Cảm thấy lo sợ, Lexie đi về phía cửa trước.
Coop cũng cảnh giác và đi đằng sau cô. “Tại sao bà không gõ cửa?” Lexie dịu dàng hỏi.
“Câu hỏi hay đấy. Anh đã không cài chốt cửa, chúng ta hãy xem chuyện gì đang xảy ra.” Coop dừng lại cách cửa vài bước chân, khoanh tay trước ngực và chờ đợi. Lexie đứng bên cạnh anh.
Sau một vài phút nghe tiếng một người nào đó đang mở khóa, Coop với tay ra và kéo mạnh cửa mở ra.
Một người đàn ông hói đầu to lớn suýt ngã vào trong căn hộ, theo sau là bà Charlotte và bà Sylvia. Cả ba người lấy lại thăng bằng và ngước nhìn lên, đôi mắt bà Charlotte và bà Sylvia ánh lên vẻ tội lỗi. Ít nhất nó cũng là một điều tốt, Lexie nghĩ. “Bà, chuyện gì đang xảy ra vậy? Và người đàn ông này là ai?”
“Anh đoán tên của ông ta là Ricky Burnett,” Coop nói. “Tôi đoán đúng chứ?”
“Tôi bằng xương bằng thịt đây.” Người đàn ông lớn tuổi chìa tay ra chào.
Coop bắt tay ông ta, mặc dù anh nhìn Ricky như thể trong đầu ông ta có cái gì đó không bình thường vậy. “Hãy vào phòng khách nào,” Coop mời cả ba người.
Lexie lắc đầu và đi theo họ vào bên trong. Ba vị khách ngồi trên ghế sôpha, hai người phụ nữ ngồi một bên còn Ricky Burnett thì ngồi ở bên kia. Trước sự nhẹ nhõm của Lexie, bà Charlotte nhìn hoàn toàn khỏe mạnh, đôi má bà hây hây đỏ. “Cháu muốn nghe một lời giải thích và cháu muốn nó ngay bây giờ,” Lexie nói với bà cô. “Bắt đầu từ đầu.” Lexie ngồi xuống chiếc ghế tựa của Coop và chuẩn bị tâm lí đối với bất cứ câu chuyện điên cuồng nào chắc chắn sắp đến.
Coop kéo lê một cái ghế để trong bếp vào phòng, và ngồi giạng chân ngược lại trên chiếc. “Và đừng loại bỏ bất cứ điều gì cả.” Cả ba người lớn tuổi thở ra một tiếng thở dài bị đối xử tệ, nhưng không người nào bước lên để nói cả.
“Chúng ta hãy bắt đầu với lí do tại sao ba người hoàn toàn không gõ cửa,” Coop nói, Khi không có ai trả lời anh chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm về phía ông Ricky. “Để tôi đoán thử nhé. Ông đã từng đột nhập vào nhà tôi một lần, nên cho rằng thật quá dễ dàng để ông làm lại việc đó.” Ricky nhìn xuống chiếc quần kaki của mình. “Cậu đã thay khóa rồi,” người đàn ông đó lí nhí.
Coop đảo mắt. “Ông đã nghĩ rằng tôi không làm thế à? Hơn nữa, ông thực sự cho rằng chúng tôi sẽ để chiếc vòng cổ lù lù trước mắt để cho ông có thể lấy nó sao?” anh hỏi, và hướng thẳng ánh mắt nhìn chằm chằm về phía bà Charlotte.
“Nó cũng đáng để thử đấy chứ,” bà của Lexie lên tiếng, hơi quá đề phòng, Lexie cho là như vậy. “Ta thật ra chỉ đang lấy lại tài sản của chính mình thôi.”
Điều đó có thể mở ra một cuộc tranh cãi. Không phải là sự trơ tráo của bà cô, Lexie nghiến răng. “Chúng ta chưa nói tới chuyện đó lúc này.”
Coop gật đầu. “Vậy là bây giờ chúng ta đã xác nhận được ai là người đã đột nhập vào nhà lần đầu tiên, chúng ta hãy quay lại với việc ba người đã gặp nhau như thế nào. Đó là một câu hỏi đủ đơn giản cho cả ba người nói đấy.”
“Ta sinh ra và lớn lên ở Bronx, New York,” bà Charlotte bắt đầu.
