Coop từ trong nhà tắm quay lại và đổ sụp lên người Lexie. Cô chấp nhận sức nặng của anh, và tận hưởng cảm giác làn da nóng bỏng của anh áp sát vào da cô, mặc dù cô khó có thể thở được.
“Coop.” Cô vỗ nhẹ lên vai anh, anh xoay người sang một bên và ôm lấy cô.
“Xin lỗi. Anh không định đè bẹp em. Em vẫn còn sống chứ?” anh hỏi, hơi thở của anh vẫn còn phải cố gắng.
“Khó mà sống được.” Lexie cong ngón chân, cảm thấy đau nhức khắp người. “Nhưng trong một tình trạng rất tuyệt. Thật sự không thể tin được.” Cô co người lại sát vào anh và, trước sự ngạc nhiên của cô, cơ thể anh giật giật để phản ứng lại. “Nhanh quá à?” cô hỏi, không thể nhịn được cười. Mẹ kiếp, cô có một chút tác động đối với anh, cô thầm nghĩ với niềm tự hào không nhỏ của người phụ nữ. “Anh biết chúng ta rất tuyệt khi cùng với nhau, nhưng để sau đã.”
Cảm thấy hài lòng, cô thả lỏng trong lòng anh và hít sâu, hít hà mùi hương thơm như xạ của người đàn ông và tình dục còn vương lại trong căn phòng. Coop ôm lấy cô, háng anh giật giật sát lưng cô, nhưng rõ ràng cơ thể anh và bộ não của anh không thống nhất, bởi vì tứ chi anh trở nên nặng nề và hơi thở của anh sâu hơn.
Sau một vài phút, cô nhận ra là anh đã ngủ.
Cho nên anh cũng là một trong số những người đàn ông, cô trầm ngâm. Việc quan hệ làm anh thoải mái. Cô thì không như vậy. Tình dục làm cô thấy hưng phấn. Cô nằm nhìn lên trần nhà và quyết định rằng cô cần phải tống khứ nốt phần năng lượng dư thừa của mình.
Đứng lên khỏi giường cô trầm ngâm liệu cô có nên rời khỏi đây hay không và nhanh chóng quyết định ngược lại với suy nghĩ đó. Coop không đưa cô bất cứ lí do nào để nghĩ rằng anh không muốn cô ở đây khi anh thức dậy. Cô nhìn lướt qua cái giường nơi anh đang nằm ườn ra trên đống chăn ga gối đệm. Làn da rám nắng của anh dễ dàng nhận thấy là trái ngược hẳn với tấm ga trải giường màu trắng và cô không thể tránh được việc bị anh thu hút.
Anh thật quá điển trai, hào phóng, gợi tình và chu đáo. Không, Lexie thầm nghĩ khi lắng nghe tiếng anh thở, cô sẽ không bỏ đi bởi vì cô vẫn chưa kết thúc với anh. Thay vì mặc áo và quần soóc của mình, cô mặc đồ lót và cái phông của anh vào, cảm thấy sung sướng thoải mái khi nó rũ xuống ngang đùi. Sau đó cô đi sang phòng khác. Cô kéo một cuốn tiểu thuyết của anh từ trên giá sách xuống, Đường phố, bí mật của vụ giết người, mà anh đã xuất bản, và ngồi lên đi văng để làm việc. Đáng tiếc là cô không thể kết nối Internet vào máy của cô bởi vì anh đã khóa modem và cô cần có mật mã của anh để nhập vào. Và cô không định đánh thức anh dậy để hỏi về nó.
Chiếc laptop của anh nằm ở trên bàn nơi cô đã để nó và cô không cho rằng anh sẽ cảm thấy phiền nếu cô làm việc ở đó, cân nhắc rằng anh đã để cô nghịch ngợm với nó lúc sớm. Nhưng kiểm tra qua thì cô thấy cái máy chết tiệt vẫn đang chạy chương trình chống phân mảnh ổ đĩa cứng, cho nên cô không thể làm việc ở đó.
Cô liếc xung quanh và nhìn thấy màn hình máy tính cá nhân trong góc phòng. Hôm trước cô đã để ý nó khi cô giúp anh dọn dẹp căn hộ của anh. Cô quyết định chắc anh sẽ không thấy phiền nếu cô sử dụng nó một lát.
Cô ngồi xuống ghế, thấy vui khi nó được bọc bằng vải chứ không phải là da thuộc. Di chuyển chuột thật nhanh và màn hình lớn hiện ra.
“Tuyệt,” cô nói to.
Nhưng thay vì màn hình vi tính, Lexie lại đối diện với một văn bản đánh máy, Ghi chú về chiếc nhẫn, cô đọc dòng trên cùng của trang văn bản.
