Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 7 - Chương 17: Vẫn nhớ áo xuân ngày trai trẻ

Mùa xuân năm Càn Nguyên thứ hai mươi ba tới

rất sớm, tuyết vừa tan gió ấm đã thổi về, Thượng Lâm uyển nhanh chóng ngợp giữa

sắc xuân vô hạn.

Hôm ấy Huyền Lăng nghỉ lại Nhu Nghi điện,

sáng sớm ngủ dậy không có việc gì liền nằm tựa vào giường nhìn tôi chải chuốt,

trang điểm. Dưới ánh bình minh, trông sắc mặt y lúc này ngợp vẻ dịu dàng.

Tôi cài một cây trâm hình hoa lan lên búi

tóc, cất tiếng hỏi Phẩm Nhi đang đứng ngoài cửa sổ: “Tứ tiểu thư đâu?”

Phẩm Nhi đáp: “Tứ tiểu thư mới sáng sớm đã

mang theo giấy bút, nói là đi vẽ tranh rồi.”

Tôi ngó mắt nhìn sắc xuân nồng đậm bên

ngoài, sau khi thầm tính toán một chút liền cười, nói với Huyền Lăng: “Hoàng

thượng có muốn cùng thần thiếp đi ngắm cảnh xuân không?”

Y vui vẻ đồng ý. Chúng tôi dắt tay nhau đi

giữa một mảnh xanh tươi bát ngát, khắp nơi đều là cỏ non mơn mởn cùng liễu rủ

phất phơ. Tôi thỉnh thoảng lại dừng chân ngắm cảnh, y thì hái mấy bông hoa cài

lên vạt áo tôi, giữa những tia nắng ấm áp, trông y có vẻ ung dung, điềm đạm như

hồi chúng tôi mới gặp. Thế nhưng trong nỗi niềm cảm khái về việc mùa xuân chắc

khác lúc xưa, chút tâm tình hư vô, mờ mịt ấy nhanh chóng tan đi như làn sương

mù sáng sớm, chẳng để lại trong tôi chút dấu tích nào.

Thốt nhiên, tôi và Huyền Lăng cùng dừng

chân lại, đứng cạnh mấy gốc ngọc lan mà dõi mắt nhìn về phía xa.

Chỉ thấy bên bờ hồ Thái Dịch nơi hoa hạnh

nở đầy, một cặp thiếu niên thiếu nữ đang đứng kề vai nhau thân mật.

Chẳng biết bọn họ đã đứng đó bao lâu, trên

người cả hai đều rơi đầy hoa hạnh. Sắc hoa màu hồng dịu nhẹ bám lên đầu tóc,

khuôn mặt cùng y phục của bọn họ, tựa như những bông tuyết mỏng manh, thuần

khiết bao bọc họ vào trong.

Thiếu nữ cầm một cây bút trong tay, dường

như đang vẽ cảnh xuân vô biên vô tận trên hồ Thái Dịch. Thiếu niên đứng kề bên

thỉnh thoảng lại rỉ tai thiếu nữ mấy câu, mỗi lần y nói gì đó là thiếu nữ kia

lại nghiêng đầu sang nở nụ cười với y hoặc là trề môi ra làu bàu âu yếm. Trên

mặt hai người đều có những tia ửng hồng, muôn vàn cánh hoa rạng rỡ xung quanh

đều như bị gió xuân cuốn lên đó cả.

Trong mắt bọn họ lúc này dường như chỉ có

nhau, hoàn toàn không phát hiện tôi và Huyền Lăng đang dừng chân ở phía xa ngắm

nhìn. Hồ Thái Dịch trước mặt dập dờn sóng biếc, những bông hoa hạnh phía sau

thì lả tả rơi, khung cảnh thực vô cùng thơ mộng. Kỳ thực chẳng cần gì phải vẽ,

cặp thiếu niên nam nữ đang độ tuổi xuân kia vốn đã là một bức tranh đẹp nhất

rồi.

