Hồng Quân gật gật đầu mặt hiện lên nét khổ não, hôi hận:
" Không thể tưởng tượng được vượt qua bức tường đó lại gian nan như vậy, cũng khó trách lúc trước Thiên Mông sư phó không dám tuỳ tiện đi qua thông đạo, hiện nhiên cũng có thể xem là người không có pháp bảo đủ sức để làm chuyênj này! Sợ rằng căn bản là trong lòng biết thông đạo này cực kì khó đi qua liền không muốn nỗ lực quá sức!"
Huống Thiên Minh trầm tư một lúc trong ánh mắt hiện lên vẻ kính nể nhìn Hồng Quân:
" Ngươi cũng thật là lợi hại a, Cha ta lúc trước cũng không dám làm chuyện này, cũng không nói cho ngươi biết vậy mà cũng có thể thành công!"
Hồng Quân cười hắc hắc thân thể liền hạ xuống đất, cười:
" Nhìn ngươi vẫn còn có vài phần công lực, vậy bảo vệ cho ta khôi phục công lực!"
Huống Thiên Minh nhìn bờ biển phía xa xa gật đầu:
" Không có vấn đề gì, từ hôm nay trở đi ta chính là hộ pháp của ngươi, luôn bên cạnh ngươi hộ vệ!"
Hồng Quân cười không để ý đến hắn liền nhắm mắt lập tức tiến vào trạng thái tu luyện
Chỉ thấy một loại linh khí kì lạ khi Hồng Quân vừa nhắm mắt lại liền vây quanh hắn. giống như một cái lồng khí bao phủ hắn trong đó thoạt nhìn cực kì quái dị
Huống Thiên Minh cũng biết linh khí đó chính là Hỗn Độn khí, thoáng nhìn bốn phía cảm thấy trong không gian này tràn ngập Hỗn Độn khí dày đặc khiến cho hắn không khỏi thở dài!
Sóng Tử hải nhẹ nhàng vuốt lên dốc đá, từ bốn hướng mà ập đến, một cỗ khí tức băng lãnh phát ra, Huống Thiên Minh vân chưa phát giác ra vẫn đắm chìm trong cảnh sắc đẹp đẽ nơi đây
Đây là một dốc núi, dưới đó là vô tận biển rộng, trí nhớ của Huống Thiên Minh nói cho hắn biết nơi này tại Thiên giới và Tu La giới gọi là Tử hải. Nghĩ đến Cha Thiên Mônh đã không ngừng đánh khắp trong Thiên giới và Tu La giới Huống Thiên Minh không khỏi dấy lên tình cảm, sau bao năm rốt cục cũng đã tới quê hương của cha mình
Mùi vị quá khứ quá ư quen thuộc khiến Huống Thiên Minh không nhịn được kinh ngạc chẳy nước mắt, khuôn mặt anh tuấn vô cùng bây giờ lại mang theo hoài niệm và bi thương, đây là giai vị của quê hương a!
Quanh thân thể Hồng Quân dần dần tản ra ánh sáng thanh nhu, Huống Thiên Minh có thể cảm giác từng đạo lực lượng vô hình thay đổi trên người Hồng Quân, Huống Thiên Minh biết rõ hắn đã tiến vào trạng thái tĩnh lặng
Thoáng thu lại tâm tư, Huống Thiên Minh tiếp tục đưa thần thức phóng tra xa xa, chỉ thấy phía bên ngoài kia mấy trăm dặm có một toà thành dày đặc tử khí, mùi máu tanh suýt khiến hắn ói mửa, kinh hãi vội vàng thu lại thần thức
" Không thể tưởng tượng được thành trì này lại có sát khí mãnh liệt như vậy, chỉ có nơi nào có vô số người chết mới có sát khí mạnh như vậy a!" Huống Thiên Minh sắc mặt tái đi, loại cảm giác này khiến hắn có chút không thoải mái. Mặc dù hắn đã từng thống lĩnh cả Cương thi nhất tộc sát phạt nhiều lần, đã từng giết vô số người nhưng lúc này đứng trước toà thành như vậy sợ rằng còn kém xa
Đang kinh hãi đột nhiên Huống Thiên Minh ngẩng đầu lên nhìn về phía toà thành nọ, trong đôi mắt loé lên thần sắc càng sợ hãi, tinh quang đại thịnh
Xa xa Tử thành cao lớn âm trầm ngạo nghễ giữa sa mạc, phía nam giáp Tử hải, phía Bắc thì cơ hồ là vô tận xa mạc, thành trì này trông như tội ác chi thành của Tu La tộc vậy
