Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 7 - Chương 27: Muôn hồng nghìn tía cùng khoe sắc

Ngày Mười sáu tháng Ba năm Càn Nguyên thứ

hai mươi tư, trời xuân tỏa nắng vô cùng ấm áp.

Ánh dương xuân tựa một dải lụa mềm phủ

xuống từng góc nhỏ trong Vị Ương cung. Ngoài sân, mười sáu gốc đào đồng loạt nở

hoa màu hồng phấn hệt như vô số bông tuyết màu hồng rung rinh, xen giữa đó là

rất nhiều cánh bướm rập rờn bay lượn, vô cùng đẹp mắt. Có điều, tất cả những

thứ ấy đều không thể so được với buổi tuyển tú rầm rộ ở Vân Ý điện, cho dù

không có tiếng kèn trống hay tiếng lễ bái vang trời thì người ta vẫn có thể cảm

nhận được sự náo nhiệt và chờ mong trong những con người đang góp mặt, không

cần nghĩ cũng biết đó là một cảnh tượng vui tươi, tưng bừng đến mức nào.

Cái gọi là sắc xuân làm lòng người say đắm

lúc này đã ở trong Vân Ý điện hết thảy.

Bởi vì thân thể Hoàng hậu vẫn yếu ớt, cần

được tĩnh dưỡng, không tiện lao tâm lao lực quá độ, do đó ba phi tử địa vị cao

quý là Quý phi, Thục phi và Đức phi phải tới giúp đỡ, một hậu ba phi cùng ngồi

với Hoàng đế trong Vân Ý điện chủ trì đại cuộc. Các tú nữ sớm đã trải qua hai

vòng sơ tuyển, những người có thể tới Vân Ý điện hôm nay sinh thần bát tự không

được xung khắc với Hoàng đế, trên người không được có sẹo, nói năng phải lưu

loát, ngoài ra còn một số điều kiện hà khắc khác về dung mạo, do đó tất thảy

bọn họ hẳn nhiên đều là những bậc giai lệ hiếm có trên đời.

Lúc trời còn chưa sáng hẳn, tôi đã trở dậy

chải đầu trang điểm, thay xiêm y. Đây là lần đầu tiên phi tử được tham dự vào

việc tuyển tú kể từ khi Đại Chu khai quốc đến nay, tôi không thể không xem

trọng, mà chắc hẳn Đức phi và Quý phi cũng đều như thế.

Nhớ hồi chiều qua tôi còn vui vẻ trò chuyện

với Đức phi, nghe kể rằng lão thần tiền triều Tư không chính nhất phẩm Tô Toại

Tín nghe nói Thục phi được tham dự buổi đại lễ tuyển tú thì lập tức dâng tấu

lên Huyền Lăng chỉ trích tôi “mê hoặc quân chủ, phá hoại cung quy, Hoàng hậu

vẫn còn tại thế mà lại dám tiếm việt phạm thượng”. Huyền Lăng liền cười tủm

tỉm, khuyên nhủ lão: “Hoàng hậu đúng là còn tại thế nhưng thân thể lại không

được khỏe. Huống chi nếu Thục phi mê hoặc quân chủ, Đức phi với Quý phi cùng đi

lẽ nào cũng thế cả ư? Thục phi hiện hiệp trợ quản lý hậu cung mà không hề

chuyên quyền hống hách, việc gì cũng đều hỏi ý Quý phi và Đức phi, hết sức hiền

lương, thục đức, chính là tấm gương cho hậu cung.”

Tôi cười, nói: “Không có Đức phi tỷ tỷ và

Quý phi tỷ tỷ thì muội là kẻ mê hoặc quân chủ; có hai vị tỷ tỷ rồi muộn liền

trở thành tấm gương cho hậu cung, qua đó đủ thấy hai vị tỷ tỷ mới là những

người hiền lương, thục đức thật sự, muội đi đến đâu cũng phải núp bóng thì mới

có thể sống yên ổn được.” Đức phi cười đến nghiêng ngả. “Không có muội thì ta

với Quý phi tỷ tỷ chẳng qua chỉ là những phi tử không quyền không thế mà thôi.

Tạm chưa nói tới Quý phi tỷ tỷ, bây giờ dù Ôn Nghi đã mất mẹ ruột nhưng cũng

chẳng ai dám coi thường nữa rồi.”

Tôi nhắm mắt lại không nói gì, bá quan văn

võ trong triều có ai mà không biết nhìn sắc mặt Huyền Lăng, nhưng Tư không Tô

Toại Tín lại là lão thần năm xưa từng ủng hộ Chu thị ngồi lên ngôi hậu, bây giờ

đương nhiên không chịu trơ mắt nhìn tôi gặm nhấm bảo tọa hoàng hậu từng chút

một như thế.

Động tác của Cận Tịch hết sức đều đặn và

nhẹ nhàng, phấn Tử Quỳ giúp khuôn mặt của tôi dần trở nên mịn màng và tinh tế,

hoàn toàn không còn vẻ mệt mỏi vì hôm qua giúp Huyền Lăng xem tấu sớ đến tận

nửa đêm. Tôi khẽ nở nụ cười, lão thần quý ở chữ “lão”, nguyên lão hai triều,

phò tá đế vương, thế nhưng cũng chính vì chữ “lão” ấy nên tôi chẳng cần đấu đá

với lão làm gì, kẻ địch của lão là thời gian.

Khi mở mắt ra, Cận Tịch đã giúp tôi trang

điểm xong xuôi. Tôi mỉm cười uể oải, vì phải chủ trì buổi lễ tuyển tú nên hôm

nay tôi mặc một bộ xiêm y thêu hình chim địch và cỏ xuyến, màu sắc chỉ nhạt hơn

áo của Hoàng hậu một chút. Trong buổi đại lễ này, nếu tôi ăn vận nổi bật quá

thì khó tránh khỏi vướng mối hiềm nghi khách lấn át chủ, bởi Hoàng hậu dù sao

vẫn là chủ nhân của hậu cung; nhưng nếu ăn mặc đơn giản quá thì lại là mang

lòng bất kính, không coi buổi lễ trọng đại này ra gì. Hiện giờ tôi còn chưa

muốn khiêu khích quyền uy của Hoàng hậu, do đó chỉ ăn vận, trang điểm bình

thường theo đúng quy cách của thục phi, không hề quá phận chút nào.

