Hậu Tinh Thần Biến

Chương 42: Cái chết của Lâm Lâm

Hồng Quân gào lên gọi Sinh Mệnh thần vương là mẹ, làm Văn Phong giật thót mình, sắc mặt càng trở nên khó coi, Ngũ Hành lần này phạm sai lầm quá lớn, hắn có muốn giúp e rằng cũng giúp không nổi nữa rồi.

Tất cả những người có mặt ở đó cũng kinh ngạc không kém, mặc dù bọn họ đều không hiểu rõ ràng địa vị thần vương ở thần giới cao đến mức nào nhưng mới nghe đến "thần vương" hai từ đó cũng đủ để họ tưởng tượng được thế lực đó tuyệt không phải là tầm thường.

"Ôi,đứa bé này" Hoàng Phủ Tĩnh lắc đầu than đoạn bay đến bên Lâm Lâm trực tiếp giúp nàng ổn định thương thế. Lâm Lâm được Hoàng Phủ Tĩnh trợ giúp, tốc độ tan vỡ của nguyên anh cũng dần chậm lại.

Trong số những người có mặt ở đây thì chỉ có Hoàng Phủ Tĩnh là người biết rõ nhất Sinh Mệnh thần vương Khương Lập vốn đã không còn ở thần giới nữa. Mà cho dù có ở thần giới thì thần vương cũng không thể tùy tiện bất cứ lúc nào dùng thần thức quan sát tình hình hạ giới bên dưới được, ngay cả Lôi Phạt thành cũng chỉ có thể nhân lúc người hạ giới độ kiếp mà quan sát, nhưng cũng chỉ quan sát được tình hình của người độ kiếp mà thôi, thần thức của các thần vương khác không thể xuyên qua tầng ngăn cách giữa hai giới được. Nếu Khương Lập hiện tai đang ở Tiên Ma Yêu giới thì may ra mới có thể nghe thấy Hồng Quân kêu gào. Lâm tiên tử kia khẳng định là không thể cứu được nữa rồi.

Tân thần giới, trong Tử Huyền Phủ, Tần Vũ lúc này không ngừng đi qua đi lại, lúc nãy khi 72 tiên đế hợp lực tấn công Hồng Quân Hầu Phí định ra tay thì bị Tần Vũ ngăn lại, ngay cả khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hồng Quân Tần Vũ cũng không có hành động gì chỉ không ngừng đi lại.

"Vũ ca,chàng sao thế? Hôm nay, trông chàng có vẻ gì khang khác lạ thường?" Khương Lập đưa tay ra, trên tay xuất hiện một cây đàn "Vũ ca,có chuyện gì có thể nói với thiếp mà trước tiên hãy nghe đàn một lúc nhé, bao nhiêu năm nay lần đầu tiên thấy chàng bồn chồn như vậy đấy"

Tiếng đang vang lên, Tần Vũ không còn đi lại như trước nữa mà ngồi xuống một bên, lặng lẽ nghe Khương Lập gảy đàn.

Hồng Quân gào thét, khóc lóc một hồi lâu nhưng không gian xung quanh vẫn như trước không có thay đổi gì cả, thương thế của Lâm Lâm lúc này càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả Hoàng Phủ Tĩnh cũng có cảm giác bất lực.

"Tiền bối, người không cần hao phí tâm sức nữa đâu, người có thể gọi tiểu tử Tần gia kia lại đây một chút được không" Lâm Lâm cố gắng mở mắt gượng cười nói,nhưng giọng nói rất nhỏ, đã đến lúc không thể tiếp tục gắng gượng được nữa rồi. Lâm Lâm cứu Hồng Quân, nhưng đến lúc sắp chết nàng vẫn còn chưa biết tên của người mà nàng cứu.

"Tiểu Sương, lại đây một chút" Hoàng Phủ Tĩnh khẽ gật đầu.

"Dì Tĩnh, Lâm tiên tử!" Hồng Quân vội vàng bay đến đưa tay gạt nước mắt rồi nói:

"Lâm tiên tử, người yên tâm đi, ta nhất định sẽ gọi mẹ ta đến cứu người, người phải cố gắng lên!"

"Không cần đâu, ngươi không sao là tốt rồi, ta cũng mệt rồi, cũng nên ra đi rồi, người là người nhà Tần gia nhưng đến tận bây giờ ta còn chưa biết tên ngươi?" Lâm Lâm cười nói đoạn lấy tay hất gọn lọn tóc rối che trước mặt sang một bên.

