Hầu Môn Kiêu Nữ

Chương 117-2: Bắt cóc 2

Vĩnh Ninh hầu suy nghĩ, nếu hoàng đế bình an vượt qua lần nguy cơ này, chỉ sợ cũng không sống được lâu, hơn nữa còn phải tự tay tru sát thân tử, cho dù hoàng đế có ý chí sắt đá, cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Nếu Trung Nguyên rối loạn, Man Di thừa cơ xâm lấn, bá tánh Trung Nguyên sống trong nước sôi lữa bỏng, này nọ Vĩnh Ninh hầu không muốn nhìn thấy.

Hiểu lầm năm đó, nguyên nhân là vì hoàng thượng, nhưng nếu Vĩnh Ninh hầu buông xuống lòng tự trọng, có cần đấu khí với Gia Mẫn quận chúa nhiều năm như vậy?

Gia Mẫn quận chúa chủ động cầm tay Vĩnh Ninh hầu:

- Chúng ta hộ tống Dao Dao vào cung.

Khương Lộ Dao cười nói:

- Cũng không cần suy nghĩ quá mức nghiêm trọng, có lẽ yến hội lần này chỉ muốn khích lệ sĩ khí mà thôi, hoàng thượng có thể để phụ thân ta rời kinh, chứng tỏ chuyện cũng không quá nghiêm trọng.

- Dao Dao, ngươi nói thử xem, là ai ở sau màn thao túng hết thảy?

Gia Mẫn quận chúa nhíu mày:

- Ta thấy thế nào cũng quỷ dị khó lường.

- Ai biết được, chỉ là khi hạ xuống quân cờ cuối cùng, hắn sẽ thò đầu ra.

Khương Lộ Dao cũng từng hỏi thăm, tuy lần yến hội này lấy danh nghĩa của thái hậu mà an bài, nhưng người  đưa ra ý kiến mở tiệc lại là hoàng hậu...

Hoàng hậu liên quan tới thái tử, hiện giờ tuy hoàng đế vẫn tín nhiệm thái tử, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, thái tử đã trở thành vật bài trí, chờ hoàng thượng bình định Giang Nam cùng bắc cương, nhất định sẽ phế thái tử.

Làm thái tử mười mấy năm, hoàng đế lại không cho hắn làm thái tử, hắn sẽ ngoan ngoãn dọn khỏi Đông Cung?

Người bình thường sẽ tranh đua một phen, từ xưa đến nay thái tử bị phế đều không có kết cục tốt.

Này nọ đều phải chết, tranh một phen còn có khả năng thành công, không tranh sẽ trở thành cá trên thớt, mặc người xâu xé.

Ở trong lịch sử đây cũng là nguyên nhân mà mỗi vị thái tử không thể giữ được địa vị đều sẽ lựa chọn mưu phản.

Chỉ là thái tử muốn mưu phản xác xuất thành công không cao, tuy thái tử thân phận quý trọng, dưới một  người, trên vạn người, chỉ kém hơn hoàng thượng, nhưng vẫn kém hơn một đường.

Gia Mẫn quận chúa cùng Vĩnh Ninh hầu liếc nhau:

- Ta thấy chuyện này không đơn giản như vậy, dù thái tử có tâm, nếu không người quạt gió thêm củi, sẽ không làm được, hoàng thượng vẫn luôn phòng bị thái tử rất nghiêm.

Nhưng thái tử xử lý hoàng đế, là có thể làm hoàng thượng.

Hoàng thượng bị uy hiếp không phải là hoàng tử mà là thái tử.

Khương Lộ Dao chống cằm, người sau lưng thao túng hết thảy là ai? Thật khiến người ta khó hiểu, nhìn mấy manh mối có vẻ không liên quan với nhau, một khi xâu chuỗi lên…Này căn bản chính là một cái hố, đem thái tử cùng các vị hoàng tử đẩy xuống hố sâu.

Người phía sau màn hình như cố ý muốn hoàng thượng cùng các vị hoàng tử cốt nhục tương tàn.

Khương Lộ Dao sai người tiễn Gia Mẫn quận chúa cùng Vĩnh Ninh hầu, nàng ngồi bên án thư, nhớ Khương nhị gia kiến nghị, cầm lấy giấy bút, nên viết cho A Trạch một phong thư.

Trước kia nàng sợ A Trạch phân tâm, luôn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.

Phong thư này…Viết một chút chuyện khiến nàng khó xử, A Trạch ở Giang Nam không dễ dàng, nàng ở kinh thành sẽ dễ dàng sao?

Nàng còn đang mang thai.

Chỉ là cũng không thể như oán phụ chỉ lo tố khổ, có thể nắm chắc trọng điểm mới là mấu chốt…

Khương Lộ Dao xoa trán, trọng điểm?

Thật là không dễ tìm, Khương nhị gia muốn nàng sống sao, bắt viết thơ… thơ tình sao?

