Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 7 - Chương 29: Chiếu nhỏ thuyền con lòng lạnh giá

Việc tuyển tú đến nay đã hoàn toàn ngã ngũ,

các cung tần mới cũng đã được an bài cho cô cô dạy lễ nghi xuất cung ản giáo.

Tôi một mặt tranh thủ những lúc rảnh rỗi hiếm hoi để nghỉ ngơi, một mặt dặn dò

Cận Tịch sai người đi dọn dẹp các cung điện còn trống, sắp xếp sẵn các cung

nhân chuẩn bị tới đó hầu hạ. Lần này mọi công việc Hoàng hậu đều buông tay

không ản, tôi cũng không tiện đi thỉnh giáo nàng ta, chỉ cùng ý phi, Đức

phi thương lượng mọi việc. Chính trong lúc bận rộn này thì vừa khéo Ngọc Ẩn và

Ngọc Nhiêu vào cung thỉnh an rồi ở lại giúp đỡ tôi luôn. Ngọc Nhiêu chỉ là nhất

thời ham chơi, còn Ngọc Ẩn thì vốn en xử lý mọi việc trong vương phủ, có muội

ấy trợ giúp, tôi cũng được thanh nhàn hơn rất nhiều. Suốt mấy ngày liền Ngọc

Nhiêu đều vào cung từ sáng sớm, chiều tối thì đi thỉnh an mẹ ruột và mẹ nuôi

của Huyền Phần rồi về phủ. Không lâu sau, thấy Huyền Phần vào cung, tôi bèn

cười, nói với y: “Ngọc Nhiêu suốt ngày tới chỗ ta thế này thực đã làm phiền

Vương gia phải phân tâm trông coi việc trong vương phủ rồi.”

Y chỉ mỉm cười điềm đạm. “Nàng ấy thích thế

nào thì cứ mặc nàng ấy thôi. Lúc thần đệ không ở trong phủ chắc nàng ấy thấy

nhạt nhẽo lắm, cứ tới chỗ tẩu tẩu mà nói cười trò chuyện như vậy cũng hay.”

Ngọc Nhiêu sau khi biết chuyện thì lộ vẻ

tức cười, về sau liền ít tới hơn. Nhưng Ngọc Ẩn thì vẫn ở trong chái điện của

Nhu Nghi điện để tiện giúp tôi lo liệu công việc, còn ở liền một mạch mấy ngày.

Hôm ấy Cận Tịch mang một cuốn tranh vẽ bố cục các cung điện trong cung tới cho

tôi xem, nói là có mấy chỗ đã cũ không kịp tu sửa, không tiện để các cung tần

mới vào ở. Ngọc Ẩn vốn đang giúp tôi chọn mẫu thêu hoa, nghe thấy thế bèn bước

tới xem xét một hồi rồi trầm ngâm nói: “Trưởng tỷ từng nói là trong hôm tuyển

tú, Hoàng thượng đã rất xem trọng vị Khương Mỹ nhân kia, vậy thì cần chọn cho

cô ta một chỗ ở gần Nghi Nguyên điện của Hoàng thượng mới được. Nhưng cũng

không thể không đề phòng cô ta tranh sủng với trưởng tỷ, do đó Nhu Nghi điện

cần là nơi cô ta ắt phải đi ngang nếu muốn tới Nghi Nguyên điện, như thế trưởng

tỷ mới tiện khống chế tình hình. Theo muội thấy Vạn Kim các kia không tệ, địa

thế khá tốt mà phong cảnh cũng đẹp, nếu chọn nơi đó chắc sau này Hoàng thượng

và Khương Mỹ nhân đều sẽ cảm kích sự tinh tế của trưởng tỷ. Ngoài ra Khương Mỹ

nhân đi lại gần gũi với Hoàng hậu là việc mà ai cũng biết, có thể thuận nước

dong thuyền cho họ ở gần nhau, do đó Khởi Vọng hiên cũng không tệ, vừa gần

Chiêu Dương điện lại vừa có rất nhiều giả sơn ở xung anh, khi nào trưởng tỷ

không muốn thấy bọn họ đi lại với nhau nữa, Khương Mỹ nhân sẽ bị ngã ở đâu đó

cũng chưa biết chừng.” Dứt lời, đến bản thân Ngọc Ẩn cũng không kìm được bật

cười khúc khích một tiếng.

Tôi nhìn Ngọc Ẩn chăm chú. “Muội tâm tư cẩn

mật, chịu vì ta mà suy tính chu toàn, cũng chịu an bài chỗ ở cho người khác,

tại sao lại không suy nghĩ cho bản thân như thế chứ? Suốt mấy ngày nay muội đều

ở lại Nhu Nghi điện không về phủ, Vương gia ắt sẽ lo lắng lắm đấy!”

Ngọc Ẩn nắm chặt bàn tay, nhẹ nhàng cất

tiếng: “Vương gia đối xử với muội không giống như cửu Vương gia đối xử với Ngọc

Nhiêu. Trưởng tỷ, điều này tỷ không phải là không biết.” Khẽ thở ra một hơi,

muội ấy nói tiếp: “Người đó ỷ vào sự sủng ái của Thái hậu nên cũng làm cao lắm.

Muội tiếng là nắm yền ản lý việc nhà nhưng bây giờ cô ta đã khỏe lại rồi,

không ngờ mọi người trong phủ đã bắt đầu nhìn ý của cả hai bên rồi mới chịu làm

việc.”

Tôi ôn tồn an ủi: “Trong phủ không phải chỉ

có mình muội là trắc phi, bây giờ cô ta đã khỏe lại, đám nô tài tất nhiên phải

cân nhắc rồi. Do đó ta mới từng dặn muội là nhất định phải nắm chắc yền ản

lý mọi việc trong tay.”

Ngọc Ẩn thoáng ngẩn ra, khẽ thở dài. “Cô ta

là tiểu thư thiên kim, mọi việc kỳ thực chỉ đả động a một chút mà thôi. Có

điều muội tuy nắm yền ản lý nhưng việc gì cũng phải nghe ý cô ta rồi mới đi

làm, cứ như là thấp hơn cô ta một bậc vậy, chẳng khác gì thị thiếp cả.”

