Hậu Cung Mưu Sinh Kế

Chương 186: Thay răng

Thỉnh an Từ An thái hậu, Trần Mạn Nhu trở về Vĩnh Thọ cung xử lý sự tình. Lúc trước nàng không ở trong cung, sự tình mặc dù có người quản, nhưng là nàng cũng không thể hoàn toàn không hỏi đến. Trừ phi, nàng là muốn sớm một chút đem hậu vị của mình đưa ra ngoài.

Gọi đám người Thục phi Huệ phi tới, Trần Mạn Nhu vừa xem sổ sách, vừa hỏi các nàng một ít tình huống. Bận rộn một buổi sáng, mới đại khái hiểu hết một lần, lúc trước chuyện Tề tu nghi qua sinh nhật, Thục phi từ Nội Vụ phủ bên kia cầm ba thất vũ đoạn ban cho Tề tu nghi, cũng đều nhất nhất ghi lại trong hồ sơ.

Trần Mạn Nhu đối với cái này thực vừa lòng, thực thêm vài lời khen ngợi Thục phi một phen.

Vừa đem Thục phi các nàng đuổi đi, Trần Mạn Nhu liền thấy Tiểu tứ hồng đôi mắt đã trở lại. Trong lòng kinh hãi, vội vàng đem Tiểu tứ kéo đến bên người mình: "Đây là làm sao? Là bị tiên sinh trách phạt? Hoặc là bị bắt nạt?"

Nguyên bản Tiểu tứ còn đang hồng hồng đôi mắt, Trần Mạn Nhu vừa hỏi, oa một tiếng liền khóc lên, lại dọa Trần Mạn Nhu hoảng hốt. Phải biết rằng, sau khi Tiểu tứ đến trường, cơ hồ là không có lại khóc qua, lúc này khóc lợi hại như vậy, chẳng lẽ thực là bị người bắt nạt?

"Là ai bắt nạt ngươi? Có bị thương?" Nghĩ, Trần Mạn Nhu đã nghĩ kiểm tra trên người Tiểu tứ có vết thương không, Tiểu tứ lại lắc lắc thân mình không cho xem: "Không bị người bắt nạt, mẫu hậu, không bị thương."

Tiểu tứ cúi đầu nói chuyện, thanh âm đã có chút ô ô thì thầm, Trần Mạn Nhu nghe không thích hợp, đưa tay nâng cằm Tiểu tứ nhìn xem. Tiểu tứ đơn giản bổ nhào vào trong lòng Trần Mạn Nhu khóc: "Ô ô, mẫu hậu, Tiểu tứ rụng răng, về sau Tiểu tứ có thể ăn cơm hay không? Mẫu hậu, ta không không có răng a, rất khó coi a."

Trần Mạn Nhu thập phần tức giận: "Đây là có chuyện gì? Tô Thắng Thư cùng Tần Vinh đâu? Không phải để cho bọn họ đi theo Tứ hoàng tử sao? Tại sao răng Tứ hoàng tử bị người khác làm rụng bọn họ cũng không nói một tiếng? Người đâu?"

"Nương nương bớt giận." Vú nương của Ngũ công chúa ở bên cạnh bỗng nhiên nói: "Tứ hoàng tử đã qua sinh nhật sáu tuổi, thay răng hẳn là bình thường."

Trần Mạn Nhu ngẩn người, lập tức vỗ vỗ đầu mình: "Ai nha, xem trí nhớ ta này, lúc này cũng không phải nên thay răng sao? Tiểu tứ nhanh đừng khóc, răng a, rớt là bình thường, ngươi xem ngươi hiện tại tiểu như vậy, răng nanh cũng chỉ có thể nho nhỏ, ngươi xem răng mẫu hậu, có phải lớn hơn của ngươi hay không?"

Tiểu tứ ngẩng đầu nhìn răng Trần Mạn Nhu, hình như thật sự là so với mình lớn một chút a.

"Ngươi đây là rụng răng nhỏ, mới có thể có răng lớn." Trần Mạn Nhu ôm Tiểu tứ dỗ dành, nghĩ nghĩ lại hỏi: "Nhị hoàng huynh ngươi cũng không rụng răng sao? Tiểu hài tử đều sẽ thay răng, chờ Ngũ muội muội ngươi vừa được sáu tuổi, răng cũng sẽ rụng xuống."

Tiểu tứ suy nghĩ trong chốc lát, lúc này mới khóc thút thít nghẹn ngào gật đầu, lúc ấy hắn còn tưởng rằng Nhị hoàng huynh là cùng người khác đánh nhau đâu, vẫn không dám nói cùng phụ hoàng mẫu hậu, sợ phụ hoàng sẽ trách phạt Nhị hoàng huynh. Nguyên lai, tiểu hài tử đều sẽ thay răng a.

