Hậu Cung Kế

Chương 3: Đoàn tụ

Beta: ThyAn89

Trác Châu tuy rằng không phải kinh thành, nhưng cách kinh thành cũng chỉ vài trăm dặm. Có thể trở thành tri phủ Trác Châu, Võ Chính Đạo không thể không nói là đường làm quan thông thuận.

Từ 16 năm trước tên đề bảng vàng, đến bây giờ trở thành Tri Phủ một châu, Võ Chính Đạo cũng đã từ tiểu sinh anh tuấn biến thành mỹ đại thúc trung niên, nhưng phong thái năm đó không hề giảm. Bằng không ngay lúc đó nữ nhi Vân thị của quan lớn cũng sẽ không nhìn ưng ý hắn, sau đó gả cho hắn.

Chẳng qua là khi đó hắn đã có thê tử, hơn nữa thê tử còn có thai. Nhưng tiền đồ ở trước mặt, Võ Chính Đạo không có khả năng không động tâm, vì thế liền trực tiếp báo lên rằng nguyên phối khó sinh mà chết, sinh ra là nữ nhi, đối với Vân thị không có uy hiếp gì.

Để càng khiến Vân thị thêm an tâm, Võ Chính Đạo không có đem nữ nhi đến bên người, mà là dưỡng tại quê nhà.

Đối với nguyên phối Tiền thị, Võ Chính Đạo cũng ngầm viết thư nói cho nàng ấy biết. Vì thân phận địa vị của nữ nhi, nàng ấy chỉ có thể Bỏ mình. Không thì bị Vân gia bức bách, hắn chỉ có thể hưu thê.

Có một mẫu thân bị hưu, làm nữ nhi cũng sẽ không có cái thanh danh gì tốt, cho nên một người sống sờ sờ, lại bị xem là đã chết.

Tiền thị vì nữ nhi, chỉ có thể nén giận. Dân không cùng quan đấu, huống chi, nàng ấy còn có con gái của mình. Vì giữ thân phận đích trưởng nữ cho nữ nhi, Tiền thị còn thay đổi cả địa phương, mai danh ẩn tích, ru rú trong nhà. Nữ nhi Võ Uyển Trinh càng là thường xuyên ở nhà, lớn đến hơn mười tuổi nhưng số người gặp được là ít đến đáng thương.

Có điều, đại khái là xuất phát từ áy náy, Võ Chính Đạo cũng ngầm cho người của mình hàng năm đều đưa chút ngân lượng qua. Tốt xấu gì Võ Uyển Trinh là của cốt nhục của hắn. Chỉ là ba năm trước Tiền thị thật sự bỏ mình, đại nữ nhi của Võ Chính Đạo bị đưa đến nhà ca ca tẩu tử của Tiền thị.

Ba năm trước, Tiền thị là lặng lẽ rời đi. Mấy năm nay ca ca tẩu tử vẫn đang tìm nàng ấy, nhưng lại không có tìm được. Mãi đến khi cháu gái được đưa tới, mới biết được muội muội của mình đã qua đời

Nhìn ngọc bội gia truyền trên cổ cháu gái, ca ca Tiền thị không khỏi lệ rơi đầy mặt, trong lòng hận Võ Chính Đạo đến mức muốn giết hắn, quyết tâm nhất định phải hảo hảo nuôi lớn cháu gái. Tẩu tử Tiền thị cũng là người thiện tâm, cho nên Lý Già La được xem như Võ Uyển Trinh ở lại Tiền gia sống vài năm đều rất tốt.

Nhưng trời cũng có gió mưa thất thường, ai biết một nhà tốt như vậy lại gặp phải sạt lở, từ nay về sau rốt cuộc không về được nữa?

Về phần Võ Chính Đạo, lại là sau khi quan đồ của phụ thân Vân thị không còn thông thuận, mới quyết định đưa đại nữ nhi lưu lạc bên ngoài của mình trở về.Vân thị nghe xong lời Võ Chính Đạo nói, ngược lại không có phản đối, còn rất là cao hứng tiếp nhận. Bà ta tự mình phái Vân mụ mụ mang người đi đón người.

Về phần trong lòng bà ta nghĩ như thế nào, cũng chỉ có bà ta cùng Vân mụ mụ biết, ngay cả Võ Chính Đạo cũng không rõ ràng. Có điều Võ Chính Đạo cũng không kiên nhẫn nghĩ xem tâm tư nữ nhân ở hậu trạch nghĩ cái gì.

Hiện tại sự tình liên quan đến hắn tiền đồ làm quan của hắn, không thể để cho chuyện này trở thành thóp cho người ta bắt được. Trước kia hắn là quan nhỏ, còn có Vân gia lão Thái Sơn làm núi dựa, người khác cũng sẽ không đem lực chú ý đặt lên trên người hắn. Nhưng bây giờ lão Thái Sơn đã bị bắt từ quan. Núi dựa đổ, hắn thì còn muốn tiến thêm một bước, tất nhiên sẽ trở thành đá chặn đường người khác. Nay đón đại nữ nhi về, nuôi dưỡng một đoạn thời gian, nếu tư chất không tệ, gả nàng cho một mối tốt, đối với tiền đồ của Võ Chính Đạo cũng là một cái trợ lực.

Chỉ là hao chút bạc mà thôi, dầu gì cũng là nữ nhi của Võ Chính Đạo hắn, hắn cũng không tiếc.

