Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 2 - Chương 3: Ôn nghi công chúa

Lặng lẽ trở lại bữa tiệc, ca múa mừng cảnh thái bình, trên đất nồng

đậm say mê như mộng. Mỗi người đều đã đắm chìm chuyên chú nghe, Hoán

Bích thầm thì lo lắng hỏi tôi: “Tiểu chủ vừa đi đâu vậy? Cũng không cho

nô tỳ đi theo, nhỡ có việc gì thì làm thế nào.”

Tôi nói: “Có gì đâu, ta chỉ đi dạo bên ngoài một chút thôi mà.”

Hoán Bích nói: “Tiểu chủ không có việc gì thì tốt rồi.”

Khi Lăng Dung hát một ca khúc, Huyền Lăng hỏi tôi: “Chuyện gì mà ra ngoài lâu như vậy?”

“Tửu lượng của thần thiếp không được tốt nên ra gió cho tỉnh một

chút.” Tôi mỉm cười: “Thần thiếp vừa thấy một loại hoa tên là Tịch Nhan

nên đứng xem một lúc.”

Chàng mờ mịt không hiểu: “Tịch nhan là hoa gì vậy?” Lại cười nói với

tôi: “Trong đình viện hoa tử vi nở rất tốt, trẫm đã sai người di chuyển

mấy bồn tới Hoa Sen quán. Giờ đã đến mùa tử vi nở.”

Tôi hạ thấp người tạ ơn.

Tử vi, tử vi, màu sắc và hoa văn tử hồng thướt tha, sáng sủa nhiều

vẻ. Đúng là trước mắt, nhưng là tịch nhan nho nhỏ lại tôn lên tâm tình

của tôi.

Tào Tiệp dư lại cười nói: “Hoàng Thượng đối tốt với Tiệp dư quá.”

Tôi cười nhạt một tiếng: “Hoàng Thượng đối xử với lục cung bình đẳng, đối với tỷ tỷ cũng tốt như vậy.”

Tào Tiệp dư uyển chuyển nhìn Huyền Lăng, mắt như đắm đuối đưa tình:

“Cùng hưởng ân huệ của Hoàng Thượng, hậu cung từ hoàng hậu cho tới thần

thiếp đều được ân trạch.” Tào Tiệp dư nâng chén với Huyền Lăng, trước

uống trợ hứng, thắng được ủng hộ của cả sảnh đường.

Trong lúc cô ta lấy ra khăn tay nhẹ lau khóe môi thì bỗng nhiên có

một cung nữ thần sắc kích động đi đến bên cạnh cô ta, thấp giọng thì

thầm vài câu. Tào Tiệp dư biến sắc, đứng dậy vội vàng cáo từ. Huyền Lăng hỏi cô ta: “Chuyện gì mà kinh hoàng như vậy?”

Cô ta miễn cưỡng mỉm cười: “Thị nữ báo lại nói Ôn Nghi lại nôn ra sữa.”

Sắc mặt Huyền Lăng xẹt qua tia lo lắng: “Thái y đến xem nói sao?”

Tào Tiệp dư đáp: “Nói là Ôn Nghi bị bệnh bẩm sinh, hơn nữa thời tiết

lại nóng nực nên mới bị như vậy.” Nói xong mắt ngân ngấn nước: “Đáng lẽ

đã có chuyển biến tốt, không biết sao hôm nay lại bị.”

Huyền Lăng vừa nghe xong đã đứng dậy đi ra ngoài. Tào Tiệp dư cùng

hoàng hậu, Hoa phi vội vàng chạy theo sau. Chỉ còn hơn một nửa số người

ngồi đó nên trong phút chốc cũng tản đi hết.

Lăng Dung cùng tôi hồi cung.

Muội ấy thấp đầu từ từ suy tư một hồi nói: “Tỷ tỷ không thấy là có chút kỳ quặc sao?”

“Muội nói thử xem.”

“Trẻ sơ sinh nôn ra sữa là chuyện thường tình, nhưng sao Ôn Nghi công chúa lại bị đi bị lại như vậy. Nếu là nói trời nóng… Ôn Nghi công chúa

cùng Tào Tiệp dư cư trú tại Yên Sảng trai, là nơi rất mát mẻ.”