Cửa thành vốn đang đóng chặt đột nhiên mở ra, mười binh lính trong thành đi ra rất nhanh bay tới Tử hải phía nam thành. Xa xa phía trước mười người, một kiều nữ yếu nhược đang khập khiễng cố chạy, đôi cánh màu đỏ hoà với màu phấn hồng, từ bóng lưng mà nhìn nàng ta chắc chắn là người Tu La tộc
Huống Thiên Minh phóng thần thức, hắn rất có hứng thú đánh giá về đàn bà, chỉ thấy nữ tử này khuôn mặt thanh tú, hai mắt hiện lên vẻ cứng cỏi, trên cánh tay xuaats hiện những vết thương đang chảy máu sâu đến tận xương, quần áo toàn thân rách nát chứng tỏ nàng ta đã phải chịu qua một phen gian khổ
Đuổi sát theo sau nàng là mười tên nam tử Tu La tộc mặt bừng bừng sát khí, quanh thân mỗi người đều tản ra mùi máu tươi nồng nặc, Huống Thiên Minh biết rõ những người này phải giết rất nhiều người mới có thể từ trong thân thể phát ra khí tức đáng sợ như vậy
Mười người vô thanh vô tức đuổi theo, một lời cũng không nói khiến người ta có cảm giác áp bách, với tốc độ của mười người này nhất định không lâu sẽ đuổi kịp nữ tử kia
Quả nhiên đúng như Huống Thiên Minh đoán, nữ tử Tu La tộc kia còn chưa kịp chạy đến vách núi đã bị mười người kia vây quanh, chỉ thấy tên nam tử đứng đầu trong số đó có bốn đôi cánh, nhìn nét mặt rất là kinh khủng
Hiện rõ sát ý nhìn nữ tử Tu La tộc kia, hắn cười khinh miệt " Tiện nhân to gan, còn muốn chạy nữa không? Làm tổn thương công tử lại còn muốn bỏ chạy, các huynh đệ giam ả lại, chúng ta phải trừng phạt một phen!"
Vừa nói trên mặt hắn hiện lên nụ cười tục tĩu, chín người còn lại đều có ba đôi cánh trên mặt cũng hiện lên thần sắc hạ lưu, hiển nhiên đối với chuyện này rất là … thuần thục
Nữ tử kia lạnh lùng nhing mười người, bị khí tức cường đại của bọn họ vây quanh, nàng chỉ có ba đôi cánh căn bản không có cách nào thoát khỏi thiên la địa võng xung quanh. Nàng cắn môi không có nói gì nữa trong tay một bả trường đao loé hàn quang đứng giữa mười người
"Giết!" Tu La nhân bốn cánh khẽ quát một tiếng, hai trong mười người cũng bay đến giống như chim ưng bắt thỏ đánh về phía nữ tử, mà dường như nàng ta bị khí tức của gã bốn cánh kia phong toả, lực lượng trong cơ thể không cách nào sử dụng chỉ cố sức huy động trường đao chống lại hai đạo kình khí kia
Keng!
Một tiếng vang truyền vào trong tai Huống Thiên Minh, chỉ thấy trường đao trên tay nữ tử rơi xuống đất, trên người lại xuất hiện thêm hai vết thương, máu dọc theo cánh tay và ngực chảy ra, y phục trước ngực cũng rách nát, hai khoả bạch nhũ lồ lộ ra
Tu La nhân bốn cánh trợn trừng hai mắt nhìn trước ngực nữ tử, liếm môi phân phó " Lấy hết quần áo ả cho ta, lão tử hôm nay muốn cho ả biết có những người không thể nhục mạ!"
Cũng chính là hai Tu La nhân lúc trước bay lên nay giữ chặt hai cánh tay nàng. Nữ tử vô lực đứng đó, hàn quang trong tay cuống quít chớp động, một lát sau bộ trang phục chỉ còn lại một nửa cũng bị tước mất, da thịt toàn thân trắng như tuyết khiến cho nam nhân Tu La tộc đứng xung quanh không nhịn được thay nhau nuốt nước miếng
Huống Thiên Minh vốn đang lạnh lùng quan sát mọi việc thấy cảnh này sát quang trong mắt bùng lên, chỉ thấy nam nhân bốn cánh kia không ngừng quan sát thân thể của nữ tử, khẽ cười:
" Không hổ là cô nương đẹp nhất Tử thành, công tử đã không có phúc để hưởng thụ, ta Xích Viêm cũng là có phúc phận này!"
Dứt lời hắn trừng mắt chín người cũng đang có bộ dáng háo sắc bên cạnh, nhẹ giọng:
" Tránh sang một bên cho ta, chờ ta hưởng thụ rồi sẽ cho các ngươi một phần!"
