Khương nhị gia nói những lời này, khiến Khương Lộ Dao dở khóc dở cười, hung hăng liếc phụ thân một cái.
- Phụ thân có thể biết?
- Ta nhìn người rất chuẩn, ngươi xem, ta ở bên ngoài lăn lộn lâu như vậy, cũng chưa từng ăn mệt, người nào tốt người nào xấu, ta dùng cái mũi vừa ngửi liền biết.
Khương nhị gia tiếc nuối buông tay:
- Cái này ta không có cách gì truyền cho ngươi, là trời sinh.
Khương Lộ Dao đấm phụ thân một quyền, há miệng nói:
- Ai muốn học? Phụ thân là cẩu sao? Còn dùng mũi?
- Được rồi, được rồi.
Khương nhị gia xoa đầu nữ nhi:
- Cuối cùng cũng nín khóc, nếu tiếp tục khóc, đâu có giống thiếu nữ chuẩn bị đính ước?
- Phụ thân…Người còn không phải là hầu phủ thế tử.
- Ta ở thiên lao vài ngày, hoàng thượng cũng nói cảm kích ta bênh vực lẽ phải, Đại Minh vô đích lập hiền, ai hiền hơn ta?
Trước kia hắn không muốn làm thế tử, lúc này có hy vọng, càng nghĩ càng cảm thấy làm thế tử rất có tiền đồ, bạc sẽ nhiều, địa vị sẽ cao, lúc đánh nhau sẽ giúp được nhiều lắm.
- Trước kia ta dưỡng trùng, rất nhiều người ta nói ta không danh không nghiệp, hiện giờ ta dưỡng trùng, đó là phẩm vị, hiểu không?
Khương Lộ Dao đẩy đẩy Khương nhị gia:
- Được rồi, người có phẩm vị, mau đi rửa mặt chải đầu đi, cửa của nữ nhi xem như người đã qua, còn cửa của nương…Hừ hừ, phụ thân muốn dễ dàng thông qua cũng không được nha.
- Hắc hắc, ta có tuyệt chiêu.
Khương nhị gia từ trong vạc áo lấy ra vài tấm ngân phiếu, vung vẫy về phía Khương Lộ Dao:
- Nhìn xem, là phụ thân ngươi kiếm ra, nương ngươi nhìn thấy ngân phiếu nhất định sẽ cao hứng, đúng rồi, còn có một phần ruộng đất mà Tần vương thế tử bại bởi ta, ở Giang Nam nha, là nơi mà nương ngươi muốn xây thôn trang nhất, ta không phải đi thiên lao, mà là đi kiếm bạc.
Khương Lộ Dao lại có cảm giác như bị lôi điện đánh trúng, ngân phiếu có giá trị rất lớn, lẩm bẩm hỏi:
- Người lấy ở đâu?
- Là Tần vương thế tử thua ta, hắn căn bản không biết bài bạc, lúc đánh bài, ta còn nhường hắn, còn nhường rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn thua, haiz, Dao Dao a, sau này ngươi cùng hắn thành thân, phải quản bạc nha, hắn đánh bài chính là cho người ta bạc. Điểm này ngươi phải học nương của ngươi…Đúng rồi, ngươi phải quản hắn ác liệt hơn quản ta, nếu không, lòng ta không phục.
- …
Khương nhị gia vui sướng đi rồi, Khương Lộ Dao ngớ người một lúc lâu, phụ thân rất ít khi đánh cuộc, nói là không có kỹ thuật…… Chủ yếu là bởi vì, phụ thân có vận khí thật sự rất bạo.
Người khác mười người đánh bạc chín người thua, mà phụ thân nàng là mười đánh chín thắng, thua kia là lung tung đánh bừa.
Có lẽ vì đánh bạc luôn thắng, cho nên trước giờ Khương nhị gia không cảm thấy đánh bạc thú vị, có lẽ Tần Vương thế tử vừa mới bắt đầu sẽ nghĩ nhường Khương nhị gia, cuối cùng…
Khương Lộ Dao có thể nghĩ đến khuôn mặt bị đả kích của Triệu Đạc Trạch, thật thảm, cùng đám người thua bạc giống nhau như đúc.
Đánh bài thắng được bạc có lai lịch bất chính, sẽ mang lại nhiều phiền toái, cho nên Khương Lộ Dao chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng thiên phú của phụ thân.
Cũng không giảng giải cùng phụ thân, cho nên lúc ấy Khương nhị gia chỉ thấy mình đánh bạc rất cao siêu, là đổ thần trên đời.
Khương Lộ Dao đồng tình với Tần vương thế tử khi bị nhốt cùng phụ thân, tinh thần của hắn đã bị tàn phá nghiêm trọng.
Có người cao hứng, đương nhiên sẽ có người khổ sở, Khương nhị gia hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang trở lại Vĩnh Ninh hầu phủ.
Các phòng còn lại vừa hâm mộ lại vừa ghen hận, mặc kệ là ai cũng biết dù trời có sập xuống, cũng không ngăn được Khương nhị gia bước lên vị trí thế tử.
Khương đại gia, tam gia, tứ gia biểu tình như nuốt phải hoàng liên, lục phủ ngũ tạng đều ngâm trong nước đắng, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Khương nhị gia đắc ý, cái gì cũng không làm được.
Sau khi Khương nhị gia hồi phủ, hôm sau hoàng thượng hạ lệnh thái giám đi truyền ý chỉ, tuyên triệu phu thê Vĩnh Ninh hầu cùng Khương nhị gia tiến cung diện thánh.
Khương Lộ Dao từ trên xuống dưới trưng diện cho phụ thân, nhắc nhở hắn ở trước mặt hoàng đế ngàn vạn lần đừng phạm nhị.