Khung cảnh xung quanh chìm trong tĩnh lặng,

một làn gió xuân thổi qua gốc ngọc lan bên cạnh tôi, mấy bông hoa trắng muốt tà

tà rơi xuống đất phát ra những tiếng “lộp bộp” khe khẽ. Tôi lén để ý quan sát

thần sắc Huyền Lăng, thấy trên khuôn mặt y lộ ra một tia giận dữ, nhưng xen

giữa đó còn có mấy nét dịu dàng và mê say.

Thiếu niên giúp thiếu nữ phủi đi những bông

hoa hạnh bám trên người, lại chọn lấy một bông đẹp nhất mà cài lên búi tóc cho

thiếu nữ.

Thiếu nữ khẽ “úi” lên một tiếng, nói: “Yên

nào!” Sau đó lại làm bộ oán trách: “Bây giờ cài hoa hạnh lên đầu ta như thế,

huynh nhất định là đã đánh mất cây thoa phượng kia rồi đúng không?”

“Sao lại thế được!” Thiếu niên nghiêm túc

nói. “Đó là đồ của nàng mà.”

Thiếu nữ đỏ bừng hai má, phỉ phui một

tiếng: “Đồ của ta thì nhiều lắm, thế mà hôm đó huynh lại chọn bắn cây thoa

phượng kia.”

Vẻ cô độc thanh cao thường thấy trên mặt

thiếu niên nay đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là thần thái phấn chấn, hào

sảng tựa một gốc tùng xanh sừng sững giữa rừng. “Bởi vì lục ca từng nói, phượng

hoàng cùng bay, kêu vang ân ái.”

Thiếu nữ không nói gì thêm, cúi đầu mỉm

cười, nét cười đó tựa một dòng nước mùa xuân vừa phá băng chảy ra, êm dịu tột

cùng. Hồi lâu sau thiếu nữ mới không cười nữa, hơi cau mày, cất tiếng thở dài.

“Tỷ tỷ từng đi hỏi ý Thái hậu rồi, Thái hậu không đồng ý cho chúng ta ở bên

nhau.”

Thiếu niên nghiêm túc nói: “Nếu Thái hậu

không đồng ý, ta sẽ quấn lấy người để cầu xin. Nhược bằng vẫn không được, ta sẽ

một mực không thành thân như lục ca vậy. Tóm lại ta sẽ không phụ nàng, cũng sẽ

không cưới ai khác.”

Thiếu nữ vẫn buồn bã không vui. “Huynh là

thân vương, sao có thể chỉ cưới một thê tử thôi được, huynh hãy nhìn xem hoàng

huynh của huynh có bao nhiêu phi tần đi kìa.”

Thiếu niên nghiêm túc nói: “Ta sẽ giống như

lục ca, không cưới người nào khác đâu.” Hơi dừng lại một chút, y lại nói tiếp:

“Trong hôm lục ca thành thân, ta đã nói với nàng rồi mà, ta chỉ đợi nàng thôi.”

Thiếu nữ lại khẽ thở dài tiếng nữa, thiếu

niên bèn chăm chú nhìn thiếu nữ, nói: “Ta biết là khi sự việc còn chưa ngã ngũ

nàng sẽ có rất nhiều điều không thể yên tâm, ta chỉ có thể nói với nàng một lời

này thôi.” Y nắm lấy bàn tay thiếu nữ, cất giọng kiên định: “Nàng yên tâm.”

Thiếu nữ nở nụ cười tươi, khẽ nói: “Ta

biết.”

Ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, Huyền Lăng

chỉ lặng im không nói, mãi một hồi lâu sau mới chăm chú nhìn vào đôi mắt đã

được trang điểm kĩ càng của tôi. “Nàng cố ý để trẫm nhìn thấy đúng không?”

Tôi thản nhiên nhìn lại y. “Thần thiếp

không cần phải cố ý. Việc như thế này mỗi ngày đều xảy ra, sớm muộn gì cũng sẽ

truyền tới tai Thái hậu.” Hơi dừng một chút, tôi lại nói tiếp: “Do đó, may mà

hôm nay Hoàng thượng đã nhìn thấy cảnh này.”

“Thái hậu sẽ không cho phép đâu.”

