???? Editor: Khắc Lạp Lạp
???? Beta: Hải Yến
-- TÔ HÀNG TRAO ĐỔI: Anh muốn ly hôn với em (Hết) --
"Anh buông tôi ra." Sau khi Trầm Khê phản ứng kịp, cô liền đẩy đẩy nam nhân trên người mình.
Tô Hàng nghe lời nhích ra, ngoan ngoãn đỡ Trầm Khê dậy, giương mắt ngóng đợi câu trả lời của Trầm Khê.
"Tôi không tin." Trầm Khê nhìn nam nhân, vô cùng bình tĩnh nói.
Cái gì??? Không tin?? Sao lại không tin? Không tin anh thích em á? Tô Hàng khiếp sợ đến có chút không biết nói gì.
"Tô Hàng, chúng ta kết hôn năm năm, thời gian năm năm rất dài, cho dù tôi có ngốc đi chăng nữa, cũng có thể cảm giác được chồng tôi có thích tôi hay không mà?" Trầm Khê tự giễu, "Trong lòng anh không có tôi."
"Nếu trong lòng anh không có em, sao anh lại muốn cưới em?" Tô Hàng nắm lấy cánh tay Trầm Khê hỏi.
"Tôi không biết, hay là anh nói cho tôi đi?" Trầm Khê cười khổ, vì sao nhỉ? Ngay từ đầu cô cho rằng Tô Hàng là vì xuất thân và Trầm thị sau lưng cô, nhưng mà năm năm qua, người này cũng chẳng lợi dụng thân phận cô làm bất kì chuyện gì cả, ngay cả hợp tác với Trầm thị cũng không. Có một quãng thời gian như vậy, Trầm Khê gần như tưởng là hắn thích mình, nhưng mà ngày nào cũng ở chung một cách lạnh lẽo, khiến cô hoàn toàn phai nhạt tâm tư.
"Tiểu Khê, em sao vậy?" Tô Hàng bị vẻ mặt bi thương của Trầm Khê làm hoảng hốt, hắn chưa từng thấy Trầm Khê đau lòng như thế, hắn cảm thấy khó chịu chết đi được.
Trầm Khê chớp chớp mắt, nước mắt đọng ở đó lập tức rơi rơi, cô hoảng loạn lấy tay quệt lung tung, xấu hổ nói: "Tôi... tôi đi nghỉ ngơi trước, chuyện sinh con tôi sẽ suy xét."
Giọt lệ kia của Trầm Khê, hoàn toàn khiến Tô Hàng đờ đẫn, hắn ngẩn người đứng yên tại chỗ, nhìn Trầm Khê đi từng bước một lên lầu, cuối cùng biến mất ở đầu cầu thang. Trong đầu cứ mãi lặp lại hình ảnh Trầm Khê rơi lệ, dáng vẻ vô cùng đau lòng của cô, làm cho hắn thật sự không thở nổi.
Rốt cuộc là làm sao vậy? Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Tại sao Tiểu Khê lại đau lòng đến thế?
Tô Hàng không dám lên lầu, hắn không biết Trầm Khê có chuyện gì, hắn mơ hồ cảm thấy có lẽ là do mình gây ra, nhưng mà Trầm Khê ở nơi này không tích cực đáp lại hắn giống như Tiểu Khê của hắn. Hắn mờ mịt ngồi trong phòng khách suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng đi đến thư phòng.
Tô Hàng bật máy tính lên, tiện tay click mở album, phát hiện có một cái album bị khóa quen thuộc, sở dĩ nói quen thuộc là vì trước khi thổ lộ với Trầm Khê, Tô Hàng cũng đã từng có một cái, trong đó toàn là ảnh của Trầm Khê. Tô Hàng hơi khựng lại, nhập một chuỗi mật mã quen thuộc, album lập tức mở ra.
Tô Hàng chăm chăm xem từng bức ảnh, cũng giống như những tấm ảnh trên điện thoại, hầu hết đều là chụp lén, nhưng mà hình như từ tháng 11 năm 2017, những bức ảnh thiếu mất cái gì đó. Tô Hàng so sánh từng tấm một với nhau, cuối cùng cũng phát hiện, thì ra là sau đó Trầm Khê ít cười đi.
Không còn đôi mắt sáng trong ấm áp, cũng không còn nụ cười lộ ra lúm đồng tiền nữa.