Trong lòng tôi âm thầm tán thành: “Ôn Nghi công chúa đã được một

tuổi, nhưng từ trước vẫn chưa nghe nói là có triệu chứng nôn ra sữa.

Chuyện này thật là đường đột.”

“Cùng lắm…” Lăng Dung mỉm cười, lại nói: “… có lẽ chỉ là triệu chứng

thông thường của trẻ sơ sinh, nếu chăm sóc cho tốt thì sẽ có chiều hướng tốt đẹp.”

Tôi thản nhiên nói: “Chỉ mong tào Tiệp dư cùng Hoa phi có thể chăm sóc công chúa cho tốt.”

Lăng Dung nhắm mắt, mặt có nét lưu luyến: “Chỉ vì được sủng ái, thân là mẫu phi như vậy thật là quá nhẫn tâm.”

Đáy lòng tôi không khỏi thương xót Ôn Nghi đáng yêu kia, không biết

lúc này trong người khổ sở thế nào, lắc đầu nói khẽ: “Không cần hơn

nữa.”

Cảm thấy phức tạp, sợ hãi khôn kể cùng thương cảm. Nghe lão cung nhân trong cung nói, Cảnh phi của tiên triều Hoài Dương đế vì tranh thủ tình cảm nên thường âm thầm bó tã lót thân thể của hài tử, khiến cho hài tử

khóc rống gây nên sự chú ý của hoàng đế, về sau bị phát hiện đã bị nhốt

vào lãnh cung.

Mẫu thân vốn là người ôn nhu hiền lành nhất thế gian, vậy mà trong

thâm cung lại khác, chỉ vì vinh sủng mà không từ thủ đoạn rắn rết nào.

Chính nữ nhân còn như vậy, khó trách các thế hệ vì tranh trữ vị mà

nhìn đâu cũng thấy kẻ thù, vì ngai vàng mà giết chóc không gớm tay.

Theo bản năng, tôi vuốt ve bụng dưới bằng phẳng của mình, dần dần hối hận lúc ấy không nên vì tránh sủng mà uống dược vật âm hàn. Hiện giờ

vẫn là dấu hiệu không mang thai như cũ, chỉ sợ muốn sinh đẻ cũng là

chuyện cực khó khăn. Nhưng mà nếu muốn sống chết, khó tránh khỏi vướng

mắc cùng người ác đấu một phen. Lo lắng suy nghĩ trong lòng, tôi thật sự cười không nổi, miễn cưỡng chuyển đề tài: “Chỉ sợ đêm nay có rất nhiều

người bị khó ngủ.”

Lăng Dung vẫn cười ngọt ngào như cũ: “Khó nói lắm, chỉ sợ không phải mỗi đêm nay mà thôi.”

Quả thật dự đoán của tôi không sai. Sau khi Huyền Lăng ngủ tại chỗ

Tào Tiệp dư một đêm liền liên tiếp ngủ hai ngày tại chỗ của Hoa phi, cả

Ôn Nghi công chúa cũng bị ôm ở trong cung của Hoa phi để chăm sóc. Trong cung giờ đây ai cũng nói Hoa phi biết suy nghĩ, bắt đầu trở nên hiền

đức.

Hoàng hậu đối với việc này cũng chỉ làm như không hiểu, cô ấy lại ôm

Tùng Tử cùng tôi đánh cờ, đạm mạc nói: “Hoa phi dần dần cũng thông minh

ra rồi, hiểu được thế nào là giả vờ nhân đức.”

Tôi hạ xuống một quân cờ, nhợt nhạt cười: “Hoàng hậu nương nương có

thể nhìn ra mánh khóe của Hoa phi, có thể thấy được công phu của nàng ta không thể đối kháng nương nương người, không thể coi là có chút thông

minh.”

Đôi mắt đẹp đẽ của hoàng hậu khép hờ lại, lộ ra nụ cười hài lòng.

Trong lòng cô, Tùng Tử “Meo” một tiếng, trong mắt lục quang đột nhiên

sáng lên, nhẹ nhàng nhảy xuống, đánh về phía trái cầu bên cạnh chậu hoa

biên. Thế đi của nó sắc bén, lấy móng cào trái cầu nát nhừ rồi lại ném

sang một bên. Sau đó lại lộ ra vẻ dịu ngoan, tao nhã mỉm cười.

Trong lòng tôi thấy chán ghét và sợ hãi Tùng Tử, quay đầu không thèm nhìn nó.