Trời vừa mới sáng thì Hội Xuân ở cung của

Hoàng hậu đã tới giục: “Thục phi nương nương vạn phúc kim an. Các tú nữ đã có

mặt ở Vân Ý điện, Hoàng hậu nương nương sai nô tỳ tới đây mời Thục phi nương

nương khởi hành, mong nương nương đừng để lỡ thời gian.”

Kiệu xe đã được chuẩn bị sẵn, khi tôi tới

nơi thì thấy Hoàng hậu đã ngồi ở phía trên. Tôi mỉm cười dịu dàng, trước mắt

người khác, nàng ta luôn tỏ rõ khí độ của một vị chính cung nương nương như

thế. Quý phi ngồi ở bên trái, tôi và Đức phi thì ngồi bên phải. Huyền Lăng còn

chưa tới, trong số tam phi, tôi là người đến sau cùng.

Trong gian đại điện nguy nga, tráng lệ, các

tú nữ xinh đẹp như hoa đứng túm tụm vào nhau, nhưng tất thảy đều vô cùng yên

tĩnh, không phát ra chút âm thanh nào. Không ai bảo ai, khi nhìn thấy tôi, các

tú nữ nhất loạt quỳ xuống thỉnh an, tiếng lễ bái vô cùng vang dội. Tôi ôn tồn

nói một tiếng “đứng dậy cả đi” rồi bước tới hành lễ thỉnh an Hoàng hậu, sau đó

lại quay sang chào hỏi Quý phi và Đức phi.

Chờ tôi an tọa, Đức phi liền ghé đến bên

tai tôi, cười nói: “Vừa rồi Hoàng hậu tới trước, các tú nữ thỉnh an không được

cung kính, chỉnh tề như thế này đâu.”

Tôi đưa mắt liếc nhìn Hoàng hậu lúc này mặt

mày hờ hững chẳng thể nhìn ra mừng giận, thấp giọng nói: “Trong cung nổi gió

thế nào thì bên ngoài mưa rơi như thế, xưa nay vẫn luôn là như vậy.”

Khi nhìn qua phía Hoàng hậu, ánh mắt ôn hòa

của Đức phi trở nên lạnh lùng vô hạn: “Trong cung bây giờ, Thục phi đắc thế,

Hoàng hậu thất sủng, đó đã là việc chắc như đinh đóng cột, có ai mà còn chưa

biết nữa đây?”

Khi Huyền Lăng tới nơi, các tú nữ đều nhất tề

sôi sục, vô số ánh mắt sáng như sao cùng nhìn chằm chặp về phía y. Sau một phen

hành lễ, cuộc tuyển tú bắt đầu.

Kỳ thực cũng chẳng có gì là mới mẻ và bất

ngờ, cuộc tuyển tú lần này cốt là để chọn phi cho Dư Ly, mà tôi và Huyền Lăng

thì đều sớm biết rõ một phen công phu này chỉ là làm cho có, người được chọn

cuối cùng ắt sẽ là Hứa Di Nhân.

Tôi ngồi trên ghế cao, có chút mơ màng và

mê say nhìn xuống những nữ tử thướt tha xinh đẹp phía dưới. Giọng nói the thé

nhịp nhàng của các thái giám không ngớt vang lên, lần lượt báo rõ tên họ, gia

thế và tuổi tác của từng nữ tử. Đức phi bên cạnh tôi thì thỉnh thoảng lại ghé

đến rì rầm vài câu bình phẩm về tướng mạo của những con người phía dưới. Tôi cứ

ngồi đó lẳng lặng nhìn những tấm dung nhan xinh đẹp như hoa tựa ngọc xếp hàng

lần lượt đi lên phía trước, cung kính quỳ xuống hành lễ. Tôi nhìn thấy ánh mắt

dịu dàng, đắm đuối của bọn họ lướt qua khuôn mặt Huyền Lăng, lướt qua những

chiếc ghế xa hoa rực rỡ trên cao, lại nhìn thấy sự khao khát và âu lo đối với

tương lai vô định thoáng qua trong mắt bọn họ.

Bọn họ thật giống với tôi, My Trang và An

Lăng Dung của ngày xưa biết bao nhiêu.

Thời gian không ngừng trôi khiến người ta

chỉ cảm nhận được sự vô tình. Vân Ý điện vẫn là Vân Ý điện nhưng những tấm dung

nhan phía dưới thì đã đổi thay. Bây giờ chỉ còn lại mình tôi ngồi trên bảo tọa

mà nhớ về những hồi ức xa xưa, khung cảnh náo nhiệt năm nào hệt như hoa trong

gương, trăng dưới nước.

“Chu Thiến Uy, con gái của Thái Học lễ quan

Chu Hành Minh, mười bốn tuổi!” Khi đọc tới cái tên này, gã thái giám cố tình

dài kéo giọng.

Huyền Lăng ngoảnh đầu qua hỏi Hoàng hậu:

“Chu Hành Minh... hình như là đường huynh của Hoàng hậu đúng không?”

Hoàng hậu vốn ngồi nghiêm trang suốt một

hồi lâu, lúc này mới nở nụ cười. “Đúng thế, Thiến Uy là con gái út nhà đường

huynh thần thiếp, rất thông minh, hiểu chuyện.”

“Thông minh, hiểu chuyện thì tốt.” Huyền

Lăng gọi nàng ta lại: “Ngươi bước lên mấy bước đi!”

Chu Thiến Uy y lời bước lên phía trước.

Hoàng hậu hơi hất hàm, Đức phi hiểu ý, liền hắt chén trà trong tay xuống đất.

Chu Thiến Uy vẫn ung dung, điềm đạm bước qua, không để lộ chút vẻ do dự nào,

cũng không hề né tránh.

Huyền Lăng bất giác mỉm cười. “Nhà họ Chu

đúng là có gia giáo.”

Hoàng hậu khẽ nở nụ cười dịu nhẹ như làn

gió xuân. “Thiến Uy năm nay mười bốn tuổi, Dư Ly thì mười sáu, tuổi tác hai

người vừa khéo hợp nhau. Không phải thần thiếp thiên vị, song Thiến Uy thực sự

nết na vô cùng, hệt như Thục phi năm xưa.” Nói đoạn, nàng ta đưa mắt nhìn tôi.

“Muội muội năm xưa cũng từng như thế, không biết bây giờ có còn nhớ chăng?”

Huyền Lăng nhớ lại việc xưa, không kìm được

cười tươi dịu dàng, lại đưa mắt quan sát Chu Thiến Uy thêm một lát rồi nói:

“Lối ăn mặc hôm nay cũng rất ổn thỏa, đơn giản mà không đánh mất vẻ cao sang.”

