bữa tiệc vừa rồi chúng ta toàn uống rượu, trong dạ dày làm gì có gì đâu." Lý Thanh Viễn dẫn đầu nói xong liền đi đến phòng ăn.

Ba người ăn một bữa ăn khuya đơn giản, Tô Hàng bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử ngoài cao ốc không chớp mắt.

Lý Thanh Viễn phát hiện Tô Hàng bất thường, liếc nhìn ngoài cửa sổ rồi nói ra: "Đây không phải là nữ minh tinh đang rất nổi tiếng ở HK sao, hình như tên là Monica, anh vừa mắt cô ta?"

Tô Hàng quay đầu, lạnh lùng nhìn lướt qua Lý Thanh Viễn.

"Anh đừng nhìn em như vậy, anh cũng nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt tận mười mấy phút, nếu không phải là vì vừa mắt nữ minh tinh đó thì là nhìn trúng đồ trang sức trên người cô ta đúng không?" Lý Thanh Viễn lại nhìn lướt qua màn hình, màn hình lại phát ra quảng cáo đồ trang sức.

Phương Vũ ngẩng đầu nhìn lướt qua BOSS nhà mình cùng Lý luật sư, anh ta không thể không cảm phục Lý luật sư, lại dám nói chuyện như thế với BOSS.

"Anh nên tặng cho Trầm Khê đi." Lý Thanh Viễn khẳng định, "Em nghĩ nên tặng cái này."

"Khụ... BOSS, Lý luật sư, tôi ăn xong, tôi trở về phòng trước đây." Phương Vũ cảm thấy chủ đề này không hợp với mình, cho nên anh ta lấy lý do rồi rời đi.

Tô Hàng nghĩ rồi nói ra: "Anh không biết nên đưa cho cô ấy như thế nào."

"Anh nên trực tiếp đưa cho cô ấy, anh còn muốn đưa kiểu gì nữa?" Lý Thanh Viễn nghi ngờ nói.

"Nhưng xem ra cũng rất kỳ quái." Tô Hàng nói, "Nếu cô ấy hỏi tại sao anh lại tặng cô ấy thì sao..."

"Việc này rất đơn giản, anh có thể nói, lúc anh nhìn thấy đồ trang sức này thì cảm thấy món trang sức này rất giống nhan sắc của cô, cho nên mới đặc biệt mua cho cô ấy." Lý Thanh Viễn đưa ra phương án một.

"Thật là buồn nôn!" Tô Hàng bình luận.

"Cái này còn buồn nôn sao?" Lý Thanh Viễn kích động nói, "Phụ nữ nào cũng thích nói như vậy, càng buồn nôn càng tốt."

"Đổi phương án khác đi." Tô Hàng không lĩnh tình.

"Vậy anh liền nói.." Lý Thanh Viễn đưa ra phương án hai, "Bởi vì anh bỗng nhiên đi công tác, cho nên cái này xem như là đồ để tạ lỗi đi."

"Có thể thành công không?" Tô Hàng cau mày nói.

"Đại ca, phương án này nhất định sẽ thành công. Hay là nếu cô ấy có hỏi, liền nói người hợp tác mới biết hai người mới kết hôn, cho nên đưa quà đính hôn tặng hai người." Lý Thanh Viễn nhịn không được nói.

"Phương án này hay đấy." Tô Hàng hài lòng rời đi phòng ăn.

Lý Thanh Viễn nhìn Tô Hàng đã dần dần đi xa, tam quan đều muốn hủy.

"Em nói đùa, anh đừng coi là thật chứ!" Lý Thanh Viễn hung hăng dùng cái nĩa xiên một mảnh bánh mì, nhịn không được nói, "Có lầm không chứ, đưa quà tặng cho vợ mình, còn muốn lấy các loại lý do, thật khổ thân người mà anh luôn thầm mến."

Tác giả có lời muốn nói: Nhìn con cua nhiều ngoan, không có đi đào bảo, tại ngoan ngoãn gõ chữ.

Cảm tạ tiểu thiên sứ bá vương phiếu: