Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân

Chương 32

Ra khỏi phòng thẩm vấn, tâm trạng hưng phấn và kích động mãnh liệt ập vào ngực Phương Thanh. Theo bản năng, anh ta muốn tìm người trò chuyện. Một mình anh ta tựa vào trong hành lang hút thuốc, lấy di động ra. Cách hôm anh ta tặng hoa đã được một ngày. Trong di động vẫn không có cuộc gọi hay tin nhắn nào của cô. Phương Thanh buồn bực hút hết điếu thuốc, đứng dậy đi dưới bầu trời sao sáng ngời. Phải nắm chắc, điều tra vụ án này. Phương Thanh lại mang theo đội đến khu hoạt hình. Bởi vì vụ án giết người bằng thuốc độc xảy ra, nên Comic-Con phải hủy bỏ, nhưng vẫn có người đang dọn dẹp đồ đạc trong sân vận động. Có người nói Comic-Con sẽ tổ chức lại sau. Trước kia Phương Thanh chưa bao giờ đến nơi thế này. Khắp nơi tràn ngập không khí thanh xuân của thiếu nam thiếu nữ, quần áo lố lăng đi qua trước mặt. Nhìn từ bên ngoài, bọn họ nổi tiếng và chói mắt như thế, cực kì cá tính, phóng đãng không kiềm chế được. Dường như không có gì lọt vào mắt họ ngoài biểu diễn trên sân khấu. Nhưng Phương Thanh và những cảnh sát khác cũng cảm thấy xúc động, khi bọn họ đi đến hậu trường, nhìn thấy nhóm thiếu niên cởi đồ trang sức, thay quần áo, tuy còn chưa gỡ bỏ lớp hóa trang, nhưng phần lớn đều mặc áo phông rẻ tiền, cúi đầu ngồi ở ghế nhựa, thậm chí trên mặt đất còn có rất nhiều vỏ cơm hộp. Đây là một quần thể vô cùng mâu thuẫn. Khi biểu diễn, phóng thích cá tính cực hạn, muôn người chăm chú nhìn, giống như thế hệ bọn họ không sợ hãi chỗ nào. Trở lại trong cuộc sống thật, đó là một cái vỏ bình thường, sống vật vờ, mờ nhạt trong đám người. Hôm nay tới nơi này là để điều tra chuyên sâu, cũng là để xác minh phỏng đoán của Bạc Cận Ngôn. Phương Thanh tìm những người cosplayer từng biểu diễn cùng nhóm Nguyệt Ảnh hỏi. Đó là một chàng trai cao lớn, lãnh đạm. “Có biết người của nhóm Nguyệt Ảnh không?” Phương Thanh hỏi. Chàng trai đang đứng trước gương, cởi chiếc nón sắt nặng nề, đáp: “Gặp mấy lần, nhưng không quá thân.”

“Bọn họ có tổng cộng mấy người?” “Không để ý, bốn năm gì đấy.”

“Ngày hôm qua khi xảy ra vụ án, các cậu có thấy chuyện gì khác thường không?” Chàng trai lắc đầu: “Không có, tất cả chúng tôi đều bận rộn biểu diễn, ai có hơi đâu để ý đến bọn họ chứ.”


Phương Thanh hơi đăm chiêu nhìn chàng trai: “Mấy nhóm các cậu bình thường có hay giao tiếp nhiều không?” “Không nhiều lắm.” Chàng trai cởi được nút cuối cùng, vốc nước ở bồn rửa mặt, “Tất cả mọi người có hoạt động thì tham gia, gần đây nhóm bọn họ cũng tham gia ít hoạt động, cũng không thân với mọi người. Hơn nữa tham gia nhóm thì thường xuyên có người gia nhập, rời đi.”

Lúc này có người ở ngoài cửa gọi chàng trai: “Đi thôi, xe buýt sắp tới rồi! Không là trễ xe đấy.”

Chàng trai cầm bộ đồ nặng nề khiêng lên vai, hỏi: “Anh cảnh sát, tôi có thể đi rồi chứ?” Phương Thanh gật đầu: “Đi đi, cám ơn cậu.”

Anh ta nghĩ cậu nhóc này cũng không dễ dàng gì. Hình như anh ta năm đó dưới sự sắp đặt của cha, trực tiếp thi trường cảnh sát, không phải nghĩ gì nhiều. Nghĩ như vậy cảm thấy ngay cả ước mơ cũng chưa từng có. Cùng lúc đó, An Nham mặc bộ cảnh phục phẳng phiu, đứng ngoài phòng làm việc Nguyệt Ảnh, quan sát địa hình xung quanh. Gần đó không có camera, camera ở xa hơn cũng không chụp được manh mối gì. Cậu ta muốn đến hiện trường xem còn có thông tin nào bị bỏ qua hay không. Lúc này vừa qua giữa trưa, mặt trời chói chang chiếu trên đỉnh đầu, ánh sáng lóa mắt. An Nham đứng một lát, nghe thấy phía sau có một giọng nữ dễ nghe gọi: “Chú cảnh sát…”