Chín tên kia nghe thất vậy cũng hăng hắc cười tránh xuống chân núi, trong miệng đều thốt ra những từ không thể lọt vào tai, cùng đợi lão đại của bọn chúng đùa bỡn với nữ tử kia
Thấy vậy, Huống Thiên Minh rốt cục không chịu được chỉ là Hồng Quân bây giờ đang bế quan, chín tên Tu La nhân ba cánh cách đây cũng không đến mười dặm, lúc nào cũng có thể tới đây khiến cho hắn vừa phẫn nộ vừa không biết phải làm thế nào
Trong đầu hắn hiện tại đang có sự đấu tranh kịch liệt, đột nhiên một thanh âm lạnh lùng từ bên cạnh vang lên " Thiên Minh, đem bọn người kia toàn bộ giết hết!" Đúng là thanh âm của Hồng Quân. Nghe được Hồng Quân nói Huống Thiên Minh gật đầu ánh mắt bỗng chốc hiện ra vẻ lãnh khốc, thân ảnh loé lên nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tu La nhân bốn cánh kia
Tu La nhân bốn cánh hai tay chuẩn bị chạm vào hai khối bồng đào kia đang muốn nhấp nháp một phen thì đột nhiên pát hiện một bóng đen xuất hiện trước mặt mình, bất ngờ nhảy lùi về phía sau
Huống Thiên Minh không để cho hắn có cơ hội định thần, kim quang trong tay loé lên lập tức máu từ người của gã bốn cánh kia phụt ra, thân thể bay lên không trung hoá thành khí khiến cho nữ tử ngây người ra
Đáng thương là gã Tu La bốn cánh kia ngay cả cơ hội kêu lên thảm tiết cũng không có, cứ như vậy bị Huống Thiên Minh giết chết, Kim quang rất nhanh vây lấy thân thể hắn cơ hồ không thể dừng lại liền biến mất không tung tích
Chín tên Tu La nhân phía xa xa cũng đã phát hiện nơi này có biến, thấy Huống Thiên Minh đột nhiên xuất hiện chín người đều chấn động điên cuồng chạy vội tới nơi này
Huống Thiên Minh phất tay xuất hiện một trường bào bao bọc lấy nữ tử, lạnh lùng:
" Có thể đứng lên không? Có thể thì đứng trốn đưàng sau lưng ta!"
Nữ tử ngẩn người ra, miễn cưỡng đứng lên, duới lớp trường bào da thịt nàng trắng nõn đón ánh mặt trời cựuc kì chói mắt, Huống Thiên Minh quay đầu lại, nữ tử rất nhanh tới phía sau hắn
" Các ngươi đều đi tìm chết!" Huống Thiên Minh lạnh lùng nhìn chín người đang chạy vội tới, thanh âm vừa dứt cũng không thấy động tác của hắn thế nào chín tên Tu La ba cánh kia trong nháy mắt đã vô lực lơ lửng trên không trung, một đạo lực lượng màu vàng quỉ dị bao quanh chín người đảo mắt đã hoá thành khói
…
Phía sau lại một mảng yên tĩnh, Huống Thiên Minh kinh ngạc quay đầu lại chỉ thấy nữ tử Tu La tộc kia miệng há hốc, đôi mắt mở to nhìn hắn. Thiên Minh sờ sờ trên mặt, tò mò tự hỏi " Chẳng lẽ mặt ta có nhọ sao?"
Nữ tử đột nhiên cười khúc khích, lập tức phát giác một chuyện rất không phải, nghĩ đến nhìn không thấu người thanh niên trước mắt này nét mặt ửng hồng:
" Cảm ơn … ngươi đã cứu ta!"
Huống Thiên Minh gật gật đầu, không chút khách khí:
" Không có gì, nếu đã không nguy hiểm nữa thì nhanh chóng rời khỏi đây, bọn họ nhất định sẽ phái người đến truy giết cô nương!"
Nữ tử sắc mặt buồn rầu, trầm ngâm sau hồi lâu mới nói:
" Ta là muốn cảm tạ ngươi, không có ngươi giúp sợ rằng ta sẽ rất thê thảm, đã như vậy ta trước tiên rời đi, đợi có cơ hội nhất định báo đáp ân tình này!"
Huống Thiên minh liếc mắt nhìn nữ tử, chỉ thấy khuôn mặt nàng cực kì mĩ lệ nhưng lại mang theo nét buồn bã. Trong lòng cũng đoán được nàng có điều khó nói nhưng nghĩ đến Hồng Quân huynh đệ hắn bây giờ không biết thế nào thật sự không muốn nghĩ gì thêm, lắc đầu xoay người liền biến mất không còn bóng dáng!