Hoàng hậu ngừng tay, lẳng lặng nhìn quá trình này, mỉm cười nói: “Thứ này cũng biết cào nát .”

※※※※※

Nhưng mà tình hình của Ôn Nghi công chúa không có chuyển biến tốt đẹp.

Sáng sớm hôm sau, tôi theo hoàng hậu cùng các phi tần khác đi thăm Ôn Nghi công chúa. Thận Đức đường tráng lệ của ngày thường dường như bị

mây đen bao phủ. Đôi mắt của Tào Tiệp dư sưng đỏ, Hoa phi cùng Huyền

Lăng cũng mặt co mày cáu, thái y sợ hãi rụt rè đứng nghiêm trang một

bên.

Ôn Nghi như vừa mới tỉnh ngủ, hai mắt vẫn không mở ra được, tinh thần uể oải.

Được mẫu thân nhẹ nhàng bồng bế nhưng vẫn quấy khóc, Tào Tiệp dư lại

cầm Hoa Cổ dỗ dành. Hoa phi ở một bên ân cần nói: “Mấy ngày hôm nay có

canh mã đề, bổn cung thấy công chúa ăn uống vẫn ngon miệng, chi bằng cứ

đi làm chút gì để ăn, mọi người cũng tiện thể nếm thử luôn.”

Huyền Lăng nói: “Cũng được, trẫm cũng hơi đói bụng rồi.”

Chỉ trong chốc lát, canh mã đề đã được bưng lên.

Kỳ thật đó là một món điểm tâm ngọt rất đơn giản, dùng bột mã đề thêm đường cùng nước sôi nấu cho đến khi thấy trắng như tuyết thì thêm chút

mật dưa, quả đào cùng dưa hấu vào, cực kì ngon.

Ôn Nghi tuổi còn nhỏ, không ăn dưa và trái cây trong chén. Tào Tiệp

dư liền ôm vào lòng rồi cẩn thận đút từng muỗng từng muỗng vào miệng nó, thỉnh thoảng lấy khăn tay chà lau nước dãi đang chảy xuống. Thấy Ôn

Nghi công chúa ăn một cách ngon lành, trên gương mặt mệt mỏi của Tào

Tiệp dư lộ ra nụ cười hiền hòa.

Tôi với Lăng Dung liếc nhau, thầm nghĩ một mẫu thân hiền hòa, cẩn

thận như vậy không phải là dạng vì tranh thủ tình cảm mà xuống tay với

hài tử do chính mình sinh ra, trong lòng tôi và Lăng Dung không khỏi đa

nghi.

Hoàng hậu thấy thế mỉm cười nói: “Bổn cung thấy công chúa ăn say sưa, xem ra sẽ sớm khỏi thôi.”

Tào Tiệp dư nghe vậy liền cảm kích, nói: “Đa tạ hoàng hậu quan tâm.”

Mới bón ăn vài ngụm, nhũ mẫu tiến lên phía trước thưa: “Tiểu chủ, đến lúc cho công chúa uống sữa rồi.”

Nói xong ôm lấy Ôn Nghi và nghiêng người cho nó uống sữa.

Một đứa bé nho nhỏ, nhũ mẫu mới cho ăn hết sữa, vậy mà trong khoảnh

khắc lại thấy dòng sữa trắng phun ra khỏi miệng, trong mũi cũng tuôn ra

như suối, giống như một tia nho nhỏ trắng hồng, canh mã đề vừa ăn cũng

nôn ra luôn. Ôn Nghi thân thể mềm oặt, bộ dạng run rẩy nhìn như thở

không thông, sặc nghẹn rồi khóc lóc không ngừng, khuôn mặt giờ đây nhỏ

nhắn xanh tím lên. Tào Tiệp dư lại cầm lòng không được.

Cô ta khóc òa lên một tiếng, đoạt lấy hài tử trong tay nhũ mẫu, ôm

lấy và kề sát gò má trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Nghi, bàn tay nhẹ

nhàng vỗ nhẹ sau lưng nó.

Hoa phi cũng rơi lệ, đưa tay ra muốn ôm ấp Ôn Nghi. Tào Tiệp dư hơi

sửng sốt nhưng lại không buông tay khiến Hoa phi phẫn nộ bỏ tay xuống.

Trong lúc này người ngã ngựa đổ.