Lexie cắn nhẹ bên trong má và tiếp tục đọc. Trang sách mô tả chi tiết một hãng thiết kế trang sức nổi tiếng, tên là Trifari, được nhiều người biết đến với biểu tượng bên trong thân nhẫn của nó. Cô đọc lướt xuống dưới và chú ý sự nhắc đến một vụ trộm được biết đến như là vụ trộm nữ trang của nhà Lancaster. Chắc chắn một vụ trộm nội bộ, đã được hoàn thành trong thời gian tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi giống hệt như vụ ăn cắp đó. Những người có khả năng bị tình nghi trước tiên bao gồm bất cứ ai ở trong nhà buổi tối hôm đó, nhưng toàn bộ những người làm thuê đã bị cảnh sát chất vấn, giải thích cho việc họ đã ở đâu, và tất cả đã được giải tội. Cảnh sát ngờ rằng chiếc nhẫn đã bị đánh cắp bởi những tên trộm chuyên nghiệp đã giả làm nhân viên phục vụ bữa tiệc, bao gồm cả người tài xế. Cả ba đã biến mất mà không để lại dấu vết nào. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên, Coop viết. Hay người tài xế là ông của Lexie?
Và sau đó là một câu hỏi khác nữa ở cuối trang văn bản đập vào mắt cô. Một tội ác thật sự hay một câu chuyện hư cấu - cái nào sẽ gây tiếng vang hơn?
Sự phản bội chạy qua cô.
À, mặc xác cái việc không nên đánh thức anh ta dậy. Lexie lao vào phòng ngủ, bật đèn cạnh giường lên, nhặt một cái gối và ném vào Coop.
“Cái quái...?” Anh ngồi thẳng dậy ở trên giường. “Chuyện gì vậy?”
Cô chống tay vào hông và nhìn anh giận dữ. “Chính là anh, nếu anh nghĩ anh có thể lợi dụng ông bà tôi như công cụ cho sự nghiệp của anh hoặc là một bàn đạp để tiến đến địa vị tác giả cuốn sách bán chạy nhất!” Cô nuốt những giọt nước mắt luôn được hình thành khi cô vô cùng tức giận.
Cô sẽ không để bản thân mình bị xao nhãng bởi thân hình rắn chắc hay vẻ đẹp ngái ngủ hấp dẫn của anh hoặc bởi cái thực tế là họ vừa mới cùng nhau chia sẻ một cuộc ân ái tuyệt vời nữa. Và nghĩ rằng cô đã từng tự nhủ bản thân mình có thể tin tưởng người đàn ông này.
“Nào? Nói với tôi đi,” Lexie yêu cầu.
Coop cố ép tâm trí anh tập trung vào những gì cô đang nói. Anh đã nhanh chóng ngủ thiếp đi một phút và tiếp theo cô ném cái gối vào người anh rồi bắt đầu quát tháo kết tội anh và đòi hỏi câu trả lời. Cô thậm chí còn khác hẳn với người phụ nữ gợi tình dễ bảo mà lúc nãy đã lên giường cùng với anh.
Anh kéo chăn che thân thể trần truồng của mình lại, không phải bởi vì anh ngượng ngùng mà bởi vì anh thậm chí thấy sự giận dữ của cô cũng thật quyến rũ, và anh không tin là cô sẽ đánh giá cao việc nhìn thấy bằng chứng đó.
“Chính xác là làm thế nào em lại đi đến những kết luận này?” anh hỏi.
“Tôi không thể ngủ được và quyết định bắt đầu làm việc với trang web của anh. Khi tôi không thể kết nối mạng internet vào laptop của mình và laptop của anh thì vẫn đang chạy chương trình quét, thì tôi đã quyết định dùng máy tính để bàn của anh để thay thế.”
Anh thốt ra tiếng rên rỉ kéo dài. Anh không thể kết tội cô về việc rình mò. Anh đã để những ghi chép của mình trên màn hình vi tính. “Nếu em bĩnh tĩnh thì anh có thể giải thích.”
“Tôi cá là anh có thể,” cô nói, giọng cô pha chút mỉa mai.
“Lexie?” anh hỏi, có vẻ bình tĩnh.
“Cái gì?”
“Ngồi xuống và yên lặng trong năm phút.” Anh chỉ vào mép giường.
Mắt vẫn trừng trừng nhìn anh, cô ngồi lên mép đệm, cách xa anh.
Anh muốn cô bình tĩnh và suy nghĩ rõ ràng, một điều mà cô sẽ không làm được nếu cô đang nổi cơn tam bành và đang nghĩ tới một câu trả lời quái quỷ cho mọi điều anh nói.
“Em đã biết rằng anh sẽ nghiên cứu về lịch sử của những món đồ trang sức, nhớ không?”
Cô khoanh tay trước ngực. “Và chia sẻ những gì anh đã biết nữa. Tôi không nhớ là anh đã kể rằng tôi đã đúng về gia đình Lancaster hay kể rằng họ là những người đã sở hữu những món nữ trang đó. Đặc biệt là đã không nói trước khi anh ngủ với tôi!”