Lexie ném sang bà một cái nhìn cảnh cáo. “Thôi được rồi.” Bà khoanh tay trước ngực. “Hai cháu biết đấy, Sylvia và ta đã lớn lên như là những người hàng xóm ở Bronx.”
“Nhưng vào thời gian đang được nói đến, ta đã được sắp xếp gặp Ricky trong một cuộc gặp mặt giữa những người chưa hề quen biết nhau. Sau đó ông ta đã cho ta làm việc tại cửa hàng đồ trang sức nơi ông ta làm việc,” bà Sylvia nói.
“Ta là quản lí của cửa hàng đó,” ông Ricky nói thêm vào.
Lexie gật đầu. “Tốt hơn rồi đấy.”
“Khi đó thật khó để cho người phụ nữ có lại công việc. Mọi người mong đợi chúng ta lấy chồng và sinh con.” vẻ chống đối của bà Charlotte nói lên tất cả về vấn đề đó.
“Đúng vậy. Chứ nó không phải là quan điểm chúng-ta-có-thể-suy-nghĩ-và-làm-mọi-thứ mà phụ nữ ngày nay đang có đâu,” bà Sylvia bổ sung.
“Và cả hai chúng ta đều chưa sẵn sàng để có một cuộc sống ổn định. Có rất nhiều điều về thế giới để khám phá, rất nhiều việc để làm và rất nhiều người để gặp gỡ,” bà Charlotte cao giọng nói một cách hào hứng.
Và nghe có vẻ rất giống với Lexie, một người đi du lịch khắp thế giới, đối với niềm an ủi của Lexie, đã được trao cho một con đường sai lệch trái với đạo đức và bất hợp pháp thì câu chuyện này sắp có kết quả.
“Bà nói tiếp đi,” cô nói một cách cứng nhắc.
“Được.” bà Charlotte gật đầu. “Dựa vào việc thật khó để một người phụ nữ độc thân tìm được việc làm trong những công việc không truyền thống và may vá thực sự không phải là điều mà ta hứng thú - thì đôi khi ta phải dùng đến...” Giọng bà Charlotte nhỏ dần và ngừng lại, đôi má bà ửng hồng vì xấu hổ.
“Việc trộm cắp,” Lexie kết thúc hộ cho bà, bụng cô cứng lại.
“Nó có thể còn tệ ấy chứ. Ta đã bác bỏ việc làm gái mại dâm đấy,” bà cô nói.
“Ôi, Chúa ơi.” Lexie kêu.
“Cha mẹ bà không giúp đỡ sao?” Coop nhẹ nhàng hỏi.
Tất nhiên anh không cảm nhận được cảm giác về sự phản bội tương tự đang chạy qua Lexie lúc này. Không còn nghi ngờ gì nữa, bà của cô đã có những sự lựa chọn tồi tệ trong cuộc đời của bà và có lẽ bà có những lí do riêng của mình. Họ đã khám phá ra. Nhưng nghĩ tới việc bà Charlotte đã nói dối Lexie, trong tất cả mọi người... điều đó còn đau đớn nhiều hơn so với việc phát hiện ra rằng chẳng hề có ông già Noel, chú thỏ Phục Sinh hay nàng tiên răng nào cả. Và bà Charlotte không phải là người duy nhất giữ những ảo tưởng đó tiếp diễn càng lâu càng tốt sao?
“Lexie, cháu phải hiểu, xã hội lúc đó rất khác biệt. Đó là một điều để cho cháu không làm theo những chuẩn mực khắt khe của cha cháu. Cháu có thể vẫn ra ngoài xã hội và phát triển, ngẩng cao đầu. Cha mẹ ta đã từ ta khi ta không tuân theo những chuẩn mực của xã hội. Và điều đó đã khiến ta hoàn toàn cô đơn,” bà Charlotte giải thích.
Lexie nhìn thẳng vào mắt bà cô, hiểu rằng bà Charlotte cần cô hiểu nhiều như thế nào. Thật không dễ dàng, nhưng cô vẫn chầm chậm gật đầu, cố gắng tưởng tượng bản thân mình như một người mười tám tuổi không chỉ trong một gia đình thiếu bao dung mà còn trong một xã hội không rộng lượng.
“Cha mẹ ta cũng làm như vậy,” bà Sylvia buồn rầu nói.
“Khi không có bất kì lựa chọn nào, khi các cháu đang đói, thì các cháu gần như sẽ làm bất cứ việc gì,” bà Charlotte nói, đôi mắt già nua của bà tràn ngập sự quyết tâm giống như sự quyết tâm mà chắc khi đó bà đã có.
