Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 3 - Chương 10: Ngày xuân lạnh

Đêm ấy, Huyền Lăng nghỉ ngơi trong Mật Tú cung của Hoa Phi, có điều, sau khi Hoa Phi được phục hồi ngôi vị, Huyền Lăng tuy vẫn ban thưởng, chiếu cố ả như trước đây nhưng không còn sủng ái bằng ngày trước nữa.

Tôi chẳng mấy để tâm đến việc lúc này Huyền Lăng đối xử với Hoa Phi tốt thế nào hoặc sủng ái bao nhiêu. Hoa Phi và người sau lưng ả sớm đã trở thành những cái gai mà Huyền Lăng chỉ muốn nhổ bỏ thật sớm, bề ngoài có phong quang đến mấy thì kỳ thực cũng đã sắp lâm vào đường cùng.

Do đó, tôi đặc biệt có thể nhẫn nhịn Hoa Phi, bất kể trước mặt người khác, ả tỏ ra lạnh lùng với tôi thế nào, tôi vẫn giữ đúng lễ tiết cần có, ngấm ngầm kìm nén nỗi căm hận vô biên xuống tận đáy lòng. Tôi chợt phát hiện, thù hận càng lâu, tôi lại càng dễ dàng nhẫn nhịn hơn.

Sáng sớm ngủ dậy, tôi vừa mặc quần áo, đang định đi trang điểm, ngoảnh lại chợt nhìn thấy Huyền Lăng đang cười tủm tỉm đứng nhìn mình, không kìm được, hờn giận nói: “Hoàng thượng lúc nào cũng lẳng lặng bước vào như vậy, rõ ràng là có ý dọa người ta.”

Y nói: “Nàng mới ngủ dậy, còn đang mơ màng, không thể nghe những tiếng động lớn, nếu không lòng sẽ phiền muộn, trẫm lại còn không biết sao?”

Thấy y quan tâm tới cả thói quen nhỏ nhặt của mình, nơi đáy lòng tôi bất giác trào dâng mấy phần cảm động. “Sao mới sáng sớm mà Hoàng thượng đã tới đây vậy? Thần thiếp còn chưa chải chuốt, đầu tóc bù xù thế này thực không tiện gặp mặt chút nào.”

Y cười, nói: “Nàng cứ trang điểm đi, trẫm đứng bên cạnh xem cũng được.” Nói rồi, y đi tới ngồi xuống mép giường, mỉm cười nhìn tôi.

Tôi tươi cười ngoảnh lại, không để ý tới y, tự lấy phấn thơm, phấn hồng và cây vẽ mày ra, cẩn thận trang điểm. Vì bây giờ không có công chuyện gì, tôi chỉ vẽ mày nhạt và đánh chút phấn mỏng mà thôi.

Huyền Lăng cười, nói: “Trẫm thấy những nữ tử khác thường là trước khi trang điểm một kiểu, sau khi trang điểm một kiểu, cứ như hai người khác nhau.”

Tôi không kìm được, bật cười, nói: “Vậy chẳng phải rất tốt sao, Hoàng thượng ôm một người mà như được ôm hai người, đều là những giai nhân hai mặt, đủ thấy diễm phúc của Hoàng thượng sâu dày đến chừng nào.”

Huyền Lăng đưa tay chống cằm, nghiêm túc nhìn tôi, cười nói: “Nàng ấy à, thật đúng là ‘những sợ phấn son nhơ sắc mặt, chầu vua chỉ phớt nét mày ngài[1]’ đấy!”

[1] Dương Quý Phi có ba người tỷ tỷ, đều là bậc quốc sắc, cũng được triệu vào cung, phong làm Hàn Quốc phu nhân, Quắc Quốc phu nhân và Tần Quốc phu nhân, mỗi tháng được nhận chi phí son phấn mười vạn tiền. Quắc Quốc phu nhân đứng hàng thứ ba, tự cho rằng có vẻ đẹp thiên sinh lệ chất, thường không son phấn. Trương Hỗ trong Tập Linh đài kỳ 2 có lời thơ rằng “Phu nhân Quắc đội ơn trời, cưỡi ngựa vào cung buổi sớm mai. Những sợ son phấn nhơ sắc mặt, chầu vua chỉ phớt nét mày ngài.” Dịch thơ: Ngô Tất Tố. Phiên âm Hán Việt: “Quắc Quốc phu nhân thừa chủ ân, bình minh thượng mã nhập kim môn. Khước hiềm chi phấn uyển nhan sắc, đạm tảo nga mi triêu chí tôn.”