Anh nghiến răng. “Bởi vì trước tiên anh muốn tìm hiểu nhiều hơn đã. Anh đã hi vọng anh sẽ khám phá ra điều gì đó có thể giải tội cho ông của em để đến khi em phát hiện ra thì sẽ không có điều gì khiến em phải lo lắng nữa.” Chắc chắn cô sẽ hiểu sự quan tâm của anh dành cho cô. Vẻ mặt cau có giận dữ của cô lại nói với anh kiểu khác. “Tôi không cần anh đối xử với tôi như trẻ con. Tôi có thể giải quyết bất cứ điều gì anh tìm thấy ngay khi anh tìm thấy nó.”
“Một người phụ nữ ương ngạnh.” Anh lắc đầu và ngả ra sau dựa vào đầu giường. “Tốt thôi. Lần sau nếu anh phát hiện ra điều gì thì anh sẽ nói với em. Em thỏa mãn chưa?”
Cô nhướn mày. “Anh đang đùa à? Chúng ta thậm chí còn chưa tới phần nói về việc làm thế nào mà anh lại lên kế hoạch viết câu chuyện này!”
Coop cấu nhẹ vào sống mũi. “Lexie,” anh nói, vẫn kiên nhẫn. “Anh là một phóng viên. Em cho rằng anh sẽ làm gì với một bí ẩn của một tội ác chưa được khám phá?”
“Tôi chắc chắn đã không nghĩ rằng anh sẽ lợi dụng gia đình tôi để gây dựng sự nghiệp của anh!” giọng cô vỡ oà, nhưng rõ ràng cô từ chối thể hiện ra bất cứ một sự yếu đuối nào. Thay vào đó, cô vẫn ngồi ở mép giường, vẫn không thoải mái với sự tức giận.
Một phần trong anh không trách cô. Anh đang nói về chính gia đình cô và tất nhiên cô sẽ bảo vệ. Nhưng phần lí trí của anh thì vẫn muốn làm cho cô hiểu.
“Sự nghiệp phóng viên của anh vẫn tốt dù có hay không có câu chuyện này,” anh cảm thấy bắt buộc phải nhắc nhở cô. “Nhưng sự nghiệp viết tiểu thuyết của anh thì không.”
Anh nhăn mặt. “Một cú nốc ao đấy.”
“Cái này cũng vậy!” Cô ra hiệu lung tung về phía phòng ngoài, nhưng không phải trước khi anh nhìn thấy một tia tội lỗi trong mắt cô.
Rốt cuộc cô cũng không định la lối những lời lăng mạ. Những lời mà không thể nói là không xúc phạm. “Bây giờ chúng ta hãy ngủ một chút đi,” anh gợi ý trước khi cả hai người nói thêm một điều gì đó nữa mà sau này họ có thể sẽ hối hận.
Cô quay lại đối diện anh. “Hãy hứa với em rằng anh sẽ không viết truyện nữa nếu nó liên quan đến gia đình em.”
Cuối cùng anh đã có một ý tưởng không chỉ sáng tỏ cho tác phẩm tiểu thuyết mà còn có thể là một sự khám phá về một tội ác rất lớn. “Anh không thể. Anh cần thấy rõ bản chất việc này trước khi anh đưa ra bất cứ quyết định nào.”
Cô nhìn anh trừng trừng.
“Anh đang rất thật lòng đấy, đây là điều em muốn ở anh đúng không?”
Lexie thở dài. “Điều em muốn là cái đống lộn xộn này biến đi.”
Anh hiểu những cảm giác của cô. “Anh không tạo ra nó.”
Cô chỉ gật đầu.
“Anh nghĩ chúng ta nên ngủ một chút và sẽ giải quyết mọi chuyện vào sáng mai.” Anh vỗ nhẹ khoảng trống bên cạnh mình. Mặc dù lời mời rõ ràng của anh, nhưng anh chờ đợi cô sẽ mặc quần áo và đi về nhà. Trước sự ngạc nhiên của anh, cô leo lên phần giường còn trống, đấm đấm vào gối và cuộn tròn người lại, nằm quay lưng về phía anh.
Khi anh tắt điện, Coop không biết có thể gọi nó là sự tiến triển hay không, và quyết định rằng anh sẽ tìm hiểu vào sáng mai.
Lexie dậy sớm hơn so với Coop nghĩ. Cô không phải là người dậy sớm và chẳng có gì tốt nếu một trận tranh cãi nữa có thể xảy ra khi cô có vẻ hành động dựa vào cảm xúc nhiều hơn là thực tế. Giống như cô đã hành động sau khi đọc những ghi chép cá nhân của anh đêm qua.
