Hậu Cung Mưu Sinh Kế

Chương 202: Xuất huyết

"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương khó sinh, nô tỳ làm hết sức, chỉ có thể bảo trụ một người, xin hỏi Hoàng thượng..." Bà đỡ vội vã đi ra hành lễ, đụng đầu trên mặt đất, thanh âm hoảng sợ hỏi, sắc mặt Hoàng thượng trắng nhợt, thân mình chao đảo.

Tất cả mọi người im lặng xuống, một lát sau, đột nhiên nghe thấy tiếng la của Tiểu tứ: "Ta muốn mẫu hậu! Phụ hoàng, ta muốn mẫu hậu!"

Sắc mặt Từ An thái hậu trầm xuống: "Hồ nháo! Đó là đích tử của Hoàng thượng!"

Ánh mắt Tiểu tứ đều hồng nhìn Từ An thái hậu, trong lòng Từ An thái hậu nhất thời hư không, lại không nói ra được. Tất cả mọi người nhìn Hoàng thượng, ngón tay Hoàng thượng khẽ run, hơn nữa ngày nói không nên lời, bà đỡ nhịn không được thúc dục: "Hoàng thượng?"

Lúc này Hoàng thượng mới như là bị bừng tỉnh, dừng một chút, trên mặt hiện lên kiên định: "Bảo vệ người lớn!"

"Hoàng thượng hồ đồ!" Từ An thái hậu nhíu mày, Hoàng thượng quay đầu nhìn xem Từ An thái hậu, đưa tay nhu đầu Tiểu tứ: "Trẫm đã có đích tử, huống hồ, trẫm có bảy đứa con trai."

Vài cung nữ canh giữ bên ngoài nghe xong lời Hoàng thượng, chỉ cảm thấy trong lòng buông lỏng, Lập Xuân vội vàng đi vào, lúc này tinh thần Trần Mạn Nhu đã có chút không rõ ràng lắm. Bà đỡ hoang mang rối loạn vây quanh bên người Trần Mạn Nhu, một bà đỡ ngẩng đầu nhìn Lập Xuân: "Cô nương, làm cho Hoàng hậu nương nương tỉnh lại mới được, nếu là Hoàng hậu nương nương không tỉnh lại, chỉ sợ..."

Không riêng gì đứa nhỏ, ngay cả người lớn cũng không bảo đảm.

Lập Xuân khẽ cắn môi, ra dấu liếc mắt nhìn Lập Hạ một cái, Lập Hạ đi đến cạy mở miệng Trần Mạn Nhu miệng, Lập Xuân vừa đổ một bát súp vào trong, vừa nói nhỏ: "Nương nương, ngài nhanh chóng tỉnh lại đi, Hoàng thượng nói, muốn bảo vệ người lớn, nếu ngài không tỉnh lại, tiểu hoàng tử có thể không bảo đảm."

Lập Thu ở bên cạnh ấn nhân trung Trần Mạn Nhu, rốt cục đem người cứu tỉnh. Trần Mạn Nhu ngẩng đầu, chỉ cảm thấy thân mình như sắp bay lên, mơ mơ hồ hồ nghe thấy Lập Xuân, cảm thấy nhất thời giật mình, thân mình liền trầm trầm.

"Hoàng thượng nói, bảo vệ người lớn?" Thanh âm Trần Mạn Nhu gần như nghe không thấy, may mắn Lập Xuân vẫn chú ý Trần Mạn Nhu, nhìn khẩu hình cũng có thể nhìn ra được, vội vàng gật đầu: "Nương nương, ngài nên kiên trì chịu đựng, lúc này Lý ngự y đã mở phương thuốc, phòng bếp đang nấu thuốc, nếu lúc ấy ngài còn không có chống đỡ được, tiểu hoàng tử có thể..."

Đến lúc đó Trần Mạn Nhu phải uống xong thuốc kia, tiểu hoàng tử liền không bảo đảm.

Chưa hết lời, Trần Mạn Nhu đoán cũng có thể đoán ra vài phần. Nhất thời nghĩ đến hài tử của mình có khả năng không bảo đảm, cơ thể kiệt lực, bỗng nhiên liền có thêm vài phần lực lượng. Lúc này lại đột nhiên nghe thấy tiếng khóc kêu của Tiểu tứ cùng tiếng kêu của Tiểu ngũ bên ngoài, Trần Mạn Nhu nghĩ đến hậu quả mình không qua nổi một cửa này, trên người lạnh lùng, bỗng nhiên liền thêm vài phần dũng khí.