Tôi rủ rỉ nói: “Lời này khen vẻ đẹp của Quắc Quốc phu nhân, thần thiếp thực không dám nhận.” Tôi che miệng cười khẽ. “Thần thiếp chỉ dám nhận một chữ ‘lãn’ thôi, thực không muốn ngày ngày lãng phí thời gian trước bàn trang điểm.”

Tôi vén mái tóc lên, chỉ bới theo kiểu đơn giản nhất, lại lựa một cây trâm bạch ngọc có khắc hình chữ thọ cài lên. Ngọc vốn toát ra nét dịu dàng, màu trắng lại thể hiện sự cao quý mà không phô trương, rất thích hợp để dùng lúc thường ngày. Tôi trang điểm đơn giản thế này không phải để nương theo ý Huyền Lăng, chỉ là vì muốn tới chỗ My Trang, mà tỷ ấy ăn mặc giản dị như vậy, nếu tôi trang điểm diễm lệ quá, tuy ngoài miệng tỷ ấy không nói gì nhưng trong lòng nhất định sẽ không vui.

Y nhìn tôi chăm chú, dường như có chút ngẩn ngơ, miệng lẩm bẩm gọi: “Hoàn Hoàn.”

Tôi khẽ “ưm” một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho các cung nữ đang hầu hạ trong điện lui xuống, ngoảnh lại hỏi: “Gì vậy?”

Y không nói gì, chỉ đứng dậy, cầm cây bút vẽ lông mày trên bàn trang điểm lên, bước tới trước mặt tôi. Tôi hiểu dụng ý của y, mỉm cười, nói: “Phải rồi, Tứ lang thích nhất kiểu mày hình núi xa.”

Y mang theo bốn phần nghiêm túc, ba phần nét cười, hai phần chân thành, một phần ngơ ngẩn, nhìn chăm chăm vào đôi mắt tôi, đưa bút lên vẽ một cách thuần thục.

Tôi thầm cảm thấy ấm áp, tình cảnh bây giờ thật giống với lúc ở Thái Bình hành cung biết bao. Vẻ mặt của y không hề vì thời gian mà thay đổi. Trong mắt y tràn đầy tình cảm, trong giọng nói cũng ngợp nỗi thương yêu: “Trông nàng vẫn giống hệt như ngày trước.”

Tôi khẽ gật đầu, dịu dàng nói: “Tứ lang còn nhớ ‘Giảo lê trang’ không?”

Đôi mắt y khẽ máy động, thoáng im lặng rồi lấy cây bút từ trong chiếc hộp sứ tráng men ra, nhúng đẫm son đỏ, bắt đầu vẽ một đóa hoa lê đang nở rộ, sau đó lại nhúng vào bột phấn trắng tô điểm thành hình nhụy hoa. Khóe miệng y hơi nhếch lên, nở nụ cười rạng rỡ. “Tất nhiên không thể nào quên được.”

Sự yêu mến nơi đáy lòng tôi lại một lần nữa trào dâng, sau bao chuyện xảy ra trong quãng thời gian vừa rồi, tâm trạng tôi đã khác hẳn trước đây nhưng mấy phần chân thành mà y lộ ra khi vẽ lông mày cho tôi không ngờ lại làm tôi ngẩn ngơ như muốn rơi lệ.

Dù y có đối xử với tôi bạc bẽo đến mấy, chắc hẳn vẫn có một chút tình ý thực lòng. Cũng như tôi, cho dù ngấm ngầm tính kế rất nhiều sau lưng y nhưng khi xoay người lại, nơi nội tâm rốt cuộc vẫn có một chút bận lòng và lưu luyến.

Tôi và y, dù có tệ đến mấy, dù có nhiều ngăn cách đến mấy, khi ngoảnh lại, chuyện cũ như mây khói, rốt cuộc vẫn có một chút gì đó mà cả hai bên đều không thể buông bỏ.

Sống mũi tôi bất giác cay cay, vành mắt hơi ửng đỏ, bàn tay lặng lẽ ôm chặt lấy eo y, đầu vùi vào ngực y, trong lòng trào dâng muôn vàn cảm xúc, chua cay mặn ngọt đan xen.

Y hôn lên trán tôi, khẽ thở dài, giọng đầy trìu mến: “Nha đầu ngốc!”

Có lẽ tôi quả thực rất ngốc. Tôi nhỏ hơn y mười tuổi, trong thời gian mười mấy năm ấy, bên cạnh y có biết bao nhiêu mỹ nhân yêu kiều thướt tha, muôn hồng ngàn tía. Còn tôi, dù trong bụng là muôn vàn mưu kế, thứ thật sự để tâm cũng chỉ là một chút tình ý thật lòng mà thôi.