Khương nhị gia gật đầu đáp ứng, nói thầm, trường hợp như vậy sao hắn có thể phạm nhị?
Vốn định phó thác tổ mẫu chăm sóc Khương nhị gia, ai ngờ Khương Lộ Dao đợi nửa ngày, chỉ chờ được lão hầu gia.
Thấy sắc mặt của lão hầu gia không tốt, trong lòng Khương Lộ Dao rất buồn bực, tổ mẫu bị bệnh? Hoàng thượng triệu kiến cũng không đi, tổ mẫu muốn quậy kiểu gì?
Lão hầu gia mặc triều phục Vĩnh Ninh hầu, nhìn Khương nhị gia trang điểm đổi mới, nói:
- Đi thôi, không cần chờ mẫu thân ngươi, nàng sẽ không đi.
Sẽ không đi? Khương Lộ Dao càng tò mò, hai vị này nháo ở riêng, liền náo loạn mười mấy năm.
Trong đó nhất định có hiểu lầm, trước kia Khương Lộ Dao cho rằng bởi vì tổ mẫu không thể sinh, tổ phụ mới lãnh đạm với tổ mẫu.
Hiện giờ xem ra, tổ phụ căn bản không thèm để ý có hay không có đích tử, như vậy giữa bọn bọn họ rốt cuộc là vì cái gì đã khiến cho quan hệ lãnh đạm như vậy?
Đã một đống tuổi, còn giận dỗi, Khương Lộ Dao nhìn có chút đau lòng, tiễn phụ thân cùng tổ phụ, nàng suy nghĩ một hồi, chủ động đi tìm tổ mẫu.
Lão phu nhân ở Phật đường niệm kinh, Khương Lộ Dao đứng ở cửa nhìn vào bên trong một lúc lâu, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
- Tổ mẫu.
Nàng có thể nghe ra lão phu nhân tâm không tĩnh, cũng không giống ngày xưa trầm ổn, lão phu nhân lại dám giả bệnh không vào cung…
Khương Lộ Dao không khỏi hướng đến tình tiết cẩu huyết, không chừng bọn họ hiểu lầm lẫn nhau chính là do hoàng thượng tạo ra, tổ phụ cũng không mặn nhạt với hoàng thượng.
- Nhị nha đầu, ngươi đi về trước đi, hôm nay ta không rảnh gặp ngươi.
- Dạ.
Khương Lộ Dao không dám nói nữa, rốt cuộc hết thảy chỉ là nàng suy đoán, có lẽ nàng nghĩ sai rồi, có lẽ không có liên quan đến hoàng thượng, cuối cùng nói một câu:
- Trước kia đếm từng năm, hiện giờ người cùng tổ phụ là đếm ngày, không chừng ngày nào đó liền…Oán hận gì đó quá trầm trọng, tôn nữ cùng phụ mẫu ngóng trông người thật sự vui vẻ trôi qua ngày tháng.
- ……
Lão phu nhân dừng vân vê Phật châu, chậm rãi nhắm mắt lại, môi hé mở, không có cách gì nói ra lời trong lòng.
Lúc quay đầu lại, Khương Lộ Dao đã sớm đi rồi, lão phu nhân lắc đầu,
- Xú nha đầu, chọc người liền chạy.
Hôm nay Khương Lộ Dao có thể nhiều lời nói mấy câu đó, đã rất khó được, rốt cuộc nàng vẫn luôn trốn tránh phiền toái.
Trong lòng lão phu nhân cũng vì Khương Lộ Dao quan tâm mà buông lỏng một chút, nhưng lúc này nàng vẫn không có cách gì tha thứ cho lão hồ đồ kia!
Phụ tử bọn họ tiến cung chỉ nửa nén nhang, Khương nhị gia ôm thánh chỉ phong hắn làm Vĩnh Ninh hầu thế tử.
Lão hầu gia nhẫn nại tính tình ứng phó vài câu với đám nhi tử còn lại, phân phó phu thê Khương nhị gia:
- Sau này các ngươi chính là thế tử cùng thế tử phu nhân, chuyện trong phủ giao cho các ngươi. Sai người thu thập Võ Hoa Đường các ngươi dọn vào đi, còn ruộng đất khế đất của hầu phủ, mẫu thân ngươi sẽ giao cho ngươi, sản nghiệp của Khương gia cứ giao cho các ngươi xử lý.
Các phòng còn lại trong Khương gia sắc mặt càng khó coi, lão hầu gia một chút cơ hội cũng không lưu cho bọn họ.
Lão hầu gia nói xong lời này, liền xoay người trở về sân viện:
- Chuyện xã giao, tìm mẫu thân ngươi đi, đừng làm phiền ta.
Khương nhị gia suy nghĩ luôn đơn giản, chắp tay nói với các huynh đệ:
- Phụ thân mệt mỏi, về sau có việc gì, các ngươi cứ tìm ta là được.
- …
Tìm ngươi? Ngươi có thể giải quyết vấn đề gì? Trong lòng đám huynh đệ khinh thường Khương nhị gia, lúc này cũng phải duy trì vẻ mặt.
Bọn họ luôn ngóng trông lão hầu gia có thể sống lâu mấy năm, nếu không, lão hầu gia vừa đi, không chừng Khương lão nhị sẽ đuổi bọn họ ra khỏi hầu phủ.
Lão hầu gia còn sống, Khương lão nhị chỉ là thế tử, bọn họ còn có cơ hội chờ đợi Khương nhị gia phạm sai lầm.
Dựa theo bản lĩnh thích gây họa của Khương nhị gia, bọn họ không tin Khương nhị gia sẽ không phạm sai lầm.