Chu Thiến Uy hôm nay mặc một chiếc áo tay

rộng màu xanh lam thêu hình chim chóc kết hợp cùng một chiếc váy dài thêu hình

hoa mẫu đơn, quả thực đã khiến cô ta trông yêu kiều, xinh đẹp thêm vài phần.

Hứa Di Nhân đang đứng phía sau Chu Thiến Uy

hai hàng lúc này lộ rõ vẻ âu lo, trên đầu mũi rỉ ra những giọt mồ hôi lấm tấm,

hiềm rằng cô nàng tú nữ đứng trước mặt nàng ta quá cao nên làm nàng ta bị che

khuất, khiến Huyền Lăng không thể nhìn thấy được.

Mấy ngày nay Huyền Lăng bận rộn việc triều

chính, có lẽ đã quên mất Hứa Di Nhân rồi cũng chưa biết chừng. Tôi không khỏi

có chút thấp thỏm, trông bộ dạng Huyền Lăng bây giờ thì hình như khá thích Chu

Thiến Uy, nếu để y mở miệng chọn Chu Thiến Uy thì bao nhiêu công sức trước đó

coi như uổng phí hết cả.

Tôi bèn cười, nói: “Hoàng hậu thực đã đề

cao thần thiếp quá rồi, thần thiếp năm xưa nào có được nết na, điềm đạm như Chu

tiểu thư đây, chẳng qua chỉ gặp may mà thôi.” Sau đó lại dịu dàng nhìn Huyền

Lăng. “Hoàng thượng vốn thương yêu Hoàng trưởng tử nhất, mà Chu tiểu thư xuất

thân cao quý, quả là rất hợp với Hoàng trưởng tử. Có điều Chu tiểu thư và Hoàng

trưởng tử là huynh muội con cô con cậu, không biết trước đây đã từng gặp nhau

trong cung chưa, ấn tượng của hai bên về nhau thế nào?”

Hoàng hậu đang định lên tiếng thì Đức phi

làm bộ như không nhìn thấy, cười khúc khích, nói: “Chu tiểu thư đúng là rất

biết chọn màu sắc cho y phục, màu xanh lam vốn là màu mà Hoàng thượng thích

nhất, có điều theo như thần thiếp nhớ thì Hoàng trưởng tử thích màu hồng hơn.

Tính ra thì nếu Hoàng trưởng tử nhìn thấy Chu tiểu thư, có lẽ sẽ cảm thấy cô ấy

thích hợp với Hoàng thượng hơn đấy.”

Huyền Lăng lắc đầu, cười khẽ. “Đức phi qua

lại với Thục phi đã lâu, bây giờ mồm mép cũng lém lỉnh chẳng kém gì Thục phi

rồi đấy.”

Đoan Quý phi ngồi nghiêm trang trên ghế,

đưa cây quạt tròn trong tay lên chỉ về phía xa. “Đứng chung hàng dọc với Chu

tiểu thư không phải cũng có một nữ tử vận đồ màu hồng đó ư?”

Huyền Lăng tiện tay khẽ vẫy một cái, người

bước ra chính là Hứa Di Nhân. Nàng ta hôm nay mặc một chiếc áo mới cân vạt màu

hồng, phía dưới là tà váy dài màu trắng, trên đầu cài một cây trâm bạc hình

bông hoa mai, trông thanh tú mà không kém phần kiều diễm.

Gã thái giám phụ trách lễ nghi hô lớn: “Hứa

Di Nhân, con gái nuôi của Tùy Quốc công, mười sáu tuổi.”

Huyền Lăng nghe thấy ba chữ Hứa Di Nhân thì

đôi mày hơi máy động, sau khi nhìn kĩ một chút bèn khẽ gật đầu. “Nhan sắc không

tệ, tuổi tác cũng tương đương với Dư Ly.” Rồi y lại hỏi Hứa Di Nhân đang đứng

phía dưới: “Ngươi từng đọc những sách gì rồi?”

Hứa Di Nhân đáp ngay: “Ngoài Nữ tắc ra, thần nữ có đọc qua Kinh Thi, Kinh Thư.”

Huyền Lăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Trẫm

sẽ kiểm tra ngươi và Chu thị một chút, các ngươi cứ suy nghĩ kĩ rồi hãy trả lời

trẫm.”

“Dạ!”

Huyền Lăng nói: “Bài Quan thư mở đầu Kinh Thi

có viết, quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu,

nên giải thích ra sao?”

Chu Thiến Uy thoáng trầm ngâm rồi ung dung

nói: “Thi tam bách, tư vô tà[33]. Bài Quan thư này nói về cái đức của hậu phi, rằng thục nữ thì nên thành

đôi với quân tử, có chọn người thì phải chọn người hiền, đừng quá để tâm tới

nhan sắc, thân là hậu phi hiền đức thì nên chọn thục nữ cho đấng quân vương, từ

đó nối dài dòng dõi cho hoàng tộc.”

[33]

Kinh Thi ba trăm bài, mỗi bài đều chân thực - ND.

Đây là lời chú giải Kinh Thi của Mao phu tử, Chu Thiến Uy đọc lại theo sách ắt không có

sai sót gì. Hoàng hậu mỉm cười, gật đầu, cầm chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, lộ

vẻ nhẹ nhõm.

Hứa Di Nhân trù trừ do dự, lặng im không

nói gì. Sau khi thái giám giục giã mấy lần, dường như nàng ta phải hạ quyết tâm

rất lớn, sau đó trấn định tinh thần, ngẩng mặt lên, mỉm cười, nói: “Thi tam

bách quý ở chỗ dân phong thuần phác, cử chỉ tự nhiên. Thục nữ và quân tử đều

xuất thân từ dân gian, thục nữ yểu điệu, quân tử nhìn mà nhớ nhung, từ đó có

thể thấy trăm họ không hề cổ hủ. Quân tử theo đuổi mà không được vẫn không thất

lễ, chỉ trằn trọc nhớ nhung, đủ thấy dân phong thuần hậu, không có những hạng

cường hào ác bá, ấy là nhờ công giáo hóa. Cho nên thần nữ cho rằng bài Quan thư này chỉ viết về dân phong chứ

không hề nói về cái đức của hậu phi. Dân gian đều là thục nữ, quân tử, người

phẩm cách cao quý không phải chỉ có hậu phi, khi ấy thiên hạ cớ gì mà chẳng

thái bình thịnh trị?”