Tất nhiên cô biết anh là một phóng viên và là một nhà văn và anh sẽ tận dụng bất cứ điều gì mà anh khám phá ra. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô phải thích việc đó hoặc cô sẽ không làm bất cứ việc gì mà cô có thể để ngăn cản anh không làm như vậy. Từ từ từng bước một, cô thầm nghĩ. Bước đầu tiên đó là lấy lại bình tĩnh. Vì vậy lúc đầu khi cô mở mắt và cảm giác anh đang nằm bên cạnh, cô đã giả vờ ngủ cho tới khi anh dậy, đi tắm và bước ra khỏi phòng. Chỉ lúc đó cô mới duỗi thẳng chân tay ra và cho phép cơ thể mình được thức dậy. Cô đi tắm và mặc lại bộ quần áo ngày hôm qua. Sau đó, cầu mong là Coop đã pha café, cô hít một hơi thật sâu và bước vào phòng bếp để đối mặt với anh.
Ngay khi cô vừa bước ra khỏi phòng ngủ, mùi thức ăn sáng xộc vào các giác quan của cô. Một cái nhìn lướt nhanh nói cho cô biết rằng anh đã dọn bàn ăn và bây giờ đang đứng cạnh bếp để lật trứng ốp-lếp trong chảo.
“Anh nấu ăn cũng ngon như pha café,” cô nói, và để ý tới cái bình đầy café trong máy pha café. “Làm thế nào mà em lại may mắn như thế này nhỉ?”
“Đúng là may mắn đấy, anh đoán vậy.” Coop nhìn cô một cách thận trọng, phán đoán tâm trạng của cô. “Ngồi đi.”
Một cái trứng ốp-lếp đã chờ sẵn cô trên bàn và Lexie nhẹ nhàng ngồi vào ngế.
Anh đặt cái trứng ốp-lếp tiếp theo vào đĩa, đặt nó xuống mặt bàn, rót hai cốc café và ngồi xuống cùng cô. “Anh sẽ ăn cái trứng nãy giờ nằm trong đĩa.” Trước khi cô có thể tranh cãi, anh với tay ra và đổi đĩa của anh lấy đĩa của cô.
“Em đã ăn nó.”
“Anh không thấy phiền nếu nó có nguội đi một chút đâu. Em ăn cái trứng nóng đi,” anh nói và bắt đầu ăn.
“Cảm ơn anh.” Lexie cầm nĩa lên, nhưng không thể ăn nổi một miếng với cái bụng nôn nao. Trước đây cô đã từng có một vài buổi sáng sau đó ngượng ngùng, nhưng chưa có buổi sáng nào với người đàn ông mà cô thực sự thích và đã cùng có một đêm ân ái đầy ấn tượng cả.
Sự im lặng kéo dài lướt qua cô cho tới khi cô không thể chịu đựng được nó thêm một giây phút nào nữa. “Xin lỗi vì đêm qua em đã đánh thức anh dậy.” Mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào đĩa trứng ốp-lết mà anh đã rộng lượng làm cho cô bất chấp hành vi cư xử không hay của cô.
“Thế còn việc ném gối vào anh thì sao? Em cũng xin lỗi về chuyện đó chứ?”
Lúng túng, cô ngước mắt lên chỉ để thấy anh đang toe toét cười với cô.
Cảm giác căng thẳng, nặng nề trong lòng cô nhẹ bớt đi. “Em đoán là anh không để bụng phải không?” cô hỏi.
“Cần rất nhiều nữa thì mới khiến anh thật sự tức giận,” anh nói, giữa những miếng thức ăn. “Việc em không ăn thức ăn của anh có thể đẩy anh vượt quá giới hạn đấy.” Anh vung vẩy cái nĩa, ra hiệu cho cô hãy ăn đi.
Cô nhún vai và bắt đầu dùng bữa sáng, cảm thấy ngạc nhiên khi thấy mấy quả trứng bông lên và rất ngon. “Chúa ơi, anh thật tuyệt.”
“Anh nhớ đêm qua em cũng đã nói điều gì đó đại loại như thế.” Anh nháy mắt với cô, rồi tiếp tục. “Thật ra mẹ anh đã dạy anh đấy. Bà nói rằng việc học cách tự nuôi mình sẽ chẳng giết chết anh đâu.”
Cô nhận thấy tình yêu thương và sự buồn bã trong giọng anh. “Anh nhớ mẹ rất nhiều phải không?”
Coop gật đầu. “Gia đình anh phần nào được chia làm đôi, ba anh hiểu tâm tính của anh trai anh hơn tâm tính của anh rất nhiều. Mẹ anh thì thường hiểu anh.”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy, nếu anh không cảm thấy phiền khi nói với em?”
“Bà đã bị chứng phình động mạch não khoảng năm năm về trước. Bà đã mất trong giấc ngủ. Không báo trước, không gì cả.”
Lexie rùng mình. Có lẽ cô không có một mối quan hệ ấm áp, mơ hồ với chính mẹ của cô, nhưng cô lại có nó với bà cô và cô không thể hình dung được nỗi đau của anh. “Em rất tiếc.”
“Cảm ơn em.”
“Không có gì.” Cô hắng giọng. “Vậy lịch trình của anh ngày hôm nay có những việc gì nào?”