Tôi không hề chùn bước. “Nếu Hoàng thượng

chịu thỉnh cầu, Thái hậu ắt sẽ cho phép.”

“Trẫm sẽ không bao giờ làm như thế.”

“Tứ lang.” Tôi dịu dàng gọi y. “Mối tình

nhi nữ trong sáng này thật giống với Hoàn Hoàn và tứ lang năm xưa, tứ lang và

Hoàn Hoàn đều là người từng trải, cớ gì lại không tác thành cho bọn họ chứ?”

Hai mắt y bất giác rực sáng, tựa như muốn

nhìn thấu trái tim tôi. “Thục phi, nàng thông minh như thế, chắc sớm đã nhìn ra

tâm ý của trẫm với Ngọc Nhiêu rồi, do đó, hãy tìm cách ngăn cản bọn họ đi.”

Tôi đưa tay chỉ về phía xa. “Tình cảnh thế

này thần thiếp làm sao mà ngăn cản được. Hoàng thượng, người thông minh như

thế, lẽ nào không biết câu hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình?”

Y hơi ngẩn ra một chút, trầm giọng nói: “Trẫm

tự sẽ có cách.”

Tôi lùi về phía sau một bước, cất giọng

khẩn thiết: “Cho dù Hoàng thượng có cách thì cũng xin hãy hỏi ý Ngọc Nhiêu một

chút, bằng không há chẳng phải là miễn cưỡng người khác ư? Mà cửu Vương gia còn

là đệ đệ ruột thịt của người nữa.” Y phất tay áo rời đi, không nói gì thêm.

Lòng tôi đầy nỗi âu lo, trở lại Nhu Nghi

điện, thấy Ngọc Nhiêu miệng ngậm nét cười quay về thì không đành lòng nói rõ

chân tướng sự việc, còn Huyền Lăng thì suốt mấy ngày kế đó không đặt chân tới

Nhu Nghi điện thêm một lần.

Cuối cùng, cục diện căng thẳng rốt cuộc đã

bị phá vỡ bằng việc y ghé thăm. Lúc này Ngọc Nhiêu đang ngồi bên cạnh tôi luyện

đàn, muội ấy say mê bài Kỳ úc trong Kinh Thi, bèn phổ thành nhạc để gảy:

“Trông

kìa trên khuỷu sông Kỳ, bờ tre mới mọc xanh rì thướt tha. Có người quân tử tài

ba, vẫn lo cắt dũa để mà lập thân. Dùi mài dốc chí siêng cần, xem người thận

trọng thêm phần nghiêm trang.

Hiển

vinh danh tiếng rỡ ràng, có vua văn nhã hiên ngang đây rồi. Rốt cùng dân chẳng

quên người.

Khuỷu

sông Kỳ hãy nhìn qua, bờ tre rậm rạp là đà bền dai. Có vua văn nhã anh tài, Tú

Oanh đá quý che tai đeo vào, mũ da ngọc sáng như sao, xem người thận trọng lại

giàu nghiêm trang. Hiển vinh danh tiếng rỡ ràng, có vua văn nhã hiên ngang đây

rồi. Rốt cùng dân chẳng quên người.

Khuỷu

sông Kỳ hãy nhìn trông, hàng tre lớp lớp chập chồng lên cao. Có vua văn nhã anh

hào, như vàng như thiếc luyện trau tinh thuần. Như khuê như bích ôn nhuần, xem

người hòa hoãn thêm phần khoai thai. Ôi! Trên xe lẫm lẫm ngồi, tính hay đùa cợt

nói cười tự nhiên, không hề châm biếm gây phiền[19].”

[19] Dịch thơ Tạ Quang Phát. Nguyên văn Hán

Việt: Chiêm bỉ Kỳ úc, lục trúc y y. Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như

trác như ma. Sắt hề hạn hề, hách hề hoán hề, hữu phỉ quân tử, chung bất khả

huyên hề! Chiêm bỉ Kỳ úc, lục trúc thanh thanh. Hữu phỉ quân tử, sung nhĩ tú

oánh, hội biện như tinh. Sắt hề hạn hề, hách hề hoán hề, hữu phỉ quân tử, chung

bất khả huyên hề! Chiêm bỉ Kỳ úc, lục trúc như trách. Hữu phỉ quân tử, như kim

như tích, như khuê như bích. Khoan hề hước hề, y trọng giác hề, thiện hí hước

hề, bất vi ngược hề! - ND.