"Đến, cho mẫu hậu nhìn xem ngươi rụng cái răng nào." Trần Mạn Nhu thấy Tiểu tứ ngừng khóc, lúc này mới cầm khăn lụa lau mắt Tiểu tứ, sau đó quét một chút nhuận phu sương thoa chung quanh mắt Tiểu tứ, tiểu hài tử làn da non mềm, khóc lớn hồi lâu như vậy, nếu không thoa chút đồ, đợi lát nữa mắt sẽ sung lên. Bất quá, vẫn nên dùng khăn nóng đắp trước một chút mới tính là xong việc.

Tiểu tứ lúc này mới buông quyền đầu vẫn nắm nãy giờ ra, lòng bàn tay còn mang theo một cái răng còn vương tơ máu hồng hồng. Trần Mạn Nhu cầm cái răng nhìn nhìn, lại cho người đem răng rửa sạch sẽ, cầm một hộp gấm lại đây: "Cái này mẫu hậu giữ lại cho ngươi, chờ ngươi trưởng thành thì có thể xem."

Nói xong, Trần Mạn Nhu lại niết cằm Tiểu tứ: "Đến, cho mẫu hậu nhìn xem là rụng răng ở phía trên hay là răng phía dưới."

Nguyên bản một hàng răng nhỏ trăng đều, hiện tại phía trên có một lỗ hổng. Trần Mạn Nhu cúi đầu nhìn nửa ngày, xác định phía trên không còn máu, lại hỏi Tiểu tứ có đau hay không, lúc này mới buông cằm Tiểu tứ dặn dò: "Về sau ăn cái gì cũng không thể dùng nơi này ăn, cũng không thể dùng đầu lưỡi liếm, bằng không, răng mới mọc sẽ bị lệch."


"Vì sao răng mới sẽ bị lệch?" Bởi vì chỗ vừa rụng răng, cho nên Tiểu tứ nói chuyện cũng có chút ngọng, tiểu hài tử cũng biết thích chưng diện, cho nên nói xong liền vội vàng che miệng, vẻ mặt uể oải.

"Ngươi xem răng ngươi như một cây nhỏ, nguyên bản thực thẳng, ngươi mỗi ngày đem nó túm về một bên, nó có thể bị lệch hay không? Ngươi lấy đầu lưỡi liếm, vậy răng sẽ méo sang bên cạnh, liếm nhiều, còn không bị lệch sao?"

Trần Mạn Nhu cười tủm tỉm nói, đưa tay xoa xoa đầu hắn: "Tốt lắm, cũng không cần che miệng, thay răng là thực bình thường, ngay cả mẫu hậu ngày bé cũng rụng răng, phụ hoàng ngươi ngày bé cũng khẳng định cũng từng rụng răng đâu."

"Trẫm ngày bé thực sự từng rụng răng." Trần Mạn Nhu vừa dứt lời, chợt nghe thấy ở cửa truyền đến thanh âm, mẹ con hai người vội vàng đứng dậy, một người kêu phụ hoàng, một ngườ thỉnh an, Hoàng thượng một phen bế Tiểu tứ: "Tiểu tứ thay răng?"

"Uh, hôm nay khóc trở về đâu." Trần Mạn Nhu bật cười, Tiểu tứ ngượng ngùng, mặt đỏ hồng ghé vào trên vai Hoàng thượng không nói lời nào. Hoàng thượng cười ha ha: "Rụng một cái răng có cái gì mà khóc? Tiểu tứ không phải nói về sau phải làm đại anh hùng sao? Anh hùng cũng không thích khóc nhè."

"Tiểu tứ về sau không khóc." Tiểu tứ xoay xoay thân mình, thập phần ngượng ngùng nói. Hoàng thượng xoa xoa đầu hắn, đưa hắn tới thượng, lại ôm ôm oa oa kêu Ngũ công chúa, thế này mới nói: "Tốt lắm, ôm muội muội ngươi đến trong viện chơi đi."

Tiểu tứ gật gật đầu, dẫn Tiểu ngũ đi ra cửa chơi.

Trần Mạn Nhu rót trà cho Hoàng thượng: "Hoàng thượng tại sao lúc này đến đây?"

"Trẫm nghe nói Tiểu tứ khóc trở về, cho nên lại đây nhìn một cái." Hoàng thượng cũng không giấu diếm, nhấp một ngụm trà, cười nói: "Thân thể Tiểu tứ thật tốt, Hoằng Hạo cho tới bây giờ còn chưa có thay răng."