“Anh phải đi làm, nhưng anh nghĩ sau đó anh sẽ đón em ở nhà bà và chúng ta có thể cùng nhau đến nói chuyện với ông Ricky.”
Lexie đã ăn xong và Coop đứng lên để dọn dẹp đĩa. Cô đứng dậy và gạt anh đi. “Ồ không. Để em làm việc này. Anh có thể đi chuẩn bị sẵn sàng để đi làm. Em sẽ dọn dẹp và đi luôn. Em phải ghé qua văn phòng Hot Zone vì có một buổi gặp mặt và đi từ đây sẽ dễ dàng cho em hơn là về nhà - nếu điều đó không sao.”
Coop gật đầu. “Tốt thôi.” Còn nhiều hơn là tốt ấy chứ, anh nghĩ thầm. Anh đã không biết mong chờ điều gì từ cô buổi sáng hôm nay.
Từ hơi thở của cô anh đã cảm nhận được rằng cô đã thức khi anh dậy, nhưng cô không muốn anh biết, cho nên anh đã để cho cô giả vờ ngủ, để cô có thêm thời gian và không gian. Lúc này, mặc dù ánh mắt cô vẫn còn đề phòng, nhưng cô đang nói chuyện với anh bằng giọng lễ độ và không vội vàng lao ra khỏi đây.
Anh giúp cô mang mấy cái đĩa vào trong bếp, nhưng để cô tráng qua và cho chúng vào máy rửa bát, bởi vì cô dường như muốn làm phần việc của mình. Hoặc là như thế hoặc là việc dọn dẹp là một cách để tránh mặt anh. Dù họ có tranh luận về điều đó hay không thì rõ ràng cô buồn với anh. Coop không còn tiếp tục giữ niềm hi vọng rằng cô sẽ hiểu nhu cầu mãnh liệt phải khám phá ra câu chuyện này hay thậm chí là viết về nó của anh, nhưng ít nhất nó không phải là nguồn gốc công khai của mối bất hòa giữa họ.
“Có phiền gì không nếu em mang theo một cuốn sách của anh? Em muốn đọc nó. Nó sẽ giúp em thiết kế trang web của anh,” Lexie nói khi cô lau khô tay bằng khăn mặt.
Anh gật đầu. “Hãy lấy một quyển trên giá sách ấy. Anh còn các bản khác ở trong kho.”
Anh cố gắng không tỏ ra lúng túng ngại ngùng với ý nghĩ về việc cô đọc tác phẩm của anh. Rốt cuộc việc xuất bản có nghĩa là những câu chữ của anh được tung ra ngoài kia với mục đích tiêu thụ. Nhưng quan điểm của Lexie về anh và tác phẩm của anh chắc chắn có ý nghĩa hơn thế. “Em đã và đang nghĩ,” cô nói, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của anh. “Rằng bây giờ chúng ta biết cái nhẫn thực sụ đã bị đánh cắp, vậy có nhiều khả năng cái vòng cổ cũng vậy. Điều này có nghĩa là bà em đang sở hữu tài sản ăn cắp. Em cần phải nói chuyện với bà và ít nhất chuẩn bị tâm lý cho bà về khả năng bà có thể phải trả lại cái vòng cổ đó.” Cô dựa vào cái quầy bếp mà hôm qua anh đã đặt cô ngồi lên đó.
Anh đổi chỗ, và đẩy những kí ức đó ra khỏi đầu trước khi cơ thể anh phản ứng nhiều hơn là nó thật sự sẵn sàng.
Việc bà của cô sẽ mất cái cái vòng cổ không phải điều mà anh muốn đề cập đến, và Coop cảm thấy vui khi cô đã tự mình đi đến quyết định.
“Hãy để anh đi cùng em khi em nói chuyện với bà. Có lẽ anh có thể giúp làm dịu đi cú sốc.”
Lexie lắc đầu, đôi mắt cô buồn buồn. “Cái vòng cổ là vật riêng tư đối với bà. Có lẽ bà sẽ muốn ở một mình khi em báo tin này.” Coop nheo mắt. Anh đã gặp bà Charlotte và, mặc dù tuổi tác, nhưng bà không yếu đuối và cũng không dễ xúc động một cách vô lý. Anh linh cảm rằng bà sẽ không cảm thấy phiền khi Coop ở đó, bất chấp lời yêu cầu của Lexie. Điều đó có nghĩa là chính Lexie mới là người không muốn anh có mặt ở đó.
Bởi vì cô đang cố gắng giữ một bức tường cảm xúc giữa họ, điều mà anh từ chối chấp nhận. “Thôi nào Lex. Bà thích anh. Quỷ thật, bà còn coi anh là một thành viên của gia đình rồi còn gì,” anh nói kèm theo một nụ cười toe toét với ý định làm cô nguôi giận. “Anh chắc chắn rằng bà sẽ đánh giá cao sự ủng hộ về tinh thần đấy.” Lời Coop nói là một chuyện. Mục đích của anh lại là chuyện khác. Thực ra anh muốn có mặt ở đó vì Lexie nhiều hơn là vì bà Charlotte. Anh đã làm cô bị tổn thương bằng việc không từ bỏ câu chuyện và khi việc nghiên cứu và chất vấn của họ tiến triển thì những thông tin không hay có thể sẽ nảy sinh ra. Anh muốn ở đó để giúp cô vượt qua.