Tô Hàng càng xem càng sốt ruột, hắn bụp một cái tắt album đi, tức đến muốn đập máy tính, chỉ là lúc vừa cầm lên định đập, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy một thứ khiến hắn hận không thể giết người --- "Năm lý do ly hôn với Trầm Khê."
Mẹ kiếp, con khỉ khô gì đây, Tô Hàng nổi giận đùng đùng click mở.
Điều thứ nhất, Tô Hàng, mày biết rõ, Trầm Khê không thích mày. (Bậy bạ, vợ tôi thích tôi mà.)
Điều thứ hai, Tô Hàng, mày hiểu, mày không xứng với Trầm Khê. (Vợ tôi không chê tôi là được.)
Điều thứ ba, kết hôn năm năm, Tô Hàng, mày thấy Trầm Khê cười được mấy lần? Đã gần ba năm không thấy cô ấy cười rồi, lần gần nhất được ngắm nụ cười của cô ấy lại là ở hôn lễ của Vân Thư. (Ôi đệt mợ, anh đã làm gì vợ tôi thế này?)
Điều thứ tư, trả tự do cho cô ấy đi. (Tự do là có ý gì hả?)
Điều thứ năm, Tô Hàng, mày ích kỷ năm năm, vậy là đủ rồi. Ly hôn là việc cuối cùng mày có thể làm vì cô ấy. (Làm làm cái rắm ấy!)
Tô Hàng không hề do dự đập nát máy tính, chỉ vào chiếc máy tính đáng thương mắng: "Anh cái tên đần này, năm năm qua đã làm gì? Vợ tôi sao lại thành ra như vậy hả??"
Tô Hàng trút giận một trận trong thư phòng, chờ lửa giận từ từ hạ xuống mới lên lầu, nhìn Trầm Khê đang nằm đưa lưng về phía mình, Tô Hàng hơi do dự, nhích nhích qua cẩn thận kéo Trầm Khê vào lòng.
"Đừng chạm vào tôi." Giọng nói thanh lãnh của Trầm Khê đột nhiên vang lên.
Tô Hàng đờ người, sau đó yên lặng buông ra.
Đêm nay hai người chẳng ai ngủ ngon cả, chỉ là hôm sau, khi mặt trời cứ theo lẽ thường dần dần ngoi lên, Tô Hàng vẫn mua một cành hoa hồng về tặng cho Trầm Khê vừa mới rời giường.
"Tôi nói rồi, anh không cần..."
"Anh biết em đã nói, anh cũng nhớ rõ." Tô Hàng nghiêm túc nhìn Trầm Khê, "Anh tặng hoa cho vợ mình thì không hợp lễ nghĩa sao?"
"Không có." Trầm Khê hơi ngạc nhiên đáp.
"Vậy anh tặng em, em nhận lấy được không?" Tô Hàng hỏi.
Trầm Khê nhìn cành hoa trong tay, do dự hai giây, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Tô Hàng nhếch miệng cười, "Hôm qua anh đã suy nghĩ cả đêm, em nói em không tin là anh thích em."
Trầm Khê ngước mắt nhìn về phía nam nhân.
"Thế thì từ hôm nay trở đi, anh theo đuổi em, cho đến khi em tin rằng anh thích em mới thôi." Tô Hàng cười nói, "Anh sẽ dậy sớm tặng hoa hồng cho em mỗi ngày, sẽ cùng em về nhà ăn cơm mỗi cuối tuần, sẽ cùng em ra ngoài dạo phố mỗi ba ngày, sẽ cùng em đi đến rạp mỗi khi có phim điện ảnh mới được công chiếu, sẽ cùng em tới thủ đô nước W ngắm cây thông Noel mỗi dịp Giáng Sinh, sẽ cùng với gia đình em đi du lịch mỗi khi đến Tết âm lịch."
"Em có việc tìm anh, cho dù xa đến thế nào anh cũng sẽ quay về bên cạnh em, anh sẽ mãi mãi đặt em lên hàng đầu. Còn nữa, tất cả những chuyện anh làm đều không phải vì con, trước khi em thích anh thì anh sẽ không muốn có con, suốt cuộc đời này anh chỉ cần mình em là đủ rồi."
Trầm Khê không thể tin nổi mà nhìn hắn, bàn tay cầm hoa hồng bắt đầu run lên, đại não đã không thể hoạt động, trực giác mách bảo với cô rằng chuyện này là không thể nào, nhưng lại không kiềm chế được nỗi vui sướng trong lòng.