Lồng ngực của y vẫn ấm áp như xưa. Lúc này đang là mùa xuân, quần áo trên người chúng tôi đều khá mỏng, cách nhau hai lớp áo, tôi lại càng cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của cơ thể y.

Ngoài sân, vô số nhành hoa đã nở, biêng biếc hồng hồng, thực là xuân sâu như biển. Hồi lâu sau, y mới buông tôi ra, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt vẫn còn đọng trên má tôi. “Đang yên đang lành sao lại thương tâm như thế?”

Tôi bật cười khúc khích, đưa tay lên lau mắt, cất giọng tinh nghịch: “Đã lâu lắm trời không mưa rồi, thiếp sợ Tứ lang quên mất ‘hoa lê đái vũ[2]’ là như thế nào, do đó cố tình để Tứ lang xem thử.”

[2] Câu thành ngữ hình dung dáng vẻ của người con gái khi khóc, nghĩa đen là hoa lê dính nước mưa.

Y chăm chú nhìn tôi một lát, nói: “Quả đúng là giống hoa lê, thanh đạm mộc mạc quá rồi!”

Tôi soi mình vào trong gương xem thử, sau đó liền lấy phấn hoa đào ra đánh thêm một tầng, khiến khuôn mặt trở nên hồng hào như ráng chiều lúc sắp tan. Rồi tôi lại cài lên búi tóc một cây lược mạ vàng đính trân châu, ánh châu tỏa ra như nước. Y chợt đưa tay hái một nhánh hải đường với hai bông liền cành phớt đỏ, cài lên tóc tôi, mỉm cười cất tiếng ngâm: “Bảo kế thiên nghi cung dạng, liên kiểm nộn, thể hồng hương. Mị đại bất tu Trương Sưởng họa, thiên giáo nhập tấn trường.”

Tôi dịu dàng đưa mắt nhìn y, nửa tươi cười nửa hờn giận, cất giọng du dương tiếp đoạn sau: “Mạc ỷ khuynh quốc mạo, giá thủ cá hữu tình lang. Bỉ thử đương niên thiếu, mạc phụ hảo thời quang[3].”

[3] Bài Hảo thời quang của Đường Huyền Tông. Dịch nghĩa: Búi tóc và lối ăn mặc đều là kiểu thịnh hành trong cung, khuôn mặt mềm mịn như hoa sen, thân thể hồng hào thơm ngát. Đôi hàng lông mày không cần ông Trương Sưởng thời Hán vẽ thêm, trời sinh đã dài và đẹp sẵn. Đừng ỷ vào nhan sắc khuynh thành của bản thân, hãy mau mau gả cho tình lang mà mình vừa ý. Lúc này đôi bên đều đang tuổi thanh xuân tươi trẻ, chớ nên lãng phí quãng thời gian tốt đẹp này – ND.

Trên mặt y ngợp nét cười, phong thái lại càng siêu phàm thoát tục, y chỉ tay vào nhành hải đường trên búi tóc tôi, nói: “Trẫm và Hoàn Hoàn cũng đang tuổi thanh xuân tươi trẻ, hãy mãi mãi ở bên nhau như hai bông hoa liền cành này.”

Không biết là vì sớm xuân lạnh hay là vì nơi đáy lòng tôi giá lạnh, nhìn hai bông hải đường liền kề cùng nở rộ bên nhau, tôi cảm thấy sự náo nhiệt và tình ý miên man kia chỉ thuộc về hải đường, chỉ được thác gửi trên mái tóc của tôi, còn thì chẳng có chút liên quan nào tới tôi và y hết.

Huống chi, trong quãng thanh xuân tươi trẻ này, tôi chỉ có vẻ bề ngoài xinh đẹp. Còn y, có thể coi là tình lang mà tôi vừa ý không?

Lòng tôi không khỏi buồn bã, tôi và Huyền Lăng sao có thể là hai bông hoa liền cành được? Các nữ tử chốn hậu cung đều như hoa, còn y chính là đôi tay hái hoa, muốn làm gì cũng được, mọi việc đều tùy hứng. Rốt cuộc, tôi vẫn không thể và cũng không dám tin. Chỉ là nhìn thần sắc cực kỳ hào hứng của y trong gương, tôi không đành lòng phản bác lời y, chỉ mỉm cười không nói.

Sắc xuân giống như một dải gấm mịn trải rộng khắp đất trời. Bên trong căn phòng, nhành hoa và khuôn mặt tôi như hòa làm một, lại kết hợp với đôi hàng lông mày hình núi xa, thực đã thể hiện rõ tâm ý của y.

Y ghé tai tôi, khẽ nói: “Đã lâu lắm không được nghe tiếng đàn của Hoàn Hoàn rồi!”