“Vậy bà đã làm gì?” Coop hỏi, lấp vào khoảng trống im lặng.
“Ta bắt đầu lau dọn các căn hộ. Từ đó, những gia đình giàu có thường thuê ta phục vụ trong suốt những bữa tiệc tối hoang phí. Ta đã rất biết ơn và nó giúp ta trả tiền cho căn hộ dơ dáy mà ta và Sylvia đã thuê ở cùng nhau.”
“Trong khi ta thì đủ may mắn để được Ricky thuê làm việc trong cửa hàng trang sức,” bà Sylvia nói.
“Thấy chưa? Trong cảnh này thì tôi là một gã đàn ông tốt đấy chứ,” người đàn ông lớn tuổi vừa nói vừa thở phì phò.
“Im mồm!” Bà Charlotte và bà Sylvia đồng thanh quát ông ta.
Lexie và Coop nhìn nhau ngạc nhiên.
Bà Sylvia hắng giọng. “Chính Ricky đưa ra ý kiến là cả ba chúng tôi sẽ lợi dụng những mối quan hệ lau dọn của Charlotte để phá hoại những bữa tiệc lớn. Ông ta cũng là người đảm bảo rằng những lần ăn trộm của chúng tôi cách xa nhau để mọi người không nghi ngờ. Theo các cháu như thế nghe có giống một người đàn ông tốt không?” bà hỏi.
Ông Ricky nhăn mặt. “Điều đó không phải giống hệt như một người phụ nữ đổ lỗi sao?”
Người phụ nữ lớn tuổi nhìn trừng trừng vào ông ta.
“Ông cháu có biết chuyện này không?” Lexie hỏi, cố gắng kết nối mốc thời gian trong cuộc sống của bà cô lại với nhau.
Bà Charlotte lắc đầu. “Ồ không. Không. Cháu biết đấy, tất cả những vụ trộm đầu tiên đều xảy ra khi ta mười tám tuổi, trước khi ta gặp ông của cháu,” bà Charlotte nói. “Sau đó ba người chúng ta, chúng ta... umm...”
“Chúng ta xa nhau một thời gian,” bà Sylvia bổ sung một cách hữu ích. “Còn bà của cháu và ta đã mất liên lạc với nhau.” Lexie nheo mắt. Cô chưa bao giờ nghe nói về chuyện bà Charlotte và bà Sylvia đã mất liên lạc với nhau, hơn nữa cô cũng không hề biết rằng bà cô đã bị gia đình từ và bà đã làm công việc lau dọn nhà cửa. “Một thời gian ngắn sau đó ta đã gặp ông của cháu, chúng ta yêu nhau và ta đã chấp nhận vai trò truyền thống mà ban đầu ta đã quay lưng lại,” bà Charlotte giải thích. “Nhưng sau đó Henry đã bị gọi nhập ngũ và ta đã không có nhiều bạn bè. Ta cô đơn một cách kinh khủng. Sylvia và ta đã liên lạc lại với nhau và điều đó đã có ích. Nhưng sau đó gã đàn ông ngu ngốc này đã liên lạc với Sylvia để tiến hành một vụ ăn trộm cuối cùng.” Bà cô hất ngón tay cái về phía Ricky.
“Này tôi cần tiền mà!” Ricky kêu lên.
“Và chúng ta đã rất buồn, ta thấy xấu hổ khi thừa nhận điều đó.” Bà Charlotte liếc nhìn vào tường, không thể nhìn thẳng vào mắt của Lexie. Những vụ trộm ban đầu là do họ cần tiền để sống. Vụ trộm cuối cùng này thì hoàn toàn chỉ là trò vui đùa vô tư lự, ít nhất là đối với hai người phụ nữ. Và điều này làm Lexie vô cùng thất vọng. Coop ngả người về phía trước, chống tay lên ghế. “Ba người đã ăn trộm của gia đình Lancaster như thế nào?” anh hỏi. “Henry yêu quý của ta làm tài xế cho họ. Điều đó hoàn toàn có thực. Nhưng họ là một gia đình kiêu căng, tự phụ và đã không đối xử tử tế với ông cháu chút nào. Ông ấy đã nói cho ta nghe về bộ sưu tập nữ trang đa dạng của họ, và rằng trong nhiều lần ông lái xe cho họ, bà chủ, như là bà ta thích tự gọi mình, thường khoe khoang khoác lác với bạn bè của bà ta về việc bà ta không cần một cái két sắt ra làm sao. Bà ta chỉ bày những món nữ trang đó khắp các tủ để đồ khác nhau. Cho nên ta đã gợi ý là chúng ta sẽ tìm cách để tấn công nhà họ. Nhưng đó là vụ cuối cùng. Ta thề đấy. Ông của cháu đã về nhà và suốt từ đó chúng ta đã sống hạnh phúc mãi mãi!”