Còn một nguyên nhân khác là, nay Võ Chính Đạo đối với Vân thị mà nói, ngược lại thành núi dựa cho bọn họ. Cho nên đón cốt nhục của mình về, Võ Chính Đạo là có thừa năng lực.

“Đại tiểu thư, đã đến nhà.” Vân mụ mụ nhẹ giọng nói với Lý Già La.

Lý Già La gật đầu, “Làm phiền mụ mụ.” Từ trong xe ngựa xuống dưới, Lý Già La ngồi lên kiệu ở phía trước, hỏi: “Biểu đệ ta đâu?”

Vân mụ mụ vội vàng nói: “Liền theo ở phía sau a, đại tiểu thư yên tâm, không lạc mất được.”

“Mụ mụ, ta muốn nhìn qua biểu đệ ta một chút.”

Vân mụ mụ thầm nghĩ, thật đúng là quan tâm, rất không yên lòng. Có điều như vậy mới càng tốt.

Vân mụ mụ cho người đưa Tiền Tiểu Bảo lại đây. Tiền Tiểu Bảo này thật sự gầy teo nho nhỏ, trực tiếp liền chạy đến trước mặt Lý Già La “Biểu tỷ!”,lôi tay áo của Lý Già La không buông.

Tử Đằng bệnh vừa mới khỏe một chút, nhìn thấy như vậy, liền muốn nói vài câu, bị Vân mụ mụ trừng mắt nhìn trở về.

Cái Tử Đằng này, một chút ánh mắt cũng không có. Đã đến cổng lớn, còn dám phát giận với chủ tử, thật là gấp gáp muốn chịu phạt.

“Đại tiểu thư, nô tỳ cho người đem xe la tới. Như vậy, ngài cùng biểu thiếu gia có thể cùng đi. Ngài xem thế nào?”

“Làm phiền mụ mụ.” Lý Già La thấp giọng nói.

Mấy người Lý Già La ngay bây giờ sẽ không đi gặp các vị chủ tử Võ gia. Dù sao cũng phải một lần trang điểm ăn mặc rồi mới có thể đi qua. Không thì bộ dáng phong trần mệt mỏi cũng kỳ cục.

Hơn nữa đám người Vân mụ mụ còn phải đi trước phục mệnh, sau đó mới có thể tiến hành bước tiếp theo.

Lý Già La bị dẫn tới khách viện, bọn hạ nhân đã chuẩn bị quần áo. Có người muốn hầu hạ Lý Già La đi rửa mặt, Lý Già La cự tuyệt.

Tiền Tiểu Bảo bị dẫn đến gian phòng cách vách, kề bên phòng của Lý Già La.

Cuối cùng cũng đã tới này cái gọi là Võ phủ, hết thảy đều là mới bắt đầu đây. Võ Uyển Trinh thật sự là không được người hoan nghênh nhân. Làm đại tiểu thư trong phủ, bắt đầu liền bị đưa đến khách viện, trở thành khách.

Lý Già La vì Võ Uyển Trinh mà cảm thấy bi ai, có lẽ nàng ấy chết trẻ, đối với nàng ấy mà nói cũng là một loại giải thoát đi. Không thì đến cái quý phủ này chỉ có thể là bị thương tổn thật sâu.

“Đại tiểu thư hảo, nô tỳ Hổ Phách thỉnh an ngài!” Hổ Phách là đại nha hoàn bên cạnh Vân thị, phụng mệnh Vân thị tới đón Lý Già La đi gặp Vân thị.

Có điều Hổ Phách lại chỉ chỉ vào phòng trong, theo Lý Già La đi vào bên trong.

“Tiểu thư, người đã đến. Nô tỳ chờ cũng ba năm rồi!” Hổ Phách kích động nói, quỳ dập đầu trước chủ tử.

“Thúy Vân, ngồi xuống rồi nói.” Lý Già La cười nói: “Xem ra sau này ta phải gọi ngươi là Hổ Phách tỷ tỷ.”

Đại nha hoàn bên cạnh chủ mẫu, tiểu chủ tử đúng là thật sự xưng hô một tiếng tỷ tỷ.

Hổ Phách vội vàng nói: “Tiểu thư lại trêu ghẹo nô tỳ.”

Hổ Phách cũng chính là Thúy Vân, vốn là nha hoàn của Lý Già La. Ba năm trước, nàng ấy đi tới Võ phủ là nha hoàn, hơn nữa thành công lợi dụng thời gian ba năm, thành đại nha hoàn bên cạnh Vân thị.

“Tiểu thư, Tiền thái thái thật sự đã qua đời?” Hổ Phách rất đau lòng. Lúc trước khi nàng rời đi, thân thể Tiền thị đã sụp đổ. Hiện tại đã cảnh còn người mất.

Lý Già La nói: “Từ khi Uyển Trinh muội muội bệnh qua đời, Tiền thẩm nương liền không trụ nổi nữa. Có điều như vậy cũng tốt, mẹ con bọn họ cũng có người bầu bạn. Ngươi bên này, tình huống thế nào?”

Hổ Phách từ thương cảm hoàn hồn lại đây, nói với Lý Già La: “Sau khi nô tỳ tiến vào Võ phủ, bởi vì biết chút ít phươngh thường, cho nên đối với dung mạo rất chú ý, so với người khác càng mãnh liệt hơn. Vì thế nàng mới có thể dùng thời gian ba năm, trở thành đại nha hoàn bên cạnh Vân thị.

Mà tiểu thư, cũng là sau ba năm, tới cái Võ phủ này, chủ tớ các nàng rốt cuộc cũng đoàn tụ.