“Hư danh và thực yền, thứ nào an trọng

hơn hẳn muội cũng rõ. Muội với cô ta vốn ngang hàng, tất nhiên là phải nghe ý

kiến của cô ta rồi, nhưng làm hay không làm, làm như thế nào, rốt cuộc đều do

muội quyết định.” Tôi khẽ vỗ mu bàn tay Ngọc Ẩn, tỏ ý an ủi. “Người ở vị trí

nào thì phải lo việc ở vị trí đó. Muội bây giờ là trắc phi của phủ Thanh Hà

Vương, vị trí này là do muội tự chọn, hãy cứ làm tốt công việc của mình là được

rồi.” Hơi dừng một chút, tôi lại nói tiếp: “Tuy thoạt nhìn Vưu Tĩnh Nhàn hình

như không có tâm cơ gì nhưng nhất định phải có lòng đề phòng mới được, điều này

muội phải nhớ lấy.”

“Sao cô ta lại không có tâm cơ chứ, cô ta

là người có tâm cơ nhất đấy, cô ta đã có thai rồi!” Mấy ngày nay Ngọc Ẩn thỉnh

thoảng lại thẫn thờ, tôi kỳ thực đã nhìn thấy hết nhưng chỉ nghĩ là vì ghen

bóng ghen gió với Vưu Tĩnh Nhàn, không ngờ... Sau một thoáng ngẩn ngơ, tôi vội

hỏi: “Là chuyện từ bao giờ vậy?”

Móng tay cắm ngập vào lòng bàn tay làm tứa

máu tươi, Ngọc Ẩn gằn giọng nói: “Muội không biết! Không ngờ muội lại không

biết gì cả! Muội thật ngốc nghếch... Muội chỉ biết là sau khi khỏi bệnh, cô ta

thường xuyên cùng Vương gia bình phẩm thư họa, cũng hay cùng Vương gia vào cung

thỉnh an Thái hậu, nhưng đột nhiên lại có tin tức truyền ra, nói là Vưu Tĩnh

Nhàn đã có thai được hai tháng rồi. Không ngờ muội lại chẳng biết gì cả!” Ngọc

Ẩn á kích động, đôi bờ vai không ngừng run rẩy, hệt như một con chim bị nhốt

trong lồng không ngừng đập cánh muốn thoát ra.

Tin tức này tới á đột ngột, cho dù từng

nhìn thấy sự dịu dàng của Huyền Thanh với Vưu Tĩnh Nhàn, nhưng tự nơi đáy lòng

tôi vẫn có một tia chua xót trào lên khóe mắt. Y rốt cuộc đã sắp có đứa con của

riêng mình rồi, đứa bé đó là do một nữ nhân yêu y sinh cho y, sau này sẽ có thể

ang minh chính đại gọi y là “phụ thân”. Tôi khẽ mỉm cười, đây không phải là

điều tôi vẫn hằng mong muốn ư? Thế nhưng khóe môi tôi lại vẫn chua xót, nụ cười

trên mặt chẳng soi gương cũng biết là vô cùng gượng gạo. Đúng lúc này, Cận Tịch

đưa cho tôi một chén trà nóng, cầm chén trà ấy trong tay, tôi như cảm nhận được

có một sợi dây nóng bỏng chạy thẳng từ lòng bàn tay vào trong mạch máu, phần

nào làm giảm bớt cơn giá lạnh trong tim. Tôi khẽ nói: “Đừng nôn nóng. Dù cô ta

đã mang thai thì cũng có sao đâu, chờ một thời gian nữa chắc muội cũng sẽ được

như vậy thôi mà.”

“Muội làm sao mà mang thai được đây?” Ngọc

Ẩn đột nhiên ngẩng lên, cặp mắt chiếu ra những tia sáng rực như muốn xuyên thấu

trái tim người đối diện. “Tính từ lúc muội được gả cho Vương gia, đến bây giờ

đã được mười tháng mười hai ngày rồi...” Sau phút chốc ngẩn ngơ, Ngọc Ẩn đờ đẫn

nói tiếp: “Để né tránh sự si tình của Vưu Tĩnh Nhàn, y gần như mỗi đêm đều nghỉ

lại trong Tích Trân các của muội. Nhưng, ngoài đêm tân hôn y mặc áo lót nằm bên

cạnh muội ra, những đêm còn lại y thậm chí chưa từng cởi áo ngoài ra lần nào.”

Ánh mắt muội ấy sắc lẹm như dao, liên tục cứa lên mặt tôi hết nhát này tới nhát

khác. “Tỷ yên tâm, Vương gia chưa từng đụng tới muội. Cho dù lúc ban ngày y

thường xuyên ở bên muội, đối xử với muội rất tốt, nhưng lại chẳng đụng vào muội

bao giờ, thậm chí cả ôm muội mà ngủ cũng chưa, như thế muội làm sao mang thai

được đây? Lần muội và y thân mật với nhau nhất chẳng a chỉ là ngồi cùng một

chỗ bàn luận về tỷ. Trưởng tỷ, tỷ hãy nói xem muội có phải là rất đáng thương

không?”

Nơi đáy lòng tôi như vang lên những tiếng

trống trận rầm trời, tôi chưa từng ngờ rằng đằng sau bức màn hạnh phúc bên

ngoài cuộc hôn nhân của bọn họ lại là như vậy.

“Trưởng tỷ, muội sớm đã không sợ gì nữa

rồi! Ngay từ khi được gả cho y, muội đã biết là trong lòng y chỉ có tỷ. Bởi vì

vẫn luôn biết rõ, cũng biết là không thể thay đổi được, do đó muội đành cam

chịu, trong lòng thầm nghĩ muội như vậy, Vưu Tĩnh Nhàn cũng chỉ vậy mà thôi.

Nhưng bây giờ Vưu Tĩnh Nhàn đã có thai rồi, chỉ có muội là không hay biết gì

hết, chỉ có muội là không thể có đứa con của riêng mình...” Ngọc Ẩn gào lên một

tiếng thê lương, thân thể đột nhiên trở nên mềm oặt mà ngã sụp xuống đất.

Tiếng khóc của muội ấy vang lên nghe ngợp

nỗi ai oán, tựa như cái lưỡi đỏ tươi của một con rắn nhỏ không ngừng thò ra

thụt vào, chậm rãi chui vào trong đầu người ta. Muội ấy cứ khóc, khóc mãi,

giống như đã phát cuồng phát điên. “Khương Mỹ nhân sau này cũng sẽ có thai, cô

ta sẽ đến Chiêu Dương điện của Hoàng hậu, cô ta sẽ vì ham ngắm cảnh mà vô tình

giẫm phải một đám rêu xanh dưới chân, và rồi sau khi ngã một cái, đứa con của cô

ta sẽ không còn nữa, nói không còn là không còn luôn.”

Tôi càng nghe lại càng kinh hãi, không kìm

được khẽ át một tiếng: “Ngọc Ẩn, trẻ con không có lỗi gì cả!”