Lexie nhắm mắt và rên rỉ. Khi mở mắt ra, cô lén nhìn Coop và phán đoán phản ứng của anh đối với câu chuyện. Anh nhìn chằm chằm vào cả ba người, rõ ràng là bị cuốn hút bởi động lực, chuyện bên lề, lịch sử và lý lẽ đằng sau tất cả chuyện này. “Nào bây giờ hai cháu đã biết mọi chuyện, ta có thể lấy lại cái vòng cổ của ta không?” Bà Charlotte hỏi đầy hi vọng.
“Và các cháu sẽ làm gì với những thông tin này?” Ricky hỏi.
“Chờ một phút thôi. Trước tiên cháu có một câu hỏi. Chúng cháu lấy chiếc vòng cổ đi vì bà đã tránh mặt cháu và lảng tránh bất cứ câu hỏi nào mà cháu đặt ra, nhưng tại sao bây giờ cả ba người lại xuất hiện ở đây?” Lexie hỏi.
“À, hai con dơi già này đã trói ta lại và yêu cầu lấy lại một vài món đồ mà họ cho rằng ta vẫn giữ,” Ricky lên tiếng trước khi ai đó có thể trả lời. “Ta đã nói với họ rằng ta sẽ đưa cho họ cái mà họ muốn chỉ cần họ làm cho tất cả chuyện này biến mất. Ta không thể để cho quá khứ của ta bị lộ ra. Nó sẽ làm hỏng bét công việc kinh doanh của ta và phá hoại con gái ta.”
“Từ khi nào ông quan tâm đến bất cứ ai ngoài bản thân mình như vậy?” Bà Sylvia hỏi.
“Con người có thể thay đổi. Tôi đã trả lại laptop cho cậu đúng không?” ông hỏi Coop.
Coop gật đầu. “Đúng vậy. Nhưng lúc đầu ông đã lấy cắp nó.”
“Đó chỉ là một sự rối trí thôi, chẳng có gì hơn cả. Ta không muốn cậu đoán ra được sự thật và tìm ra chiếc nhẫn đó!” Ricky giải thích. “Vậy chuyện này sẽ thế nào? Charlotte nói rằng cậu sẽ chôn vùi quá khứ đó bởi vì cậu đang yêu cháu gái của bà ta. Đó là sự thật phải không ngài phóng viên? Nếu như vậy thì tôi sẽ đưa cho hai người đàn bà phiền nhiễu này những thứ mà họ đang tìm kiếm.”
Lexie sửng sốt.
Miệng Coop khô khốc. Làm thế quái nào người đàn ông này lại nói ra được cái điều mà anh chưa bao giờ nói thành lời cả? Làm thế nào bà Charlotte lại chốt lại những cảm xúc của anh khi mà anh mới chỉ thừa nhận chúng với chính bản thân mình thôi?
Anh liếc nhìn Lexie đang trông có vẻ như sắp xỉu đến nơi. Nghĩ đến việc mới chỉ là lời nói bóng gió của anh còn hơn cả thích cô thôi mà đã khiến cô bỏ chạy rồi thì anh chỉ có thể tưởng tượng lời tuyên bố này sẽ gây ra chuyện gì. Nếu như anh lựa chọn là xác nhận nó.
Anh không làm như vậy - ít nhất là không phải bây giờ - và quyết định cách phòng thủ tốt nhất đó là tấn công thật mạnh. “Những món đồ đó là gì?” anh hỏi Ricky, tránh hoàn toàn lời tuyên bố kia.
“Ông ta đã cầm chiếc nhẫn cưới của ta suốt nửa thế kỉ qua!” Bà Charolttle rền rĩ. “Người ông quá cố tội nghiệp của cháu đã nghĩ rằng ta vô tình xả trôi nó trong bồn cầu khi ông ở nước ngoài chiến đấu vì đất nước.” Bà sụt sịt, chẳng ai trong phòng để ý đến cử chỉ cường điệu đó của bà cả. “Này! Nó không giống như bà là nữ hoàng của nước Anh đâu. Cái thứ chết tiệt đó chẳng đáng giá hơn một cái vòng đệm.”