Huyền Lăng nghe nữ nhân khóc nỉ non nhất thời giận dữ, tiến lên hai

bước chỉ vào thái y quát: “Thế này là thế nào, ba ngày rồi không thấy có chuyển biến tốt mà càng tệ hơn là sao?”

Thái y thấy long nhãn tức giận, sợ tới mức cuống quít quỳ trên mặt

đất dập đầu nói: “Vi thần… Vi thần thật sự không biết vì sao. Theo lý mà nói triệu chứng trẻ sơ sinh nôn ra sữa đa phần xảy ra khi mới sinh được một hai tháng, nguyên nhân là do dạ dày nhỏ hẹp. Hiện giờ công chúa đã

được một tuổi…” Hắn ra sức lấy tay áo lau mồ hôi trên trán.

Huyền Lăng gầm lên: “Vô dụng! Trẻ sơ sinh nôn ra sữa mà cũng trị không hết.”

Hoàng hậu vội vàng khuyên giải an ủi nói: “Xin Hoàng Thượng đừng giận để tránh ảnh hưởng tới long thể. Để thái y kiểm tra tỉ mỉ lại cho

chắc.”

Thái y cuống quít dập đầu, suy nghĩ trong khoảng khắc liền tâu: “Vi

thần đã suy nghĩ lại, sợ công chúa bị như vậy là do đồ ăn mà ra, có thể

là đồ ăn gây thương tổn đến dạ dày gì đó. Vi thần muốn kiểm tra xem đồ

ăn gần đây của đế cơ để tìm ra nguyên nhân.”

Huyền Lăng không cần nghĩ ngợi mà nói luôn: “Được.”

※※※※※

Đồ ăn của trẻ sơ sinh được bầy ra trên mặt bàn bằng gỗ tử đàn, thái y kiểm tra từng thứ cũng không thấy gì kỳ lạ, sắc mặt càng ngày càng u

ám, nếu đồ ăn cũng không có vấn đề gì thì chỉ có thể nói rằng y thuật

của vị thái y này không tinh, có khi không chỉ đơn giản là tạm rời cương vị công tác từ thái y viện như vậy.

Mọi người đứng đằng sau hoàng hậu, trong lúc này khó tránh khỏi xì xào bàn tán.

Cho đến khi thái y bưng lên bát canh mã đề vừa ăn được một nửa của Ôn Nghi nhìn kỹ khá lâu, bỗng nhiên trên mặt khô vàng nứt nẻ lộ một tia

vui mừng, trong nháy mắt đã trịnh trọn quỳ xuống thưa: “Vi thần cảm thấy canh này có điều không ổn, để cẩn thận hơn, xin Hoàng Thượng truyền vị

công công nếm thử đồ của ngự thiện phòng tới.”

Huyền Lăng nghe được lời này sắc mặt liền trầm xuống, hất mi nói: “Đi truyền Trương Hữu Lộc ở Ngự Thiện phòng tới đây.”

※※※※※

Không lâu sau, Trương Hữu Lộc đã đến, dùng nước súc miệng, dùng ngân

châm thử thấy không có độc trước mới dùng thìa múc lấy cho vào mồm. Chỉ

thấy hắn nhíu mày lại, lại múc một muỗng khác ăn thử xong mới hồi bẩm:

“Canh mã đề này không có độc, nhưng mà trong đó không chỉ có bột mã đề

mà còn có cả bột sắn.”

Huyền Lăng cau mày hỏi: “Bột sắn là cái gì?”

Thái y ở một bên đáp: “Cây sắn được gọi là cây khoai, cây khoai mì,

một trong những cây lương thực chính, cây sắn là tên khoa học. Là đặc

sản từ Nam Dương tiến cống, bên ta không có loại cây này. Bột của cây

sắn có thể mài ra làm điểm tâm, chỉ là gốc và lá cây có độc nên phải xử

lý cẩn thận.

Hoàng hậu kinh ngạc hỏi: “Ý của ngươi là có người hạ độc?”

Thái y lắc đầu nói: “Bột sắn thuộc dạng không độc, chỉ là dạ dày của

trẻ sơ sinh còn yếu nên bột sắn sẽ kích thích tới dạ dày gây nôn mửa,

nếu tình trạng này kéo dài sẽ suy yếu dần mà chết.” Lại bổ sung thêm:

“Bột sắn và bột mã đề nhìn giống nhau, để cùng một chỗ cũng không dễ

dàng phát hiện ra cái nào là cái nào.”