Tôi nghiêng đầu qua, nở một nụ cười rạng rỡ, đáp: “Vậy thần thiếp xin dùng bài Hảo thời quang này để làm một khúc nhạc mới.”

Buổi chiều hôm ấy, Huyền Lăng rời đi, tôi liền vội vã tới Tồn Cúc đường của My Trang.

Lúc này mặt trời đang lên cao, nắng dịu gió mát, bóng cây nhè nhẹ đung đưa. Trong Tồn Cúc đường vô cùng tịch mịch, chỉ thấy Thái Ngệt đang một mình nằm trên chiếc sạp nhỏ ngoài hiên, để chiếc quạt lông lên che mặt mà ngủ gật. Tôi thấy nàng ta ngủ ngon lành thì không đành lòng đánh thức, bèn rảo bước đi thẳng vào trong.

Khi đi đến dưới cửa sổ, tôi loáng thoáng nghe thấy có tiếng người trò chuyện, hình như là giọng của Ôn Thực Sơ, do đó không tiện tự ý đi vào, lại sợ Thái Nguyệt tỉnh dậy đột nhiên nhìn thấy mình sẽ kêu lên, thế là bèn chọn một chỗ cây cối rậm rạp mà tránh tạm vào.

Tôi đứng ngay cạnh rèm cửa sổ, loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Ôn Thực Sơ vang lên trong phòng: “Tiểu chủ nhiều đờm là vì trong người hỏa vượng, nên ăn một ít lê để làm mát cơ thể, cũng có thể trộn lẫn với đường phen rồi hầm lên ăn, như thế sẽ tốt hơn là uống thuốc. Dù sao trong thuốc cũng có ba phần chất độc, muốn cơ thể khỏe mạnh thì quan trọng nhất vẫn là phải chú ý dưỡng sinh.”

My Trang khẽ thở dài một tiếng, trong giọng nói có chút u oán: “Lê nghe cứ như là chia ly, ta đã ở một nơi hiu quạnh chẳng thấy được mấy bóng người thế này rồi, ngươi còn muốn ta ăn lê sao? Ai thèm ăn lê chứ? Ta thà cứ để trong người hỏa vượng còn hơn.”

Gió thổi qua nhè nhẹ, hoa bay cũng chẳng làm phát ra chút tiếng động nào. Sau một hồi lâu tĩnh lặng, giọng nói của Ôn Thực Sơ mới vang lên: “Lời này nghe giống như là đang giận dỗi. Vậy vi thần sẽ viết một đơn thuốc cho tiểu chủ, tiểu chủ cứ dựa theo đó mà uống.”

Mãi lâu sau, dường như My Trang lại thốt ra một tiếng thở dài buồn bã, bên trong ngợp đầy cảm xúc đan xen.

Ngoài sân vắng lặng không một bóng người, tôi đứng một mình sau gốc dương liễu lá rủ chạm đất, bất giác ngây ra.

Ánh dương màu vàng nhạt len qua những tán lá thưa chiếu xuống, dịu nhẹ như dòng nước, trải lên những viên đá cuội bóng bẩy một mảng màu loang lổ. Trong phòng hoàn toàn tịch mịch, một làn gió xuân thổi qua gốc lê già sau lưng tôi, mấy bông hoa rơi xuống đất phát ra những tiếng “lộp bộp” khe khẽ. Trong buổi chiều bình thường này, tôi chợt bị mấy câu nói hết sức bình thường kia đánh động, chẳng rõ vì sao, nơi đáy lòng bỗng trào dâng một nỗi ngẩn ngơ, không sao bước lên phía trước được nữa.

Lát sau, trong phòng có người đứng dậy làm bàn ghế phát ra những tiếng “lạch cạch”. Tôi không muốn gặp Ôn Thực Sơ trước mặt My Trang, lại càng sợ ánh mắt của Ôn Thực Sơ khi nhìn mình, bèn vội nấp sau một khóm cây xanh um. Chỉ thấy My Trang đích thân tiễn Ôn Thực Sơ ra ngoài, Thái Nguyệt cũng đi theo sau, bộ dạng mơ màng ngái ngủ, hình như vừa mới tỉnh dậy.

My Trang đứng trước cửa thùy hoa, mỉm cười, nói: “Ôn đại nhân hôm nay đi vội quá, sao không ngồi lại uống thêm chén trà rồi hãy về?”

Ôn Thực Sơ khom người xá dài một cái, cung kính nói: “Đã phiền tiểu chủ phải dời gót ngọc rồi. Có điều thuốc của Quý tần nương nương còn đang sắc, vi thần sợ đám tiểu thái giám không trông coi cẩn thận, để lỡ thời gian thì dược tính sẽ bị ảnh hưởng.