“Nhưng nó là cái vòng đệm của tôi và tôi muốn lấy lại nó!” Bà Charlotte cao giọng.
“Bà ơi, bình tĩnh lại nào. Nó sẽ không tốt cho huyết áp của bà đâu,” Lexie nài nỉ bà. Chẳng nói chẳng rằng bà Sylvia đứng dậy, bước về phía Ricky và đá vào cẳng chân ông ta. “Đó là dành cho việc đã làm bạn của tôi bực mình. Ồ. Và tôi đã nói đến việc tôi muốn lấy lại cái vòng tay của tôi chưa nhỉ? Nếu Charlotte lấy chiếc vòng cổ Lancaster của bà ấy thì tôi muốn lấy lại chiếc vòng tay của tôi trong chính vụ trộm đó.” Bà chỉnh lại chiếc áo sơ mi pôliexte của mình và ngồi lại vào ghế, vắt chéo hai cổ chân giống như một quý bà.
Coop không thể viết bất cứ điều gì giống như sự sôi nổi giữa ba người cao tuổi này. Cùng một lúc họ vừa buồn cười, vừa trơ trẽn nhưng lại thật dễ thương. Một thứ tiểu thuyết kì lạ tuyệt vời, anh nghĩ thầm. Anh liếc sang Lexie. Ngay cả đằng sau cặp kính của cô anh cũng bắt gặp một chút cau mày và vẻ lo âu trên gương mặt cô. Rõ ràng cô biết chính xác những gì anh đang nghĩ. Hoặc là anh nghĩ như vậy.
“Ông Ricky, ông đang nói là ông giữ cả hai món đồ của hai người phụ nữ này phải không?” Coop hỏi.
“Có lẽ vậy.”
Lexie bật dậy khỏi ghế. “Cháu nghe đủ rồi. Có ai trong số mọi người nhớ rằng những món đồ này đã bị đánh cắp không? Bị ăn trộm đấy. Ngoài chiếc nhẫn cưới của bà cháu ra thì chiếc vòng cổ, chiếc nhẫn của Coop và chiếc vòng tay không phải của mọi người!” Cô đi tới đi lui trước mặt ba người, lầm bầm chỉ trích họ cho tới cuối cùng cô ngừng lại. “Bà Sylvia, bà đã và đang học vi tính phải không ạ?”
Bà Sylvia gật đầu. “Đúng vậy cháu ạ, và ta khá thành thạo đấy!”
“Và bà, có cái gì đó nói với cháu rằng bà đã biết nhiều hơn là những gì bà tiết lộ với cháu phải không ạ?”
Bà Charlotte nhìn ra chỗ khác. “Có lẽ vậy.”
“Bà ấy đã và đang đi đến Cửa hàng Apple với ta. Nhưng bà ấy rất thích khoảng thời gian mà cháu dành ra để dạy cho bà ấy, và bà ấy không muốn làm cháu tổn thương với việc nói rằng bà ấy không cần sự giúp đỡ của cháu nữa,” bà Sylvia nói một cách thật có ích.
“Cháu cũng rất thích khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau,” Lexie nói, giọng cô dịu xuống. “Nhưng chúng ta có thể dùng thời gian đó để làm những việc khác thay vì bà giả vờ không hiểu những gì cháu hướng dẫn.”
Bà Charlotte gật đầu, nhìn âu yếm cô cháu gái của mình.
“Thôi được rồi, mọi chuyện sẽ như thế này. Hai bà - những người phụ nữ có hiểu biết về tin học - sẽ nghiên cứu. Hai người sẽ tìm ra ai vẫn đang sống trong gia đình Lancaster, trả lại những món đồ nữ trang đó, và hi vọng rằng họ sẽ không kết tội một người sắp bước sang tuổi tám mươi và nhóm của bà - những người đã học được một bài học của chính mình. Được không?” Lexie nhìn từng người một.
Họ càu nhàu, nhưng không ai hứa sẽ trả lại bất cứ cái gì cả. Tuy nhiên họ tập trung vào phần cuối cùng trong lời tuyên bố của Lexie.
