Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Tập 2

Chương 57: Thằng Đá Tảng

Type: Dobby

Cả nhóm Giản Dao chỉ thu hoạch được một cái biệt danh như vậy. Du hỏi thế nào, Từ Hồ Cường cũng không nhớ nổi, không biết nhiều chuyện về “thằng Đá Tảng” hơn nữa. Tên thật của hắn là gì, nhà ở đâu, mặt mũi thế nào vẫn còn là điều bí ẩn. Ông ta chỉ loáng thoáng nhớ được thằng nhóc ấy rất cao.

Hai mươi năm đã trôi qua, khi ấy người thì chết, người thi bỏ trốn. Thằng Đá Tảng chỉ là một tên đàn em tép riu đeo bám được vài ngày, đương nhiên không ai biết vụ việc này. Đầu mối có vẻ đã gián đoạn. Nhưng tất cả mọi người đều biết, họ đang đến rất gần sự thật rồi.

Mục tiêu thứ hai Bạc Cận Ngôn xác định ghé thăm ở thành phố Đồng là gia đình đã mất đứa con trai hơn mười  năm trước.

Điều kiện kinh tế của gia đình này rất khá giả. Họ cư ngụ tại một khu thuộc trung tâm thành phố. Lúc cửa mở ra, nhóm Giản Dao liên thấy được hai gương mặt già nua, tiều tuỵ. Họ hay tin đã tìm được thi thể của con trai nhưng vẫn chưa được thấy tận mắt. Con trai họ chính là cậu thiếu niên đầu tiên bị sát thủ hồ điệp giết chết.

Họ chờ đến tuyệt vọng, vậy nên khi được biết con trai mình bị người ta sát hại tàn nhẫn hơn mười năm trước, những năm tháng chờ đợi này đều trở nên vô nghĩa, họ không kìm được mà rơi nước mắt.

“Lý Chi Tân là đứa trẻ như thế nào?” Giản Dao dịu dàng hỏi thăm. Người nhà nạn nhân nào ở trước mặt cô đều cảm thấy được an ủi, trả lời không chút giấu diếm.

“Chi Tân nó… là đứa bé ngoan.” Người mẹ khóc nức nở. “Vừa hiểu chuyện, vâng lời, còn hiếu thảo với bố mẹ…”

Bất cứ đứa con nào trong mắt bố mẹ cũng đều thuần khiết và ngoan ngoãn, huống chi là đứa con đã mất.

Cùng lúc ấy, Phương Thanh và Bạc Cận Ngôn đang lục soát căn phòng năm đó của cậu ta. Hai người cố gắng tìm kiếm đặc điểm nào đó ở cậu ta đã kích thích tên sát thủ bắt đầu gây án.

Vật dụng, đồ trang trí trong phòng đều từ thế kỷ trước. Kể từ khi con trai mất tích, họ vẫn giữ tất cả nguyên trạng, không hề đụng đến. Phương Thanh mở tủ quần áo cũ kỹ ra xem, bên trong đều là đồ theo phong cách thiếu niên thường thích. Ngoại trừ đồng phục đi học, đồ chơi bóng thì hai người bất ngờ tìm được một thứ… Nói thế nào nhỉ, là một chiếc áo phông không tay mang “phong cách côn đồ”.

Trên tường dán đầy poster phim điện ảnh Người trong giang hồ1 đã ố vàng. Trong ngăn jeos có súng đồ chơi trông như thật. Phương Thanh cầm một khẩu bắn thử vào đùi mình. Khốn kiếp, tuy nói là đạn nhựa nhưng lực sát thương vẫn rất lớn, khiến da anh tẩy đỏ một mảng.

1Người trong giang hồ (tên tiếng Anh là “Young And Dangerous”) là một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu Vĩ Cường, được công chiếu lần đầu năm 1996. Nội dung phim đề cập tới sự thành lập và thanh trừng lẫn nhau, tranh giành địa bàn của những băng đảng xã hội đen ở Hồng Kông.

Cuối cùng Phương Thanh tìm ra được một con dao bầu dài gỉ sét dưới đáy thùng đựng đồ đặt ở gầm giường. Xem ra bố mẹ Lưu Chi Tân chắc chắn biết đến sự tồn tại của con dao này, nhưng vẫn lưu lại xem như di vật của con trai. Có thể thấy, yêu thương càng nhiều, đau khổ càng lớn.

***

Kết thúc hành trình ở thành phố Đồng, tổ chuyên án trở về tổng bộ chỉ huy vụ án của Cục Cảnh sát thành phố Tuân.