Ngọc Ẩn dần ngưng khóc, chậm rãi đứng dậy,

thần sắc sau nháy mắt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh như thường. Muội ấy lặng lẽ

đưa tay lên lau nước mắt, hờ hững nói: “Trưởng tỷ, muội chỉ nói tới Khương Mỹ

nhân thôi, con của cô ta sau này cũng giống như con của tỷ tỷ vậy, đều là của

Hoàng thượng. Muội nói như vậy là muốn nhắc nhở trưởng tỷ rằng con đường đó

không dễ đi, sau này nếu Khương Mỹ nhân thật sự có thai thì cũng phải cẩn thận.

Hơn nữa...” Muội ấy nhìn vẻ âu lo trên mặt tôi bằng một ánh mắt mang đầy ý vị

sâu xa, một hồi lâu sau chợt khẽ nở nụ cười, đưa tay vỗ trán, cất giọng ung

dung: “Trưởng tỷ đừng lo, Vưu Tĩnh Nhàn chưa có thai đâu, vừa rồi muội hồ đồ

nên nói nhầm.”

Sau một thoáng sững người, tôi lập tức hiểu

ra, chậm rãi nói: “Muội đúng là nên đi diễn kịch đấy, tài diễn thế này chẳng ai

so sánh nổi đâu.”

Ngọc Ẩn hơi nhếch khóe môi, đôi bông tai

vàng ròng đính ngọc bích ánh lên những tia lấp lánh. “Xem kịch không chỉ có tác

dụng tiêu khiển, còn có thể giúp người ta nhìn ra được rất nhiều điều. Muội với

trưởng tỷ đều là con gái của nhà họ Chân, tất nhiên phải nhắc nhở trưởng tỷ

rồi. Vưu Tĩnh Nhàn không phải là kẻ ngốc, khi xưa cô ta ốm thật cũng được, ốm

giả cũng được, đến cuối cùng cô ta vẫn vì thế mà được gả vào phủ Thanh Hà

Vương, chỉ từ đó thôi cũng đủ thấy rằng cô ta là một người dám đánh cược, cũng

dám mạnh tay. Bây giờ cô ta được Thái hậu yêu thích, số lần vào cung thỉnh an

ngày một nhiều lên, nếu trưởng tỷ vô ý để lộ ra chút sơ hở nào, người bị liên

lụy sẽ không chỉ là Vương gia thôi đâu... Tất nhiên, muội hoàn toàn tin rằng

trưởng tỷ tự có chừng mực.”

Tâm tư tôi biến chuyển liên hồi, cơn chấn

động sục sôi trong lòng dần bị cái lạnh làm cho đông cứng, thật không ngờ muội

muội ruột thịt của tôi lại dùng cách như thế này để thử tôi. Dù nơi đáy lòng đã

lạnh tựa băng sương nhưng tôi vẫn không thể không cố hết sức giữ bình tĩnh mà

nở nụ cười mỉm. “Nói năng, làm việc hà tất phải hao tâm tổn sức như vậy, ý tốt

của muội ta tất nhiên hiểu rõ.” Hơi dừng một chút, tôi lại nói tiếp: “Vương gia

là phu ân của muội, là muội phu của ta.”

“Trưởng tỷ xưa nay vẫn luôn thông minh rất

mực, chẳng trách lại được cha thương yêu nhất như thế. Có điều...” Ngọc Ẩn đưa

mắt liếc tôi. “Có một số việc nói ra thì rất dễ, nhưng để làm được lại khó khăn

vô cùng. Muội muội chỉ lo rằng tỷ tỷ là ý nhân nhiều công nhiều việc, nhất

thời lại không thể yết đoán, do đó mới lắm miệng mà nhắc nhở một câu như vậy

thôi.” Nói rồi lại khẽ thở dài buồn bã. “Cục diện ba người trong vương phủ là

việc đã rồi, muội chẳng thể nào thay đổi, chỉ là đôi lúc ngồi riêng một chỗ với

Vương gia, muội luôn cảm thấy có trưởng tỷ ngăn cách ở giữa. Muội cũng chẳng

cần giấu trưởng tỷ làm gì, từ khi thành thân tới giờ, Vương gia ả thực chưa

từng đụng vào muội, có lẽ cũng chưa từng đụng vào Vưu Tĩnh Nhàn. Muội cũng thế,

mà Vưu Tĩnh Nhàn cũng vậy, chỉ là phu thê ngoài mặt với Vương gia thôi. Từ đầu

chí cuối, người mà y thật sự coi là thê tử chỉ có mình tỷ.”

Ngọc Ẩn chậm rãi bước tới, đầy lòng ấm ức.

Tôi nhẹ nhàng cất tiếng: “Muội nói đi, muốn ta làm thế nào đây?”

Sau một hồi thu ba ai oán, muốn nói lại

thôi, Ngọc Ẩn đột ngột quỳ xuống bên chân tôi, khóc nức nở, nói: “Muội đâu biết

phải làm thế nào chứ, muội xưa nay chỉ đưa ra được những chủ ý hồ đồ mà thôi,

mong trưởng tỷ hãy thương lấy muội.” Sau đó lại cất giọng u buồn: “Trưởng tỷ

hẳn còn rõ hơn muội, nếu Vương gia cứ nhớ tới trưởng tỷ mãi như thế, có lẽ cả

đời sẽ không thể vui vẻ!”

Tôi chấn động toàn thân, nơi đáy lòng dâng

lên một cơn chua xót khó nói bằng lời, tựa như vết thương cũ bị người ta giội

lên vô số chậu nước muối, đau đớn tột cùng. “Muội muốn ta chính miệng nói với

Vương gia điều gì ư?”

Ngọc Ẩn bất giác tuôn trào lệ nóng. “Muội

đâu dám làm Vương gia thương tâm chứ! Có điều dám hỏi trưởng tỷ một câu, vừa

rồi khi muội nói dối là Vưu Tĩnh Nhàn đã có thai, chẳng lẽ trong lòng tỷ không

có chút khó chịu nào ư? Muội không có suy nghĩ gì khác, chỉ hy vọng trưởng tỷ

đừng á để tâm tới Vương gia như thế nữa, hãy cho muội và Vương gia một con

đường để đi, mà cũng chỉ có như thế nhà họ Chân chúng ta mới còn đường sống.”