Huyền Lăng đứng ngoài cửa sổ lắng nghe một

hồi lâu, sau đó mới mỉm cười, bước vào. “Đàn khúc nhạc này, chắc hẳn trong lòng

Ngọc Nhiêu có người thương rồi đúng không? Chẳng hay người đó có phải là trẫm

không thế? Riêng trẫm thì thích nàng vô cùng.”

Bấy lâu nay, khi gặp Huyền Lăng, Ngọc Nhiêu

đều tỏ vẻ lạnh tựa băng sương, thỉnh thoảng có nở nụ cười khách sáo thì ẩn đằng

sau đó vẫn là sự lạnh lùng, không hề có chút ấm áp nào, hơn nữa còn rất xa xôi.

Nhưng lúc này muội ấy lại nở nụ cười tươi tựa làn nắng ấm xuyên qua lớp mây mù,

vô cùng rạng rỡ. “Hoàng thượng thích dân nữ có phải là vì Phó Tiệp dư không?”

Ngọc Nhiêu vừa nói vừa đưa tay lên chống cằm. “Dân nữ nghe nói mình và Phó Tiệp

dư trông rất giống nhau.”

“Nàng không hề giống nàng ta, bây giờ còn

có thêm mấy nét triền miên, yêu kiều, mà dáng vẻ oai hùng của nàng khi bắn tên

hôm đó còn giống hệt với Hoa Phi ngày trước, đều có một thứ khí thế chẳng sợ

đất chẳng sợ trời. Nhưng xét về dung mạo...” Trong đôi mắt chăm chú nhìn về

phía Ngọc Nhiêu của y ánh lên mấy tia quyến luyến và đớn đau nồng đậm. “Nàng

rất giống thê tử của trẫm.”

Ngọc Nhiêu ngẩn ra, bất giác lộ vẻ nghi

hoặc. “Dân nữ chẳng hề giống Hoàng hậu chút nào.”

Huyền Lăng khẽ gật đầu, trong tiếng thở dài

toát ra một nỗi thương tâm vô hạn: “Nàng ta chỉ là hoàng hậu, không phải thê tử

của trẫm. Thê tử của trẫm đã mang theo con của trẫm và nàng ấy rời khỏi nhân

gian từ rất lâu rồi.”

Tôi chưa từng nhìn thấy Huyền Lăng bình

tĩnh nói chuyện với người khác khi đang chìm đắm vào dòng hồi ức thuở xa xưa

như thế, thứ cảm giác thân mật đó khiến tôi bỗng cảm thấy mình chỉ là một người

ngoài đang đứng nhìn bọn họ nói chuyện từ xa, dường như tình cảm giữa tôi và y

bấy lâu nay chẳng có gì đáng kể.

Ngọc Nhiêu khẽ chớp cặp mắt tròn xoe, đen

láy một cái. “Dân nữ biết rồi, Hoàng thượng có thể có rất nhiều hoàng hậu,

nhưng thê tử thì chỉ có một mà thôi.”

Huyền Lăng nhìn Ngọc Nhiêu bằng ánh mắt

trìu mến. “Nàng rất thông minh, giống như tỷ tỷ của nàng vậy.”

“Vậy tỷ tỷ của dân nữ thì sao?” Trong mắt

Ngọc Nhiêu ánh lên một tia giảo hoạt.

Huyền Lăng đưa mắt nhìn tôi, cất giọng dịu

dàng: “Tỷ tỷ của nàng là nữ tử quan trọng nhất bên cạnh trẫm hiện nay.”