My Trang thoáng sững người, ngay sau đó lại cười, nói: “Hân Quý tần nuôi nấng Công chúa vất cả, thuốc của nàng ta quả thực cần chú ý một chút.”

Ôn Thực Sơ thành thực đáp: “Tiểu chủ hiểu lầm rồi, vi tần đang nói tới Thần Tiên Ngọc Nữ phấn của Hoàn Quý tần. Đám tiểu thái giám kia tay chân vụng về, cứ để mặc chỉ sợ sẽ làm hỏng mất, vi thần nhất định phải đích thân tới kiểm tra mới được.”

Sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng, My Trang cười, nói: “Ta còn tưởng là ai cơ. Thì ra là Hoàn muội muội. Có điều, lúc này Hoàn Quý tần đang được sủng hạnh, có ơn mưa móc tất nhiên khỏi cần dùng tới Thần Tiên Ngọc Nữ phấn làm gì cho mất công. Huống chi bây giờ Hoàn Quý tần đang đắc thế, bậu cửa cung chỉ e đã sắp bị người ta đạp đổ đến nơi, người làm tỷ tỷ ta đây còn phải né tránh, không ngờ đại nhân ngài lại nôn nóng đi thêu hoa trên gấm như vậy.”

Những lời này của My Trang hết sức gay gắt, cay nghiệt, tôi nghe mà thầm kinh hãi, nghĩ bụng chẳng lẽ sau khi biết việc Hoa Phi được khôi phục ngôi vị là do chủ ý của tôi, sự bất mãn của My Trang lại sâu sắc như vậy? Ôn Thực Sơ nghe xong cũng cả kinh thất sắc, vội hỏi: “Cớ sao tiểu chủ lại nói vậy?”

My Trang biết mình đã lỡ lời, thấy Ôn Thực Sơ biến sắc thì cũng có chút hối hận. Sắc mặt tỷ ấy dịu đi hẳn, cất giọng ôn tồn nói: “Ta gần đây tính khí không được tốt, đã khiến đại nhân khó chịu rồi. Có điều dù gì cũng phải nói thêm một câu, thêu hoa trên gấm không ai nhớ, tặng than giữa trời tuyết rơi ân tình mới thực sâu. Đại nhân chắc hiểu rõ điều này.”

Ôn Thực Sơ nghiêm túc nói: “Trị bệnh chế thuốc vốn là bổn phận của vi thần, cũng giống như việc vi thần tận tâm tận sức bắt mạch bốc thuốc cho tiểu chủ vậy. Vi thần không hề ngại thêu hoa trên gấm, chỉ mong rằng bất kể là tiểu chủ hay Hoàn Quý tần nương nương, đều vĩnh viễn không có dịp nào cần vi thần tặng than giữa trời tuyết rơi.”

Những lời này của Ôn Thực Sơ hết sức chân thành, tha thiết, không chỉ My Trang nghe xong chấn động, ngay đến tôi cũng phải biến sắc. Tuy Ôn Thực Sơ có chút lỗ mãng, không biết kiềm chế bản thân, nhưng ân tình với tôi, sự chân thành với My Trang, giữa chốn hậu cung lòng người ấm lạnh vô chừng này quả thực vô cùng hiếm có.

Quả nhiên My Trang không còn bất mãn nữa, chỉ nói: “Chỉ mong Ôn đại nhân có thể đối xử với ta và Hoàn muội muội như nhau, tận tâm chiếu cố, đừng phân biệt người này người kia.”

Ôn Thực Sơ khom người, đáp: “Cả Quý tần nương nương và tiểu chủ đều là chủ nhân của vi thần, cũng là người mà vi thần phải dốc lòng chiếu cố, vi thần nhất định sẽ dốc hết sức phục vụ nương nương và tiểu chủ. Ngoài điều này ra, trong lòng vi thần không còn ý niệm nào khác.”

My Trang hiển nhiên không ngờ hắn lại nói như vậy, bất giác sững người, sau đó lạnh lùng nói: “Thái Nguyệt, mau tiễn khách, thái y đi chậm rãi.”

Ôn Thực Sơ cùng Thái Nguyệt rời đi, My Trang lại có chút ngơ ngẩn, buông thõng hai tay đứng nơi đầu gió, không nói một lời.