"Tam hoàng tử thể nhược, chậm một chút cũng là bình thường, nếu Hoàng thượng lo lắng, không bằng cho Lý ngự y đi qua nhìn một cái?" Trần Mạn Nhu cười nói, Hoàng thượng lắc đầu: "Không cần, Tam hoàng tử cũng có bình an mạch, nếu thực có vấn đề, các ngự y khẳng định không dám giấu diếm."

"Đúng rồi, Hoàng thượng, thiếp còn có một việc nói cho ngài nha." Trần Mạn Nhu vừa cầm lấy một cái hà bao chuẩn bị thêu hai châm, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này, vội vàng nói. Hoàng thượng quay đầu nhìn nàng: "Chuyện gì?"

"Hôm nay thời điểm Hoa phi đến thỉnh an, thiếp nói, chỉ cần Hoa phi sinh hạ tiểu hoàng tử, sẽ đem phân vị của Hoa phi đề cao một chút. Còn có Tề tu nghi, nàng cũng là lão nhân trong cung, lúc này cũng có thai, thiếp nghĩ, có nên cho nàng tự nuôi dưỡng hài tử hay không. Dù sao, tứ phi tuổi cũng không lớn, Huệ phi lại có nữ nhi, cũng không quá thích hợp. Còn có, người xem vị trí quý phi, có nên cũng đề một người đi lên hay không?"

Nói xong, hơi có chút ngượng ngùng: "Tề tu nghi vẫn đối với thiếp thập phần để bụng, lại luôn luôn giữ bổn phận, thiếp muốn cho nàng một ân điển."

Trần Mạn Nhu cười hỏi, nếu là vì Tề tu nghi mà ban thưởng, vậy chỉ cần hạ xuống Hoa phi cũng không tốt.

Hoàng thượng nhăn mặt nhíu mày, một lát sau lắc đầu: "Vị trí quý phi tạm thời không đề người, nay trong tứ phi cũng chỉ có Huệ phi có đứa nhỏ, còn chỉ là công chúa, vô nhâm vô công, không cho người nói láo đầu. Phân vị của Hoa phi, chờ sinh hài tử xong rồi nói sau."

Trần Mạn Nhu không sao cả gật gật đầu, dù sao việc này nàng là xin phép qua.


Dùng ngọ thiện, tiễn Hoàng thượng ra Vĩnh Thọ cung, Trần Mạn Nhu bắt đầu nghiên cứu vỡ lòng cho Tiểu ngũ, mắt thấy cũng hơn một tuổi, cũng không thể nói chuyện vẫn là vài chữ, bắt đầu bồi dưỡng trước mới được. Mục tiêu cuối cùng của nàng, chính là dưỡng ra một công chúa hoàn mỹ.

Càn Thanh cung, tiểu thái giám kính sự phòng đang cầm khay đi lên, Lưu Thành thừa dịp Hoàng thượng buông một quyển tấu chương, vội vàng hỏi: "Hoàng thượng, có muốn lật bài tử?"

Hoàng thượng hơi trầm ngâm một chút, hôm qua trở về, là trực tiếp ngủ lại ở Vĩnh Thọ cung. Hôm nay, bằng không đi Chung Túy cung nhìn xem đi, Hoa phi hoài thai, mặt mũi cũng phải cho.

"Chung Túy cung đi." Đầu cũng chưa nâng, Hoàng thượng thản nhiên phân phó một tiếng. Lưu Thành khoát tay, tiểu thái giám lập tức bưng khay đi xuống.

Đến một quyển tấu chương cuối cùng phê xong, cũng đã là giờ tỵ, Hoàng thượng nhìn xem sắc trời, cảm thấy có chút trễ, lúc này phỏng chừng các cung cũng lạc thược. Đang định phân phó Lưu Thành không đi Chung Túy cung, Lưu Thành bỗng nhiên mang theo thực hạp lại đây: "Hoàng thượng, Chung Túy cung phái người đưa tới."

"Nga, là cái gì?" Hoàng thượng nhíu mày, Lưu Thành mở thực hạp ra, lộ ra bên trong là canh bổ: "Là canh ô kê hạt dẻ."

"Ngô, để đó đi, khởi giá đi Chung Túy cung." Nếu lúc này tặng canh lại đây, vậy Hoa phi bên kia hẳn là còn chờ. Nghĩ nghĩ, Hoàng thượng đứng dậy nói, Lưu Thành vội vàng cầm áo choàng lại đây, hầu hạ Hoàng thượng khoác áo choàng, lúc này mới theo phía sau ra Càn Thanh cung.