Huyền Lăng trầm ngâm một chút rồi mỉm cười,

vỗ tay, nói: “Từ lễ nhỏ mà suy ra đức lớn, tốt lắm!”

Hoàng hậu hơi cau mày, khẽ nói với Huyền

Lăng: “Nghe nói Tùy Quốc công chỉ có hai người con trai, còn Hứa thị này là con

gái nuôi, thân phận không được cao cho lắm.”

Huyền Lăng đưa mắt liếc qua, miệng vẫn khẽ

cười. “Trong lòng Hoàng hậu hình như đã có định kiến rồi thì phải? Trẫm lần này

cốt muốn chọn thục nữ làm dâu, xuất thân chỉ là thứ yếu.”

Hoàng hậu vội vàng cúi đầu, nói: “Cũng

không hẳn là như vậy.” Suy nghĩ một chút, nàng ta lại nói tiếp: “Hoàng thượng

không muốn thần thiếp can dự vào việc này quá nhiều, chi bằng... hãy để Hoàng

trưởng tử tự mình lựa chọn đi, bởi đây dù sao cũng là chuyện của y.”

Đức phi mỉm cười, thoáng liếc qua tôi một

cái, đoạn quay sang nói với Hoàng hậu: “Kỳ thực chỉ cần Hoàng thượng và Hoàng

hậu quyết định là được rồi, việc gì phải hỏi Hoàng trưởng tử. Hoàng trưởng tử

dù sao cũng cần nghe theo sự quyết định của bề trên mà.”

Hoàng hậu trầm ngâm do dự, thấy Huyền Lăng

lộ rõ vẻ tán thưởng với Hứa Di Nhân thì sắc mặt liền trầm hẳn xuống, nói: “Cứ

để Hoàng trưởng tử tự làm chủ đi.”

Một lát sau Hoàng trưởng tử đã đến nơi

Hoàng hậu ôn tồn gọi y tới, giúp y chỉnh lại chiếc mũ vàng búi tóc trên đầu.

“Hứa thị và Chu thị đều là người mà phụ hoàng và mẫu hậu vừa ý, con hãy tự chọn

lấy một người và trao ngọc như ý cho người đó.” Rồi nàng ta lại trịnh trọng dặn

dò: “Cưới vợ phải nhìn vào đức hạnh, đã tới lúc con cần tự quyết việc của mình

rồi.”

Dư Ly cầm ngọc như ý trong tay, do dự nói:

“Vẫn mong phụ hoàng, mẫu hậu làm chủ cho nhi thần.”

Huyền Lăng hơi cau mày lại. “Bây giờ không

cần phải hỏi ý kiến của ai khác, con hãy tự quyết định là được rồi.”

Dư Ly thấy Hoàng hậu mặt không biểu cảm,

Huyền Lăng thì cũng không nói nhiều, bèn đưa mắt nhìn tôi cầu cứu, trên khuôn

mặt đôn hậu ngợp đầy vẻ âu lo và do dự. Tôi ôn tồn nói: “Điện hạ đi đi. Lấy vợ

là chuyện cả đời, quan trọng nhất là hai bên phải có tình cảm, như vậy thì phu

thê mới được hòa thuận, hoàng thất mới được yên vui.”

Dư Ly thoáng do dự rồi không suy nghĩ nhiều

thêm nữa, đi thẳng về phía Hứa Di Nhân. Hoàng hậu lập tức biến sắc, hô lớn: “Ly

Nhi...”

Dư Ly vội vã ngoảnh đầu, vẻ do dự như một

làn mây mù phủ dày trên mặt. Y lưỡng lự hỏi: “Mẫu hậu có điều gì dặn dò ư?”

Hoàng hậu lập tức cười hiền dịu. “Mẫu hậu

có thể dặn dò gì được đây, chẳng qua chỉ muốn nhắc con rằng ngọc như ý rất

nặng, phải cầm cho chắc đấy.”

Sự trầm lặng của Dư Ly lan ra khắp gian

điện, vẻ bất lực trong mắt ngày một nặng nề, cuối cùng y khẽ nói: “Dạ.”

Tôi bất giác có chút nôn nóng, nhưng chỉ

biết lẳng lặng nhìn xuống phía dưới, thấy Hứa Di Nhân cũng đang lộ rõ vẻ âu lo

và bất lực.

Khi nàng ta ngước mắt lên vừa khéo bắt gặp

ánh mắt lạnh giá của tôi. Nàng ta thông minh hết sức, làm gì mà chẳng biết mình

bây giờ đã được liệt ra để Hoàng trưởng tử lựa chọn, một khi không được chọn

thì ngay cả Huyền Lăng cũng sẽ không nạp nàng ta vào cung. Lần này nàng ta hưng

phấn tới đây, nếu như thảm bại quay về thì chỉ e sẽ chẳng còn chỗ đứng trong

phủ Tùy Quốc công nữa.

Sự yếu mềm chỉ thoáng qua trong khoảnh

khắc, Hứa Di Nhân đưa tay vuốt nhẹ tóc mai, nở một nụ cười vô cùng kiều diễm.

Nàng ta dịu dàng nói: “Hoàng hậu nói rất đúng, điện hạ nhớ phải cẩn thận.”

Dư Ly đột nhiên hít sâu một hơi, cánh tay

bất ngờ khựng lại, ngọc như ý được đưa từ trước mặt Chu Thiến Uy tới trước mặt

Hứa Di Nhân.

Hoàng hậu hơi tái mặt đi, đang định cất lời

thì không còn kịp nữa, Hứa Di Nhân đã cầm chắc ngọc như ý trong tay, đoạn đưa

lên ngang mặt rồi quỳ xuống, cất giọng dịu dàng: “Thần nữ đa tạ điện hạ thương

yêu, đa tạ Hoàng thượng, Hoàng hậu thương yêu.”

Hoàng hậu thở ra một hơi, hệt như một tiếng

thở dài nhè nhẹ, âm thanh kéo dài mãi trong Vân Ý điện tịch mịch. Chu Thiến Uy

chậm rãi lùi về hàng, khó mà giấu nổi vẻ thất vọng. Dư Ly dường như có chút bất

an, đưa mắt nhìn Hoàng hậu. “Mẫu hậu không đồng ý ư?”

Hoàng hậu lặng lẽ lắc đầu, ngay sau đó đã

khôi phục vẻ thản nhiên. “Đâu có, con đã có chủ ý của mình rồi, mẫu hậu rất

vui.” Hơi dừng một chút, nàng ta nói tiếp bằng giọng đầy ý vị: “Hoàng trưởng tử

quả nhiên đã trưởng thành rồi.”