"Ta là Tần Sương, Tần Vũ là cha ta. Người yên tâm đi một khi mà cha ta đích thân đến đây người nhất định sẽ không sao đâu" Đối với người đã xả thân cứu mình này Hồng Quân tuyệt không có ý giấu diếm đã trực tiếp nói ra tên và thân phận của mình.

"Thì ra ngươi là con trai của Tần tiền bối, có thể giúp đỡ con trai của Tần tiền bối ta dẫu có chết cũng không ân hận. Ngươi sau này có gặp Tần tiền bối thì hãy thay ta nói với người mấy câu rằng Lâm Lâm ta đã mệt mỏi quá lâu rồi, bây giờ ta muốn đi tìm Hàn Thư, ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi"

Thanh âm Lâm Lâm ngàng càng trầm xuống, khi nói xong câu này, tay nàng buông thong xuống, nguyên anh đã tan vỡ hết, cả người đã không còn chút khí tức nào nữa, trên khóe miệng lúc nãy vẫn còn đang nở nụ cười.

"Lâm tiên tử!"


"Tiểu thư".

Hồng Quân và hai vị hắc bạch tiên đế cùng gào lên thảm thiết. Đại nghĩa của Lâm Lâm, cái chết của nàng đã khiến cho tất cả những người có mặt lúc này trừ Ngũ Hành ai nấy đều có cảm giác đau xót dâng lên trong lòng.

"Ngũ Hành, ta muốn ngươi phải chết!" Hồng Quân căm phẫn gào lên, chớp mắt từ trên thân người kiếm tiên khôi lỗi vô ảnh đao cực tốc nhằm hướng Ngũ Hành lao đến, quang mang thiểm điện.

"Ngũ Hành, nạp mạng" Hai vị hắc bạch cửu cấp tiên đế dùng toàn bộ tiên nguyên lực trong người từ hai bên trái phải đồng thời cũng nhằm hướng Ngũ Hành lao đến.

Văn Phong đang định lao đến ứng cứu nhưng đột nhiên phát hiện ra hắn không làm sao có thể cử động được, Hoàng Phủ Tĩnh đã từng cảnh cáo hắn, làm sao có thể để cho hắn tiếp tục ra tay nữa.

Hai cửu cấp tiên đế lại có thêm vô ảnh đao nhị lưu hồng mông linh bảo của Hồng Quân cùng lúc lao đến tấn công trên người Ngũ Hành.

" Long, long"

Ngũ Hành ngạng đỡ sự liều mạng tấn công của hai vị cửu cấp tiên đế, bị đẩy lùi mười mấy mét, miệng nôn ra miệng ngụm lớn máu tươi, toàn lực huy động tiên nguyên lực trong người, nhưng trong lúc hắn còn chưa kịp làm chuyện đó thì một ngân quang lóe lên trực tiếp đâm thẳng vào thân thể.

"Ngươi….!"

Ngũ Hành trừng mắt kinh ngạc đầy vẻ không cam tâm, cả người đổ ập xuống đất nguyên anh trực tiếp bị hút vào trong Phong Thần bảng.

"Lâm tiên tử!" Hông Quân đi đến trước thi thể Lâm Lâm, ngồi bệt xuống bên cạnh gục đầu khóc.

Tiếng đàn của Khương Lập vừa dứt, mỉm cười nói với Tần Vũ

"Nghe xong Tiếng đàn của thiếp vừa rồi có phải là dễ chịu hơn nhiều rồi không, Vũ ca chàng có tâm sự gì nói thiếp nghe đi?"

"Ta có tâm sự gì đâu, chẳng qua là lúc này tiểu Sương ở Tiên

Ma Yêu giới gào thét gọi tên nàng thôi" Tần Vũ cười cười.Lâm Lâm đã chết, người con gái mà đệ tử của hắn Hàn Thư yêu quí nhất vì cứu Tần Sương đã chết rồi. Trong lòng Tần Vũ tranh đấu rất lâu nhưng cuối cùng cũng không ra mặt tương cứu.

Ánh mắt Khương Lập lóe lên một tia kinh hỉ "Tiểu Sương gọi thiếp hả, thật không? Chàng thật là, Tiểu Sương nó gọi gì thiếp sao chàng không nói sớm, bây giờ thiếp sẽ đi đến đó"

"Từ từ đã, Tiểu Sương kêu nàng đến đó cứu một người, người đó hiện tai đã chết rồi!"


"Cứu người? Chết rồi? Vũ ca tại sao chàng không sớm nói ra? Người tiểu Sương muốn cứu là ai vậy?" Khương Lập hơi giận lườm Tần Vũ một cái, nếu không phải gảy khúc nhạc đó hai người bọn họ lập tức xuất phát thì không chừng đã cứu được người đó rồi.