“Ta sẽ không đi tù đâu!” Bà Charlotte kêu lên, túm lấy ngực của bà.
“Bình tĩnh đi ạ,” Coop lên tiếng, phát hiện ra mánh khóe.
“Khi nó là vấn đề về sức khỏe của bà thì không giả vờ được nữa đâu bà ạ!” Lexie lớn tiếng với bà cô.
Coop đứng lên và quàng tay quanh vai cô để trấn tĩnh cô. Anh khâm phục cái cách mà cô kìm nén cơn giận dữ và những cảm xúc của cô trong suốt thử thách này và anh định sẽ làm cho nó thậm chí dễ dàng hơn đối với cô. “Không sao đâu. Thực ra anh đã tìm hiểu rồi và có tin vui đây. Đầu tiên là đạo luật về thời hạn đã hết rồi và họ không thể bị kết tội.”
Đôi vai của mọi người hạ xuống nhẹ nhõm.
“Coop, cảm ơn anh.”
Nụ cười ấm áp biết ơn của Lexie in vào tâm trí anh, làm trái tim anh thậm chí còn mở rộng hơn. “Có gì đâu. Và điều thứ hai, gia đình Lancaster đã chuyển đi rồi. Không có con cháu thân thích nào cả.”
“Vậy là chúng ta có thể giữ những món nữ trang đó phải không?” Bà Charlotte và bà Sylvia đồng thanh hỏi.
Ông Ricky vẫn im lặng. Coop biết mối quan tâm suy nhất của người đàn ông lớn tuổi này nằm trong việc giấu kín quá khứ của ông ta. Họ chưa đề cập tới vấn đề đó. Lúc này.
“Không, bà không thể!” Lexie lên tiếng. “Những thứ đó không thuộc về bà,” cô nói, rõ ràng là bực tức.
Lại một lần nữa, Coop đã tiến hành nghiên cứu của anh. “Gia đình đó đã thành lập nên một quỹ tài trợ để tỏ lòng tôn kính đối với Harold Lancaster, quỹ đó được sử dụng với mục đích chuyển tiền vào những chương trình của thành phố để giữ cho trẻ em tránh khỏi rắc rối và cấp học bổng cho những người muốn học đại học. Nếu ba người bán những món đồ nữ trang kia thì ba người có thể quyên góp số tiền cho quỹ từ thiện đó. Ít nhất với cách đó tiền sẽ đến được chỗ mà những chủ nhân ban đầu đã định chuyển tới.”
“Nhưng chúng ta sẽ công khai bán những món nữ trang đó như thế nào mà không phải tiết lộ ra việc chúng ta đã có được chúng ra sao?” Cuối cùng Ricky cũng lên tiếng. Bởi vì tư lợi cá nhân của ông ta rốt cuộc đang bị đe dọa.
Coop có một ý tưởng. “Lexie, anh có thể gặp riêng em một phút được không?” Lexie ném một cái nhìn cảnh cáo tới cả ba người. “Hãy cư xử cho phải phép đấy nhé!” cô nói rồi đi theo anh vào trong phòng bếp. “Có chuyện gì vậy?”
Anh vén tóc ra khỏi má cô. “Em không sao chứ?” Mặc dù biết rằng cô sẽ giẫm nát trái tim anh nhưng anh không thể không hỏi.
Cô gật đầu. “Chỉ cần em giữ cho nhịp thở của mình đều đặn thì em sẽ không bị tăng thông khí,” cô đùa.
Nhưng anh có thể nhìn thấy sự căng thẳng và nỗi thất vọng hiện rõ trên toàn bộ gương mặt cô. “Gần kết thúc rồi,” anh đảm bảo với cô, và tránh đi quá sâu vào lời bình luận đó. “Anh đang nghĩ rằng anh có thể liên hệ với quỹ của gia đình Lancaster, nói với họ rằng anh đã tiến hành một vài nghiên cứu về chiếc nhẫn mà anh đang sở hữu và nhận ra rằng nó thuộc về họ. Anh cũng sẽ nói với họ rằng anh đã có thể lần theo dấu vết và tìm ra những món nữ trang bị mất và anh muốn trả lại chúng - với điều kiện là họ không được hỏi bất kì câu hỏi về việc chúng đã ở đâu bởi vì những người chủ trước đã tán thành một sự trả lại giấu tên.”