"Nếu anh có thể làm được tất cả những điều đó, vậy thì vợ của anh ơi, có thể dành ra chút thời gian, phối hợp với anh hoàn thành chúng không?" Tô Hàng nói xong, lẳng lặng đợi Trầm Khê trả lời.
"Anh... Người anh yêu thầm đâu? Anh đã quên rồi sao?" Giọng Trầm Khê run run.
"Anh nói rồi, trừ em ra anh chưa từng thích một ai khác, nếu em không tin, vậy thì tối nay anh đem bằng chứng về." Tô Hàng nói.
Trầm Khê nhìn về phía nam nhân với vẻ mặt phức tạp, trong lòng mơ hồ có chút nguyện ý tin tưởng.
"Tối nay?"
"Tối nay, chờ anh về." Tô Hàng nhìn chăm chú bàn tay của Trầm Khê, lúc này đây cô cũng không hề tránh ra.
Ăn sáng xong, việc đầu tiên Tô Hàng làm sau khi đến công ty là hỏi Phương Vũ: "Tìm được Trần Vũ chưa?"
"Tìm được rồi, đây là phương thức liên lạc và địa chỉ." Phương Vũ đưa tờ giấy cho Tô Hàng.
Tô Hàng liếc một cái xem thử, cầm lấy tờ giấy lập tức rời đi, Phương Vũ thấy thế vội vàng cản lại.
"Gì?" Tô Hàng không kiên nhẫn nói.
"Tổng giám đốc, bên phía ngân hàng nói, nếu hôm nay vẫn chưa trả tiền, sẽ buộc phải khóa tài sản lại."
Tô Hàng nhíu mày, bỗng dưng cảm thấy bản thân mình ở đây thật vô dụng, sao có thể để đến nước này cơ chứ: "Được rồi, đã biết, trước khi tan làm tôi sẽ giải quyết, anh cứ cầm chân bên phía ngân hàng trước đi."
"Vâng." Phương Vũ tức khắc yên tâm.
Tô Hàng lái xe chạy thẳng đến công ty của Trần Vũ, tới nơi, đưa ngay danh thiếp cho anh ta, dưới ánh mắt không thể hiểu nổi của Trần Vũ, nhanh chóng nói thẳng: "Tôi biết hiện giờ anh rất khó hiểu, nhưng mà tôi tin anh vẫn còn nhớ. Hơn hai mươi năm trước, vào cái ngày anh được nhận nuôi từ cô nhi viện Khánh An, anh đã nhặt nhầm một cái vòng tay của tôi, trả lại cho tôi ngay đi."
"..." Trần Vũ ngơ ngác.
"Tiểu Lượng, hay là anh muốn tôi tìm đến cha mẹ nuôi của anh, tìm Diêu viện trưởng hỏi thì anh mới có thể nhớ lại?" Tô Hàng không kiên nhẫn hỏi.
Sắc mặt Trần Vũ thay đổi, ký ức bắt đầu quay về: "Tôi... Tôi không cố ý, tôi..."
"Được rồi, tôi biết anh muốn nói gì. Tôi không muốn nghe, nói cho tôi biết vòng tay đang ở đâu?" Tô Hàng bực bội hỏi.
"Tặng cho bạn gái cũ của tôi rồi." Trần Vũ ấp úng nói.
"Đi lấy về đây."
"Nhưng... Cô ấy là em gái của anh." Trần Vũ trả lời.
"Ai?"
"Tô Minh Lệ." Trần Vũ nhắc nhở.
Tô Hàng ngẩn ra hai giây, mới nhớ ra cái gia đình bị cha vợ của hắn chèn ép đến nỗi không thể lăn lộn ở Trung Hoa được nữa, đã oán hận xuất ngoại mất rồi.
"Ra nước ngoài?" Tô Hàng nhíu mày.
"Không, còn ở thành phố S." Trần Vũ lúng túng nói.
"Trước giờ tan tầm đưa đến công ty tôi, nếu không tôi sẽ khiến công ty anh phá sản." Tô Hàng uy hiếp.
"Anh..."
"Đừng giảng đạo lí với tôi, hiện tại tâm trạng tôi vô cùng không tốt, nhớ cho rõ, trước giờ tan tầm." Tô Hàng không để ý tới sắc mặt táo bón của Trần Vũ, sau khi ra khỏi đó, hắn nhìn nhìn thời gian, đi tìm cha vợ mình, Trầm Hà Xuyên.
Tập đoàn Trầm thị, thư ký của cha Trầm trông thấy hắn, thật sự kinh ngạc: "Tô tổng."