"Có nhiều chuyện hiện tại ta không thể nào giải thích rõ ràng được, có lẽ sau này từ từ rồi nàng sẽ hiểu" Tần Vũ không khỏi thở dài một cái rồi lặng lẽ đứng dậy ngẩng mặt lên bầu trời, thần thức của hắn lúc này đã tiến thẳng đến chỗ Hồng Mông ở ngoài Hồng Mông không gian.

"Đại ca hy vọng suy đoán của chúng ta là đúng" Trên tay Tần Vũ xuất hiện một quang cầu, bên trong quang cầu đó là toàn bộ kí ức của Lâm Lâm. Trước khi Lâm Lâm chết Tần Vũ đã lặng lẽ khống chế đưa toàn bộ kí ức của Lâm Lâm vào trong quang cầu này.

Ngũ Hành đã chết, chết dưới linh bảo của Hồng Quân. Bằng Ma Hoàng thấy thế liền quay bước rời đi, 72 tiên đế thuộc hạ của Ngũ Hành thấy vậy cũng há hốc mồm kinh ngạc, sau một thời gian định thần liền bỏ chạy thục mạng

"Người khác có thể đi, nhưng ngươi thì không đi được" Tông Quật chớp mắt đã đứng chặn trước mặt Triệu Hầu Viễn, đoạn mang hắn đến trước mặt Hồng Quân. Lòng tham của Triệu Hầu Viễn và con trai hắn chính là nguyên nhân dẫn đến sự việc này, những tiên đế kia chỉ là phụng mệnh hành sự nên có thể không truy cứu nhưng Tông Quật nhất định không thể bỏ qua cho Triệu Hình Viễn.

"Tông tiền bối, xin cám ơn người, ta bây giờ không muốn giết người, xin người thay ta giải quyết mọi việc" Hồng Quân đôi mắt thất thần nhìn Tông Quật, cái chết của Lâm Lâm quả là một đòn đã kích lớn đối với Hồng Quân.

Tông Quật khẽ gật đầu, tay vừa động, toàn bộ thân thể cùng nguyên anh của Triệu Hình Viễn đã tan biến thành hư vô.

"Haha, thật không ngờ ngươi lại là con trai của Tần Vũ huynh đệ, nhìn kỹ thì đúng là giống nhau như đúc nha" Man Càn cười nói đoạn đi đến vỗ vỗ vào vai Hồng Quân. Cả Phương Điền và Tông Quật đều đã sớm biết Hồng Quân là hậu nhân Tần gia nhưng không ngờ đó lại là con trai của Tần Vũ.

Phương Điền trong lòng chấn kinh không thôi, ở đây không ai biết rõ ràng sức mạnh khủng bố của Tần Vũ bằng hắn, cảm thán trong lòng thầm nói: "Lần này bị thương một chút kể cũng đáng a."

Hai vị hắc bạch tiên đế trầm mặc không nói một lời lẳng lặng mang thi thể của Lâm Lâm rời khỏi tinh cầu không người này, Hồng Quân định đi theo nhưng bị hai người đó ngăn lại. Trách nhiệm của họ là bảo vệ sự an toàn cho Lâm Lâm, nay Lâm Lâm đã chết cũng có nghĩa là họ đã phụ sự ủy thác của sư phụ Ẩn đế của họ, trong suy nghĩ của họ Hồng Quân là kẻ gián tiếp dẫn đến cái chết của Lâm Lâm, như thế làm sao bọn họ có thể để Hồng Quân đi cùng được.

"Tiểu Quân, người chết không thể sống lại được, Lâm tiên tử cũng vì ngươi mà chết, ngươi nhất định phải cố gắng tu luyện không được phụ sự kỳ vọng của Lâm tiên tử với ngươi!" Tình trạng hiện tại của Hồng Quân rất không ổn, Cổ Bàn lo Hồng Quân sẽ có những suy nghĩ lệch lạc nên vội vàng nhắc nhở.

Trong con mắt của tất cả những người có mặt ở đây sau khi trận chiến kết thúc, đằng sau cái chết của bốn vị tiên đế là một cái tên - Hồng Quân hay còn gọi Tần Sương, trận chiến này đã gần như ngay lập tức lan truyền khắp cả Tiên Ma Yêu giới. Tất cả mọi người đều biết con trai của Tần Vũ, con trai của Sinh Mệnh Thần Vương, tại Tiên Ma Yêu giới không chỉ được rất nhiều các đỉnh cấp cao thủ Tiên Ma Yêu giới bảo vệ mà ngay cả thần nhân cũng hiện thân để bảo vệ hắn.