Các phi tần mới vừa ăn canh mã đề nhất thời kinh hoàng thất thố, làm

bộ muốn nôn ra, mấy người thiếu kiên nhẫn nức nức nở nở sắp khóc tới

nơi.

Thái y vội hỏi: “Các vị nương nương cùng tiểu chủ xin đừng hoảng sợ.

Vi thần dám đoán chắc là bột sắn không độc, có dùng cũng chỉ sẽ kích

thích dạ dày của trẻ sơ sinh, đối với người lớn không hề có tác dụng.”

Mọi người lúc này thở phào nhẹ nhõm.

Sắc mặt của Huyền Lăng xanh mét: “Ngự thiện phòng làm ăn như thế nào vậy, đến việc này cũng mắc sai lầm là sao?”

Trương Hữu Lộc dập đầu không dám nói gì, Hoa phi nói: “Việc này là

chuyên môn của ngự thiện phòng , không thể mắc sai lầm, xem ra là có

người cố ý.”

Huyền Lăng giận dữ: “Thủ đoạn thật ác độc, muốn đẩy nữ nhi của trẫm vào chỗ chết sao?!”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lúc này không ai dám nhiều lời.

Tào Tiệp dư không tự kìm hãm được, rơi lệ mà nói: “Thần thiếp vô đức, nhưng có thất đức chỗ nào vẫn xin ông trời rủ lòng thương xót tha cho

Ôn Nghi, thần thiếp là mẫu thân nguyện chịu bất cứ hình phạt nào.”

Hoa phi cười lạnh một tiếng, kéo lấy cô ta mà nói: “Cầu trời thì có

ích gì, chỉ sợ là có người phá rối, định cho mẹ con muội sống không

yên!” Dứt lời quỳ gối cầu xin Huyền Lăng: “Xin Hoàng Thượng rủ lòng

thương xót mẹ con Tào Tiệp dư, tra rõ việc này. Đào xới cả cung đình lên cũng được.”

Trong mắt Huyền Lăng hiện lên ánh sáng lạnh chớp lóe, ra lệnh: “Tra! Lập tức tra rõ!”

※※※※※

Lời này nói ra thì còn có ai dám không nhanh chóng làm. Rất nhanh đã

tra ra canh mã đề chính là nguyên nhân khiến Ôn Nghi nôn ra sữa. Mà Ôn

Nghi mấy ngày nay toàn dùng canh này, có thể thấy được vấn đề đích thật

là xuất phát từ bột sắn lẫn trong đó.

Tổng quản nội giam của ngự thiện phòng tìm đọc sổ sách để xem những

cung của phi tần nào đã dùng đến bột sắn thì sắc mặt đột nhiên tái xanh, hiện lên vẻ khó xử, nói chuyện cũng ấp a ấp úng. Rốt cục tâu: “Chỉ có

Hoa Sen quán của Chân Tiệp dư bốn ngày trước đã từng phái người tới lấy

bột sắn để làm nhân bánh trôi, ngoài ra không có ai cả.”

Ánh mắt của mọi người thoáng chốc đã hướng về phía tôi, chung quanh lặng ngắt như tờ.

Tôi chợt thấy bên tai vang lên ầm ầm, ngạc nhiên ngẩng đầu, biết là

có chuyện không hay. Mà tôi không thẹn với lương tâm, cũng không để ý

tới người khác, chỉ y lễ đứng và nói: “Bốn ngày trước thần thiếp muốn ăn bánh ngọt nên cho thị nữ Hoán Bích đi lấy, khi muội ấy trở về đúng là

có mang theo bột sắn, vì vậy thần thiếp mới dùng làm nhân bánh trôi.”

“Vậy xin hỏi Tiệp dư vẫn còn bột sắn sao?”

Tôi chần chờ một chút, nghĩ thầm rằng có giấu diếm chung quy cũng không tốt nên thản nhiên trả lời: “Vẫn chưa dùng hết.”

Huyền Lăng truy vấn hỏi: “Chỉ có người trong cung của Chân Tiệp dư lấy bột sắn, không có người khác sao?”

Nội giam không dám chần chờ, đáp: “Vâng ạ.”