Dư Ly gật đầu, đưa tay cầm lấy ngọc như ý,

dắt Hứa Di Nhân đi lên cùng hành lễ. Huyền Lăng mỉm cười, gật đầu, nói: “Tốt

lắm, trẫm cũng rất vừa ý Hứa thị. Ngày Hai mươi sáu tháng sau, trẫm sẽ tổ chức

lễ thành thân cho các con.”

Sự việc coi như đã ngã ngũ, màn tuyển tú kế

đó chẳng qua chỉ là cho có mà thôi, tôi cũng chẳng can dự quá nhiều, chỉ lặng

im ngồi đó nhìn vẻ hụt hẫng khó mà che giấu nổi của Hoàng hậu.

Huyền Lăng cũng lộ vẻ mỏi mệt, thỉnh thoảng

nhìn trúng tú nữ nào đó thì Hoàng hậu lại khẽ nói một câu: “Lần trước thần

thiếp từng cho gọi người này vào cung để Hoàng trưởng tử xem mặt trước rồi, Hoàng

thượng đừng nên lưu lại thì hơn.” Liên tiếp mấy lần như vậy, một số tú nữ xuất

chúng đều bị gạt bỏ không được chọn. Huyền Lăng càng lúc càng mất hứng, hiềm vì

thể diện của Hoàng hậu nên không thể phát tác. Hoàng hậu vẫn làm bộ như không

phát hiện, thần sắc hiền hòa như làn nước mùa thu. “Chọn thục nữ danh môn vào

hầu hạ kề bên Hoàng thượng vốn là chức trách của thần thiếp.” Rồi nàng ta cười

dịu dàng. “Tú nữ có quá nhiều, thần thiếp sợ Hoàng thượng mỏi mệt nên đã chọn

sẵn mấy nữ tử tuyệt sắc rồi, mời Hoàng thượng ghé mắt.”

Hoàng hậu vỗ tay ba cái, lập tức có ba

thiếu nữ thanh xuân, tươi trẻ chậm rãi bước vào từ ngoài điện. Người đi đầu

thân hình yểu điệu, thướt tha, dung nhan xinh đẹp khó nói bằng lời, mỗi bước đi

đều nhẹ nhàng như chim hồng bay lượn, đợi đi tới gần rồi còn có thể nhìn thấy

đôi mắt nàng ta trong veo, u uất chất chứa đầy tâm sự, tựa như bầu trời đêm

tịch mịch.

Gã thái giám phụ trách lễ nghi hô lớn: “Vệ

Quân, con gái của Hiệu thư lang tòng thất phẩm Vệ Bộ Diên ở Hoằng Văn quán,

mười bảy tuổi.”

Vệ Bộ Diên? Cái tên này hình như tôi từng

nghe thấy ở đâu đó rồi. Thế nhưng ánh mắt thoáng lộ vẻ ngẩn ngơ của Huyền Lăng

không cho phép tôi nghĩ nhiều, sau khi nhìn khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp kia

một lát, y bèn quay qua hỏi Đoan Quý phi: “Quý phi, nàng thấy nàng ta giống

ai?”

Đoan Quý phi vốn thông minh rất mực, chỉ

khẽ mỉm cười. “Giống bản thân nàng ta.”

Đức phi chăm chú nhìn tôi rồi đưa quạt tròn

lên che mặt, thở dài than: “Oan nghiệt! Oan nghiệt! Năm xưa Phó Như Kim vào

cung cũng chính là như thế này, bây giờ muội đã ở đây, thế mà cô ta còn tìm một

người giống muội tới làm gì nữa chứ?”

Kỳ thực nếu nhìn kĩ, Vệ Quân tối đa cũng

chỉ giống tôi khoảng ba, bốn phần, mà nhìn vẻ bình tĩnh của Đức phi lúc này thì

dường như nàng ta với Thuần Nguyên Hoàng hậu không giống nhau lắm. Tôi khẽ thở

dài một hơi, cho dù giống tôi thì Vệ Quân cũng có những chỗ động lòng người của

riêng mình.

Theo sau Vệ Quân là hai mỹ nhân khác, một

người là Chu thị vóc dáng cao ráo, thần sắc lạnh lùng, thân thể có hơi đẫy đà

một chút; người kia là Khương thị có thân hình nhỏ nhắn, thần thái nhu mì, mỗi

bước đi đều mang đầy vẻ quyến rũ.

Ba người nhất tề hành lễ, rồi Hoàng hậu

ngoảnh đầu qua chăm chú nhìn Huyền Lăng. “Hoàng thượng thấy thế nào?”

Huyền Lăng lúc này còn đang thẫn thờ, khó

có thể nhìn ra là buồn hay là vui. Sau một hồi trầm lặng, các tú nữ phía dưới

đều có vẻ thấp thỏm không yên, Lý Trường lén ghé tới cạnh y, khẽ hỏi: “Hoàng

thượng, có giữ thẻ bài của ai lại không?”

“Ừm.” Ánh mắt Huyền Lăng vẫn lững lờ bất

định, lẳng lặng viết vào tay Lý Trường một chữ “Vệ” và một chữ “Khương”.

Tôi lạnh lùng ngồi nhìn, ba người chọn hai,

phen này Hoàng hậu coi như đã nắm phần thắng trong tay rồi.

“Chúc mừng Hoàng thượng!” Hoàng hậu nở nụ

cười nền nã. “Cũng chúc mừng Thục phi muội muội nữa, mới cách đây chưa lâu, mấy

muội muội lần lượt xuất giá, bây giờ thì lại có một tú nữ dung mạo tương tự vào

cung bầu bạn.”

“Dung mạo tương tự thần thiếp thì có gì là

tốt đâu. Thần thiếp chẳng qua chỉ là hạng son phấn tầm thường, đâu có được trẻ

trung, xinh đẹp như Vệ muội muội.”

Huyền Lăng nhìn tôi chăm chú, cất giọng dịu

dàng: “Mỹ nhân có nét giống nhau là lẽ thường tình, nhưng Hoàn Hoàn thì chỉ có

một thôi.”