Bạc Cận Ngôn nói chuyện riêng với An Nham: “Ảnh hiện trường năm đó đã chỉnh lý xong chưa?”

An Nham gật đầu: “Dĩ nhiên.”

“Làm thành hình ảnh ba chiều rồi hả?”

“Vâng. Năm đó, cảnh sát đã chụp cặn kẽ từng góc độ, em cũng tái hiện toàn cảnh trong máy tính rồi. Anh muốn tìm cái gì?”

Bạc Cận Ngôn ngẫm nghĩ chốc lát: “Cậu nhìn bố vợ tôi theo tất cả các góc độ, xem ông ấy nằm trong vũng máu có giống con bươm bướm không?”

An Nham thất kinh, cúi đầu nhìn chằm chằm bức ảnh, chỉ thấy tay chân ông bị đứt lìa, thân thể vặn vẹo, máu lênh láng dưới lưng như hoa văn lan toả.

Bạc Cận Ngôn đứng trước cửa sổ, cảm nhận được làn gió chiều thu mát rượi thổi xào xạc qua mái tóc. Trong đầu anh nhớ đến chuyện rất lâu trước đây, có một người điều tra vụ án Giản Dực thay anh, thậm chí có vài hình ảnh là do người kia tìm được. Đối phương hiền hoà, nhẹ nhàng nói: “Cậu cho rằng tại sao tôi phải lo chuyện bao đồng, tìm phòng trọ giúp cô ấy? Tôi cũng có chút thương xót cô ấy đấy.”

“Cận Ngôn à, cậu nói xem, mẹ Giản Dao có phải ưng ý tôi, muốn tôi làm con rể bác không? Bà cứ cười với tôi mãi ấy.”

“Ồ, phải rồi, có cậu ở đây, ưng ý tôi thì không hợp logic cho lắm.”

...

Tử Ngộ, quanh đi quẩn lại, vận mệnh lại đưa chúng ta quay về nơi bắt đầu rồi.

***

Nghe thấy tiếng gậy dò đường va chạm trên sàn nhà, Giản Dao ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn đẩy cửa văn phòng.

“Giản Dao!”

“Em ở đây.”

Anh ngồi xuống đối diện cô, chậm rãi nói: “Anh đã có kết luận.”

Giản Dao căng thẳng siết chặt tay: “Anh nói đi.”

“Sát thủ hồ điệp là Đá Tảng. Khi hắn lớn lên đã trở thành sát thủ hồ điệp.”

Dù rằng trong lòng đã có suy đoán này, nhưng nghe Bạc Cận Ngôn khẳng định như thế, lòng vô vẫn trào dâng một cảm giác khó tả. “Vậy sao? Tại sao hắn... phải làm như vậy?”

“Hắn đến đế trả nợ.” Bạc Cận Ngôn giải thích. “Trả nợ cho tội lỗi bản thân từng phạm phải. Nhất định hắn đã có mặt trở hiện trường giết  người năm đó, hơn nữa còn động thủ. Chuyện này tạo nên kích thích tình thần to lớn cho hắn, trở thành ác mộng của hắn.

Mà dáng vẻ bố em nằm trong vũng máu bị tưởng tượng thành bươm bướm trong nội tâm hắn. Từ đó bắt đầu xảy ra các vụ án bươm bướm giết người.

Một chứng cứ vô cùng đanh thép chính là mấy nạn nhân đầu tiên đều bị hắn chém loạn xạ đến chết, sau đó vẽ thành bươm bướm. Đây chính là hình ảnh phản chiếu tâm lý của hắn.

Cậu thiếu niên bị hắn giết đầu tiên gần như chính là bản sao của hắn. Hắn căm hận bản thân tột độ nên giết chết Lý Chi Tân, tựa như giết chết chính bản thân mình.

Nhưng giết người càng nhiều, nỗi áy náy, đau khổ và vui vẻ của hắn cũng tăng lên, và hắn càng lún sâu hơn. Cho nên bên cạnh thi thể mấy nạn nhân đầu đều có lư hương bái tế để thể hiện lòng áy náy. Về sau, hắn tìm được phương pháp cân bằng bằng cách chọn giết phạm nhân. Như vậy vừa có thể thoả mãn nhu cầu giết chóc, vừa không tạo thành gánh nặng tâm lý cho hắn. Hắn cũng bắt đầu hưởng thụ khoái cảm giết người, từ khởi đầu đâm chém lung tung biến thành cách thức sát hại tàn nhẫn và tinh vi hơn.

