Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân

Chương 113

Kim đồng hồ trên tường không ngừng chuyển động, Trịnh Thần mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đã đợi hơn nửa tiếng. Bắt đầu từ khi nào, trong lòng hắn cũng đã có tạp niệm?

Triệu Khôn gia nhập, Tần Sinh ngày càng được trọng dụng, Cố An vùng lên, hiện tại lại thêm một A Xà...Trịnh Thần hơi cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng đóng chặt. Trước kia, rất nhiều lần Phật Thủ gặp người đều mang theo hắn. Lần này lại để cho hắn canh ngoài cửa. Bọn họ đang nói chuyện gì mà ngay cả hắn cũng đề phòng?

Trong lòng Trịnh Thần dâng lên sự lạnh lẽo, yên tĩnh một lúc, hắn ngước mắt, nhìn thấy ngoài hành lang không có ai, chỉ có mình hắn.

Hắn dịch vài bước sang cạnh cửa.

Hiệu quả cách âm của văn phòng Phật Thủ rất tốt, nhưng cũng không hoàn toán kín không kẽ hở. Hắn nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, cẩn thận lắng nghe tiếng cực kì nhỏ.

"A Xà, giúp tôi điều tra một chuyện."

Tống Khôn đứng trước cửa sổ, bên ngoài là núi và sông, ánh xanh giao nhau. Gã chỉ giống như một người đàn ông tuấn lãng trầm ổn, nhưng khi ngón tay chuyển động lại lộ ra khí tức thâm trầm khiến người ta không nắm được.


Giản Dao ngồi bên cạnh Bạc Cận Ngôn, yên lặng nhìn lần giao chiến chính thức đầu tiên giữa hai người đàn ông.

Ngón tay Bạc Cận Ngôn gõ bên thành ghế, cười mở miệng: "Lão đại, có chuyện gì cứ việc dặn dò." Giọng nói của anh tản mạn lại lạnh như băng, Giản Dao không khỏi cho anh một trăm điểm trong lòng.

Tống Khôn xoay người lại, mỉm cười, đi đến trước bàn ngồi xuống, cầm điếu xì gà, lại đưa một điếu cho Bạc Cận Ngôn. Nhớ tới anh không nhìn thấy, liếc mắt nhìn Giản Dao. Cô còn chưa lên tiếng, Bạc Cận Ngôn đã hít mũi, sau đó nói: "Xì gà? Hương vị quá nồng, tôi không thích."

Tống Khôn cười, ném điếu xì gà vào trong hộp. Sau đó nhìn chằm chằm Bạc Cận Ngôn: "Tôi rất vui khi cậu mang đến thứ kia. Nhưng cậu muốn gia nhập Phật Thủ, trở thành cánh tay đắc lực của tôi, chỉ có thứ này thì chưa đủ sức nặng. Cho nên tôi muốn cậu làm thêm chuyện nữa. Chuyện này rất quan trọng. Làm tốt, cậu chính là anh em của Phật Thủ tôi. Những người anh em khác cũng tuyệt đối không hai lời."

Bạc Cận Ngôn nhếch miệng cười: "Chuyện gì? Chỉ cần tôi có thể làm được."

Tống Khôn lại không trả lời ngay, mà lấy phần tài liệu kia từ trong ngăn kéo, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên phong bì khẽ vuốt phẳng mấy cái, giọng nói đột nhiên lạnh đi: "Tiếu Diện Xà, sao cậu lấy được phần tài liệu này?"

Trong lòng Giản Dao run lên. Đúng rồi, phần tài liệu này ghi chép rất nhiều chuyện bí mật của Phật Thủ, chỉ cần tìm được nguồn gốc, thậm chí có cơ hội tiêu diệt Phật Thủ. Tống Khôn nhìn thấy nội dung phần tài liệu này, chỉ sợ cũng sợ hãi. Thực ra bọn Giản Dao cũng không biết ngày đó làm sao Tiếu Diện Xà nhận được tin tức, đi tấn công Chu Thao cướp phần tài liệu này, sau đó dâng vật quý cho Phật Thủ. Hiện tại Phật Thủ hỏi như vậy là thăm dò hay hoài nghi?

Nhưng mà bước đầu không thể rụt rè nóng vội. Vì thế Giản Dao nở nụ cười sâu xa. Ánh mắt Tống Khôn nhạy bén, lập tức chuyển sang mặt cô. Hai mắt tối đen kia như muốn hiểu rõ tất cả. Trên mặt Giản Dao vẫn là nụ cười như có như không.

Lúc này Bạc Cận Ngôn từ từ mỉm cười, lên tiếng: "Tháng trước, Chu Thao giết chết tám người anh em của tôi, có người bị bắt, có người xử bắn luôn. Tôi đương nhiên là phải dùng gậy ông đập lưng ông. Vợ con hắn đều ở Côn Minh, tôi phái người qua...Tin tức là từ trong nhà vợ hắn thò ra đấy."

Giản Dao không nghĩ tới anh lại có thể bịa ngay ra được. Sau khi Tống Khôn nghe xong, hơi trầm ngâm, lại vỗ tay một cái: "Chịu khổ để hoàn thành nhiệm vụ, đi vòng đường khác, thay đổi cục diện, A Xà, tôi không nhìn lầm người."

Bạc Cận Ngôn cười: "Anh sẽ không nhìn lầm tôi đâu. Rốt cuộc là có chuyện gì muốn giao cho tôi?"