Từ thái độ không tự nhiên và sự im lặng khó chịu của cô anh có thể nói rằng cô đã không còn tin tưởng anh như trước nữa. Và chắc chắn cô cũng không hoàn toàn tha thứ cho anh. Nhưng Coop là một phóng viên vẫn thường tìm kiếm thông tin và làm việc để có được những gì anh muốn. Anh thích sự thử thách và anh sẽ không ngừng hi vọng vào Lexie.
Anh thấy nhớ người phụ nữ thoải mái đã dùng đũa quấn món mì xào Trung Quốc, nói chuyện liến thoắng giữa mỗi miếng thức ăn, và lúc nào cũng cười. Anh khao khát người phụ nữ mềm mại, uốn éo đã tan ra trên quầy bếp nhà anh và một lần nữa trong giường của anh.
Coop không bao giờ từ bỏ. Cuối cùng anh sẽ khiến cô phải mềm mỏng lại với anh. “Tiếp theo sẽ thế nào? Anh sẽ gặp em ở nhà bà em hả?”
Cô mở miệng, sẵn sàng để tranh cãi, nhưng sau đó lại ngậm miệng lại. “Thôi được, nếu đó là những gì anh muốn làm. Hãy có mặt ở đó khoảng buổi trưa. Cuộc gặp mặt của em có lẽ sẽ kết thúc lúc đó.” Anh gật đầu, cảm thấy hài lòng khi cô đồng ý. Mặc dù anh đã lên lịch một cuộc phỏng vấn vào buổi trưa rồi nhưng bây giờ anh sẽ đẩy nó lên sớm hơn hoặc muộn hơn, dành ưu tiên cho Lexie. “Sau đó chúng ta có thể cùng nhau quay lại khu kinh doanh của thành phố và tạt qua cửa hàng trang sức cổ Vintage Jewelers để nói chuyện với ông Ricky. Được không?” Cơ hàm cô chuyển động. “Chắc chắn rồi,” cuối cùng cô cũng nói.
Cô sẽ không ném gối hay trứng vào anh nữa, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng gạt bỏ sự đề phòng của cô. Coop cũng quyết tâm tương tự như thế, dính chặt lấy cô trong suốt khoảng thời gian rảnh rỗi của họ cho tới khi nào anh vượt qua được những bức tường của cô.
Anh liếc nhìn đồng hồ trên lò vi sóng và rủa thầm. “Anh cần phải đi rồi.” Không ngần ngại, anh vòng tay quanh gáy cô và kéo cô về phía anh để hôn tạm biệt.
Và không phải là một nụ hôn vội vã, mà là một nụ hôn sâu và kéo dài theo kiểu đừng quên những gì chúng ta đã cùng nhau chia sẻ đêm qua.
Lexie đang cảm thấy ngột ngạt. Bị căng thẳng bởi những hoàn cảnh vượt quá sự kiểm soát của mình, cô cần thời gian và không gian để suy nghĩ về cái đêm không thể tin được của cô với Coop và những phát hiện mà cô đã khám phá ra sau đó. Cô cũng muốn tìm ra cách để báo tin cho bà cô về những món nữ trang bị đánh cắp và vai trò có thể của ông cô trong vụ trộm đó. Thông thường, khi cô cảm thấy bị mắc kẹt thì cô lại lên máy bay.
Lần này thì đó không phải là một sự lựa chọn, mặc dù cô không thể phủ nhận khao khát được ngắm nhìn những vùng rộng mênh mông ở một nơi nào đó trên thế giới. Nhưng không phải là khi cô đã quá bị lôi kéo vào điều bí ẩn này và... đúng, với Coop. Cô không thể tập trung vào công việc, cho nên cô đã hủy cuộc hẹn ở Hot Zone. Thay vì đi về nhà, cô quyết định làm điều tuyệt nhất tiếp theo để bay xa.