Có tiền lệ của Phó Như Kim ngày trước, việc

Vệ Quân vào cung lần này ắt sẽ gây ra một cơn phong ba không nhỏ. Có điều nàng

ta không giống tôi lắm, cũng chẳng quá giống Ngọc Nhiêu, và có lẽ cũng không

giống Thuần Nguyên Hoàng hậu được mấy phần. Nhưng không thể phủ nhận rằng nàng

ta quả thực có cái thần vận như giống mà không ấy, khiến người ta sau khi lờ mờ

cảm thấy không giống lại không kìm được muốn tỉ mỉ nghiên cứu một phen.

Sau một hồi suy nghĩ vu vơ, gã thái giám

phụ trách lễ nghi đã đọc xong tên của rất nhiều tú nữ. Tôi ngoảnh đầu nhìn qua

thì thấy Huyền Lăng cũng có chút tâm thần bất định, chỉ tiện tay chọn thêm một

vài tú nữ khác, trong số đó có một người rất xinh đẹp khiến người ta chỉ cần

nhìn thoáng qua là khó mà quên nổi.

Chờ sau khi mọi việc xong xuôi, Huyền Lăng

cảm thấy khá mỏi mệt, liền đứng dậy dặn dò: “Các nàng cũng mệt rồi, hãy quay về

nghỉ ngơi đi.”

Hoàng hậu hơi nhún người. “Vậy danh phận

của các cung tần mới đều do Thục phi muội muội quyết định cả ư?”

Huyền Lăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Trẫm

xử lý xong chính vụ sẽ tới Phượng Nghi cung.”

Mọi người cáo từ rời đi, Đoan Quý phi đi

trước, tôi và Đức phi thì chậm rãi theo sau, cùng đi về hướng hồ Thái Dịch. Sau

khi tìm đến một nơi yên tĩnh, Đoan Quý phi chậm rãi ngồi xuống, Cát Tường bước

tới sau lưng nhẹ nhàng xoa bóp vai cho nàng ta. Nàng ta nhìn mặt hồ gợn sóng mà

khẽ nói: “Đã lâu lắm rồi không mệt như thế này. Chỉ là tuyển tú mà thôi, không

ngờ cũng chứa đầy những chước quỷ mưu ma như chuyện quốc gia đại sự của nam

nhân vậy.”

“Còn chẳng phải thế sao!” Đức phi đưa tay

lên xoa trán, thở dài than. “Việc tuyển phi của Hoàng trưởng tử thì coi như đã

được như ý nguyện, nhưng bỗng dưng lại có Vệ thị với Khương thị từ đâu nhảy ra,

sau này chỉ e sẽ lại phải đau đầu rồi. Cứ nhớ lại bộ dạng của Phó Như Kim năm

xưa là muội lại cảm thấy sợ hãi.”

Đoan Quý phi thấy tôi chỉ nhìn mặt hồ mà

ngơ ngẩn, bèn đưa tay tới khẽ nắm tay tôi. “Cô ta không giống Thuần Nguyên

Hoàng hậu là mấy, không đáng để muội phải đau đầu đâu.” Sau đó lại thở ra một

hơi, nhẹ nhàng đón lấy một bông hoa vừa bị làn gió thổi tới làm rụng. “Không

ngờ Hoàng trưởng tử cũng là một người chí tình chí tính như thế. Kỳ thực Hoàng

hậu cũng quá nôn nóng, cứ để Hoàng trưởng tử cưới Chu thị cũng không hay, hiện

giờ thì tuy là thân càng thêm thân nhưng khó mà đảm bảo rằng người ta sẽ không

cho là nàng ta có ý lôi kéo ngoại thích để giành ngôi báu. Tất nhiên cưới Hứa

Di Nhân cũng không hẳn là hay, Hứa thị chỉ là con nuôi, thế lực sau lưng cũng

không đủ mạnh, cho dù có được làm chính phi của Hoàng tử thì sau này cũng khó

có thể trở thành thái tử phi, rốt cuộc người chịu thiệt vẫn là Hoàng trưởng

tử.”

Tôi khom người vái Đức phi một cái thật

sâu. “Việc này còn phải cảm tạ mưu trí của Đức phi tỷ tỷ rất nhiều.”

Đức phi nhìn mặt hồ chăm chú, cười lạnh,

nói: “Nếu Hoàng trưởng tử trở thành thái tử thì sau này nàng ta sẽ có thể dựa

vào đó mà một mình ngồi vững trên ghế thái hậu, đến khi ấy người ta là dao

thớt, chúng ta là cá thịt, chúng ta còn có đất sống trong chốn hậu cung này nữa

ư? Do đó ta tất nhiên không thể để cô ta được như ý nguyện rồi.”

Đoan Quý phi mỉm cười, cất tiếng: “Nói gì

thì nói trong ván cờ hiện tại, Hoàng hậu cũng chẳng được lòng ai.”

Một làn gió xuân thổi tới, dịu dàng lướt

qua trùng trùng cung điện, lớp lớp tường thành.

“Nếu mọi việc đều suôn sẻ, cô ta đã chẳng

cần vất vả tìm Vệ thị và Khương thị về thế này rồi.” Đoan Quý phi thở dài,

than. “Là tự Hoàng hậu không nhìn thấu được đó thôi, nhưng thử hỏi trong chốn

hậu cung này, có mấy người có thể nhìn thấu được?” Nàng ta vừa nói vừa chỉ tay

về phía Yến Hy điện ở phía xa. “Tôn quý như cô ta mà cũng phải lo trước lo sau,

đề phòng lúc tuổi già sắc phai thất sủng, huống hồ là người khác. Có điều, xét

cho cùng thì người tính vẫn chẳng bằng trời tính.”

Sau khi thánh chỉ ban Hứa Di Nhân cho Hoàng

trưởng tử làm chính phi được ban xuống, Hồ Uẩn Dung dù kinh ngạc vạn phần nhưng

không dám làm lớn chuyện, chỉ sai người đưa Hứa Di Nhân về phủ Tùy Quốc công

chờ xuất giá. Tất nhiên, nàng ta hao tổn một phen tâm tư như thế mà cuối cùng

lại thành may áo cưới cho người khác, trong lòng rốt cuộc vẫn có chút tức giận.

Nhưng dù nàng ta có nghe ngóng thế nào thì đầu đuôi sự việc vẫn là Hứa Di Nhân

và Hoàng trưởng tử tâm đầu ý hợp từ trước. Hồ Uẩn Dung không thể trách Huyền

Lăng, cũng không thể trách Hoàng hậu, chỉ đành đóng cửa giận dỗi, dù Huyền Lăng

đã cố hết sức dỗ dành nhưng cũng phải mấy ngày sau, mọi việc mới êm xuôi.