Tôi đáp lại y bằng một nụ cười mang theo vẻ

dịu dàng tương tự, nơi đáy lòng bất giác sinh ra đôi chút ấm áp mỏng manh. Trải

qua bao nhiêu chuyện như thế, vì y mà buồn vui, tuyệt vọng, lại sinh con đẻ cái

cho y, thời gian lâu rồi, sinh ra một chút tình ý cũng là điều khó tránh khỏi.

Ngọc Nhiêu hơi nhướng mày lên, dường như

chẳng mấy đồng tình với câu trả lời của Huyền Lăng, chỉ hỏi: “Vị Hoa Phi mà

Hoàng thượng vừa nói đến có phải là người của nhà Mộ Dung đã bị diệt tộc không?

Hoàng thượng đã ban cái chết cho nàng ta rồi, cớ sao còn nhớ tới nàng ta làm

gì? Ngài rất thích nàng ta sao?”

Hình như đã là chuyện từ rất lâu trước đây

rồi. Mỗi lần nhắc tới Hoa Phi, thứ hiện lên trước mắt tôi đều là mảng máu tươi

diễm lệ như hoa đào dính đầy trên bức tường năm nào cùng vẻ mặt ai oán, tuyệt

vọng trước khi chết của nàng ta. Trên khuôn mặt Huyền Lăng lúc này cũng thoáng

qua một tia ngơ ngẩn. “Năm xưa nàng ta cũng là một nữ tử rất đáng yêu, về sau

vì gia tộc và dã tâm mà không còn đáng yêu nữa, nhưng ở bên nhau lâu ngày, giữa

trẫm và nàng ta dù gì cũng có một chút chân tình.” Rồi y chợt tỉnh táo trở lại,

nở nụ cười tươi. “Nàng hỏi tới nhiều nữ nhân như thế, có phải là cũng muốn trở

thành nữ nhân của trẫm không?”

Trái tim tôi bất giác giật thót một cái,

Huyền Lăng rốt cuộc đã mở lời rồi. Tôi đang định cất tiếng thì Huyền Lăng đã

quay qua phía tôi, vẫy tay một cái, ôn tồn nói: “Trẫm muốn nghe Ngọc Nhiêu tự

nói.”

Tôi hết cách đành im lặng. Ngọc Nhiêu không

hề nổi nóng như trong suy nghĩ của tôi, còn khẽ nở nụ cười để lộ một mảng răng

trắng lóa. “Dân nữ rất ngưỡng mộ thê tử của Hoàng thượng.”

“Ồ?” Huyền Lăng tỏ ra hứng thú. “Tại sao?”

“Thê tử của Hoàng thượng tuy qua đời từ sớm

nhưng Hoàng thượng từ đầu chí cuối chỉ coi nàng ta là thê tử, còn thường xuyên

nhớ tới nàng ta.” Hơi dừng một chút, Ngọc Nhiêu nghiêm túc nhìn vào mắt Huyền

Lăng. “Hoàng thượng thích dân nữ đúng không?”

Y gật đầu, trong mắt ánh lên một nét cười

nhàn nhạt. “Đúng vậy.”

Ngọc Nhiêu khẽ gật đầu. “Dân nữ từ nhỏ đã

có một nguyện vọng, đó là có thể trở thành thê tử của nam tử mà mình yêu. Không

phải là thiếp, không phải là nữ tử quan trọng nhất, mà là thê tử duy nhất và

được thương yêu nhất. Chỉ đáng tiếc Hoàng thượng đã có thê tử rồi, không thể

thỏa mãn nguyện vọng của dân nữ. Dân nữ vẫn luôn hy vọng có một ngày mình cũng

được như thế để không phải vĩnh viễn ngưỡng mộ thê tử của Hoàng thượng.”

Ánh mắt y dần trở nên lạnh lẽo nhưng bên

khóe miệng vẫn thấp thoáng nụ cười. “Quả đúng như trẫm vừa nói, nàng rất thông

minh, rất giống với tỷ tỷ của nàng.”