Về phần canh gà kia, căn cứ quy củ bất thành văn ở Càn Thanh cung, Hoàng thượng không ăn, vậy tiểu thái giám trực hôm đó đều có thể có may mắn phân thượng một ít. Nếu là đồ vật quá ít, ví dụ chỉ có một ly trà, vậy chỉ có thể là tiện nghi tiểu thái giám hầu hạ bên người.

Thời điểm đoàn người đến Chung Túy cung, quả nhiên thấy cửa Chung Túy cung còn treo đèn lồng màu đỏ, cửa cung rộng mở, đi vào liền nhìn thấy Hoa phi đang dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy người vào cửa, nhất thời gương mặt diễm lệ lập tức lộ ra tươi cười kinh hỉ.

"Thiếp thỉnh an Hoàng thượng." Hoa phi nhanh chóng xuất môn, tư thái nhẹ nhàng hành lễ với Hoàng thượng, Hoàng thượng khẽ nhíu mày, hư nâng một chút: "Đứng dậy đi, ngươi có thai, lễ tiết rườm rà liền tạm thời giảm đi."

"Vâng, thiếp tạ Hoàng thượng ân điển." Hoa phi cười đáp, đi theo bên người Hoàng thượng vào phòng. Hoa phi hoài thai, cho nên Hoàng thượng cũng không thể làm cái gì, cũng chỉ ngồi ở trên tháp cùng Hoa phi nói chuyện.

Nói trong chốc lát, Hoa phi bỗng nhiên nói: "Hoàng thượng, hôm nay Hoàng hậu nương nương nói, nếu thiếp sinh tiểu hoàng tử, liền đề phân vị của thiếp. Thiếp có chút lo lắng, vạn nhất thiếp hoài không phải tiểu hoàng tử, chẳng phải là cô phụ ý tốt của Hoàng hậu nương nương?"

"Ngươi tuổi cũng không lớn, sẽ có Tiểu Hoàng tử." Hoàng thượng nhấp một ngụm trà nói, nghĩ đến ngày thường mình đi Vĩnh Thọ cung, Hoàng hậu luôn sẽ hỏi mình có đói bụng không trước, có muốn ăn cái gì hay không, lại so sánh với Hoa phi một chút, mình vừa ngồi xuống liền lôi kéo mình nói nói, trong lòng liền hơi hơi có chút mất hứng. Vừa phê xong tấu chương, trẫm cũng rất đói bụng được không?

Cái gì, ngươi nói canh gà kia? Cửa cung đều lạc thược, trẫm uống canh gà xong mới đến đây, vậy khi nào thì tới? Người mang thai không phải hẳn là ngủ sớm một chút sao?

"Thiếp chính là lo lắng, nay vị trí tứ phi đều đầy, Hoàng hậu nương nương làm sao tăng lên phân vị thiếp? Hiền phi tỷ tỷ các nàng khẳng định sẽ không thích nhìn thiếp sinh tiểu hoàng tử, vạn nhất..." Hoa phi nói xong, rất lo lắng nhìn Hoàng thượng.

Ánh mắt Hoàng thượng đen kịt, nhìn chằm chằm Hoa phi nhìn trong chốc lát, đây là tự cho Hoàng hậu nhãn dược? Ám chỉ chuyện Hoàng hậu nương tăng lên phân vị làm cho tứ phi động thủ với nàng, sau đó làm cho nàng không có biện pháp sinh hạ hài tử?

"Ngươi có rãnh rỗi, không bằng trước hết nghĩ xem ngươi sinh có được hoàng tử hay không." Hoàng thượng đứng dậy, nhìn lướt qua Hoa phi nói: "Đã có thai, vậy là hảo hảo nghỉ ngơi đi, trẫm bất quá là đến xem, lúc này phải đi."

Nói xong, không đợi Hoa phi phản ứng, trực tiếp nói với Lưu Thành nói: "Bãi giá Vĩnh Thọ cung!"

Hoa phi phản ứng lại, vội vã đuổi theo, chỉ nhìn thấy bóng dáng Hoàng thượng biến mất ở cửa Chung Túy cung. Sắc mặt dữ tợn một chút, Hoa phi oán hận đưa tay quăng ly trà đến trên tường đối diện: "Tiện nhân!"

"Nương nương, cẩn thận tai vách mạch rừng." Đại cung nữ của nàng vội vàng khuyên, Hoa phi hít sâu mấy lần, đem lệ khí trên mặt thu hồi, thấp giọng cả giận nói: "Bản cung vẫn là coi thường nàng, không nghĩ tới, ngay cả hài tử cũng trọng yếu bằng nàng!"

Đại cung nữ không dám nói, Hoa phi phát giận một lát, cũng chỉ có thể đứng dậy đi hướng nội thất, về phần buổi tối còn có thể ngủ hay không, vậy không nhất định.