Cứng rắn chống đỡ không cho mình nhắm mắt lại, Trần Mạn Nhu nghiêng đầu nhìn bà đỡ: "Lại đến! Nhất định phải bảo trụ đứa nhỏ!"

Bà đỡ cũng am hiểu sâu lực lượng tinh thần vĩ đại, vừa ở bên cạnh liên miên cằn nhằn nói tiểu hoàng tử mau ra đây, làm cho Trần Mạn Nhu nghĩ đến Tứ hoàng tử cùng Ngũ công chúa ở bên ngoài, vừa có kỹ xảo nhu bụng Trần Mạn Nhu.


Đã qua hơn một ngày, nước ối đã chảy khô, nếu thật sự cứ như vậy, đến lúc đó nói không chừng sẽ là một xác hai mạng. Cho nên, nhất định phải đem đứa nhỏ sinh ra.

Trần Mạn Nhu cho Lập Xuân lại lấy đến mấy miếng sâm, trong miệng ngậm thượng hai miếnh, đang chuẩn bị phát động, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lại bảo Lập Thu đến đây, để cho nàng cầm châm đâm vào trên ngón tay mình, kiên quyết không thể lại mê.

"Nương nương, dùng sức, đã thấy đầu." Bà đỡ ở một bên kêu, một người khác tiếp tục nhu bụng.

Tần suất chuyển động của Hoàng thượng ở bên ngoài cũng đề cao, Tiểu tứ đeo ở phía dưới cửa sổ, dùng sức hướng vào bên trong kêu: "Mẫu hậu, ngươi không thể bỏ lại chúng ta, còn có tiểu đệ đệ, mẫu hậu ngươi tỉnh tỉnh, mẫu hậu, ngươi đáp ứng con, làm cho con một kiện y phục đâu, mẫu hậu ngươi không thể nuốt lời a."

Tiểu ngũ ở một bên dụi mắt khóc lớn: "Ta muốn mẫu hậu, ta muốn mẫu hậu, mẫu hậu, ô oa, ta muốn mẫu hậu..."

Các loại tiếng khóc, ầm ỹ làm Trần Mạn Nhu đau đầu, muốn nhắm mắt cũng nhắm không hơn. Lại lo lắng lúc này Tiểu ngũ thấy tình huống mình sinh sản, về sau có thể lưu lại bóng ma hay không, lại nghĩ nếu Tiểu tứ không có mẹ ruột, ngày sau sẽ trở thành bia ngắm, nói không chừng phải giống như Dận Nhưng không hay ho kia, các loại suy nghĩ xẹt qua trong lòng, đầu ngược lại thanh tỉnh hơn.

Người trong phòng xoay quanh, người ngoài phòng cũng xoay quanh.

Mắt thấy phương thuống Lý ngự y viết đã được nấu tốt, đột nhiên nghe thấy trong phòng hô một tiếng: "Nương nương, đầu tiểu hoàng tử đã ra, nhanh, lại thêm sức, một hồi tiểu hoàng tử có thể đi ra."

Những lời này không riêng gì làm cho trên người Trần Mạn Nhu thêm khí lực, bên ngoài sắc mặt Hoàng thượng cũng hơi dịu đi một ít. Đầu đi ra, còn lại liền có vẻ thuận lợi, không đến thời gian một nén nhang, chợt nghe gặp bà đỡ hưng phấn hô: "Chúc mừng Hoàng hậu nương nương, sinh tiểu hoàng tử không công mập mạp!"

Tận lực bồi tiếp là một tiếng khóc nỉ non nhược nhược, tiếp theo đột nhiên liền chuyển thành to rõ hơn, thật giống như là lúc trước khó sinh, hoàn toàn không tạo thành ảnh hưởng gì với hắn. Hoàng thượng nghe xong thanh âm này, tim đập tùng tùng, lập tức cao giọng hỏi: "Hoàng hậu đâu? Hoàng hậu như thế nào?"

"Nhanh, không tốt, Hoàng hậu nương nương xuất huyết nhiều." Trong phòng yên lặng, đột nhiên một bà đỡ hô to, Lý ngự y biến sắc, lập tức cầm bút lông bắt đầu viết phương thuốc, sau đó dược đồng chạy vội đem phương thuốc đưa đến phòng bếp.