"Chú Lương, cha tôi có ở đây không ạ?" Tô Hàng bắt chước Trầm Khê cùng gọi Lương thư ký là chú Lương.
"Có." Lương thư ký ngẩn ngơ hồi lâu mới phản ứng kịp, "Để tôi đi báo cho ngài ấy một tiếng."
Chỉ chốc lát sau, Lương thư ký bước ra, mời Tô Hàng vào.
Tô Hàng đi vào, vừa thấy ánh mắt cha Trầm nhìn mình là đã biết, bản thân hắn ở đây, chắc là kiếm hảo cảm của cha Trầm cũng quên mất rồi, mẹ nó, muốn ngáng chân chết hắn hay gì.
"Cha." Tô Hàng cười lấy lòng.
"Tô tổng, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến Trầm thị thế này?" Từng năm từng năm qua đi, cha Trầm càng ngày càng không hài lòng với cậu con rể này của mình, nhìn xem con gái yêu dấu của ông đã bị cậu ta biến thành cái dạng gì.
"Cha, thật không dám giấu diếm, con tới đây là để xin cha giúp đỡ ạ." Tô Hàng da mặt dày nói.
"Xin giúp đỡ?" Cha Trầm cười nhạo, "Lúc trước tôi đưa tới cửa chủ động giúp anh, anh không phải là thanh cao ném tôi ra ngoài sao? Anh nói là cho dù Tô thị có phá sản cũng sẽ không để Trầm thị ra tay giúp anh mà? Sao hôm nay bỗng dưng lại chủ động tìm tới xin tôi giúp đỡ?"
"Trước kia..." Tròng mắt Tô Hàng đảo đảo, "Cha, trước kia đều do con sai, con cảm thấy con nghèo một chút không sao, nhưng mà cũng không thể ngay cả tiền sữa bột cũng không có đúng không ạ?"
"Tiền sữa bột??" Cha Trầm dựng thẳng mày, cả kinh suýt nữa thì đứng bật dậy.
Tô Hàng lau mồ hôi, có chút chột dạ bước ra khỏi Trầm thị, nghĩ thầm, như này chắc không hẳn là lừa gạt đâu, bởi vì hắn cũng đã có tận ba đứa con rồi mà.
Cha Trầm gọi một cuộc cho ngân hàng, đảm bảo giúp Tô thị, tạm hoãn không cho ngân hàng giục nợ, giải quyết nguy cơ tài chính của Tô thị. Tô Hàng cầm vòng tay Trần Vũ đưa qua, thêm cả một chú thỏ chạy thẳng về nhà.
Còn Trầm Khê thì đang ngồi trong phòng khách, đợi cả ngày.
"Anh đã về rồi?" Đây là lần đầu tiên Trầm Khê ôm ấp chờ mong nhìn về phía nam nhân.
"Anh về rồi đây." Tô Hàng tiến lên kéo vợ mình vào lòng.
Thím Trương đứng một bên xem mà cay mắt suýt khóc, năm năm, đôi vợ chồng mà ngày nào bà cũng phải đau lòng này, cuối cùng cũng đã có tiến triển. Thím Trương rất thức thời tự giác xin ra về.
Mặc kệ cơm chiều, Tô Hàng cầm vòng tay và con thỏ nhồi bông, kể lại lịch sử yêu thầm của mình. Hắn không cần biết đây là giấc mơ, hay là bản thân ở một thế giới khác.
Nếu em không nhớ rằng anh yêu em, vậy thì anh sẽ bày tỏ lòng mình với em một lần nữa.
Cho dù em có không tin anh, anh cũng sẽ tìm mọi cách để khiến em tin tưởng.
Chỉ cần em vẫn là em, anh vẫn là anh, chúng ta rồi sẽ ở bên nhau thôi.
Đây là điều em đã dạy cho anh đó.
Tác giả có lời muốn nói: Tô Hàng tỏ tình xong sẽ quay trở về.
Ngoại truyện tiếp theo là Tô Hàng đời trước gặp gỡ Trầm Khê đời này, có điều phải đợi hai hôm nữa, ngày mai Cua đi đến khuya mới về, cho nên không thể đăng chương mới, yêu mọi người, moah moah... Chúc mọi người năm mới vui vẻ.
Editor có lời muốn nói: Tác giả đăng chương này vào 23:35:44 ngày 31-12-2017, ngay trước Tết dương lịch 2017 nhe ~^^