Từng câu từng từ lạnh lùng vọng vào trong

tai, tôi không kìm được hít một hơi khí lạnh. “Muội đã được gả cho Vương gia

rồi, vậy thì cần hiểu rõ ta đã không còn vương vấn gì y nữa, cũng không hề muốn

làm ảnh hưởng đến tình cảm phu thê giữa muội và y. Nếu ta thật sự còn buồn

thương, lo nghĩ vì chuyện của Vương gia, vậy thì cũng chỉ là vì chúng ta là tỷ

muội ruột thịt nên cần đồng tâm hiệp lực giúp đỡ lẫn nhau. Do đó, muội kỳ thực

không cần hao tổn tâm tư như thế làm gì.” Tôi cố kìm nén những cơn sục sôi nơi

đáy lòng, sợ rằng mình lại để lộ ra chút sơ hở nào khiến Ngọc Ẩn cả nghĩ, thế

là đành xoay người lại, giả bộ ngắm nghía xem xét chỗ vải vóc mà phủ Nội vụ vừa

đưa tới. Tôi tiện tay lật một sấp vải gấm lên, cảm thấy như đang lật tung những

mối tâm tư rối loạn trong lòng, vô số cơn sóng ngầm dữ dội không ngớt trào

dâng. Tỷ muội chí thân, hóa ra, chẳng a cũng chỉ vậy! Cố kìm nén cơn giá lạnh

tột cùng, khó khăn lắm tôi mới chọn được một sấp gấm thêu hoa màu tím, hờ hững

nói: “Hoàng thượng thích ta mặc đồ màu tím, dùng sấp vải này may áo mùa xuân

hẳn là tốt nhất rồi. Muội cũng chọn cho mình một sấp vải để may áo mới đi.” Tôi

ngoảnh đầu lại, gượng nở nụ cười. “Muội với Vương gia có phải chỉ là phu thê

ngoài mặt hay không ta không rõ, ta chỉ biết rằng muội bây giờ đã là trắc phi

của y rồi, nhớ đừng bỏ bê phận sự của bản thân. Kỳ thực những thứ ở bên cạnh

mới cần nắm chắc trong tay nhất, ngày tháng ở vương phủ còn dài, muội phải nhớ

lấy điều này đấy.”

Ngọc Ẩn chậm rãi đứng dậy, bên khóe miệng

thoáng ngậm nét cười, ngay đến sắc mặt cũng trở nên mông lung như sương khói.

“Lời dạy của trưởng tỷ hôm nay, Ngọc Ẩn xin ghi nhớ kĩ vào lòng, nhưng cũng

mong trưởng tỷ đừng ên những lời van cầu của muội, để muội có được một cuộc

sống yên ổn. Đợi lát nữa muội sẽ đi thăm Hủ Tần, có một số lời trưởng tỷ không

tiện nói với Vương gia, Hủ Tần hoàn toàn có thể giúp được.”

Tôi đưa mắt liếc nhìn cuốn tranh trên bàn,

cất giọng hờ hững: “Nhìn bộ dạng bày mưu tính kế rất mực chu toàn của muội vừa

rồi, xem ra cuộc sống của muội trong phủ Thanh Hà Vương cũng không phải là á

tệ.”

Ngọc Ẩn khẽ mỉm cười một tiếng, thoáng lộ

vẻ đắc ý. “Cũng còn may, tạm thời chưa rơi vào thế hạ phong.”

Lời của Ngọc Ẩn còn chưa dứt thì Hoa Nghi

đã đi vào bẩm báo: “Nương nương, Tĩnh phi của phủ Thanh Hà Vương tới rồi, nói

là muốn thỉnh an nương nương.”

Tôi cười, nói: “Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào

Tháo tới liền, a đó đủ thấy không thể nói xấu sau lưng người khác được.”

Ngọc Ẩn hơi cau mày lại, bông hoa đính giữa

trán vì thế mà trở nên nhăn nhúm như hoa tàn. “Muội không muốn gặp cô ta, ở

trong vương phủ nhìn cô ta ấn lấy Vương gia đã đủ lắm rồi, trốn đến chỗ

trưởng tỷ chính là mong được thanh tịnh, chẳng ngờ vẫn không được như ý.”

Tôi cố hết sức giữ bình tĩnh, ra hiệu cho

muội ấy tránh vào sau bức bình phong. “Mắt không thấy thì lòng thanh tịnh, để

ta kiếm cớ đuổi cô ta đi là được rồi.”

Ngọc Ẩn khẽ gật đầu, đứng dậy tránh vào

gian phòng nhỏ phía sau bức bình phong. Tôi chỉnh lại xiêm y một chút rồi nói

với Hoa Nghi: “Ra mời cô ta vào đây đi!”

Vưu Tĩnh Nhàn hôm nay mặc một bộ đồ màu

hồng khá mỏng, áo váy đều là loại rộng rãi, dây áo không hề đính hay nạm châu

ngọc, khi đứng im thì lẳng lặng buông lơi, khi đi lại thì lả lướt tung bay tựa

như cánh bướm, thực là trang nhã vô cùng. Tôi tươi cười, nói: “Hôm nay sao Tĩnh

phi lại có thời gian rảnh mà tới đây ngồi chơi thế?”

Nàng ta mỉm cười điềm đạm, nhẹ nhàng cất

tiếng: “Thiếp thân vừa đi thỉnh an Thái hậu xong. Lần trước vào cung vội á,

còn chưa kịp a đây thỉnh an nương nương.”

Tôi khẽ cười khách sáo. “Tĩnh phi hà tất

phải câu nệ mấy thứ lễ nghi đó làm gì, chúng ta đều là người một nhà cả mà.”

Nàng ta cúi đầu, nói: “Người nhà là một

nhẽ, nhưng y củ thì vẫn cần giữ mới được.” Sau đó lại ngoảnh đầu ngó nhìn

xung anh. “Nghe nói mấy hôm nay Ngọc Ẩn tỷ tỷ đều nghỉ lại chỗ nương nương,

sao lại không thấy đâu vậy?”

“Thật là không khéo, Ngọc Ẩn vừa mới a

chỗ Đức phi, nói là muốn may cho Lung Nguyệt mấy bộ ần áo mới.”

Nàng ta mỉm cười điềm đạm. “Ngọc Ẩn tỷ tỷ

ả đúng là rất thích trẻ con.”

Hoa Nghi bưng một chén trà ế My tới, tôi

cười, nói: “Bản cung cũng không rõ Tĩnh phi thích uống loại trà nào, thứ trà ế

My này không phải danh trà gì cả, nhưng điều hiếm có là trong lá trà có hương

hoa ế, Tĩnh phi hãy cứ coi như nếm thử một chút cho biết đi.”

