Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân

Chương 96: Cặp đôi Phương Thanh "Đa tình nên cười tôi" (2)

Trước nay anh là người xảo quyệt, tất nhiên có thể sớm tìm được hung thủ hơn so với những cảnh sát kia, thậm chí vừa rồi còn tìm được một bản thảo trong phòng tên khốn nạn này, cái gì mà "Những năm tôi đi theo bên cạnh Kim Hiểu Triết", bên trong ghi chép kĩ càng một số thói quen của Kim Hiểu Triết. Phương Thanh dám đánh cuộc còn có một số chuyện bịa đặt. Hơn nữa kĩ càng nhất là toàn bộ ghi chép về lần này Kim Hiểu Triết trúng độc. Quả thực ghi sinh động như thật, như ở ngay tại hiện trường. Tuy nhiên Phương Thanh vô cùng khinh bỉ, hận tên này, nhưng không thể không thừa nhận, nếu gã thực sự xuất bản cuốn sách này thì khả năng nổi tiếng rất cao. Điều này chứng tỏ tên khốn nạn này cũng dụng tâm rồi. Một mũi tên trúng hai con chim, vừa báo được thù, vừa lợi dụng được tiếng tăm của Kim Hiểu Triết, kế hoạch rất hoàn hảo nha?

Nghĩ tới đây trong lòng Phương Thanh càng thêm phẫn nộ, cười lạnh, nắm chặt tay. Thằng cha này điển hình cho việc gặp mạnh thì nhu nhược, gặp nhu nhược thì phát rồ, thấy nắm đấm của Phương Thanh sắp nện xuống, vội vàng tiếp tục làm người vô tội giả vờ cầu xin tha thứ: "Thực sự không phải tôi làm mà! Thực sự không phải! Anh à, em là fan của chị Kim, fan não tàn thực sự! Thật đấy!"

Phương Thanh tức đến bật cười, đấm thẳng vào mũi gã: "Fan cái con mợ mày!"

Kết quả sau đó là gã bị Phương Thanh đánh cho thành đầu heo, giao cho cảnh sát hình sự chạy đến. Tuy nhiên cũng vì thế mà anh bị Cục cảnh sát nghiêm khắc phê bình, ra lệnh anh không được phép tự tiện nhúng tay vào vụ án này. Cũng may có đầy đủ nhân chứng vật chứng, kẻ tình nghi không dám nói dối. Hơn nữa không biết có phải bị anh đánh đến sợ hay không mà anh em trong Cục cũng bỏ qua, không truy cứu trách nhiệm của Phương Thanh. Đương nhiên anh em vẫn là anh em. Tuy bọn họ cấm Phương Thanh dính đến vụ án này, nhưng sau đó điều tra rõ chân tướng, lập tức ban bố thông cáo nói ngắn gọn về nguyên nhân, xác định bắt được thủ phạm, giúp nạn nhân và fans yên lòng. Sau khi tuyên bố rõ, fans Kim Hiểu Triết quả thực là tình cảm sục sôi, thiên hạ chúc mừng, cùng nhau cảm tạ các đồng chí cảnh sát hình sự. Còn Phương Thanh ngồi xổm trong sân sau Cục, hút thuốc, lướt tin tức, mỉm cười.

"Hiểu Triết cô không biết đâu!" Vẻ mặt người đại diện hưng phấn, "Chuyện này sắp trở thành truyền kì rồi."

Kim Hiểu Triết ngẩng đầu khỏi iPad, vẻ mặt bình tĩnh.

Người đại diện: "Chủ đề đứng đầu weibo, hot search đứng đầu, chỉ số tìm kiếm cũng đứng đầu luôn! Bộ phim tháng sau cô chuẩn bị tuyên truyền cũng trở thành bộ phim được mong đợi nhất trong đợt bình chọn trên mạng! Nhân khi của cô vô cùng cao đấy, độ ủng hộ càng lớn! Mấy đạo diễn lớn đều gọi điện thoại cho tôi, bây giờ cô sắp được hoan nghênh đến trời rồi! Thật sự không nghĩ tới chuyện này lại khiến cho sự nghiệp của cô tiến thêm một bước! Thật đúng là trong hoạ có phúc, ha ha!"

Kim Hiểu Triết thản nhiên mỉm cười: "Vậy sao?" Không biết sao cô thậm chí chả có chút hưng phấn nào. Lúc này thái độ của người đại diện không có gì đáng trách, bọn họ đều có dã tâm giống nhau. Tuy nhiên nếu dùng mặt trời ban trưa này đổi lấy chuyến du lịch sinh tử của mình, cô đột nhiên cảm thấy trong lòng lạnh như băng.

"Xin lỗi, tôi muốn ở một mình." Cô nói.


Người đại diện ngừng lại: "Xin lỗi Hiểu Triết, tôi không có ý gì đâu. Tôi chỉ là...chúng ta cũng nên bước tiếp, tôi chỉ hi vọng cô phát triển tốt thôi."

Kim Hiểu Triết ra sức gật đầu: "Tôi biết mà, tôi chỉ là..." Tôi chỉ là không vui vẻ.

Người đại diện đi ra ngoài, sắc trời dần tối. Thời gian đèn mới lên, hoá ra quan sát từ trên cao, thành phố này yên tĩnh như vậy. Kim Hiểu Triết phát hiện đã lâu mình không yên tĩnh ngồi một mình như vậy. Hoá ra lúc chỉ có một mình, cô tịch mịch như thế.

Cô cầm quyển sách ở đầu giường xem, lật mấy tờ, nhưng xem không vào. Trong đầu cô nhớ tới bản tuyên bố của cảnh sát, công văn từ ngữ nghiêm túc ngắn gọn, nhưng sao cô luôn nhìn ra được bóng dáng tồn tại của Phương Thanh?