Ngọc Nhiêu lắc đầu. “Đây không phải là vấn

đề thông minh hay không thông minh, mà là sự thực. Nếu Hoàng thượng thích dân

nữ, muốn giữ dân nữ lại trong cung, vậy ngài có thể cho dân nữ những gì? Quý

tần? Chiêu nghi? Hay là quý phi? Hoặc giả Hoàng thượng định phế bỏ Hoàng hậu để

dân nữ trở thành chủ nhân của Phượng Nghi cung? Hoàng hậu chẳng qua chỉ là

hoàng hậu mà thôi, không phải thê tử của Hoàng thượng. Xin thứ cho dân nữ nhiều

lời, Hoàng thượng và thê tử của ngài đều rất thích nhau đúng không?”

Huyền Lăng lặng lẽ gật đầu, một tia dịu

dàng bừng lên trong mắt. “Tâm đầu ý hợp.”

Ngọc Nhiêu đứng dậy, trịnh trọng quỳ xuống

hành lễ. “Xin Hoàng thượng hãy thành toàn cho dân nữ!” Trong mắt Ngọc Nhiêu lúc

này đã thấp thoáng ánh lệ. “Dân nữ tuy thân phận thấp kém nhưng cũng tâm đầu ý

hợp với cửu lang. Dân nữ không dám mong Hoàng thượng cho dân nữ làm chính thê

của chàng, nhưng dù bắt dân nữ làm thị thiếp của chàng cũng không sao cả, chỉ

cần Hoàng thượng để dân nữ và chàng được ở bên nhau thôi.”

Trên mặt Huyền Lăng dần hiện lên một tia

cười giễu cợt. “Nàng không phải chỉ chịu làm thê tử của y thôi sao?”

Ngọc Nhiêu ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt

trắng nõn ánh lên những tia thần thái kiên định. “Hoàng hậu trên danh nghĩa là

thê tử của Hoàng thượng, thế nhưng Hoàng thượng lại chưa từng coi nàng ta là

thê tử; dân nữ tuy sau này không thể trở thành thê tử trên danh nghĩa của cửu

lang nhưng trong lòng chàng lại chỉ có một mình dân nữ, và trong lòng dân nữ

cũng chỉ có mình chàng. Dân nữ biết sau này cửu lang sẽ không lấy thêm nữ tử

nào khác, bởi dân nữ chính là người duy nhất mà chàng thương yêu, như thế lẽ

nào dân nữ còn không phải là thê tử của chàng hay sao?”

“Cửu lang...” Y lẩm bẩm lặp lại lối xưng hô

thân mật đó bằng giọng thích thú, sau đó liền đứng dậy đi tới trước mặt tôi,

đưa tay vuốt ve bờ má tôi, vẻ đầy trìu mến. “Nàng cũng thường xuyên gọi trẫm là

tứ lang như thế.”

Tôi bình tĩnh ngẩng đầu nhìn y chăm chú,

ánh mắt đượm vẻ dịu dàng. “Đó là lối xưng hô chỉ dành cho tình lang thôi.”

Y không tỏ vẻ gì, chỉ quay lại nói với Ngọc

Nhiêu: “Nàng đứng dậy đi!”

Ngọc Nhiêu không hề động đậy. “Dân nữ biết

là Hoàng thượng thích dân nữ, nhưng đã thích rồi thì nên thành toàn cho tâm ý

của đối phương mới đúng. Ngoài Hoàng hậu ra, bên cạnh Hoàng thượng còn có rất

nhiều nữ tử khác, có người đã chết, có người còn sống, ai cũng chiếm cứ một

chút thời gian và ký ức của Hoàng thượng, dân nữ mới vào cung chưa lâu mà đã

thấy tỷ tỷ phải chịu rất nhiều phong ba trắc trở rồi. Tỷ tỷ được Hoàng thượng

coi là nữ tử quan trọng nhất mà còn phải sống trong gian nan, vất vả như vậy,

dân nữ thực sự không muốn cuộc sống của mình sau này cũng thế.” Ngọc Nhiêu bái

lạy thêm lần nữa, nói tiếp: “Được Hoàng thượng thích là điều vô cùng đáng quý,

dân nữ không dám xem nhẹ, nhưng trên thế gian này không phải chỉ có tình cảm

nam nữ mới được gọi là thích, xin Hoàng thượng hãy thích dân nữ như thích một

người muội muội.” Vừa nói, Ngọc Nhiêu vừa lấy miếng ngọc bội mà Huyền Lăng ban

tặng ra. “Đây là vật Hoàng thượng giao cho dân nữ bảo quản, dân nữ xin trả về,

hy vọng Hoàng thượng có thể tác thành cho dân nữ và cửu lang.”