Nàng ta bưng chén trà lên khẽ ngửi, không

kìm được tấm tắc khen: “Thơm á, ả đúng là có hương hoa ế thật.” Thế nhưng

ngay sau đó lại tiện tay buông xuống, áy náy nói: “Mong nương nương đừng giận,

hiện giờ thiếp thân không tiện uống trà, bằng không thực sự rất muốn nếm thử

thứ trà ngon này một chút.”

Tôi vội hỏi: “Thân thể Tĩnh phi không thoải

mái hay sao? Đã truyền gọi thái y chưa vậy?”

Nàng ta đỏ bừng hai má, thẹn thùng ngoảnh

mặt a một bên. “Cũng không có gì, thái y nói là thiếp thân đã có thai được

một tháng, thai khí còn chưa ổn định, do đó tạm thời không thể uống trà.”

Lời còn chưa dứt, trong gian phòng nhỏ phía

sau bức bình phong đã vang lên một tiếng “xoảng” rất lớn, hình như có thứ gì đó

vừa rơi xuống đất. Tôi thầm kinh hãi, thấy Vưu Tĩnh Nhàn đã dõi ánh mắt nghi

hoặc về hướng đó rồi.

Cận Tịch nghe thấy tiếng động ấy liền vội

vàng chạy qua, vừa chạy còn vừa cười, mắng: “Con bé Lạc Anh này mới vào cung,

không ngờ tay chân lại vụng về đến thế, có lau cái giá áo thôi mà cũng chẳng ra

hồn, còn làm kinh động tới nương nương nữa.” Sau khi chạy vào sau bức bình

phong, tiếng quát của nàng ta còn loáng thoáng vọng ra ngoài: “Làm đổ giá áo

rồi thì mau mau dựng lên, hai vị nương nương còn đang ở bên ngoài đấy, đừng có

khóc kẻo lại quấy nhiễu hai vị nương nương.”

Tôi thầm cảm thấy nghi hoặc, nhưng ngoài

miệng vẫn cười nói như thường với Vưu Tĩnh Nhàn: “Úi chao, đúng là một chuyện

rất đáng mừng đấy!” Rồi tôi gọi Hoa Nghi lại: “Mau mang canh tổ yến lên đây.”

Sau đó lại cười, nói: “Bản cung là người đã từng sinh nở vậy mà lại chẳng phát

hiện ra, đúng là đáng trách.”

Cận Tịch bình thản bước ra ngoài, khẽ vuốt

tóc mai một chút, ân cần đón lấy canh tổ yến, tự tay dâng lên cho Vưu Tĩnh

Nhàn, cười trừ, nói: “Tiểu nha đầu đó đúng là không hiểu chuyện, cũng tại nô tỳ

không biết cách quản giáo nữa, mong Tĩnh phi thứ tội.”

Vưu Tĩnh Nhàn mỉm cười, nói: “Đám nha đầu

mới đều có chút vụng về như thế cả, may mà trong phủ nhà ta có Ngọc Ẩn tỷ tỷ

tháo vát chứ nếu đổi lại là ta thì cũng chẳng thể trông coi người dưới được.”

Tôi cũng khẽ cười. “Ngọc Ẩn dù tháo vát đến

mấy thì cũng không thể so sánh với Tĩnh phi có công giúp Vương gia sinh con đẻ

cái. Đợi lát nữa Ngọc Ẩn về rồi ta phải dặn dò muội ấy để tâm chiếu cố Tĩnh phi

cho tốt mới được. Thái hậu đã biết tin này chưa? Nếu biết rồi chắc sẽ vui mừng

lắm đấy!”

Vưu Tĩnh Nhàn hơi nghiêng đầu một chút,

chậm rãi đứng dậy. “Dạ, vẫn chưa. Thiếp thân hôm nay tới kỳ thực là để thỉnh

tội với Ngọc Ẩn tỷ tỷ. Ngọc Ẩn tỷ tỷ là người mà Vương gia yêu thương, lại cùng

được gả vào vương phủ với thiếp thân, thiếp thân vốn đã không phải với Ngọc Ẩn

tỷ tỷ rồi, thế mà bây giờ lại mang thai trước nữa, chắc hẳn Ngọc Ẩn tỷ tỷ sẽ

rất thương tâm, vậy nên hôm nay thiếp thân mới đặc biệt tới đây cáo lỗi.”

Tôi vội nói: “Tĩnh phi cả nghĩ quá rồi, con

của Vương gia với Tĩnh phi cũng là con của Ngọc Ẩn, muội ấy ắt sẽ không nghĩ

như vậy đâu.”

Vưu Tĩnh Nhàn thở phào một hơi, ngồi xuống

trở lại, đặt tay trái lên ngực, nói: “Nếu thật sự được vậy thì tốt quá!” Nàng

ta chậm rãi nhìn lướt qua khuôn mặt tôi, bỗng dưng khiến tôi cảm thấy lạnh toát

từ trong xương tủy. Nàng ta nhìn tôi, khẽ nói: “Kỳ thực, nương nương chính là

người đầu tiên biết tin thiếp thân có thai đấy!”

Tôi khẽ gật đầu. “Bản cung cảm thấy vô cùng

vinh hạnh.”

“Tuy nói lần này thiếp thân đến đây là để

cáo lỗi với Ngọc Ẩn tỷ tỷ, nhưng kỳ thực còn có một nỗi nghi hoặc rất lớn mong

được nương nương giải đáp.”

Tôi mỉm cười điềm đạm. “Tĩnh phi giờ đang

có thai, tôn quý vô cùng, để cho muội muội có thể yên tâm dưỡng thai, bản cung

ắt sẽ biết gì nói nấy, quyết không giấu giếm.”

Nàng ta chậm rãi bước tới gần tôi, nhẹ

nhàng ngồi xuống, chiếc áo màu hồng trên người ngợp đầy sắc xuân ấm áp, hoàn

toàn không lạnh lẽo như giọng nói của nàng ta lúc này: “Sau khi được gả vào phủ

Thanh Hà Vương, thiếp thân vẫn luôn nghe nói Vương gia vì yêu thương Ngọc Ẩn tỷ

tỷ nhiều năm nên mới nạp vào vương phủ, Ngọc Ẩn tỷ tỷ cũng nhờ thế mà thoáng cái

đã bay lên cành cao, trở thành trắc phi. Vương gia làm vậy quả có thể nói là

tình sâu nghĩa nặng.”

Tôi hờ hững tiếp lời: “Ngọc Ẩn cũng ôm mối

tình sâu nặng với Vương gia, đương nhiên, Tĩnh phi cũng là như thế.”