Tôi thấy tỷ ấy thì bất giác cả kinh, có lẽ nào… Nhưng ngẫm lại, My Trang một lòng muốn lật đổ Hoa Phi, mà tỷ ấy lại là người hiểu rất rõ bản thân muốn đạt được điều gì, sao có thể hồ đồ đến vậy được? Chắc hẳn cơn giận dữ này chỉ là vì tôi đề nghị khôi phục địa vị cho Hoa Phi mà thôi. Nghĩ như vậy, tôi cảm thấy yên tâm hơn một chút, sau khi chỉnh sửa sơ qua xiêm y liền đi vòng ra từ phía sau khóm cây, làm bộ như vừa mới đến, nói: “Tỷ tỷ sao lại đứng ở nơi đầu gió thế này? Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.”

My Trang nghe tiếng liền ngước mắt lên, nhìn thấy là tôi, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, nói: “Hôm nay muội muội sao lại có thời gian rảnh mà tới chỗ ta vậy? Không bầu bạn bên Hoàng thượng nữa sao?”

Nghe My Trang nói vậy, tôi không khỏi thầm nôn nóng, bèn bước lên phía trước níu lấy ống tay áo tỷ ấy. “Tỷ tỷ đừng giận mà, hôm nay muội tới đây chính là vì việc này, xin tỷ tỷ hãy nghe muội nói đôi lời.”

My Trang cất bước đi lên bậc thềm, chậm rãi nói: “Ta hơi mệt, phải vào đi ngủ, khi tỉnh dậy còn cần tới cung Thái hậu nữa, muội hãy mau về đi.”

Tôi lại càng nôn nóng, nắm chặt lấy bàn tay tỷ ấy. “Tỷ tỷ dù có tức giận thì cũng xin hãy nghe muội nói mấy lời. Chẳng lẽ tỷ tỷ đã quên hết tình nghĩa ngày xưa rồi sao?”

My Trang thở dài một hơi, nhìn tôi, nói: “Muội vào đi!”

5

Trong chiếc sạp ngoài hiên còn đặt chiếc quạt mà vừa rồi Thái Nguyệt dùng che mặt. Tôi và My Trang kề vai ngồi bên nhau, cả hai đều im lặng. Tôi muốn làm không khí bớt gượng gạo, bèn nói: “Sao trong cung của tỷ tỷ không có bóng người nào vậy, đám nô tài kia đi đâu hết rồi?”

My Trang ngoảnh đầu nhìn đi chỗ khác, nói: “Hôm nay là ngày trong cung phát quần áo mùa hè, ta đã bảo bọn họ tới phủ Nội vụ lĩnh rồi.” Tỷ ấy khẽ cười một tiếng. “Chỗ này của ta không được như chỗ của muội muội, ai ai cũng chen nhau tới, ngay đến chủ sự của Nội vụ là Khương công công cũng phải đích thân đưa quần áo của đám nô tài tới tận cửa.”

Tôi không khỏi cảm thấy có chút lúng túng, nói: “Muội biết tỷ tỷ không mấy để tâm tới sự sủng hạnh của Hoàng thượng, vậy hôm nay tỷ tỷ giận muội như vậy là vì chuyện Hoa Phi khôi phục ngôi vị sao?” Sau khi dừng một chút, tôi nói tiếp: “Muội cũng chỉ bất đắc dĩ thôi, có ai mong đưa kẻ thù đã giết hại đứa con trong bụng mình trở lại ngôi vị cũ chứ? Nếu không phải vì chẳng còn cách nào, muội hà tất phải dùng chiêu này… Nỗi khổ muội phải chịu không hề kém gì tỷ, tỷ không thể dung tha cho ả, muội lẽ nào có thể dung tha?”

My Trang tỏ ra khá xúc động, đôi mắt đen láy lóe lên những tia sáng rực, nhìn tôi, hỏi: “Vậy thì vì sao?”

Tôi nhất thời nghẹn họng, duyên cớ bên trong tôi có thể nói với My Trang được sao? Việc này có liên quan đến chính sự ở tiền triều, nếu Huyền Lăng biết tôi tiết lộ thì phải làm sao? Mà một khi My Trang hiểu rõ nguồn cơn mọi chuyện, liệu có thật sự đợi được đến ngày hôm đó?

Nếu tính khí của tỷ ấy nổi lên, ai có thể ngăn cản nổi? Mà một khi Hoa Phi biết nguyên do mình được khôi phục ngôi vị và nguồn cơn của việc sẩy thai, vô sinh, ả có thể không hận Huyền Lăng sao? Với tính cách nóng nảy của ả, chỉ e ngày mà gia tộc Mộ Dung trở mặt với Huyền Lăng sẽ tới ngay tức khắc.