Chờ đến khi thánh chỉ sắc phong cho các

cung tần mới được ban ra, Hồ Uẩn Dung lập tức vui mừng hết cỡ. Trong số sáu

người được chọn cuối cùng thì Vệ thị danh phận cao nhất, được phong làm quý

nhân chính lục phẩm, ban hiệu là “Quỳnh”. Kế đến là Khương thị và Lý thị - nữ

tử được Huyền Lăng tự chọn. Khương thị được phong làm mỹ nhân tòng lục phẩm, Lý

thị thì được phong làm tài nhân tòng lục phẩm. Ba người còn lại một người được

phong làm tuyển thị, hai người được phong làm thái nữ.

Cận Tịch cười, nói: “Khương thị vốn là một

mỹ nhân, lại được phong làm mỹ nhân, hơn nữa cô ta lại mang họ “Khương mỹ nữ[34]”,

qua đó đủ thấy chuyện này trùng hợp đến chừng nào.” Hơi dừng một chút, nàng ta

lại nói tiếp: “Chắc nương nương cũng biết tại sao tâm trạng Trang Mẫn Phu nhân

lại tốt lên rồi, thì ra là vị Lý Tài nhân kia có họ khá gần với cô ta.”

[34]

Chữ khương: 姜,

chữ mỹ: 美,

chữ nữ: 女.

Cách nói này kỳ thực thì không hoàn toàn chuẩn xác vì chữ mỹ phải bỏ chữ đại - 大 bên dưới đi rồi ghép với

chữ nữ thì mới thành chữ khương, nhưng vẫn hay được dùng - ND.

Lúc này tôi đang ngồi bên cửa sổ dạy Dư

Nhuận và Dư Hàm nhận mặt chữ, nghe vậy liền khẽ mỉm cười. “Cô ta mất cái này

rồi lại được cái kia, đương nhiên là vui vẻ rồi.” Ngoài miệng tuy cười nhưng

tôi lại khó có thể che giấu nỗi phiền muộn trong lòng, lần này Vệ thị và Khương

thị được chọn, thái độ của Huyền Lăng với Hoàng hậu dường như đã lại tốt lên

nhiều.

Dưới ánh dương xuân phủ khắp, Chiêu Dương

điện rốt cuộc đã lại khôi phục vẻ náo nhiệt như xưa.

Thời gian các cung tần mới vào cung vốn là

đầu tháng Tư, nhưng lần này để tránh lễ đại hôn của Hoàng trưởng tử nên được

dời tới ngày mùng Tám tháng Năm. Hôn sự của Hoàng trưởng tử được giao hết cho

phủ Nội vụ an bài, tôi và Quý phi, Đức phi chỉ giúp kiểm tra xem lễ nghi có chỗ

nào sai sót không. Có điều độ này tôi vẫn rất bận rộn, Huyền Lăng sau khi

thương lượng với Hoàng hậu về ngôi vị của các cung tần liền giao hết những việc

còn lại cho tôi, thế là mỗi ngày tôi đều phải cùng Lý Trường và Cận Tịch xử lý

đủ thứ vấn đề vụn vặt. Trong sự bận bịu ấy, thời gian dường như lại càng chẳng

chịu nể mặt ai, trôi nhanh vô cùng.

Mãi đến tháng Tư tôi mới có dịp nghỉ ngơi

một chút. Huyền Lăng vì muốn an ủi tôi phần nào nên đặc biệt cho chèo thuyền

dạo chơi trên hồ Thái Dịch, nhân tiện mừng sinh nhật tôi.

Vì dịp này trong cung đang bận rộn chuẩn bị

cho lễ đại hôn của Hoàng trưởng tử nên sinh nhật của tôi không tiện phô trương

quá mức. Vả lại đối với một nữ tử tuổi gần ba chục mà nói, ngày sinh mỗi năm

chẳng có ý nghĩa gì nhiều, chỉ lạnh lùng báo rằng nữ tử đó đã lại già thêm một

tuổi.

Mà tôi lúc này chỉ đắm mình trong quãng

thời gian thanh nhàn hiếm có, cảm nhận hương hoa thơm nức xung quanh, thấy ngay

đến nước hồ Thái Dịch cũng trong veo và toát ra một sự ấm áp khó mà dùng lời

miêu tả.

Nhân gian tháng Tư, hương thơm ngợp trời.

Tôi tựa đầu vào vai Huyền Lăng, cùng y tay

nắm chặt tay, mặc cho những làn gió ấm phớt nhẹ qua mặt. Trong khoang thuyền,

Hàm Nhi, Nhuận Nhi, Linh Tê và Lung Nguyệt chơi đùa với nhau vô cùng vui vẻ.

Lung Nguyệt là trưởng tỷ, lúc này đang rất ra dáng dạy Linh Tê gảy đàn tỳ bà,

Hàm Nhi thì đang nghịch mấy quân cờ với Nhuận Nhi, bộ dạng mười phần thích thú,

ngay đến mái tóc đã rối bù cũng chẳng để tâm. Là một người mẹ, nhìn thấy khung

cảnh như vậy, tôi thực thỏa mãn vô cùng.

Trên hồ gió lớn, thuyền rồng lại đi ngược

gió nên khá chậm. Huyền Lăng buộc lại áo choàng cho tôi, dịu dàng nói: “Hoàn

Hoàn, dường như thời gian đặc biệt hậu đãi nàng, nàng của bây giờ với mười năm

trước chẳng có gì khác biệt.”

“Có thể khác biệt gì được chứ?” Tôi ghé đến

bên tai y, khẽ cất tiếng rủ rỉ dịu dàng: “Bây giờ tứ lang còn chưa già, Hoàn

Hoàn cũng không dám già.”

Y thổn thức nói: “Mấy năm nay trẫm luôn cảm

thấy mình không còn được như trước nữa. Hoàn Hoàn, có phải trẫm đã già rồi

không?” Giọng y bất giác hơi trầm xuống. “Dư Ly sắp thành thân rồi, tiền triều

lại có người nhắc tới việc lập thái tử. Nghe thấy những lời đó trẫm khó chịu vô

cùng, chắc bọn họ đều thấy trẫm đã già nên mới nôn nóng như thế.”

“Tứ lang.” Tôi ôn tồn an ủi. “Tứ lang đang

tuổi tráng niên, việc này chẳng cần gấp quá làm gì, Hoàng trưởng tử dù có tốt

đến mấy thì cũng cần rèn luyện mới được. Các vị đại nhân ở tiền triều có lẽ vì

sợ tứ lang vất vả nên muốn có người phân ưu giúp tứ lang đấy thôi!”