Lexie nhận thấy mình đang có mặt ở Tòa nhà Empire State. Cô đi qua cổng an ninh và mua vé. Mặc dù là sáng sớm nhưng nơi dành cho du khách đã đang được lấp đầy, mọi người bắt đầu xếp thành hàng để chờ lên thang máy cao tốc. Lexie không cảm thấy ngại. Tiếng mọi người nói râm ran giữ cho cô có sự bầu bạn khi cô đi đến đài thiên văn ở tầng 86, một nơi cô đã đến rất nhiều lần trước đây. Nó luôn đáng chờ đợi và đáng giá tiền vào cửa. Lexie sử dụng nơi này như đội ngũ chuyên gia tư vấn mỗi khi cô ở nhà và cảm thấy thế giới đang tạo áp lực với cô. Việc ngắm nhìn qua những khung cửa sổ mang đến một sự thư thái cho sự minh mẫn của cô. Cô thuộc lòng các con số thống kê nhưng nó chưa bao giờ thôi làm cô kinh ngạc. Vào một ngày trong trẻo như hôm nay bạn có thể nhìn xa khoảng 80 dặm. Bầu trời trong xanh và dường như trải dài vô tận qua các nóc nhà, vươn xa về phía Connecticut, New Jersey, Pennsylvania, thậm chí là Massachusetts. Cô nhớ lại lần đầu tiên đến đây cùng với bà cô. Giống như một trong những lần “trốn học đi chơi” để tránh giờ học trượt bảng của cô, hai bà cháu đã cùng đi thang máy cao tốc với nhau. Bà cô đã nắm chặt tay cô và bảo cô tựa trán vào những ô cửa sổ mát lạnh.
Bây giờ Lexie cũng làm lại hành động đó, chạm đầu vào tấm kính và nhắm mắt lại. Khi cô mở mắt ra, cô cảm thấy như thể cô được treo lơ lửng giữa không trung phía trên thành phố lộng lẫy bên dưới. Cô hít thật sâu và chờ đợi tất cả những rắc rối của mình trôi đi. Cảm giác nghẹt thở mà cô đã đoán trước bao trùm cô trong giây lát, nhưng ngay sau đó tâm trí cô lại nhanh chóng hướng về Coop và cảm giác về đôi môi anh chạm vào môi cô, những kí ức về cơ thể anh ở sâu trong cô và cái cách mà cô đáp lại đầy tự nhiên ấy.
Cô không thể cho phép mình quên rằng anh có một nhật kí công việc riêng của anh. Câu chuyện về chiếc nhẫn được khám phá ra càng nhiều bao nhiêu thì Coop phóng viên sẽ càng đầu tư thời gian, công sức... bấy nhiêu. Chưa nói đến Coop tiểu thuyết gia. Mối quan tâm của anh hoàn toàn đối nghịch với những gì cô quan tâm.
Và đó là về bà của cô. Nó dẫn tới điều tiếp theo làm bận tâm những suy nghĩ của cô. Làm thế nào để nói với bà Charlotte rằng người chồng yêu dấu của bà có thể dính líu vào một vụ trộm cướp và chiếc vòng cổ quý giá của bà có thể phải trả về cho chủ nhân hợp pháp của nó. Đột nhiên, bầu trời trong xanh bất tận và khoảng không của mặt trời không còn giữ được sự quyến rũ như trước nữa.
Thực tế đang chờ đợi cô và Lexie không có sự lựa chọn nào ngoài việc giải quyết nó theo cách tốt nhất mà cô biết. Sự đối đầu trực diện. Điều này cũng nhắc nhở cô rằng cô cần phải trách bà về việc bí mật theo dõi cô và Coop, chụp nhanh mấy tấm ảnh giống như một kẻ tò mò tọc mạch và gửi chúng đến trang Blog Chàng Độc Thân với mục đích tiêu thụ công khai.
Cô lấy lại thăng bằng và đứng thẳng trong vòng vài phút, đợi cho cảm giác đầu óc quay cuồng hết hẳn. Nhìn một lần cuối cùng hình bóng những tòa nhà, hàng cây... phản chiếu trên nền trời một cách khó tin, cô quay người và đi về phía thang máy.
Cô tự hỏi Coop sẽ nghĩ gì về quang cảnh này và nhận thấy rằng cô muốn chia sẻ nơi đặc biệt này với anh và quan sát phản ứng của anh với thành phố mà cả hai người đều yêu mến. Một sự ớn lạnh đột ngột chạy qua cơ thể cô, ý nghĩ đó khiến cô run lên và còn thấy choáng váng nữa.
Lexie trở về nhà của bà cô với rất nhiều thời gian thừa trước khi Coop đến ăn trưa. Cô cần phải đi tắm, thay quần áo và thậm chí có lẽ là mời bà ngồi xuống và bắt đầu cuộc trò chuyện khó xử mà họ cần phải có. Nhưng bà Charlotte không ở một mình. Bà Sylvia vừa mới bôi thuốc nhuộm tóc cho bà cô và có vẻ như bà Charlotte đang định đáp lại sự giúp đỡ đó.
Lexie liếc nhìn hai người phụ nữ. “Không phải cháu đã gọi điện và nói Coop và cháu sẽ ghé qua để ăn trưa sao ạ?” Cô đã gợi ý anh mua bánh sandwich làm sẵn ở nhà hàng yêu thích của bà cô trên đường đi và anh đã đồng ý.
Bà cô gật đầu. “Và chúng ta đã sẵn sàng!”
“Cháu có thể nhìn thấy điều đó.” Lexie liếc nhìn thuốc nhuộm màu tía trên tóc của bà Sylvia.