Tôi trầm ngâm suy nghĩ, lo trước lo sau, cuối cùng không dám nói ra toàn bộ chân tướng, chỉ giải thích: “Tỷ tỷ thử nghĩ xem, nếu hôm nay không khôi phục ngôi vị Hoa Phi cho Mộ Dung Thế Lan, chỉ sợ ngày sau tình hình thay đổi, ả được trở lại làm phu nhân cũng chưa biết chừng. Dù bây giờ tỷ tỷ được lòng Thái hậu, nhưng là sau này cũng không có cách nào ngăn cản.”

My Trang nghe xong, sắc mặt lộ rõ vẻ khó chịu, lạnh lùng nói: “Bây giờ ả đã là Hoa Phi, sau này trở thành phu nhân há lại chẳng đơn giản hơn sao?” Tôi còn muốn nói tiếp thì nàng ta đã khoát tay mấy cái, ngăn lời tôi lại: “Được rồi, được rồi! Muội tự có lý do của muội, ta cũng có chỗ mà ta không hiểu, lời đã không hợp nhau khỏi cần nói nhiều làm gì.” Thoáng dừng lại, vẻ mặt tỷ ấy trở nên lạnh lùng và sắc bén, cất giọng nghi hoặc: “Lẽ nào muội thấy Nhữ Nam Vương và gia tộc Mộ Dung thế mạnh, do đó mới muốn thông qua Hoa Phi để lấy lòng bọn họ?”

Tôi nghe đến đây, trong lòng bất giác trào dâng muôn vàn nỗi ấm ức, không kìm được khẽ gọi: “Tỷ tỷ… Lẽ nào trong mắt tỷ tỷ, Hoàn Nhi lại tồi tệ đến vậy sao? Muội vẫn chưa quên ngày đó, mình đã mất đi đứa con trong bụng như thế nào đâu!”

Nơi khóe mắt My Trang lộ ra mấy nét không đành lòng, định đưa tay ra nắm tay tôi an ủi nhưng sau khi do dự một chút, rốt cuộc vẫn không làm vậy.

Ánh mắt có chút mơ màng, tỷ ấy khẽ nói: “Hoàn Nhi, từ nhỏ chúng ta đã ở bên nhau, ta biết mình tài không bằng muội, mạo cũng hơi thua kém, do đó liền lập chí tu đức trở thành một người dịu dàng, hiền thục. Muội học múa là chính, ta liền theo học đàn, xưa nay chưa từng thua kém muội. Về sau cùng vào cung, muội và ta vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau, dù bây giờ Hoàng thượng không còn sủng ái ta nữa, ta cũng không hề ghen ghét, đố kỵ muội.” Tỷ ấy đột nhiên chăm chú nhìn tôi, nơi khóe miệng để lộ một nét cười mỉm. “Nhưng không biết tại sao, bây giờ cứ nhìn muội là ta lại cảm thấy bản thân thua kém muội quá nhiều. Muội được Hoàng thượng sủng ái, được Ôn thái y ái mộ, có tẩu tẩu vào cung thăm nom thường xuyên, mà ca ca của muội cũng rất được Hoàng thượng yêu thích, mọi thứ có thể coi là vừa ý hết mức rồi.” Giọng nói của tỷ ấy càng lúc càng khẽ, tựa như tiếng nghẹn ngào của gió: “Nhưng còn ta, ta chẳng có gì hết.”

Tỷ ấy nói như vậy, sau khoảnh khắc, cả hai chúng tôi đều im lặng.

Gốc lê già phía trước sân nở đầy hoa thơm, giữa làn nắng xuân dìu dịu trông như một cây băng tuyết ngợp những đốm trắng. Lại ngó nhìn xung quanh, lúc này nắng tỏa vàng ươm, trời cao trong vắt, muôn hoa đua nở, lại kèm theo tiếng chim hót véo von, cảnh sắc mùa xuân thật tươi đẹp động lòng người.

Còn My Trang, tỷ ấy thật cô đơn biết bao. Từ lời nói, nụ cười đến mỗi sợi tóc mỏng manh hay một ánh mắt hờ hững, tất cả đều toát lên vẻ cô quạnh vô biên.

Tôi không nói gì hết. Tỷ ấy và tôi ngồi rất gần nhau, hệt như hồi nhỏ, hai chúng tôi đầu chụm đầu, cùng ngồi xếp thuyền giấy. Hồi đó, dòng nước thực trong veo, hệt như sắc trời bây giờ. My Trang nắm chặt lấy bàn tay tôi, cẩn thận thả chiếc thuyền giấy xuống nước. Tỷ ấy nói: “Nhũ mẫu nói, thả chiếc thuyền giấy này xuống nước, nếu nó trôi đi xa thì sau này sẽ phải gả chồng xa, còn nếu chỉ ở gần thì sẽ được gả chồng gần.”

