Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân

Chương 27

Khu công nghiệp hoạt hình nằm ở phía tây Bắc Kinh, chiếm diện tích rất lớn. Đỉnh sân vận động chính hình cung giống như chim bồ câu trắng tung cánh, mênh mông cao vời. Các tòa nhà xung quanh cao thấp hỗn độn. Phía ngoài chính là cánh đồng và rừng cây, màu xanh thanh bình. Bên ngoài sân vận động đỗ không ít xe, hôm nay người tới không ít không nhiều. Theo lời An Nham, lễ hội sẽ diễn ra liên tục trong mấy ngày. Giản Dao chưa từng tham gia loại hoạt động này, kéo cánh tay Bạc Cận Ngôn, đi theo con đường nhỏ màu trắng vào trong sân vận động. Trên đường đi gặp không ít học sinh, còn có coser, bọn họ hóa trang thành những chiến sĩ giáp sắt cầm búa múa may, cô nàng thỏ đeo tai hồng, cung nữ cổ trang áo trắng bay bay… “Khi học đại học, em cũng hóa trang giống như bọn họ sao?” Bạc Cận Ngôn thích thú hỏi. “Đương nhiên là không.” Giản Dao đáp, “Em đâu có không biết xấu hổ như vậy.”

Trong mắt Bạc Cận Ngôn hiện lên ý cười: “Em rất được người ta yêu thích.”


Giản Dao ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đang khen ngợi hay là tiếc nuối vậy?” “Đây là sự thiên vị của anh.”

Giản Dao không thể nói gì để chống đỡ. Sau khi vào sân vận động thực sự được mở rộng tầm mắt. Mô hình máy bay chiến đấu vũ trụ loại nhỏ, trò chơi VR kì quái, ca múa cổ phong dạt dào biểu diễn… Giản Dao nắm tay Bạc Cận Ngôn, chơi hết cái này đến cái kia. Bạc Cận Ngôn vốn chán nản đến, dần dần cũng hơi thích thú chơi cùng cô. Thậm chí khi chơi một trò, hai người bị một người có bộ dáng học sinh trung học tiêu diệt, rất mất mặt nhưng cảm giác rất mới mẻ rời đi. Khí chất của Bạc Cận Ngôn thờ ơ lãnh đạm, bề ngoài cao gầy, quả thật là khác biệt với những người xung quanh. Quả nhiên có nữ sinh chú ý tới anh. Giản Dao nghe thấy có cô gái khi đi qua thấp giọng nói: “Đẹp trai quá.” “Mang lại cảm giác như Hắc quản gia vậy…”

Giản Dao liếc anh. Anh nhìn không chớp mắt, hoàn toàn không nghe thấy. Nhưng ở trong này càng lâu, Giản Dao cũng dần phát hiện… Khụ, quần áo của các cô gái coser cũng hở hang thật. Phần lớn là trang phục trò chơi hở nửa người, chân dài yểu điệu, mắt to mềm mại. Dường như đi một đoạn có thể chạm tới mấy người, còn có không ít trạch nam vui mừng theo sát bọn họ, hoặc là xin chụp ảnh chung. Trước đó lại có người xin chụp ảnh chung, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đứng cách vài bước chờ. Giản Dao hỏi: “Này, anh có muốn chụp ảnh chung với các cô ấy không?” Bạc Cận Ngôn liếc cô: “Em hi vọng anh cũng ngốc nghếch như họ, đứng bên cạnh người phụ nữ ngực to ngu ngốc, quần áo không chỉnh tề xin chụp ảnh chung?” Giản Dao: “… Em chỉ đùa một chút thôi mà.”

Đi dạo tầm hai ba tiếng, hai người rời khỏi sân vận động, ngồi xuống nghỉ ngơi ở một quán cà phê ngoài trời. “Em có hài lòng với buổi hẹn hôm nay không?” Bạc Cận Ngôn hỏi. Giản Dao mỉm cười: “Hài lòng.”Bạc Cận Ngôn cười, im lặng. Giản Dao hỏi: “Anh nghĩ đến chuyện của Tử Ngộ?” “Ừ.”