"Văn Phong, ta nói lại một lần cuối cùng, Tần Vũ cha ta, cũng chính là Lưu Tinh của Ám tinh giới, điều này là không cần thiết phải lừa gạt ngươi!"

Riêng đối với Kim Hình Quân Văn Phong, mọi người đều không ai ngăn cản hắn, trước khi hắn bỏ đi thì trong lòng hắn đã tin lời Hồng Quân nói. Việc hắn có thể trở thành Kim Hình Quân có liên quan rất lớn đến Tần Vũ, Tần Vũ cũng là người hắn khâm phục nhất. Lần này,Văn Phong ra tay đối phó với con trai Tần Vũ đã trở thành nỗi ám ảnh không lòng hắn khiến hắn không thể vượt qua được tâm kiếp trong khi độ thần kiếp, trở thành vị Kim Hình Quân đầu tiên của Ám tinh giới không thể độ kiếp thành công.

Khi mọi chuyện dần qua, Hồng Quân hắn đã cự tuyệt lời mời của Man Càn, mang theo Cổ Bàn và Phượng Hi đến một tinh cầu không người âm thầm tu luyện.

Lúc này tại Phong Khởi tinh, Tôn Ngộ Không lẳng lặng cùng Tôn Thạch ngồi đối diện với một tấm bia mộ suốt một năm. Trong một năm này, Tôn Thạch chỉ chăm chăm nhìn tấm bia mộ nói chuyện một mình, không thèm nói với Tôn Ngộ Không câu nào.

Sau một năm, Tôn Ngộ Không hướng về phía mộ bia quỳ lạy một hồi, trầm mặc nhìn Tôn Thạch, không nói câu nào lẳng lặng bỏ đi. Tôn Ngộ Không không hề mở lời khuyên can hay an ủi Tôn Thạch, trong lòng hắn có vẻ như đã chấp nhận các làm của Tôn Thạch. Sau một năm suy nghĩ thấu đáo, Tôn Ngộ Không đã hạ quyết tâm, mẹ sớm đã không còn, cha thì thành ra bộ dạng như vậy, Tôn Ngộ Không hắn dựa vào nỗ lực của bản thân chứng minh cho những kẻ khác thấy trong đám Thông Linh Thạch Hầu cũng có anh hùng xuất hiện.

"Sư tôn, cám ơn người đã cho con biết thân phận của mình, cho dù thế nào,con cũng đã biết cha mẹ con là ai, trong lòng cũng không còn thấy nuối tiếc gì nữa"

"Ngươi có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi, ngươi định tiếp tục ở lại đây hay là có kế hoạch khác?" Hiếm thấy Hầu Phí gật đầu nói với Tôn Ngộ Không như vậy, trên khuôn mặt khó đăm đăm của hắn lúc này lộ ra một nét cười mã ý.

"Con sẽ theo người quay về, sau này đệ tử sẽ cố gắng tu luyện nhất định không làm sư phụ thất vọng!"

"Ngươi bây giờ tạm thời không cần theo ta về, ít nhiều gì thì người cũng là yêu vương rồi, hãy ở Tiên Ma Yêu giới này xông pha một trận!" Hầu Phí lắc đầu nói, đối với Tôn Ngộ Không lúc nãy cách tốt nhất là để hắn thông qua tranh đấu ở Tiên Ma Yêu giới mà trưởng thành, một khi mà Hầu Phí còn ở đây kẻ khác muốn gây tổn thương cho Tôn Ngộ Không thì cũng không dễ.

Năm trăm năm sau, trên một tinh cầu không người, đám người Hồng Quân cùng với Tôn Ngộ Không sau năm trăm năm trưởng thành trong tranh đâu đã tình cờ gặp nhau. Vòng quay của số phận đã đưa bốn người bọn họ lại cùng một chỗ để họ cùng nhau bắt đầu một câu chuyện đầy nguy hiểm, bất ngờ nhưng cũng rất động lòng người. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn

Thiên Lan tinh, một tinh cầu có cái tên rất đẹp, cũng là một tinh cầu dưới quyền kiểm soát của Ưng tộc, trong những năm này Cổ Bàn vì muốn khuyên bảo Hồng Quân mà ba trăm năm trước đã sống chết lôi hắn ra khỏi Hồng Quân hang phủ đi lang hơn mấy trăm tinh cầu, trái tim Hồng Quân sau cái chết của Lâm Lâm cũng dần nguôi ngoai, có thể nhận ra trên nét mặt Hồng Quân hắn so với lúc trước đã trưởng thành hơn rất nhiều.