“Tình cảm của Ngọc Ẩn tỷ tỷ với Vương gia,

thiếp thân tự nhiên thấy rõ. Nhưng... thiếp thân được gả vào vương phủ tới nay

đã gần một năm, sau khi để ý quan sát liền có chút nghi hoặc.” Nàng ta hơi

nghiêng đầu lộ vẻ trầm tư. “Dường như... Vương gia đối xử với Ngọc Ẩn tỷ tỷ rất

tốt, mọi việc trong phủ đều để tỷ ấy quản lý, cũng thường xuyên nghỉ lại ở chỗ

tỷ ấy, nhưng... tình cảm của Vương gia với Ngọc Ẩn tỷ tỷ rõ ràng không phải là

tình cảm nam nữ, mà có phần giống như là... thương hại... Thiếp thân cũng không

rõ nữa, dù sao đó cũng không phải là tình cảm nam nữ.”

Tôi khẽ “ồ” một tiếng, ôn tồn nói: “Thai

phụ thường hay cả nghĩ, bản cung năm xưa cũng vậy. Có lẽ bây giờ Vương gia dành

nhiều tình cảm cho Tĩnh phi hơn nên Tĩnh phi mới thấy như vậy, đây kỳ thực là

chuyện đáng mừng.”

Vưu Tĩnh Nhàn khẽ lắc đầu, bên khóe miệng

thoáng hiện một nụ cười gượng chan chứa nỗi thê lương. “Tình cảm mà Vương gia

dành cho thiếp thân cũng chỉ là thương hại mà thôi, không có gì khác cả. Do đó

chỉ thiếp thân mới biết đứa bé trong bụng này là từ đâu mà có, và thiếp thân cũng

chỉ có duy nhất một cơ hội ấy thôi, may mà trời cao thương xót. Có điều khi đó

y vốn đã không tình nguyện lắm rồi, sợ rằng bây giờ biết tin cũng sẽ chẳng

vui.”

“Vương gia bây giờ còn chưa có con cái, sao

có thể không coi trọng đứa bé trong bụng Tĩnh phi chứ? Huống chi đối với Tĩnh

phi mà nói, điều quan trọng nhất là mục đích đã đạt được rồi, đứa bé trong bụng

Tĩnh phi xét cho cùng vẫn là máu mủ của Vương gia.”

Nàng ta cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Đó

là bởi thiếp thân không thể không có đứa bé này. Chỉ khi có đứa bé này, thiếp

thân mới có thể hy vọng Vương gia sẽ chú ý đến mình. Thiếp thân giờ đã được gả

cho Vương gia, tất nhiên không thể trơ mắt nhìn Vương gia chẳng để tâm gì tới

mình. Thiếp thân đã dùng đủ mọi biện pháp để lấy lòng Vương gia, lại cùng Vương

gia bàn luận về thi từ ca phú, vậy nhưng Vương gia lại luôn hờ hững chẳng chịu

nhắc gì tới tư tình nhi nữ. Về sau thiếp thân còn phát hiện, hóa ra Ngọc Ẩn tỷ

tỷ cũng đang cố gắng lấy lòng Vương gia như thế. Nếu Vương gia và Ngọc Ẩn tỷ tỷ

thật sự tâm đầu ý hợp như lời đồn bên ngoài, tỷ ấy cớ gì mà phải hao tổn tâm tư

như vậy? Vì thế thiếp thân bắt đầu nổi lòng nghi ngờ.”

Tôi cười tủm tỉm, nhìn nàng ta chăm chú.

“Tĩnh phi nghi ngờ điều gì vậy? Hãy nói cho bản cung nghe đi nào, bản cung cũng

đang tò mò lắm đây.”

Nàng ta thoáng trầm ngâm rồi bình tĩnh nói:

“Thiếp thân bắt đầu nghi ngờ mối hôn sự của Ngọc Ẩn tỷ tỷ là một cái bẫy được

bố trí hết sức tinh vi. Có lẽ Ngọc Ẩn tỷ tỷ tự mình muốn bay lên cành cao biến

thành phượng hoàng nên đã tìm mọi biện pháp để có thể được gả cho Vương gia,

nhưng nếu thật sự là như thế, Vương gia hoàn toàn có thể không để tâm tới tỷ

ấy, càng không cần hao tâm tổn sức nâng cao địa vị của tỷ ấy. Do đó, Vương gia

làm như vậy có lẽ là muốn mượn Ngọc Ẩn tỷ tỷ để nâng một người khác lên, mà

nguyên nhân y tiếp nhận mối hôn sự ấy là vì một bức tranh cắt...” Nàng ta chợt

đổi giọng: “Thiếp thân thoạt tiên cho rằng đó là tranh cắt của cửu Vương phi,

dù sao khi đó Hoàng thượng cũng xem trọng cửu Vương phi vô cùng, nhưng cửu

Vương phi đã có thể được gả cho cửu Vương gia thì tại sao lại không thể gả cho

lục Vương gia chứ, hơn nữa bây giờ nàng ta với cửu Vương gia cũng ân ái vô

cùng, vậy nên khả năng này có thể loại bỏ. Nghe nói Thục phi còn một người muội

muội khác ngày ngày đóng cửa tu hành, chắc hẳn đã chẳng còn để tâm gì tới chốn

hồng trần nữa, vậy thì...” Nàng ta lẳng lặng nhìn tôi, nơi đáy mắt bừng lên

những tia nghi hoặc. Tôi chợt cười tươi rạng rỡ. “Sao Tĩnh phi không nói tiếp

thế? Bản cung đang chờ nghe đây.”

Nàng ta chăm chú quan sát từng tia thần sắc

trên khuôn mặt tôi, muốn tìm ra sơ hở. Còn tôi thì chỉ đáp lại bằng một nụ cười

thoáng mang theo vẻ tò mò. Một hồi lâu sau, nàng ta khẽ thở dài một hơi. “Thiếp

thân thực không dám nghi ngờ thêm nữa, nếu còn nghi ngờ thì chỉ làm hại tới Vương

gia mà thôi.” Tôi không kìm được kêu “a” lên một tiếng, vội vàng đưa tay bụm

miệng. “Đã như vậy rồi thì Tĩnh phi muội muội đừng nghĩ ngợi lung tung gì nữa,

thực khiến người ta nghe mà kinh sợ.” Rồi tôi bước tới đứng bên cửa sổ, đưa tay

ngắt lấy một phiến lá trúc từ ngoài cửa sổ thò vào, nói tiếp: “Tĩnh phi đã được

gả vào hoàng tộc, vậy bản cung không ngại kể cho muội muội nghe những kinh

nghiệm mà bản thân đúc rút ra được sau nhiều năm sống trong Tử Áo Thành. Đa

nghi quá dễ sinh ra ám ảnh, có rất nhiều việc muội càng nghĩ nhiều thì sẽ càng

sợ, mà càng sợ thì lại càng dễ bị người ta phát giác rồi xảy ra vấn đề. Chẳng

hạn như Quý phi vậy, tỷ ấy là người đứng đầu trong số các phi tần, quyền cao

chức trọng, nhưng nếu ngày nào cũng để ý tới mọi việc trong Tử Áo Thành, truy

rõ nguồn cơn, vậy thì ắt không thể bình an hưởng phúc đến bây giờ được. Do đó,

người nào không nghĩ nhiều thì mới là bậc trí giả.”