Anh nghĩ hắn chọn dùng thân phận của một trong những tên đã giết bố em để thuê ngọn núi đó cũng có ý chuộc tội. Lấy danh nghĩa của ba em để báo thù những kẻ hung ác kia.

Hắn khác những sát thủ liên hoàn chúng ta từng gặp. Anh nghĩ hai mươi năm qua, hắn chưa bao giờ thật sự vui vẻ. Cả đời hắn gánh lấy tội lỗi đã phạm phải thời niên thiếu. Hơn nữa hiện tại, hắn không thể chịu đựng thêm được nữa, muốn kết thúc tất cả.”

Giản Dao ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã tối, mây đen tầng tầng lớp lớp bao quanh mặt trăng, hắt ra vầng sáng mờ nhạt âm u trong không trung tĩnh mịch. Ngọn cây cũng im lìm, cả toà nhà yên ắng như cánh đồng hoang. Trong đêm tối, có thứ gì đó như xuyên qua lòng  người, xộc thẳng đến nơi sâu nhất trong linh hồn. Cô muốn nhấc cốc nước lên nhưng phát hiện ngón tay đã lạnh ngắt, cứng đờ, đành cúi đầu khẽ hỏi: “Cho nên… chữ J để lại ở hiện trường gây án kia có nghĩa là Jenny sao?”

Bạc Cận Ngôn đưa tay vuốt tóc cô, khẽ nói: “Có thể.”

“Hắn vẫn luôn theo dõi em?”

“Điều duy nhất hắn có thể làm là “chào hỏi” em mà thôi.”

Giản Dao nhìn anh, nỗi buồn đọng lại nơi đáy mắt phút chốc như vỡ tan ra. Hồi lâu sau, cô cũng bật cười, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Không sai, hắn chỉ có thể chào hỏi em thôi. Nếu hắn dám đến gần, em sẽ khiến hắn hối hận.” Cô nắm lấy tay Bạc Cận Ngôn, anh cũng mỉm cười.

“Cảm ơn anh, Cận Ngôn.” Giản Dao vùi mặt vào lòng anh.

“Ồ, cảm ơn anh cái gì?” Bạc Cận Ngôn nói yêu: “Anh bảo vệ bảo bối của mình, lẽ nào còn cần người ta nói cảm ơn sao?”

Giản Dao lại cười: “Tiếp theo phải làm gì?”

“Chúng ta đã thăm dò được quá khứ của hắn, biết được hiện tại của hắn, tiếp theo…”

“Dự đoán hành động tương lai của hắn.” Hai người đồng thời thốt lên.

Những ngón tay Bạc Cận Ngôn mơn trớn theo đường nét gương mặt cô, anh cất giọng khàn khàn: “Cảm giác này, cảm giác em biết được suy nghĩ trong lòng anh, thật quá tốt.”

Giản Dao nắm chặt bàn tay xương xương của anh, im lặng, không nói lời nào.

Bạc Cận Ngôn chậm rãi phân tích tiếp: “Những năm gần đây, đối tượng mà hắn giết đều là tội phạm truy nã, điều này đã trở thành thú vui săn giết của hắn. Người bình thường không thoả mãn được hắn đâu. Thế nên người tiếp theo cũng phải như vậy. Hắn đã công khai khiêu khích cảnh sát thì sẽ nhanh chóng gây án lần nữa. Việc chúng ta cần làm chính là tìm một tội phạm truy nã đáng giết nhất gần đây dựa theo sở thích của hắn. Phải tìm được con mồi nhanh hơn hắn, sau đó ôm cây đợi thỏ.”

Giản Dạo chợt thông suốt. Thật đúng là… nhìn bề ngoài thì mông lung bế tắc, phức tạp rối rắm là thế, nhưng chỉ một câu nói của Bạc Cận Ngôn đã vạch ra điểm mấu chốt. Thay vì truy tìm dấu vết của sát thù hồ điệp, chỉ bằng vượt lên trước hắn, dự đoán kế hoạch của hắn rồi tóm gọn là xong.

Anh điều tra án thích đi đường tắt, em cần tập làm quen, hơn nữa còn phải đuổi kịp.

Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Hắn có phòng bị không?”

“Hắn chắc chắn biết chúng ta sẽ làm vậy?”

“Hả?”