Thỉnh thoảng trực giác của phụ nữ rất chuẩn. Cô chắc chắn cảnh sát không thể phá án nhanh như vậy, nhất định là có liên quan đến Phương Thanh. Có một ý nghĩ xuất hiện trong đầu quẩn quanh không xoá đi được.

Không biết qua bao lâu, cửa cạch một tiếng, có người đi vào.

Kim Hiểu Triết ngẩng đầu.

Bởi vì cô chỉ bật một chiếc đèn ở đầu giường, sau khi anh vào cũng không bật đèn, chỉ tháo chiếc mũ cảnh sát trên đầu xuống. Cả người đứng trong luồng sáng mờ mờ.

Kim Hiểu Triết không biết anh vào bằng cách nào. Bên ngoài đầy bảo vệ, fans, phóng viên, nhưng anh luôn có cách công khai vào được, còn không để cho ai phát hiện.

Kim Hiểu Triết đột nhiên cảm thấy tay chân hơi cứng lại, nhìn anh đến gần.

Anh ngồi xuống bên giường, hỏi: "Cảm thấy thế nào?"

Cô gặp rất nhiều người đàn ông khuôn mặt đẹp như hoa, hoặc là tuấn tú cao to, nhưng không có ai anh tuấn bức người như anh. Vì thế cô nhìn theo cúc áo ngực anh: "Tốt hơn nhiều rồi, về cơ bản đều đã ổn."

Anh khẽ cười, vẫn là dáng vẻ thẳng thắn: "Vậy thì tốt rồi."

Hai tay anh đặt lên đầu gối, che khuất bóng. Kim Hiểu Triết biết rõ anh đang nhìn chằm chằm mình, ngón tay cô vòng quanh bìa sách: "Anh quay về Bắc Kinh khi nào?"

"Buổi tối ba ngày trước."

"Mấy ngày nay bận gì thế?"

"Việc tư."

Kim Hiểu Triết đột nhiên không nói ra lời.

"Việc tư gì?" Cô nghe thấy mình thận trọng hỏi.

Mặt Phương Thanh giấu trong bóng mờ, qua một lúc lâu mới nói: "Hiểu Triết, em cũng biết mà. Cho dù em trở thành đại minh tinh lớn đến thế nào, cách anh rất xa, hai chúng ta chênh lệch bao nhiêu. Trong lòng anh, em vẫn là cô gái không leo nổi lên lưng anh, để cho anh cõng chạy một vòng quanh tường thành mới chịu theo anh."

Kim Hiểu Triết lập tức nghẹn ngào. Cô cảm thấy hốc mắt hơi ướt, hít sâu một hơi kiềm chế.

"Vâng, em biết." Cô nói. Thực ra cô luôn biết đấy.

Phương Thanh dường như càng im lặng hơn so với trước kia, ngồi một lát, lên tiếng: "Nhìn thấy rồi, anh cũng an tâm, đi đây. Bảo trọng."

Kim Hiểu Triết nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, cho tới khi anh đi tới cửa, cô khẽ gào lên: "Anh dám đi!"

Bóng lưng Phương Thanh dừng lại, không quay đầu: "Em nói gì?"


"Em nói..." Kim Hiểu Triết vươn tay che mắt mình, không để cho anh nhìn thấy, "Phương Thanh, anh không cần đi."

Bên tai im lặng một lát, sau đó anh quay lại. Qua một lúc anh ngồi xuống mép giường, giữ vai cô, Kim Hiểu Triết quay đầu vùi mặt vào trong ngực anh. Hơi thở kia đúng là cô nhớ nhung xa cách đã lâu, rộng lượng, cứng rắn, ấm ấp. Lúc này cô vô cùng an tâm. Cuối cùng cô đã hiểu được đời này nếu thiếu đi anh, cô không thể nào hoàn chỉnh.

Cả người Phương Thanh cũng nóng lên, tim cũng nóng hổi. Trên mặt là nụ cười nhạt, thấp giọng hỏi bên tai cô: "Làm hoà rồi hả?" Kim Hiểu Triết ngẩng đầu hôn môi anh. Qua một lúc lâu, hai người vẫn ôm nhau như vậy, cùng ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ. Thành phố này rộng lớn như vậy, có đặc sắc vô cùng, khả năng vô hạn, hi vọng và nguy hiểm vô hạn, nhưng lúc này hai người họ yên tĩnh ngồi bên nhau, lại như khi còn niên thiếu ngồi ở đầu tường thành cổ. Khi đó tuổi trẻ bọn họ cảm giác như có được toàn bộ thế giới. Hiện tại, bọn họ hiểu ra hai người chỉ là hai hạt bụi nho nhỏ trên đời này, ngắm nhìn thuỷ triều lên xuống.

"Lần này anh phải đi bao lâu?" Cô tựa trong lòng anh khẽ hỏi.

Thực ra Phương Thanh cũng không biết đáp án, hơi cân nhắc đáp: "Một, hai tháng."

"Sẽ có nguy hiểm sao?" Cô ngẩng đầu nhìn mắt anh.

Lúc này Phương Thanh không thể đáp được.

Sát thủ mặt nạ khiến cho Phó Tử Ngộ chết đi, khiến cho Bạc Cận Ngôn bị mù, khiến cho anh và An Nham bị thương nặng, nhưng mà còn không biết được thế lực của đối phương thế nào. Chuyến đi này sẽ là bao lâu đây?

Anh dùng tay che mắt cô, mỉm cười: "Nghĩ gì thế? Chỉ là đi làm nhiệm vụ, sao có thể ngày nào cũng gặp nguy hiểm chứ. Anh nhất định sẽ an toàn trở về bên em."

Anh nhất định sẽ sống trở về bên em.