Lexie ngừng lại để suy nghĩ. “Cái đó có lẽ hiệu quả đấy,” cuối cùng cô cũng nói. “Em không thể cảm ơn anh đủ vì đã tránh không để tên tuổi của họ bị dính dáng đến việc này.”
“Anh làm điều này là vì em.”
Rõ ràng là cô nuốt nước bọt một cách khó khăn. “Em hiểu. Và em cảm kích điều đó.”
“Anh không muốn sự cảm kích của em, Lexie. Anh muốn...”
“Này? Hai đứa định để chúng ta ngồi ngoài này cả ngày đấy à?” Ricky gầm lên từ phòng bên kia. “Hai người phụ nữ điên cuồng này đang đe dọa ta đấy.”
Sẽ không có gì riêng tư được hoàn thành vào ngay lúc này, Coop nghĩ, và thấy thất vọng. Đặc biệt vì Lexie có vẻ cảm thấy thanh thản với sự can thiệp đó. Và cô đã không để ý tới thực tế mà Ricky đã nói là bà Charlotte tin rằng Coop đang yêu cháu gái của bà.
“Chúng ta hãy đến nói cho họ tin này đi,” anh vừa nói vừa bước ra khỏi phòng mà không nhìn thẳng vào mắt cô.
Coop thông báo cho cả ba người kia rằng, nếu quỹ đó chấp nhận những món đồ đấy mà không hỏi gì cả thì họ sẽ thoát tội. Nhưng nếu quỹ đó lựa chọn tiến hành một cuộc thỏa thuận lớn về nguồn gốc của món nữ trang đó thì Coop sẽ chẳng thể làm được gì.
Lexie khăng khăng đưa bà cô và bà Sylvia về nhà, bằng cách đó cô sẽ tránh được việc đối phó với Coop và với những vấn đề vẫn chưa được giải quyết giữa họ. Chạy trốn là việc mà Lexie nổi trội.
Ngày hôm sau Coop ghé qua cửa hàng bán đồ trang sức cổ Vintage Jewelers để lấy chiếc vòng tay từ ông Ricky. Cằn nhằn rất nhiều người đàn ông đó mới đồng ý để Coop đi cùng ông ta đến ngân hàng để lấy món nữ trang kia trong phòng cất giữ đồ, cùng với chiếc nhẫn cưới của bà Lexie.
Có được tất cả ba món đồ đó Coop liên hệ với quỹ Lancaster và giải thích tình hình với ngài chủ tịch, một người đã vui mừng khôn xiết với thông tin đó. Coop trao trả những món đồ đó, chính thức không còn dính líu gì với chiếc nhẫn nữa. Thế còn sự liên quan của anh với Lexie thì sao?
Không dễ trả lời điều đó.
Nhưng anh không liên lạc với cô. Cô biết anh có chuyện muốn nói với cô. Anh biết cô không muốn nghe điều đó. Cô cũng đang giữ trang web của anh, điều đó có nghĩa là cô có quyền quyết định. Cô sẽ ghé qua hay không.
Chuyện đó phải như vậy.
Mặc dù đó không phải là cách mà anh muốn nó.
Anh có gọi cho bà Charlotte, nói với bà rằng anh đang cầm chiếc nhẫn của bà và nói bà gặp anh để anh có thể trả lại nó.
Tất nhiên bà Charlotte mời anh tới dùng bữa tối, nhưng anh từ chối. Vì bà đã chờ đợi hơn nửa thế kỉ để lấy lại chiếc nhẫn nên bà nói với anh rằng anh có thể giữ nó cho đến khi anh gặp Lexie cũng được. “Thật là một bà lão lắm mưu nhiều kế,” anh lẩm bẩm.
Vì bí ẩn về chiếc nhẫn đã sáng tỏ và không có những xao nhãng bên ngoài nữa nên mấy ngày sau đó anh đều có mặt ở văn phòng, làm công việc đưa tin của mình.Thật không dễ để tập trung nhưng trở về căn hộ trống vắng của anh mà không thể mong chờ thời gian ở bên cạnh Lexie thì cũng chẳng hề dễ dàng gì.
“Anh sẽ không bao giờ tin điều này đâu!” Amanda kêu lên, và ngồi lên góc bàn làm việc của anh.
Anh liếc người phụ trách thời trang. “Nói cho tôi nghe đi,” anh nói mà không thực sự lắng nghe.
“Quỹ Lancaster đã gọi cho em.”