Nàng ta hơi cau mày lại, lộ rõ vẻ sợ hãi.

“Chỉ mong là vậy. Nhưng nếu việc này là thật thì ắt sẽ mang tới họa sát thân

cho Vương gia, hậu quả thực khó lường.”

Tôi cúi đầu mân mê chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy

xanh biếc trên tay, hờ hững nói: “Vô bằng vô cớ, tất nhiên không thể coi là

thật rồi. Như bản cung vừa nói đấy, Tĩnh phi muội muội đang mang thai nên cả

nghĩ đó thôi.”

Nàng ta đứng dậy cáo từ: “Được rồi, việc

này cứ coi như là thiếp thân cả nghĩ đi. Thiếp thân bây giờ là người bên gối

của Vương gia, có rất nhiều việc thiếp thân nhìn ra được nhưng người ngoài thì

không thể. Vương gia là phu quân của thiếp thân, bất kể có việc gì thiếp thân

cũng sẽ đặt y lên trên nhất, quyết không để y phải lâm vào hiểm cảnh.”

Tôi mỉm cười, nói: “Làm phu thê với nhau

thì vốn nên như vậy.”

Nàng ta đưa mắt nhìn tôi chăm chú, dường

như còn muốn nhìn ra điều gì đó từ trên khuôn mặt tôi, thế nhưng rốt cuộc chẳng

thu được gì, vẻ yếu đuối dần lộ rõ, cuối cùng đành cáo từ rời đi.

Thấy bóng dáng nàng ta đã biến mất bên

ngoài Nhu Nghi điện, bàn tay trái vốn một mực giấu kín trong tay áo của tôi mới

từ từ buông lỏng, không ngờ đã tuôn đầy mồ hôi lạnh tự lúc nào. Vưu Tĩnh Nhàn

chưa chắc đã không nghe lọt tai lời của tôi, thế nhưng nàng ta đã phát hiện ra

sự khác thường rồi, tiếp theo sẽ là ai nữa đây? Bí mật này một khi bị người ta

vạch ra một góc nào đó, tất thảy chân tướng đều sẽ khó mà giữ kín được.

Đang lúc tôi trầm tư thì Ngọc Ẩn bất ngờ

bước ra từ phía sau bức bình phong, chăm chú nhìn theo hướng Vưu Tĩnh Nhàn rời

đi, một hồi lâu sau chợt cất giọng lạnh lùng: “Trưởng tỷ, người này không thể

giữ lại được.”

Tôi nhìn lại Ngọc Ẩn, lặng lẽ lau đi những

giọt mồ hôi tuôn đầy trong lòng bàn tay, ôn tồn nói: “Muội chớ làm bừa, cô ta

bây giờ đang mang thai con của Vương gia, hơn nữa trong lòng cô ta chỉ có một

mình Vương gia thôi, sẽ không làm ra việc gì gây hại tới Vương gia đâu.”

Trong mắt Ngọc Ẩn lúc này bừng lên những

tia sát khí lạnh lùng khiến người ta không rét mà run. “Vưu Tĩnh Nhàn thông

minh quá mức, mà nữ nhân thì lại rất dễ sinh lòng đố kỵ, muội không thể mạo

hiểm được.”

“Là cô ta đố kỵ hay là muội đố kỵ? Mặc kệ

đứa bé đó từ đâu mà ra thì nó cũng là con của Vương gia, vậy nên muội không thể

động tới Vưu Tĩnh Nhàn được! Hơn nữa muội thử nghĩ mà xem, dù Vương gia có dễ

tính đến mấy thì sau khi biết việc này cũng sẽ trở mặt với muội, không lưu lại

chút dư địa nào. Muội chẳng dễ gì mới có được vị trí ngày hôm nay, lẽ nào lại

chịu vì Vưu Tĩnh Nhàn mà mất tất cả ư?” Tôi nhìn Ngọc Ẩn chăm chú. “Ném chuột

thì cũng cần tránh làm vỡ bình mới được.”

Ngọc Ẩn vừa mở lời liền giống như phun ra

vô số hạt băng lạnh lẽo: “Muội tự có cách để không làm vỡ bình.”

Đó dù sao cũng là con của Thanh! Không!

Không! Tôi thầm cảm thấy nôn nóng, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều đã nói luôn: “Nếu

muội thật sự ra tay với con của y, đừng trách ta không nể tình tỷ muội! Muội

chớ nên quên khi xưa muội đã trở thành trắc phi của Thanh Hà Vương như thế

nào!”

Ngọc Ẩn ngẩn ra, lập tức nhìn tôi chăm chú.

“Muội đã trở thành trắc phi của Thanh Hà Vương như thế nào?” Tròng mắt Ngọc Ẩn

không ngừng co rút, ngay sau đó liền nở nụ cười. “Tất nhiên là nhờ nhân duyên

trời ban, cũng là do trưởng tỷ một lòng giúp đỡ rồi.”

Tôi nhìn bộ đồ xa hoa cao quý trên người

Ngọc Ẩn, khẽ thở dài than: “Ngọc Ẩn, là tự muội giúp đỡ muội đó thôi. Bằng

không, bức tranh cắt đó cớ gì lại rơi ra ngoài đúng lúc như thế?”

Đôi bờ mi của Ngọc Ẩn run rẩy liên hồi,

muội ấy né tránh ánh mắt sắc bén của tôi. “Trưởng tỷ đang đùa với muội đó ư?”

Tôi khẽ lắc đầu. “Ta không đùa với muội,

cũng không hề có lòng so đo tính toán. Có điều việc này đến Vưu Tĩnh Nhàn còn

sinh lòng nghi ngờ, lẽ nào ta lại chưa từng nghi ngờ gì ư? Ta chỉ nghĩ muội là

muội muội của ta, lại một dạ si tình với Vương gia, do đó mới thành tâm chúc

phúc cho muội. Nhưng nếu muội thật sự có ý ra tay với cốt nhục của Vương gia,

ta ắt sẽ nói việc này cho Vương gia biết. Muội thử nghĩ xem, liệu Vương gia có

thể dung thứ cho một người từng đem tình cảm giữa ta và y ra để bày mưu tính kế

không? Có thể dung thứ cho một người âm mưu hãm hại cốt nhục của y không?”