Tôi bật cười khanh khách, đưa ngón tay lên chỉ tỷ ấy. “My Trang tỷ tỷ không biết xấu hổ, đã muốn gả chồng rồi cơ đấy!”

Tỷ ấy không xấu hổ cũng không tức giận, chỉ nói: “Hoàn Nhi, thuyền của chúng ta phải thả tới chỗ xa như nhau, như vậy sau này mới có thể được gả về cùng một chỗ, tốt nhất là một cặp huynh đệ, rồi chúng ta sẽ có thể ngày ngày ở bên nhau như bây giờ.”

Tôi cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, hồi lâu sau chợt bật cười. “Việc gì phải gả cho huynh đệ nhà khác chứ, My Trang tỷ tỷ gả đến nhà muội làm tẩu tẩu của muội không phải là được rồi sao?”

My Trang nghiêng đầu đăm chiêu suy nghĩ rồi đột nhiên tỏ vẻ không hài lòng. “Ta được gả cho Chân ca ca rồi thì sẽ tới nhà muội, nhưng muội lại phải lấy chồng chỗ khác, vẫn không thể ở bên nhau được.”

Nước mắt tôn rơi làm mờ đôi mắt tôi, tình cảnh hồi nhỏ như vẫn đang sờ sờ trước mắt, khiến tôi khó lòng quên được. Nhưng lúc này đây, My Trang đang ở ngay cạnh tôi, vậy mà tôi lại cảm thấy mình và tỷ ấy cách xa nhau vô hạn, một khoảng cách xa xôi trước giờ chưa từng có.

Cảnh xuân tươi đẹp xiết bao nhưng trong lòng tôi lại chỉ toàn là những cơn giá lạnh. Tôi cất giọng thê lương: “Lẽ nào tỷ tỷ muốn xa lánh muội sao?”

Sau một hồi tĩnh lặng, My Trang khẽ lắc đầu, nói: “Trong thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, chẳng có gì gọi là xa lánh với không xa lánh cả.” Tỷ ấy chậm rãi cúi xuống. “Muội hãy mau về đi, không có việc gì thì không cần thiết phải tới đây thêm nữa.”

Tôi hết cách ngoảnh đầu đi, khẽ nói: “Tỷ tỷ, sau này sẽ có ngày tỷ hiểu lòng muội.”

My Trang ngẩng đầu nhìn trời, cất giọng thổn thức: “Có lẽ vậy. Ta hiểu được quá nhiều điều, và cũng có quá nhiều chỗ không hiểu.”

Đáy lòng tôi tràn ngập cảm giác đắng chát khó tả, như thể đang nhai hoàng liên đầy miệng, thật đắng biết bao, nơi đầu lưỡi đã chát đến tê dại.

Tôi đờ đẫn đứng dậy, khi đi tới ngoài cửa bỗng nhớ ra một chuyện. Tuy có phần mạo muội nhưng ngoài tôi ra, chắc chắn sẽ chẳng có ai nói với tỷ ấy điều này, thế là tôi bèn xoay người, nói: “Tỷ tỷ, thứ cho muội lắm lời. Trong hậu cung, có một số thứ tình cảm không nên có. Chẳng hạn như tình cảm với nam nhân khác.”

My Trang nghe thấy lời này thì mí mắt bất giác nẩy lên, như thể phải bỏng, sau đó cố ý chăm chú nhìn tôi. Lát sau, tỷ ấy khẽ cất tiếng cười. “Ta không phi kẻ ngốc, cũng chưa hồ đồ! Lời này, muội hãy giữ lại mà khuyên Ôn thái y của muội ấy. Còn với ta, muội coi như đã phí công rồi!”

My Trang nói hết sức rõ ràng, rành rọt, tôi nghe thế thành ra lại yên tâm, bèn nói: “Như vậy là tốt nhất. Tỷ tỷ không thích muội làm phiền, vậy muội xin đợi ngày mục đích đạt thành rồi sẽ lại tới đây.”

Tỷ ấy xoay người đi, để lại cho tôi một bóng lưng lạnh lẽo, chẳng ngoảnh đầu lại thêm lần nào.

Tôi buồn bã không thôi, tà váy lướt đi trên mặt đất rụng đầy hoa lê, kéo theo một vệt dài như vệt nước mắt. Tôi chậm rãi bước ra khỏi Tồn Cúc đường, nơi này, một thời gian rất lâu sau, tôi không thể tới.

“Cạch” một tiếng, cửa lớn của Tồn Cúc đường phía sau lưng đóng lại. Tôi không sao kìm nén nổi, nước mắt lã chã rơi.