Huyền Lăng không nhận lấy, chỉ nói: “Trẫm

đã ban nó cho nàng rồi.”

Y rời đi với vẻ hết sức nặng nề, những

tiếng bước chân “bộp bộp” vang lên làm lòng tôi thấp thỏm. Tôi đỡ Ngọc Nhiêu

đứng dậy, khẽ nói: “Chỉ có thể làm được đến mức này thôi, chúng ta đã cố hết

sức rồi.”

Sắc mặt Ngọc Nhiêu tuy có chút tiều tụy,

yếu ớt nhưng lại toát ra một tia kiên nghị không gì lay chuyển được. “Muội biết

chứ, nếu Hoàng thượng vì vậy mà trút giận lên Phần, muội thà làm ngọc nát chứ

chẳng sống một mình.”

Ba ngày sau, ý chỉ ban Chân Ngọc Nhiêu cho

Bình Dương Vương Huyền Phần làm chính phi được ban xuống. Ngoài ra, Bình Dương

Vương còn được ban thêm thực ấp mười vạn hộ, mẹ đẻ Thuận Trần thái phi thì được

tiến phong làm Thuận Trần Hiền thái phi. Để gia tăng địa vị cho đằng gái, Huyền

Lăng còn phong Ngọc Nhiêu làm Gia Quốc Phu nhân chính nhất phẩm. Xưa nay việc

tấn phong cho gia quyến của phi tần làm mệnh phụ là vinh hạnh mà chỉ phi chính

nhị phẩm trở lên mới có, trong đó gia quyến của người ở ngôi phi được phong làm

quận phu nhân chính tam phẩm, gia quyến của tứ phi thì được phong làm phủ phu

nhân chính nhị phẩm, chỉ có gia quyến của hoàng hậu mới có thể trở thành quốc

phu nhân nhất phẩm. Năm xưa tôi là quý tần lại đang mang thai, do đó mẫu thân

mới được phá lệ phong làm Bình Xương Quận phu nhân tam phẩm, về sau nhà tan cửa

nát, phong hiệu của mẫu thân cũng bị đoạt mất, lần này về kinh dù được phong

lại thì chẳng qua cũng chỉ là Lạc Bình Phủ phu nhân chính nhị phẩm, đã thế

trong ý chỉ còn nói: “Thục phi gả muội muội có thể dựa theo quy cách quận chúa

xuất giá để chuẩn bị đồ cưới”, chỉ từ đó thôi cũng đủ thấy sự hậu ái mà Huyền

Lăng dành cho Ngọc Nhiêu như thế nào.

Cầm thánh chỉ trong tay, tôi mừng đến rơi

nước mắt. “Được như thế này thực là niềm vui ngoài ý muốn.”

Ngọc Ẩn đưa tay vuốt ve thánh chỉ, cất

tiếng than: “Người hữu tình cuối cùng cũng nên vợ nên chồng, lần này coi như

Hoàng thượng đã làm được một việc tích phúc.”

Tôi khẽ gật đầu. “Ngoài Hoàng thượng ra,

làm gì có ai khuyên nổi Thái hậu.”

Nghe nói ngay đêm hôm đó, khi tới thỉnh an

Thái hậu, Huyền Lăng đã nhắc đến việc chỉ hôn, Thái hậu nghe xong không kìm

được kinh ngạc vô cùng, hỏi nguyên do thì Huyền Lăng chỉ nói: “Nhân duyên là do

trời định, việc gì phải làm người khác thương tâm rồi nuối tiếc cả đời.”