Ánh mắt của Huyền Lăng cố tình mà như vô tình đảo qua mặt tôi, thản

nhiên nói: “Điều này cũng không thể chứng minh là Chân Tiệp dư làm.”

Bỗng nhiên trong đám cung nữ có một người quỳ xuống thưa: “Trong buổi dạ yến hôm ấy Chân Tiệp dư đã từng một mình ra ngoài, nô tỳ thấy tiểu

chủ hình như đi về hướng Yên Sảng trai.”

Huyền Lăng đột nhiên trừng mắt lên nói với cung nữ kia: “Ngươi đã tận mắt nhìn thấy sao?”

Cung nữ kia kính cẩn nói: “Vâng, nô tỳ tận mắt nhìn thấy, có trời làm chứng.”

Lại thêm một cung nữ quỳ xuống thưa: “Tiểu chủ lúc ấy đi một mình, không đem theo bất kỳ ai.”

Đôi mắt nhìn thẳng về phía tôi, lời nói chuẩn xác cứ như thể tôi đích thật là người đã cho bột sắn vào canh mã đề để hãm hại Ôn Nghi.

Phùng Thục nghi nghi ngờ nói: “Trong canh có bột sắn nhưng mà vừa rồi Chân Tiệp dư cũng cùng ăn chung đó thôi, có lẽ trong việc này có hiểu

lầm gì phải không?”

Tần Phương nghi khinh thường nói: “Không thấy thái y vừa rồi nói gì

sao, thứ này ăn vào không chết người, người lớn ăn vào cũng như không…

Hừ!” Phùng Thục nghi lộ vẻ thất vọng, bất đắc dĩ liếc nhìn tôi.

Hoa phi thờ ơ nhìn tôi rồi hỏi: “Vẫn còn chưa quỳ xuống sao?”

Tào Tiệp dư đi đến như bên người tôi, khóc nói: “Thái độ làm người

của tỷ tỷ có lẽ có chỗ cần phải kiểm điểm, vô tình đắc tội Chân Tiệp dư. Chuyện lần trước tại Nam Huân điện tỷ tỷ cũng chỉ là nhất thời nhanh

miệng chứ không phải cố tình muốn gây ra hiểu lầm giữa Hoàng Thượng và

muội muội. Nếu quả thực có lỗi với Tiệp dư, Tiệp dư có khả năng đánh ta

mắng ta, nhưng không cần phải đối xử với Ôn Nghi như vậy, nó vẫn còn là

một đứa trẻ.” Nói xong liền muốn quỳ gối trước mặt tôi.

Tôi đỡ lấy cô ta và nói: “Tào tỷ tỷ sao lại nói như thế, muội muội

chưa bao giờ cho là tỷ tỷ đắc tội với muội. Huống hồ chuyện ở Nam Huân

điện tỷ tỷ cũng đâu có gây ra hiểu lầm giữa Hoàng Thượng và muội muội,

làm sao muội lại có thể ghi hận như tỷ tỷ vừa nói.” Tôi ngừng một chút,

hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ là tỷ tỷ cho rằng bản thân mình đã làm ra việc

có lỗi với muội muội sao, muội muội lại không hề biết.”

Tào Tiệp dư nhất thời nói không ra lời, chỉ kéo tay áo của tôi mà bi thương khóc không thôi.

Hoàng hậu nói: “Tào Tiệp dư làm cái gì vậy, sự tình còn chưa tra rõ ràng mà khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì.”

Hoa phi lên tiếng nói: “Bổn cung thấy chẳng có gì chưa rõ ràng cả, mà là quá rõ ràng rồi. Hoàng hậu nói như vậy chỉ sợ có có ý định bao che

cho Chân Tiệp dư?”

Hoa phi nói năng lỗ mãng như vậy mà hoàng hậu cũng không tức giận,

chỉ từ tốn nói: “Hoa phi, đây là thái độ nói chuyện của muội muội với

bổn cung sao?”

Nhìn sắc mặt Hoa phi cũng không tốt, quật cường nói: “Muội muội không phải là cố ý mạo phạm, chỉ là thương cho công chúa phải chịu nỗi khổ,

là bất bình thay Tào Tiệp dư thôi.” Dứt lời lại cầu xin Huyền Lăng: “Xin Hoàng Thượng quyết định.”