Bạc Cận Ngôn điềm nhiên như không. “Đây chẳng phải điều hắn muốn sao? Đấu trí với chúng ta, xem ai bắt được tên tội phạm truy nã kia trước. Khi nội tâm đã đeo gông xiềng nặng đến mức không tài nào bước tiếp nữa, hắn chỉ muốn liều chết như thiêu thân lao vào lửa. Anh cho hắn toại nguyện thôi.”

“Như vậy… có hóc búa không?”

Bạc Cận Ngôn cười khẩy: “Hóc búa sao? Thứ chó anh nói thẳng, mấy năm qua, rốt cuộc Trung Quốc đã có một tên sát thủ liên hoàn hẳn hoi rồi.”

Giản Dao phì cười.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa và loáng thoáng tiếng nói chuyện vọng tới từ bên ngoài. Giản Dao mở cửa ra, bị ánh đèn sáng rực ngoài hành lang làm chói mắt. Phương Thanh ngó đầu vào, cười tủm tỉm: “Giản Dao, em xem ai đến thăm chúng ta này.”

Giản Dao nhìn ra phía sau Phương Thanh rồi ngây người.

Lạc Lang đứng trong hành lang, mặc bộ vest đen sạch sẽ, thẳng thớm, áo sơ mi trắng tinh. Tay anh còn đang kẹp điều thuốc, tay kia thì cầm vài món đồ, ngước mắt thấy cô liền mỉm cười.

Rõ ràng mới không gặp mười mấy ngày, nhưng Giản Dao bống cảm giác như đã trãi qua mấy đời. Không gian xung quanh tựa hồ ngưng đọng trong chớp mắt. Cô sững sở nhìn anh ta, chợt phát hiện, đôi mắt người đàn ông này thăm thẳm như đầm sâu không đáy.

Ánh mắt Lạc Lang nhanh chóng chuyển sang phía sau cô: “Cậu Bạc!”

Giọng nói hời hợt, bình thản của Bạc Cân Ngôn vang lên bên tai cô: “Anh Lạc!”

Chợt nhớ ra đây chính là lần đầu tiên họ gặp nhau, Giản Dao có chút ngập ngừng, nhưng Phương Thanh lại vui mừng hồ hởi: “Ôi dào, tôi nói này, hai người chào hỏi thôi cũng có thể khiến bầu không khí trở nên xa lạ như vậy, đáng nể thật đấy!”

Giản Dao và Lạc Lang nhất thời đều nở nụ cười. Ngược lại, vẻ mặt Bạc Cân Ngôn vẫn lạnh nhạt, thong dong. Anh cảm thấy Phương Thanh nói không sai, anh và Lạc Lang vốn là người xa lạ.

Lạc Lang lần nữa nhìn về phía Giản Dao. Trong ánh mắt ôn hoà của anh ta, đáy lòng Giản Dao chợt loé lên gì đó: “Anh Lạc, sao anh đột nhiên đến đây?”

Lạc Lang trả lời rất tự nhiên: “Trùng hợp nhận một vụ ở tỉnh này, biết mọi người ở đây nên thuận đường ghé thăm thôi.”

Giản Dao gật đầu. Con người anh ấy luôn như vậy, luôn dành nhiều tâm tư cho những sự vụ liên quan đến quê mình, tiếp nhận vụ án cũng sẽ nhiệt tình hơn. Dù sao anh ấy cũng là người sinh ra và lớn lên ở thành phố Đồng mà.

Hành lang chợt tĩnh lặng như tờ, Phương thanh thấy ba người cứ im lìm, bên phấn chấn khoác vai Lạc Lang: “Đi nào, bọn tôi còn chưa ăn cơm này. Đi chung đi.” Sau đó, anh lục lọi chiếc túi xách trong tay Lạc Lang: “Anh mang theo món ngon gì đó đến làm mới khẩu vị cho chúng tôi phải không?”

Lạc Lang đưa túi cho Phương Thanh. Lúc này, Bạc Cận Ngôn đã khoác vai Giản Dao đi ra khỏi phòng.

“Đi ăn với bọn em luôn đi.” Giản Dao lịch sự mời cơm nhưng không hề nhìn Lạc Lang, còn Bạc Cận Ngôn chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Lạc Lang rít thêm một hơi thuốc thật dài, ngước mắt nhìn nền trời tối sẫm ngoài kia. Thành phố đã lên đèn, giống như từng con mắt nhìn anh ta không chớp. Phương Thanh chợt vôc vai anh ta: “Nghĩ gì vậy? Đi thôi.”

Lạc Lang mỉm cười đi theo họ.