Bất quá, lúc trước Vĩnh Thọ cung cũng có chuẩn bị, Sơ Vũ ở bên trong nhìn sơ qua phương thuốc, đem một hộp thuốc lấy xuống dưới ôm đến trước mặt Lý ngự y ở bên ngoài: "Cái này cũng là thuốc cầm máu, Lý đại nhân nhìn xem này có thể dùng hay không."

Lý ngự y cúi đầu ngửi ngửi, lại nhìn nhìn dược phương, liên tục gật đầu: "Có thể, nhanh mang vào, một hồi ta đi vào bắt mạch cho Hoàng hậu nương nương, lại sửa phương thuốc."

Sơ Vũ gật gật đầu, cũng không hành lễ với những người khác, trực tiếp ôm cả hộp thuốc đi vào, phía sau Sơ Vân cầm bát đi vào theo.

Người trong phòng sinh chia làm hai bát, một bát là hai bà đỡ mang theo hai cung nữ thoa bên ngoài người cho Bát hoàng tử, một bát là những người còn lại vây quanh Trần Mạn Nhu rửa sạch phía dưới nhân tiện cầm máu.


Chén thuốc kia được đưa đến bên miệng Trần Mạn Nhu, Trần Mạn Nhu hầu như uống không vào, chỉ có thể là cho người bóp cằm, từng muỗng từng muỗng cường ngạnh đổ vào. Lập Xuân đem tiểu hoàng tử bao bọc kỹ lưỡng ôm đến bên người Trần Mạn Nhu, dùng sức vỗ Tiểu hoàng tử một chút, làm cho tiếng khóc của Tiểu hoàng tử lớn hơn một ít: "Nương nương, ngài tỉnh tỉnh, ngài trăm ngàn lần không thể ngủ a, Tiểu hoàng tử còn cần ngài nha, nương nương, ngài mở to mắt nhìn một cái a, Tiểu hoàng tử đang khóc nháo tìm ngài nha."

Hoàng thượng ở bên ngoài nghe đến nóng lòng, chuyển tới cửa, nhấc chân muốn đi vào, phía sau Từ An thái hậu gắt gao túm hắn: "Hoàng thượng! Ngươi không thể vào! Phòng sinh dơ bẩn, nếu ngươi va chạm, ai gia làm sao bây giờ?"

Cửa bị mạnh mẽ đẩy ra, một bà đỡ đi ra, hoang mang rối loạn hành lễ, sau đó ngẩng đầu tìm Lý ngự y: "Lý ngự y đâu? Nhanh, mau tới bắt mạch cho Hoàng hậu nương nương."

Lúc này trong phòng đã thu thập không sai biệt lắm, trước giường cũng che bình phong, cho nên ngự y cũng có thể đi vào bắt mạch. Lý ngự y xách hòm thuốc của mình, hai ba bước đi vào, đem khăn lụa khoát lên trên cổ tay Trần Mạn Nhu, tĩnh tâm bắt đầu bắt mạch.

Trước mặt hắn có cái rương nhỏ, phía trên bày bút viết mực, Lý ngự y ngưng thần, cầm bút lông nhanh chóng lại viết một phương thuốc. Động tác dược đồng nhanh hơn, lập tức đem phương thuốc đưa đến phòng bếp. Hoàng hậu cũng có tư khố, bên trong các loại dược liệu đầy đủ hết, lúc trước Trần Mạn Nhu đã đem dược liệu có khả năng sẽ dùng đều đưa đến tiểu phòng bếp, cho nên lúc này dược đồng chỉ cần theo phương thuốc mà hốt thuốc là được.

Sơ Vân cùng Sơ Vũ biết dược thiện, tự nhiên cũng là nhận biết dược lực, dưới loại tình huống này, khả năng có thể giở trò quỷ trên cơ bản là không có.

Trần Mạn Nhu đem hết thảy đều an bài thực thỏa đáng, sai lầm duy nhất, chính là mình gặp tình huống khó sinh cùng với hậu sản xuất huyết nhiều.

Thời gian ở thời điểm bận rộn luôn bay nhanh, Từ An thái hậu ở trong này giữ nửa ngày, có chút chống đỡ không nổi nữa. Hoàng thượng nhân cơ hội khuyên nhủ: "Mẫu hậu, canh giờ không còn sớm, ngài lớn tuổi, thân mình chỉ sợ chống đỡ không được, không bằng đi về nghỉ ngơi trong chốc lát trước?"