Giản Dao ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cây và đám mây ở phía xa, có đôi khi chân tướng tựa như chúng ta chứng kiến tất cả trước mắt, rõ ràng nhưng lại xa xôi như vậy. Ánh mắt của cô bị hai coser cách đó không xa hấp dẫn. Đó là ở một góc phòng, xung quanh không có ai, chỉ có hai người bọn họ. Giản Dao thừa nhận, trước kia hiểu biết của mình đối với coser nông cạn. Dù sao khi TV đưa tin, cô nhìn thấy chỉ là một đám quần áo lố lăng, nhưng hôm nay nhìn thấy không ít coser hóa trang thành nhân vật hoạt hình hoặc trò chơi giống y như đúc, rất có khí chất. Cung nữ cổ trang chỉ cần cúi đầu đứng ở đó, đã sinh động như một bức tranh. Chiến sĩ giáp sắt cúi đầu im lặng, giống như cả sân vận động ồn ào náo động chỉ là một chiến trường hoang vu. Điều này khiến Giản Dao sinh ra kính trọng với bọn họ. Hai chàng trai trước mắt chính là như thế. Một người còn trẻ, chỉ lộ mặt bên, cúi đầu, tóc bạc buông sõng vai. Trên người mặc trường bào màu bạc. Người con trai kia còn mái tóc còn mềm mại hơn tóc của Giản Dao, mi tâm dính một điểm hồng, mi thanh mục tú, cả người mặc đồ đen. Quỳ nửa người trước mặt chàng trai mặc trường bào màu bạc. Từ từ ngẩng đầu, một giọt lệ từ trong hốc mắt chảy xuống. Khí chất tuyệt vời, khuôn mặt như tranh như họa. Hai người im lặng, giống như còn có không khí đau thương quanh quẩn ở xung quanh. Giản Dao nhìn mà giật mình. Bọn họ đang làm gì vậy? Đột nhiên, chàng trai mặc đồ đen đang quỳ lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, hoảng sợ, lấy tay che ngực, khóe miệng cũng đồng thời chảy ra máu tươi, tay kia chỉ vào người trước mặt: “Ngươi… người…”

Chàng trai mặc trường bào bạc lộ ra vẻ mặt vô cùng tàn nhẫn. Chàng trai đồ đen ngã xuống đất, đau đớn thở dốc, một tay bắt lấy giày người kia: “Sao ngươi có thể…”

Chàng trai mặc đồ bạc đá vào ngực cậu ta, vẻ mặt tàn độc. Xung quanh không có ai nhìn thấy. Giản Dao nhìn trân trối, lập tức đứng lên. Bạc Cận Ngôn chú ý tới, cũng quay đầu lại. Đúng lúc này, chàng trai mặc đồ đen đột nhiên ngẩng đầu, cười lớn đứng dậy từ mặt đất, thè lưỡi liếm “vết máu” ở khóe miệng. Chàng trai mặc đồ bạc vẻ mặt tàn độc biến mất, cũng nở nụ cười, hai người kề vai nhau, đi vào trong sân vận động. Giản Dao thở phào, không nhịn được mỉm cười. “Không có gì.” Cô nói, “Là em quá nhạy cảm thôi.”

Uống xong cà phê, hai người đứng dậy đi ra ngoài, trên đường đi qua không ít tòa nhà. Thỉnh thoảng nhìn thấy những tấm biển “Phòng làm việc hoạt hình XX”, “Công ty tranh châm biếm XX”, “Nhóm hoạt hình XX”. Có lẽ rất nhiều nhóm có hoạt động liên quan đến hoạt hình đều tụ tập ở trong này. Vốn dĩ không có gì khác thường, đi qua tòa nhà này, có thể đến bãi đỗ xe, sau đó về nhà. Tuy nhiên đi vào sâu trong mấy tòa nhà, khi xung quanh chỉ còn thưa thớt người đi đường, Bạc Cận Ngôn bỗng nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn ra xa. “Sao vậy?” Giản Dao hỏi. “Tại sao cậu ấy lại ở đây?” Bạc Cận Ngôn lẩm bẩm, bước nhanh đuổi theo. Giản Dao cũng chú ý tới bóng dáng mơ hồ ở góc tường kia lóe lên rồi biến mất, sau đó theo sát. Hai người không ngừng chạy. Lúc này ánh nắng chiều nghiêng nghiêng, sau lưng tòa nhà là ánh sáng vàng rực và triền núi xanh biếc. Chạy theo không bao lâu, Bạc Cận Ngôn chặn được bóng dáng quen thuộc ở góc tường kia. Phó Tử Ngộ xoay người thấy là bọn họ, lộ ra vẻ mặt thư thái. Sau đó lập tức nghiêng đầu nhìn xung quanh, nhưng giữa những tòa nhà hỗn tạp, mỗi con đường đều trống trải, chả có bóng dáng nào. Anh nặng nề thở dài. Bạc Cận Ngôn nhìn thẳng anh: “Là cô ấy?” Giản Dao căng thẳng, Vẻ mặt Phó Tử Ngộ vừa chán nản vừa kích động: “Đúng vậy! Tớ đang đi linh tinh trên đường, ai ngờ lại thấy cô ấy. Tớ nhìn thấy cô ấy lái xe, nên tớ lái theo đến nơi này. Nhưng vừa đến gần khu hoạt hình thì mất dấu…”