Y bất giác nắm chặt lấy bàn tay tôi làm tôi

đau nhói. “Trẫm đã xem chiếu thư mà nàng viết thay trẫm rồi, quả là không tệ.

Có nàng giúp đỡ trẫm rất yên tâm.”

Tôi lộ vẻ nghiêm túc, làm bộ định quỳ

xuống. “Thần thiếp không dám can dự vào việc triều chính.”

Y ôm chặt tôi vào lòng. “Đừng sợ, trẫm tự

có tính toán.” Tôi khép hờ đôi mắt, được rồi, nếu y thật sự tin tưởng tôi như

vậy, những năm tháng còn lại của cuộc đời có lẽ chúng tôi sẽ có thể sống nhẹ

nhàng hơn một chút.

Gió lớn dần lên, trên hồ Thái Dịch có những

con sóng vỗ vào mạn thuyền. Huyền Lăng dịu dàng nói: “Gió lớn rồi, chúng ta

tránh vào khoang thuyền thôi.”

Tôi đang định trả lời thì chợt thấy dưới

hàng liễu biếc xanh bên bờ hồ Thái Dịch có một con thuyền nhỏ đang đung đưa

theo sóng, mà người trên thuyền hình như là Anh Tần, nhìn thần sắc có vẻ rất

buồn bã, ủ dột. Tôi khẽ kêu lên: “Đó là Anh Tần thì phải.”

Huyền Lăng hơi nhướng mày, buồn bực nói:

“Nàng ta lại phát điên gì thế chứ! Trẫm đã hai lần triệu kiến mà nàng ta đều

thoái thác là thân thể không khỏe, thế mà hôm nay còn tới đây hóng gió nữa.”

Tôi thầm nghi hoặc, nhưng cũng chỉ đành dịu

dàng nói: “Nhìn vẻ mặt Anh Tần thì có lẽ thân thể thật sự không thoải mái,

Hoàng thượng cứ nên sai người đón nàng ta tới đây đi, chứ để nàng ta sẩy chân

ngã xuống nước thì không hay đâu. Dù sao Vệ thái y cũng đang ở trên thuyền, có

thể bảo y khám thử xem Anh Tần rốt cuộc bị làm sao.”

Lý Trường chèo một con thuyền nhỏ qua đón

Anh Tần lên thuyền rồng. Anh Tần lúc này mặt mày tái nhợt, sau khi miễn cưỡng

hành lễ thỉnh an liền ngồi im không nói năng gì. Huyền Lăng vốn không thích

nhìn bộ dạng ốm yếu đầy vẻ thê lương này của Anh Tần nên chỉ hờ hững dặn dò Vệ

Lâm: “Ngươi hãy bắt mạch cho Anh Tần xem nàng ta bị bệnh gì đi.”

Anh Tần bất giác co rụt người lại, thoáng

lộ vẻ hoang mang. “Thần thiếp chỉ không may bị nhiễm phong hàn thôi.” Chiếc

thuyền rồng không ngớt lắc lư khiến sắc mặt Anh Tần trông lại càng nhợt nhạt

khó coi, nàng ta đưa tay lên giữ chặt ngực, dường như muốn ép cơn buồn nôn khó

chịu trở vào trong bụng.

Huyền Lăng phất tay một cái, không nói

nhiều thêm. Vệ Lâm cung kính nói: “Mời tiểu chủ!”

Anh Tần hết cách, đành đưa cánh tay gầy

guộc ra để Vệ Lâm thăm mạch. Vệ Lâm khẽ đặt hai ngón tay lên cổ tay Anh Tần,

sau một thoáng trầm ngâm, trên mặt chợt lộ rõ vẻ mừng vui. “Chúc mừng Hoàng

thượng, chúc mừng tiểu chủ, tiểu chủ có thai rồi.”

Anh Tần ngẩn ra, dường như không thể tin

nổi, cùng Huyền Lăng đồng thanh hô lên: “Thật thế ư?”

Vệ Lâm bật cười, nói: “Ắt không sai được,

tiểu chủ đã có thai chừng hai tháng rồi.” Hơi dừng một chút, y ân cần hỏi:

“Tiểu chủ không phát hiện ra sự bất thường trong kỳ kinh của mình ư?”

Anh Tần ngẩn ngơ lắc đầu, bộ dạng đó thật

khiến người ta không kìm được sinh lòng xót thương. Tôi dịu dàng cất tiếng:

“Nhất định là lần đầu tiên biết bản thân sắp được làm mẹ nên vui mừng quá đây

mà, thần thiếp năm xưa cũng từng thế này đấy.”

Huyền Lăng mừng rỡ vô cùng, vội vàng lệnh

cho Lý Trường: “Ngươi hãy đưa Anh Tần về cung cẩn thận, đừng để nàng ta ở chung

với Hủ Tần, Xuân Tần nữa, lỡ có va vấp gì thì nguy to, tạm thời hãy để nàng ta

tới ở tại chính điện của Ngọc Bình cung. Đợi lát nữa trẫm sẽ đi thăm nàng ta.”

Anh Tần dường như vui mừng quá độ, sau khi

ngơ ngẩn tạ ơn liền được đưa về cung.

Tôi tươi cười vái dài một cái. “Chúc mừng

Hoàng thượng, người nhớ tấn phong cho Anh Tần muội muội đấy nhé!” Huyền Lăng

hết sức hài lòng, cười nói: “Đúng là cần tấn phong, nhưng bây giờ hãy còn chưa

vội, chờ sau khi tất thảy những việc rắc rối trước mắt được xử lý xong xuôi,

trẫm tất nhiên sẽ không bạc đãi nàng ta.”

Tôi bật cười khúc khích, ghé đến bên tai y,

khẽ nói: “Hoàng thượng vừa than là mình đã già, ai ngờ lại có một hoàng tử nhảy

ra nói cho Hoàng thượng biết sự thật hoàn toàn không phải thế. Lần này các muội

muội mới chuẩn bị vào cung, chỉ e tới đây sẽ có vô số hoàng tử đến nói với

Hoàng thượng là người sắp cải lão hoàn đồng rồi.”

Huyền Lăng cúi đầu, hôn nhẹ lên trán tôi

một cái. “Những việc khác tạm chưa nói tới, trẫm bây giờ chỉ muốn cùng nàng

sinh thêm một hoàng tử nữa thôi.”