Ở lĩnh vực văn học, danh môn khuê tú ở Đại Minh khuê bỏ Khương Lộ Dao vài con phố. Nếu không sao chép danh ngôn thơ từ ở hiện đại, nàng chỉ có thể làm mấy câu vè.

Nếu Triệu Đạc Trạch có trình độ thưởng thức thơ từ rất cao, nàng vẫn nên giấu dốt mới tốt.

Còn sao chép danh ngôn thơ từ, Khương Lộ Dao làm không được, do dự một lúc lâu, nàng viết dòng cuối cùng trong thư từ, ta rất nhớ ngươi, A Trạch, cho dù rất khó, ta vẫn như cũ vẫn yêu ngươi, chờ ngươi trở về.

Quá buồn nôn!

Quá lộ liễu.

Nhưng trừ này đó ra, khương Lộ Dao không thể nghĩ được gì khác.

Xếp thư từ cẩn thận, nàng sai người đưa tới Giang Nam, nếu có thể bình an vượt qua nguy cơ, nàng quyết định cứ các ba ngày sẽ gửi thư cho hắn, nàng còn muốn đem dấu chân của hài tử đưa cho Triệu Đạc Trạch, nhắc nhở hắn, hắn đã làm phụ thân, là nam nhân đã có thê.

Cũng không biết mỹ nữ Giang Nam mỹ đến cỡ nào? Cho dù rất đẹp A Trạch cũng sẽ không nhìn.

Khương Lộ Dao rất tin tưởng A Trạch, cũng hy vọng Triệu Đạc Trạch đáng giá với phần tín nhiệm này.

_______________________________________

- …Thái quân.

Triệu Đạc Dật khiếp sợ nhìn lão nhân trước mặt, thân thể Dương môn thái quân rũ xuống, gầy ốm đến nổi chỉ còn lại xương cốt.

Trước kia Dương môn thái quân bị Khương nhị gia gọi là lão yêu bà, hiện giờ ở chùa miếu chịu khổ, thái quân càng giống như yêu quái, đủ để dọa đám tiểu hài tử không dám khóc nỉ non.

- Sao người lại ở chỗ này?

Triệu Đạc Dật rất buồn bực, không phải nghe nói thái quân bị trông giữ cẩn thận rồi sao?

Sao đại cữu mẫu lại để thái quân chạy khỏi chùa miếu? Trước đó hai ngày, hắn đụng phải Dương Gia Bảo, Triệu Đạc Dật cố ý dò hỏi, Dương Gia Bảo cũng nói Khương Lộ Dao nhắc nhở Dương gia phải canh chừng Dương môn thái quân.

- Dật nhi ngay cả ngoại tổ mẫu cũng không gọi?

- …

Triệu Đạc Dật luôn ở trong vương phủ đọc sách, nhưng hoàng thượng không phải không cho phép hắn xuất môn, ở trong vương phủ quá nghẹn khuất, luôn thấy trắc phi tranh giành tình cảm, Tần vương tính tình cũng không tốt, thái phi thì bệnh...

Hôm nay rãnh rỗi, Triệu Đạc Dật mang theo Hoàn Nương lặng lẽ xuất môn, một là giải sầu, hai là cũng muốn hai người dạo chơi vui vẻ.

Hoàn Nương chơi rất vui, chỉ vì nàng không thể rời vương phủ quá lâu, vì không muốn thái phi cùng Tần vương biết bọn họ cùng nhau xuất môn du ngoạn.

Cho nên Hoàn Nương về vương phủ trước Triệu Đạc Dật.

Triệu Đạc Dật đi thư điếm mua hai quyển sách, không ngờ mới ra khỏi thư điếm bị người dùng lệnh bài của sư phó thỉnh hắn tới trà lâu, mà trong phòng trà chỉ có một người...Dương môn thái quân.

Dương môn thái quân thương tâm nói:

- Dật nhi, ta đối với ngươi như thế nào? Ai cũng có thể hận ta, nhưng ngươi không có tư cách, nếu không phải ta kiên trì, ngươi có thể có ngày hôm nay sao? Trước kia Triệu Đạc Trạch chịu khổ sở, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy?

- Nhìn thấy, cho nên ta nợ đại huynh, thái quân đừng lăn lộn nữa, ta không biết người làm như thế nào rời khỏi chùa miếu, cũng không muốn biết ai ở sau lưng duy trì người, ta chỉ cầu người đừng hủy hoại thể diện cuối cùng Dương gia. Chuyện lần trước hoàng thượng có thể không so đo, nếu người lại gây ra phiền toái, hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho Dương gia, cũng sẽ không bỏ qua cho ta.

- Hoàng thượng ngu ngốc vô năng, trọng dụng súc sinh Triệu Đạc Trạch, hắn…Ngôi vị hoàng đế hắn ngồi cũng không được bao lâu.

Sắc mặt thái quân lộ rõ điên cuồng:

- Ngoại tổ phụ của ngươi chết quá thảm, mẫu thân ngươi vì ngươi mà tự sát, vì ngươi mà bức tử thai phụ… Dật nhi, bọn họ đều vì ngươi, hiện giờ Quân hồn của Dương gia bị Khương Thừa Nghĩa cướp đi rồi, ngươi không muốn hỗ trợ đoạt lại sao?