Thái hậu trầm ngâm suốt một hồi lâu rồi lại

hỏi: “Nhà họ Chân giờ đã phục hưng, nghĩa muội của Thục phi vừa trở thành trắc

phi được lục Vương gia yêu quý nhất, tiểu muội lại sắp trở thành chính phi của

thân vương, Hoàng thượng không lo địa vị của mấy tỷ muội bọn họ quá cao ư?”

Huyền Lăng nói: “Chỉ là trắc phi mà thôi,

đâu có gì là tôn quý. Cửu đệ thì là con út của phụ hoàng, xuất thân hàn vi, xưa

nay chẳng hỏi gì tới chính sự. Còn nhà mẹ đẻ của Thục phi tuy đã phục hưng

nhưng lại cam tâm bình lặng, không nắm binh quyền, gả tiểu muội của nàng ta cho

cửu đệ rất hợp, ngoài ra còn có thể phần nào an ủi Thuận Trần thái phi nữa.”

Thái hậu vẫn tỏ ra do dự. “Nếu Hoàng thượng

thật sự có ý, vậy thì không cần phải lo làm tổn thương tới tình huynh đệ đâu.”

Huyền Lăng chỉ buồn bã nói: “Việc tỷ muội

lần lượt vào cung đúng là rất tốt, nhưng nhi thần đã từng có Uyển Uyển và Hoàng

hậu rồi, quả thực không muốn như vậy nữa.” Tới lúc này Thái hậu mới không còn

dị nghị gì.

Ý chỉ vừa ban xuống, mọi người trong cung

liền truyền tụng câu nói: “Thục phi gả tiểu muội, thiên tử có đệ phụ”, coi như

một giai thoại hiếm có, mà nhà họ Chân lại kết thân thêm với hoàng tộc, thực là

vinh hiển muôn phần. Vì người tới chúc mừng quá nhiều, bậu cửa của Vị Ương cung

thiếu chút nữa thì bị giẫm vỡ. Ngọc Nhiêu sớm đã thẹn thùng đóng cửa nấp trong

phòng không ra ngoài, để mặc tôi một mình tiếp khách, vô cùng mỏi mệt.

Một tháng sau, trong độ sắc xuân như vẽ,

rốt cuộc Ngọc Nhiêu đã xuất giá tới nhà Bình Dương Vương làm chính phi.

Chốn cung cấm náo nhiệt suốt ba ngày liền,

tôi và Huyền Lăng đích thân tới phủ Bình Dương Vương chủ trì hôn lễ, mãi tới

khi say sưa mới quay về.

Bánh xe ngựa lăn đi lộc cộc trong vĩnh hạng

tĩnh lặng, tôi lúc này đã hơi say, tựa đầu vào người Huyền Lăng, thở nhẹ đều

đều. Trong cơn mơ màng, tôi nhớ lại vừa rồi trong bữa tiệc, tôi và Huyền Lăng,

Ngọc Ẩn và Huyền Thanh, Ngọc Nhiêu và Huyền Phần giống hệt như ba đôi thần tiên

quyến lữ, tiếc rằng trong đó chỉ có Ngọc Nhiêu và Huyền Phần là thật sự tình

sâu ý nặng, còn lại thì chỉ là “giống” mà thôi.

Ngồi trên xe ngựa chòng chành, đầu óc tôi

không khỏi biêng biêng. Huyền Lăng khẽ thở dài một tiếng, xoa lưng tôi, hỏi:

“Hoàn Hoàn, nàng sống rất vất vả sao?”

“Cũng không đến nỗi...” Tôi vùi đầu vào

lòng y, khẽ nói: “Dù thật sự vất vả thì thần thiếp cũng có những lý do để cam

lòng chịu đựng.”

Y tì cằm lên trán tôi, cất giọng dịu dàng:

“Là vì trẫm ư?”

Tôi không nói gì, lặng lẽ nhắm đôi mắt lại.

Có phải hay không, ai mà thật sự nhìn thấu được trái tim của đối phương đây?

Thế nhưng cuối cùng tôi vẫn gật đầu coi như

đáp lại, thế là liền nhận được một câu nói vẻ như chứa chan tình cảm của y: “Có

nàng rồi, trẫm nguyện lòng thành toàn cho Ngọc Nhiêu.”