Huyền Lăng nói: “Cho dù quan tâm tới Ôn Nghi công chúa cũng phải tôn

trọng hoàng hậu, dù sao nàng mới là chủ của hậu cung.” Nói xong nhìn

tôi: “Nàng muốn nói gì cứ việc nói.”

Tôi chậm rãi quỳ xuống, chỉ ngửa đầu nhìn chàng, bình tĩnh nói: “Thần thiếp không có làm chuyện như vậy, cũng sẽ không làm chuyện như vậy.”

“Vậy chuyện đêm đó nàng một mình ra ngoài tới Yên Sảng trai là sao?”

“Thần thiếp đích xác là có đi qua Yên Sảng trai nhưng vẫn chưa đi vào.”

Hoa phi điềm tĩnh nói: “Dạ yến trong cung đêm đó, các cung nữ nội

giam của Yên Sảng trai phần lớn đã theo hầu ở ngoài điện, kể cả các vú

già cũng tranh thủ thời gian tụ rượu ngủ gật, chả có ai chú ý khi muội

tiến vào phòng bếp của Yên Sảng trai. Nhưng trong cung ngoài ngự thiện

phòng ra chỉ có Hoa Sen quán của muội là có bột sắn, mà còn có cung nữ

thấy muội muội đi về phía Yên Sảng trai, sau khi muội đi thì công chúa

có chuyện, chỉ sợ không thể dùng hai chữ ‘Trùng hợp’ để cho qua việc

này.”

Tôi không để ý tới cô ta, chỉ chăm chú quan sát thần sắc của Huyền

Lăng và nói: “Tuy mọi chuyện đều hướng về thần thiếp, nhưng thần thiếp

không có làm.”

Hoa phi lạnh lùng nói: “Chuyện cho tới nước này có nói sao cũng vô dụng.”

Tôi nói: “Hoa phi nương nương có trỉ chích thần thiếp cũng không còn

lời nào để nói, chỉ cầu xin hoàng thượng cùng hoàng hậu minh giám. Thần

thiếp cũng không phải là người mang lòng dạ rắn rết.” Dứt lời, tôi cúi

đầu, đập xuống mặt đất cứng trơn bóng.

Huyền Lăng nói: “Nàng ngẩng đầu lên. Nếu nàng nói không có, vậy đêm

đó sau khi rời khỏi bữa tiệc nàng có gặp người nào có khả năng chứng

minh nàng không có tiến vào Yên Sảng trai, cũng như có khả năng chứng

minh nàng không hề làm việc này không?”

Vừa nhớ tới tôi định thốt ra rằng đêm đó đã gặp Huyền Thanh. Nhưng

khi ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy biểu lộ thương tâm của Tào Cầm

Mặc thì lại nhớ đến chuyện ở Nam Huân điện. Cổ họng tôi nghẹn ngào, lại

thấy trong ánh mắt mờ mờ ảo ảo của Huyền Lăng có sự quan tâm cùng tín

nhiệm. Nếu như chàng không tin tôi và không có ý muốn giữ lại tôi, chỉ

sợ đã cho người lôi tôi vào ngục từ từ thẩm vấn, hoặc là đã nhốt lại như Mi Trang.

Nếu để cho Huyền Lăng biết tôi cùng nam tử khác nói chuyện một mình,

tuy người nọ là đệ đệ của chàng chỉ sợ vẫn không ổn, huống chi Huyền

Lăng đương nhiên sẽ hỏi tôi cùng Huyền Thanh nói gì, mà tôi cùng với

Huyền Thanh đã nói tới chuyện xưa của Thư quý phi cùng tiên đế, nếu

truyền tới tai thái hậu chỉ sợ lại càng xấu hổ. Chưa nói đến việc triệu

Huyền Thanh tới đối chất sẽ gây náo nhiệt khiến mọi người trong cung

ngoài cung đều biết, đối với tôi và Huyền Thanh mà nói thì việc này sẽ

gây ra trăm hại mà không có lợi.

Huống hồ Huyền Lăng từng vì vài câu của Tào Cầm Mặc mà sinh lòng nghi ngờ rằng tôi ngày đó ngưỡng mộ Huyền Thanh, nhắc tới chuyện đó chỉ e

rằng sự tín nhiệm của Huyền Lăng đối với tôi sẽ không còn. Mà việc chàng tín nhiệm tôi là điều duy nhất có khả năng để tôi bảo toàn chính mình

cùng thoát tội. Một khi sự tín nhiệm đã mất đi rồi, Hoa phi muốn gán tội cho người khác cũng sẽ là tôi đắc tội, đến lúc đó mới thật sự là hoàn

cảnh bi thảm.