- Thái quân…

- Hiện giờ chỉ có một lần cơ hội, Dật nhi, chỉ có một lần, ta thật sự không đành lòng nhìn ngươi cả đời chỉ có thể bị nhốt trong vương phủ đọc sách, chỉ cần hoàng thượng còn sống, hắn sẽ không trọng dụng ngươi, cho dù ngươi làm Tần vương thế tử, hắn cũng không trọng dụng ngươi.

- Chuyện đại nghịch bất đạo Dương Soái sẽ không làm, thái quân, ta coi như không nghe thấy những lời này, người thật sự không hiểu Dương Soái, nếu hắn có ý làm phản, sẽ không cúi đầu nhận mệnh.

- Dật nhi…

Thân thể thái quân lung lay, sắc mặt trắng như tờ giấy, tinh thần khô héo:

- Á, đau.

Triệu Đạc Dật dừng bước, quay lại đỡ lấy thái quân:

- Ngoại tổ mẫu…

- Dật nhi, cuối cùng ngươi cũng chịu nhận ta.

- Tạm thời đừng nói này đó, ta tìm đại phu cho người, phải chẩn trị thật tốt.

- Ta sẽ không trở về chùa miếu, không quay về.

Thái quân gắt gao túm chặt cánh tay của Triệu Đạc Dật, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ta muốn từ trong tay thứ nghiệt Triệu Đạc Trạch đoạt lại Quân hồn của Dương gia, ta không thể để ngoại tổ phụ của ngươi hy sinh vô ích, nếu  không có hắn, sẽ không có Đại Minh triều hôm nay, còn có mẫu thân ngươi…Nữ nhi của ta, bị Tần vương vô tình vô nghĩa bức tử, nếu năm đó Tần vương viện thủ( viện trợ+thủ hộ) ngoại tổ phụ của ngươi, thì mẫu thân của ngươi, sao có thể không yên tâm là hắn sẽ bảo hộ ngươi? Chuyện hoán tử, không thể trách mẫu thân ngươi tâm tàn nhẫn, trêu đùa Tần vương, mà là Tần vương không đáng tín nhiệm, ngươi hiểu không? Hắn vì quyền thế sẽ hy sinh ngươi.

Triệu Đạc Dật phát giác, chịu đủ loại đả kích, đầu óc thái quân đã không bình thường.

Nếu lúc này giảng đạo lý với thái quân sẽ vô dụng, Triệu Đạc Dật cũng không thể bỏ mặc thái quân mà không để ý, hắn khẽ nói:

- Ta đưa người trở về. Người cũng biết, hiện giờ Gia Bảo đi theo đại huynh cùng tẩu tử ngày tháng trôi qua rất tốt, thân thể cũng rắn chắc hơn rất nhiều, tuy đại huynh có khúc mắc với người, nhưng hắn tự coi bản thân như ngoại tôn của Dương gia cũng mười mấy năm, vẫn có cảm tình với Dương gia.

- Nói bậy, không phải hắn giúp Gia Bảo, mà là muốn hại Gia Bảo.

Thái quân hung tợn nói:

- Gia bảo bị dạy hư, trong mắt hắn không có ta, không nghe lời ta nói… Dật nhi, hiện giờ ta chỉ có thể trông cậy vào ngươi.

Triệu Đạc Dật đột nhiên cảm giác cổ đau nhói, trước mắt tối sầm, "loảng xoảng", hắn ngã xuống mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Dương môn thái quân nói:

- Mang Dật nhi đi.

- Dạ.

Phòng trà bên cạnh có mấy vị đại hán, bọn họ cõng Triệu Đạc Dật, nói:

- Người còn gì cần phân phó? Ý tứ của chủ tử là muốn người mau chóng đi tới Đại Đồng.

- Yên tâm, chỉ cần ta cùng Dật nhi tới Đại Đồng, vây cánh của phu quân ta sẽ không nghe lệnh bất luận kẻ nào.

Dương môn thái quân rất nắm chắc:

- Chuyện ta đáp ứng với chủ tử các ngươi, ta sẽ làm được, cũng hy vọng chủ tử các ngươi có thể tuân thủ hứa hẹn.

- Chủ tử sẽ không khiến người thất vọng.

- Hy vọng như thế.

Dương môn thái quân chống quải trượng ra cửa.

" Ta mất đi hết thảy, ta sẽ đoạt lại tất cả, Triệu Đạc Trạch… Khương Thừa Nghĩa, ta vĩnh viễn không tha thứ cho các ngươi! Không nhìn thấy các ngươi thống khổ xui xẻo, sao ta có thể cam tâm?"

Thái quân đã từ bỏ Dương Gia Bảo, người duy nhất có thể chấn hưng Dương gia, chỉ còn lại Triệu Đạc Dật.