Từ An thái hậu chần chờ một chút, đưa tay vỗ vỗ cánh tay Hoàng thượng: "Hoàng thượng bồi ai gia trở về nghỉ ngơi đi, nhân tiện dùng chút đồ ăn sáng, ai gia nhớ rõ Hoàng thượng ngày hôm qua nhưng là ngay cả bữa tối cũng không có dùng. Ai gia biết ngươi lo lắng Hoàng hậu, chính là Hoàng thượng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi đứng đầu một quốc gia, thân thể của ngươi là trọng yếu nhất, huống hồ nếu là để cho Hoàng hậu biết ngươi vì nàng mà chậm trễ bản thân, Hoàng hậu chẳng phải là cũng sẽ áy náy khó an?"

Hoàng thượng có chút chần chờ, Từ An thái hậu tiếp tục nói: "Một buổi tối hôm qua ngươi cũng chưa chợp mắt, lúc này cũng trở về nghỉ ngơi một chút, Hoàng hậu nơi này có đám người Lý ngự y, Hoàng thượng không cần phải quá lo lắng. Huống hồ, Hoàng hậu cát nhân thiên tướng, nhất định là có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này, Hoàng thượng không cần lo lắng."

Hoàng thượng khoát tay: "Mẫu hậu đi về nghỉ ngơi trước đi, trẫm nhìn Tiểu hoàng tử rồi trở về."

Lúc này Từ An thái hậu mới nhớ tới đến còn chưa có xem Tiểu hoàng tử mới sinh ra, cũng thuận thế nói đến: "Cho ai gia cũng nhìn tiểu tôn tử của ai gia."

Bà đỡ bế đứa nhỏ đi ra, Hoàng thượng cúi đầu nhìn, Tiểu hoàng tử cùng những hài tử vùa mới sinh ra khác giống nhau, đều hồng hồng, toàn thân nhiều nếp nhăn, chỗ duy nhất không giống, ước chừng là cái đầu tiểu tử này, khó trách Hoàng hậu sẽ khó sinh, đứa nhỏ này vừa nhìn liền so với tiểu hài tử mới sinh khác lớn hơn một nửa.

Hoàng thượng vui sướng mình lại được một đích tử, lại thập phần lo lắng tình trạng Hoàng hậu sinh tử chưa biết, nhìn Tiểu hoàng tử, cảm giác trong lòng thực là có chút phức tạp, chỉ đưa tay sờ sờ hai má Tiểu hoàng tử.

Từ An thái hậu trái lại thật cao hứng: "Đứa nhỏ này cùng Hoàng thượng ngày bé thật là giống, cái trán, miệng, quả thực chính là bộ dáng Hoàng thượng ngày bé."

Khen một hồi, chung quanh không có người phụ họa, Hoàng thượng còn mãi chú ý phòng sinh, Tiểu tứ Tiểu ngũ lại quan tâm mẫu hậu bọn họ, đối với tiểu đệ đệ làm cho mẫu hậu chịu tội thực có chút không thích không được tự nhiên, cho nên Từ An thái hậu cũng hiểu được có chút không có ý nghĩa, chỉ đem đứa nhỏ trả lại cho bà đỡ: "Vú nương đã chuẩn bị tốt?"

"Hồi Thái hậu nương nương, đã chuẩn bị tốt." Bà đỡ vội vàng nói, Từ An thái hậu gật gật đầu, lại hỏi vài câu, liền chuẩn bị hồi Từ An cung. Thấy Hoàng thượng không có ý tứ rới đi, cảm thấy tức giận vài phần, nhưng ngẫm lại Hoàng hậu còn chưa biết thế nào, trong lòng liền có một chút cảm giác cân bằng.

Chờ xe liễn của Từ An thái hậu đi xa, Hoàng thượng ở bên ngoài tạm dừng trong chốc lát, nâng tay muốn đẩy cửa phòng. Tất nhiên hắn biết phòng sinh dơ bẩn, nam nhân không thể vào. Nhưng là, hắn lại thực vướng bận nữ nhân bên trong kia.

Người luôn dễ dàng ở thời điểm sống chết trước mắt suy nghĩ cẩn thận một vài thứ, cho dù người sinh con gần chết không phải là mình, mà là người cùng mình có quan hệ. Lúc trước, người trong phòng gần như phải chết, là hoàng hậu của hắn, là thê tử trong lòng hắn vẫn cảm thấy kiều kiều tiểu khả ái, vĩnh viễn mang theo tươi cười trên mặt.

Nhận thấy mình có khả năng sẽ mất đi nàng, Hoàng thượng mới ý thức được, nguyên lai mình không muốn mất đi nàng.