“Đêm qua có ai đó đã không về nhà!” bà Charlotte nói, có một tia lấp lánh trong mắt bà.
Mặc dù cô là một người lớn trưởng thành nhưng Lexie vẫn đỏ bừng mặt. Cho đến tận bây giờ, việc chung sống cùng với người họ hàng ưa thích của cô chưa bao giờ tạo ra sự ảnh hưởng đến cuộc sống xã hội của Lexie. Cô luôn luôn chu đáo việc “điểm danh” với bà cô, đơn giản để bà cô khỏi lo lắng. Nhưng đêm qua cô bị Coop lấn át đến mức tất cả suy nghĩ dựa trên lý trí đều biến mất khỏi tâm trí cô. Trước đây cô chưa bao giờ thèm khát mãnh liệt đến mức cô ở bên ngoài cả đêm, và quên mất những gì mà bà cô có thể suy nghĩ.
Đó, cũng, là điều bí mật.
“Cháu hi vọng là bà không lo lắng,” Lexie nói, lo lắng rằng cô đã khiến bà phải căng thẳng.
Bà Charlotte gạt đi ý nghĩ đó với một cái khịt mũi không ra dáng một quý bà chút nào. “Tất nhiên là không. Bà biết cháu đã nằm trong một đôi tay tuyệt vời!”
Giá như bà biết được là tuyệt vời như thế nào. Những ý nghĩ về cái quầy bếp ngay lập tức ùa về và gương mặt cô lại ửng đỏ lên nóng bừng bừng.
“Bà ơi, cháu nghe nói hôm qua Người viết trang Blog Chàng Độc Thân đã đưa lên một bức ảnh rất thú vị. Bà có vô tình biết điều gì về chuyện đó không?” Lexie hỏi, thay đổi chủ đề.
Bà Charlotte và bà Sylvia thoáng liếc nhìn nhau.
“Tất nhiên là không,” bà cô trả lời.
Lexie nhướn lông mày hoài nghi, “Ồ thật chứ ạ?”
“Thật đấy. Bà cháu sẽ không bao giờ gửi tấm hình cháu đang hôn Coop đi đâu.” Bà Sylvia đặt bàn tay không làm gì lên che miệng.
“Đang hôn à? Đó là bài viết trên blog ngày hôm qua à? Bà còn chưa có cơ hội để tự kiểm tra nó đâu.” Bà Charlotte ném cho bà Sylvia một cái nhìn đầy phẫn nộ trước khi cố gắng che giấu.
“Cháu cũng chưa xem, nhưng đó cũng là những gì Coop nói với cháu,” Lexie nói. “Điều thú vị là chúng cháu mới chỉ hôn nhau có hai lần. Một lần ở đây và một lần khác là khi chúng cháu hoàn toàn chỉ có hai đứa.” Cô hướng thẳng sự chỉ trích về phía bà mình. “Cháu không đánh giá cao khi bà rình mò hay công khai cuộc sống cá nhân của cháu đâu. Và nhân tiện, cháu đi tắm đây.” Lexie bước lùi về phía sau ra khỏi phòng, vừa tiếp tục quan sát hai người phụ nữ.
Thật không hổ danh là bà Charlotte, bà không hề nao núng. “Bà Sylvia sẽ ở đây dùng bữa trưa đấy cháu yêu ạ.”
Lexie dừng lại. Dù cô rất quý mến người bạn của bà mình nhưng có một vài tin tức nên thông báo riêng tư sẽ tốt hơn. “Coop và cháu có rất nhiều chuyện muốn thảo luận cùng bà,” Lexie nói với bà, và cố gắng không xúc phạm người phụ nữ kia, một người mà cô luôn coi là người trong nhà.
“Đừng lo. Dù sao đi nữa những gì các cháu phải nói ta hoàn toàn muốn kể với Sylvia,” bà Charlotte nói.
Trong trường hợp này thì Lexie không thật sự chắc chắn, nhưng cô vẫn gượng cười.
“Nhưng nếu cháu muốn một bữa trưa riêng tư thì ta cũng hiểu mà,” bà Sylvia nói khi bà bước đến lavabô để rửa tay.
“Bậy nào. Bà là người của tôi. Bà biết tất cả những bí mật của tôi, cho nên bà sẽ ở lại đây,” bà Charlotte chống tay lên vào hông và nói.
Điều đó có nghĩa là sẽ không có thêm sự tranh cãi nào nữa, Lexie biết như vậy.
“Bất cứ lúc nào bà cũng được hoan nghênh nhiệt liệt, bà Sylvia ạ,” Lexie trấn an người phụ nữ kia. “Khoảng giữa trưa Coop sẽ có mặt ở đây.” Điều đó cho họ đôi giờ nữa để làm xong tóc của họ và ăn mặc tươm tất, và cho Lexie thời gian để đặt triển vọng vào đêm của cô với Coop. Như thể điều đó thậm chí có thể xảy ra.