Giọng nói của anh hơi gấp gáp, Tống Khôn lại bình thản nhìn anh, sau đó mỉm cười: "A Xà à, tuy cậu thông minh, nhưng vẫn không đủ kinh nghiệm. Cậu có thể lấy được phần tài liệu này, nhưng lại không nghĩ được tại sao Chu Thao lại có được nó?"

Bạc Cận Ngôn đáp: "Hắn theo chúng ta nhiều năm như vậy, những thứ này không phải do hắn điều tra ra hay sao?"

Tống Khôn nở nụ cười lạnh: "Cho dù hắn điều tra mười năm, có một số tin tức, cảnh sát cũng khó mà biết được từ bên ngoài. Thậm chí còn liên quan đến chi tiết tỉ mỉ một số giao dịch bên trong của tôi."

Giản Dao đột nhiên mở to mắt, Bạc Cận Ngôn biến sắc: "Ý của anh là..."

Tống Khôn nhìn hai người bọn họ, từ từ gật đầu: "Bên cạnh tôi có nội gián. Chu Thao người này không đơn giản đâu, chôn quân cờ rất sâu bên cạnh tôi. Hơn nữa cấp bậc của người này nhất định không hề thấp, nếu không cũng sẽ không biết được những bí mật kia."

"Thực ra tôi nghi ngờ đã lâu rồi. Mấy năm nay tôi mất ba lượt hàng, đều là bốn số, tổn thất mấy trăm vạn. Người đưa hàng cũng không thấy đâu. Bọn họ còn tưởng rằng là đen ăn đen, tôi nghi ngờ là bị cảnh sát mang đi. Chỉ là vì không tìm thấy, hơn nữa tôi không có cách nào định tội, cho nên mới không tiến thêm hành động."

"Hai người mới tới, không có liên quan lợi ích với bất cứ ai. Phần tài liệu này ngoài tôi ra cũng chỉ có hai người từng xem. Hơn nữa Tiếu Diện Xà thông minh cơ trí như vậy, tôi thấy chuyện này chỉ có thể hai người làm được thôi."

"Giúp tôi tìm ra cảnh sát này, tôi muốn phanh thây xé xác hắn răn đe. Sau đó Tiếu Diện Xà, cậu sẽ thay thế vị trí của hắn."

Bạc Cận Ngôn và Giản Dao từ từ đi bên bờ sông. Trời cũng đã sắp tối đen, đường sông quanh co, núi xanh trùng trùng, dường như không có điểm cuối. Trên sông không có chiếc thuyền nào. Có thể thấy được đây là một nơi bị thế giới lãng quên, toà thành bỏ hoang. Hai người im lặng đi một lát, Giản Dao nói: "Phật Thủ đưa cho chúng ta một vấn đề khó đấy."

"Đúng vậy." Bạc Cận Ngôn thở dài, "Nếu quả thật chúng ta tìm ra cảnh sát kia, anh ta sẽ phải chết, còn chúng ta sẽ nhận được toàn bộ sự tin tưởng của Phật Thủ. Nếu như chúng ta không tìm ra..."


"Không tìm ra thì sao?"

"Phật Thủ cũng chả việc gì, nhưng sẽ dùng chúng ta làm lý do. Chúng ta không tìm ra người kia, không loại trừ được hoạ cho gã, còn là người ngoài lại thấy được tài liệu bí mật của gã..." Bạc Cận Ngôn lạnh lùng cười, "Em nói xem gã sẽ làm gì với chúng ta?"

Trong lòng Giản Dao chùng xuống. Phật Thủ này nhìn thì nho nhã, thực ra tâm cơ thâm trầm tàn nhẫn, khó đối phó. Nghĩ lại cũng không biết sát thủ mặt nạ kia nghĩ thế nào về Tống Khôn. Gã ẩn náu trong tổ chức Phật Thủ ngoài để né tránh bên ngoài thì còn vì gì nữa? Là bị nhân cách của Tống Khôn hấp dẫn hay là…có mưu đồ khác?

"Nói cách khác hiện tại bên cạnh Tống Khôn, ngoài một cảnh sát còn có một sát thủ mặt nạ." Giản Dao nói.

"Đúng vậy." Bạc Cận Ngôn mỉm cười, "Em không cảm thấy cục diện càng trở nên thú vị sao? Thực ra hôm nay Tống Khôn vừa lên tiếng, anh đã biết mục đích của gã. Chỉ là giả ngốc một chút cho thích hợp, để thoả mãn tâm tính tự đại và dục vọng khống chế của gã."

Giữa lông mày anh mơ hồ có ánh sáng, bởi vì sắp đối mặt với kích thích mạo hiểm mà hưng phấn. Đó là bản tính bướng bỉnh tự tin của anh. Tâm trạng Giản Dao lại không nhẹ nhõm nổi. Giống như trước kia Bạc Cận Ngôn từng nói, cho dù là một vụ giết người vừa nguy hiểm vừa đánh mất nhân tính, bọn họ đều là với tư cách là người chấp hành pháp luật, đi thăm dò chứng nhận đuổi bắt. Nhưng lúc này bọn họ lại ở trong ván cờ.

"Chúng ta làm thế nào đây?" Giản Dao hỏi.

Bạc Cận Ngôn tháo kính râm xuống, từ từ nhắm hai mắt, nhìn về phía bờ sông. Có cơn gió khẽ thổi qua khiến cho tóc anh chạm vào gò má. Anh vẫn luôn trầm ổn bình tĩnh như vậy, nhả từng chữ: "Bọn họ đều ở trong mấy người kia. Chúng ta phải tìm ra nhanh hơn so với Phật Thủ. Là lúc vẽ ra chân dung cảnh sát và sát thủ rồi."