An Nham quay đầu lại, hơi run run. Tóc đen da trắng, cao hơn 1m65, áo phông trắng đơn giản, quần đùi màu đen, đôi chân dài trắng như tuyết, đi bốt, hơi chói mắt. Vẫn chưa lau lớp hóa trang trên mặt, lông mi dài mà cong, đôi môi hồng hồng, nhưng cho dù tẩy trang cũng nhất định là một mỹ nhân mắt to mũi hếch miệng anh đào. Cô gái nhìn tướng mạo An Nham cũng hơi sửng sốt, sau đó sửa miệng: “Anh… cảnh sát.”An Nham bình tĩnh nhìn cô gái: “Có chuyện gì?” “Anh là cảnh sát phụ trách điều tra vụ án nhóm Nguyệt Ảnh sao?” Cô gái hỏi. An Nham: “Đúng vậy. Cô là ai? Có chuyện gì?” Theo bản năng cô gái vén tóc ra sau tai, đáp: “Tôi là Cố Bàng Bàng, là thành viên nhóm Ảnh Âm. Tôi muốn hỏi một chút, đã có kết quả điều tra chưa?” An Nham tiến lên mấy bước: “Tại sao cô phải quan tâm chuyện này?” Theo bản năng Cố Bàng Bàng lui về sau mấy bước: “Bởi vì…” Cô gái dường như không biết cân nhắc ngôn ngữ như thế nào. Ánh mắt kia giống như hồ nước trong đêm khuya, trong suốt nhìn cậu ta. An Nham dời tầm mắt. Đúng lúc này, con đường phía sau hai người lại truyền đến tiếng động, hình như có mấy người đi tới, còn có người hô lên: “Là Nguyệt Bán Đại Đại! Là Nguyệt Bán Đại Đại đó! Oa!” “Cậu nói xem đi xin kí tên chụp ảnh chung, cô ấy có đồng ý không?” An Nham để ý mặt Cố Bàng Bàng đỏ lên. “À… để nói sau vậy, tôi đi trước đây.” Cố Bàng Bàng xoay người bước đi. An Nham nhanh tay lẹ mắt, giữ lấy cánh tay cô gái. Hai người liếc nhau, Cố Bàng Bàng thấp giọng nói: “Chúng ta đi nơi khác nói chuyện.”

Sau đó hai người đi xuyên qua mấy con đường nhỏ, tới quảng trường nhỏ không có bóng người. Đường nhiên vừa rồi An Nham đã tra trên điện thoại, có được hết tất cả thông tin về vị “Nguyệt Bán Đại Đại” này. Cố Bàng Bàng, 21 tuổi, sinh viên năm ba ngành Vật lý đại học Dân Sinh Trung Quốc. Hoa khôi của khoa. Tên trên mạng “Cố Nguyệt Bán”, cosplayer nổi tiếng, ca sĩ nổi tiếng giới cổ phong, đại thần. Tuy trẻ tuổi, nhưng đã lăn lộn trong giới nhiều năm, cũng được coi là bô lão. Weibo có 30 vạn người hâm mộ. Vẫn còn độc thân. Cố Bàng Bàng tựa vào bậc thang bên quảng trường, nói: “Xin lỗi, vừa rồi là mấy người hâm mộ của tôi. Tôi không muốn tiếp xúc trực tiếp với họ.”

An Nham: “Ừ.”

Cố Bàng Bàng ngẩng đầu nhìn anh: “Anh thật sự là cảnh sát phụ trách sao? Nhìn anh vẫn còn rất trẻ.”

An Nham im lặng một lúc, lấy thẻ cảnh sát ra đưa cho cô. Cố Bằng Bàng nhìn kĩ: An Nham, 25 tuổi, tổ vụ án tâm lý tội phạm đặc biệt Bộ công an. Cô “oa” một tiếng, trả lại thẻ cho cậu ta. Có gió thổi qua, Cố Bàng Bàng hơi lạnh, hai chân cũng run rẩy, trắng bắt mắt. An Nham dời tầm mắt, hỏi: “Tại sao cô muốn tìm tôi?” Cố Bàng Bàng cắn môi dưới, nói: “Cảnh sát An, tôi…”

Ánh mắt An Nham trong suốt. “Hôm nay tôi mới biết được, nhóm Nguyệt Ảnh xảy ra chết người. Sau đó nhớ tới, tối hôm đó hình như tôi nhìn thấy hung thủ. Cho nên tôi cảm thấy phải lập tức báo tin cho cảnh sát.” Cô nói, “Buổi tối trước hôm xảy ra vụ án, tôi tham gia hoạt động khá muộn, khi đi ngang qua phòng làm việc của bon họ, nhìn thấy một người không bật đèn đi vào.”

An Nham lập tức trợn trừng mắt: “Là ai?” “Tuy đội mũ, chỉ nhìn thấy mặt bên, nhưng có lẽ là người trong nhóm bọn họ.” Cố Bằng Bàng đáp. “Ai?” An Nham tập trung nhìn cô, “Lục Quý, Dung Hiểu Phong, Tưởng Học Nhiễm, Văn Hiểu Hoa hay là Hứa Sênh?” Cố Bàng Bàng im lặng một lát, nói: “Cảnh sát An, anh không biết nhóm bọn họ ban đầu có sáu người sao?”