Ngọc Ẩn buột miệng nói: “Trưởng tỷ, tỷ biết

rõ mà, muội xưa nay vẫn luôn thương yêu Hàm Nhi và Linh Tê nhất!”

“Hàm Nhi và Linh Tê đều là cháu của muội,

muội thương yêu chúng là lẽ đương nhiên.” Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi nói

tiếp: “Trong bụng Vưu Tĩnh Nhàn là đứa con danh chính ngôn thuận của Vương gia,

mà về danh nghĩa muội cũng là mẹ của đứa bé ấy, lại càng nên thương yêu nó mới

phải.” Tôi đưa tay tới nắm chặt lấy bàn tay Ngọc Ẩn, vừa như an ủi vừa như

khuyên răn: “Muội là nhị tiểu thư của nhà họ Chân, trắc phi của Thanh Hà Vương,

cần phải hiền lương thục đức mới được.”

Sát ý trong mắt Ngọc Ẩn không ngừng co rút,

cuối cùng ngưng tụ thành một điểm nhỏ như đầu mũi kim, từ từ ẩn vào phía sau

đôi hàng lông mi dài cong vút, thế vào đó là mấy tia sợ hãi, hoang mang. Hai

hàng lệ nóng chầm chậm tuôn rơi, Ngọc Ẩn thổn thức nói: “Trưởng tỷ, tỷ cũng

biết là muội vẫn luôn ôm một dạ tình si với Vương gia mà. Khi đó muội cũng hồ

đồ, thấy Vương gia đang ốm mà lúc nào cũng nhớ tới trưởng tỷ, sợ cứ tiếp tục

thế này thì cuối cùng cũng sẽ xảy ra chuyện, nên mới nảy ra chủ ý đó nhằm lấy

mận thay đào. Vương gia dù gì cũng không thể vì trưởng tỷ mà bơ vơ cả đời được,

đúng thế không?” Hơi dừng một chút muội ấy lại nói tiếp: “Vừa rồi muội giận quá

nên hồ đồ đấy thôi. Muội đã yêu Vương gia như thế, tất nhiên cũng không nỡ lòng

hại đứa bé kia rồi.”

Tôi thở phào một hơi, khẽ xua tay, thành

khẩn nói: “Những việc trước đây đều không quan trọng, ta cũng không muốn truy

cứu làm gì. Vừa rồi ta nôn nóng quá nên có hơi nặng lời, nhưng suy nghĩ cho

Vương gia cũng được, suy nghĩ cho nhà họ Chân cũng được, vì kiêng dè Thái hậu

cũng được, muội hãy nhớ kĩ lời ta nói. Thái hậu xem trọng Vưu Tĩnh Nhàn, mà đó

lại là đứa bé đầu tiên của phủ Thanh Hà Vương, quyết không thể có điều gì sơ

sảy. Muội nhớ chăm sóc Vưu Tĩnh Nhàn cho tốt, cũng cần biết cách tránh mối hiềm

nghi nữa.”

Ngọc Ẩn khẽ gật đầu coi như đồng ý, sau đó

lại cười gượng gạo. “Muội thật hồ đồ, không ngờ lại chẳng biết gì cả!”

Tôi đưa mắt nhìn Ngọc Ẩn, bình tĩnh nói:

“Hồi nãy muội đã nói câu này với ta rất nhiều lần rồi.”

Ngọc Ẩn chăm chú nhìn vô định vào một thứ

gì đó ở phía xa, ánh mắt đầy vẻ bàng hoàng, bối rối, lại như có điều suy tư.

Dần dần, từ trong cổ họng Ngọc Ẩn vang ra những tiếng nghẹn ngào khe khẽ: “Nói

bừa nói bậy mà cuối cùng lại thành sự thật, muội thật hối hận vì đã nói ra

những lời vừa rồi.” Rồi muội ấy lại ngơ ngẩn nhìn tôi. “Trưởng tỷ, vừa rồi nếu

muội không thăm dò tỷ như thế, chuyện này sẽ không trở thành sự thật đúng

không?”

Thấy Ngọc Ẩn như vậy, tự nơi đáy lòng tôi

bất giác nảy sinh mấy tia thương xót. “Bất kể muội vô tình hay hữu ý thì việc

cũng đã xảy ra rồi, bây giờ cứ nên đặt hết tâm tư vào tương lai đi thì hơn.”

Chẳng bao lâu sau, tin tức Vưu Tĩnh Nhàn có

thai đã lan truyền ra khắp Tử Áo Thành, trong cung ngoài cung không có ai là

không hay biết. Khi tôi tới thỉnh an thấyThái hậu cũng cười tươi vui vẻ. “Quả

là chuyện mừng hiếm có, mối hôn sự với Ẩn phi cố nhiên là một đoạn giai thoại,

nhưng rốt cuộc vẫn là Tĩnh Nhàn có phúc hơn.” Lúc này cả Ngọc Ẩn, Vưu Tĩnh Nhàn

và Huyền Thanh đều đang có mặt, Huyền Thanh thoáng lộ vẻ lúng túng ngoảnh đầu

qua nhìn Ngọc Ẩn một chút, khóe mắt thì lại nhìn lướt qua khuôn mặt tôi, khiến

tôi cảm thấy như có một cơn gió mát thổi qua vậy.

Rốt cuộc vẫn là tôi đứng dậy chúc mừng y

trước: “Chúc mừng lục Vương gia, chúc mừng Tĩnh phi!” Sau đó lại cười, nói với

Thái hậu: “Thái hậu vốn lo nghĩ về bề con cái của lục Vương gia nhiều năm nay,

bây giờ rốt cuộc đã có thể yên tâm được rồi.”

Thái hậu mỉm cười gật đầu, muốn giữ mấy

người Huyền Thanh ở lại trong cung dùng bữa, nhưng Tĩnh phi lại nói là thân thể

đang mỏi mệt, xin phép được về phủ nghỉ ngơi. Ba người bọn họ sánh vai nhau rời

đi, nhưng đi được mười mấy bước thì Ngọc Ẩn dần bị tụt lại phía sau, phải nhìn

Huyền Thanh và Vưu Tĩnh Nhàn đi cùng nhau phía trước. Nhìn thấy cảnh này, tôi

không kìm được khẽ thở dài một hơi, không nói năng gì.