Tai Coop vểnh lên. Anh rời mắt khỏi màn hình vi tính.
“Em nghĩ chuyện đó sẽ thu hút được sự chú ý của anh,” cô vừa nói vừa toét miệng thỏa mãn.
Amanda đã bực mình với anh vì anh đã thừa nhận không chính thức với cô rằng anh đã trả lại những món nữ trang kia rồi, nhưng lại không để cho cô đưa tin đó trong chuyện mục của cô. Coop hiểu. Việc anh đã phát hiện ra những món nữ trang của một bộ sưu tập đáng giá đã biến mất nhiều năm nay quả là một chuyện rất phi thường đối với cô ấy. Đối với anh cũng vậy, trong sự nghiệp tuần tra tội phạm của anh. Thay vào đó anh đã lựa chọn bảo vệ Lexie và bà Charlotte. Anh sẽ không thể sống với chính bản thân mình nếu anh tiết lộ ra tất cả và trong khi đó phá hoại người bà đáng kính của Lexie.
Nhưng vào buổi tối anh đã và đang trút hết câu chuyện đó lên màn hình vi tính, một bản thuật lại các sự việc được tiểu thuyết hóa, tất nhiên tên tuổi được thay đổi để bảo vệ người vô tội. Đó là tác phẩm tuyệt vời nhất của anh từ trước đến giờ.
“Này, tỉnh lại đi!” Amanda bật ngón tay tanh tách trước mặt anh. “Gần đây anh đã ở đâu vậy? Hơn nữa, những món nữ trang mà anh đã trả lại ấy? Quỹ đó muốn bán đấu giá chúng. Hình như họ đang rất cần tiền. Họ coi cuộc bán đấu giá như là một cách để tăng tiền lên và mang nhận thức của quần chúng đến với quỹ của họ.”
“Tuyệt vời quá còn gì. Thấy không? Bây giờ em có tin tức rồi, một góc độ tuyệt hơn và em có thể tha thứ cho anh vì đã không để em đưa tin về chuyện đó.”
“Không nhanh như vậy đâu.”
Có điều gì đó trong giọng nói của cô thu hút sự chú ý của anh. “Em muốn gì?” anh hỏi một cách thận trọng.
“Quỹ đó đưa ra một điều kiện để trao cho em những tin tức độc quyền.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Sự kiên quyết mà anh nhìn thấy trong mắt cô khiến anh thấy lo lắng. “Chính xác chuyện này liên quan đến anh như thế nào?”
“Họ muốn anh, giống như tên của anh, Chàng Độc thân, chủ trì sự kiện đó.”
“Không đời nào.”
Cô nắm chặt hai bàn tay lại với nhau.
“Làm ơn đi? Thôi nào. Em cần anh vì chuyện này. Anh có thể đưa bất cứ ai anh muốn đi cùng giống như một cuộc hẹn hò vậy,” cô nói, rõ ràng là đang hi vọng dụ dỗ được anh.
“Anh không đang hẹn hò với ai cả,” anh lẩm bẩm.
Cô nhướn mày. “Vậy những tin đồn của người viết blog kia là thật là? Anh và Lexie đã kết thúc rồi sao?”
Anh nghiến răng. Anh đã cố hết sức để lờ đi cái tên viết blog ma xó dường như luôn luôn hiện diện - một kẻ luôn biết mọi hành động của anh và Lexie. Nhưng khi có ai đó ném vào mặt anh những lời nói chết tiệt đó thì anh phải đối diện với nó.
Đúng lúc anh phải đối mặt với sự thật. “Chưa kết thúc.”
“Vậy thì mời cô ấy tới buổi đấu giá đi. Và em không quan tâm đến bà của cô ấy đâu! Hãy đến đó nhé!”
“Em biết gì về bà của cô ấy?”
Cô liếc nhìn chỗ khác. “Chẳng có gì. Em chỉ nghe chủ tòa soạn của chúng ta nói về bức ảnh chụp nụ hôn, và làm thế nào mà người viết blog lại có được chúng thôi. Làm ơn đi?” cô lại nắm chặt hai bàn tay lại với nhau.
Coop thở hắt ra. “Ôi, thôi được rồi. Anh sẽ đến đó.”
“Và Lexie?”
Anh lắc đầu. Amanda thật là tàn nhẫn. “Cô ấy có đến hay không là phụ thuộc vào cô ấy.”
Tất cả những gì anh có thể làm là mời cô.