Trong giây lát, trong đầu tôi đã hiện lên vô số ý nghĩ này, vì thế

mới quyết định im miệng không nói, cúi đầu thưa: “Thần thiếp không gặp

người nào, nhưng không biết còn có người nào thấy thần thiếp vẫn chưa

tiến vào Yên Sảng trai hay không?” Nói xong đưa mắt nhìn tần phi cung nữ chung quanh.

Chỉ thấy Lăng Dung từ trong đám người chạy ra, đến bên cạnh tôi quỳ

xuống, lã chã nước mắt thưa với Huyền Lăng: “Thần thiếp nguyện lấy tánh

mạng ra đảm bảo Chân Tiệp dư quyết không làm ra chuyện thương thiên hại

lí như vậy.” Dứt lời dập đầu không thôi.

Ở một bên, Điềm quý nhân lộ ra vẻ chán ghét, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cá mè một lứa.”

Hoàng hậu hòa nhã nói: “An mỹ nhân ngồi dậy đi, việc này bổn cung

cùng Hoàng Thượng sẽ xử lý theo lẽ công bằng. Bổn cung cũng tin tưởng

Chân Tiệp dư là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa đệ nhất nhân, không đến nỗi này.”

Hoa phi nói: “Tri nhân tri diện bất tri tâm, Hoàng hậu nương nương chớ bị người lừa gạt thì hơn.” Nói xong liếc tôi một cái.

Giờ phút này hoàng hậu đã không còn khoan dung nhường nhịn với Hoa

phi nữa mà đối chọi gay gắt: “Bổn cung thấy rằng không phải là bản cung

bị người khác lừa gạt, chẳng qua là Hoa phi giỏi đoán mò thôi.”

Huyền Lăng điềm nhiên nói: “Các ngươi nói nhiều quá, ra ngoài hết đi cho trẫm yên!”

Thấy thái độ Huyền Lăng như vậy, hoàng hậu liền thỉnh tội, chúng phi

cùng cung nhân cũng nhao nhao quỳ xuống thỉnh cầu Huyền Lăng bớt giận.

Huyền Lăng nói với tôi: “Nàng suy nghĩ kỹ lại đi, nếu như nghĩ đến có ai có khả năng chứng minh nàng không vào Yên Sảng trai thì hãy nói cho

trẫm.”

Hai đầu gối quỳ trên nền đá cẩm thạch cứng nhắc giờ bị đau, như là có côn trùng từ từ theo lòng bàn chân cắn tới. Mặt đất bóng loáng như mặt

kính, cơ hồ có khả năng chiếu thấy gương mặt do quỳ lâu nên trắng bệch

ra của tôi. Mồ hôi theo sợi tóc bên thái dương chảy xuống nền đất mang

theo tiếng động nhỏ tí tách, bắn tung tóe thành những hình tròn to nhỏ

khác nhau.

Tôi lại làm như ngẫm nghĩ, rốt cục vẫn là lắc đầu. Tôi biết Huyền

Lăng muốn giúp tôi, nếu như tôi mà lấy cung nữ bên người ra làm chứng

cho tôi thì chỉ sợ người ta cũng sẽ nói các cô bao che tôi để bản thân

không bị liên lụy. Hơn nữa, ngày đó đúng là không có người đi theo tôi,

nếu như bị vạch trần là nói dối, không những càng chứng thật rằng tôi đã hại công chúa, chỉ sợ còn phạm phải tội khi quân bưng bít người trên,

đến lúc đó kể cả Huyền Lăng cũng không bao che được cho tôi.

Huyền Lăng thở ra một hơi, im lặng trong khoảng khắc rồi nói: “Nếu

vậy trẫm đành phải cấm túc nàng trước rồi sau đó sẽ định đoạt sau.”

Tôi hơi hoa mắt chóng mặt, thân thể lảo đảo suýt ngã may là đã được Lăng Dung ở bên cạnh đỡ lấy.

Chàng chặt chẽ nhìn tôi: “Nàng hãy tin trẫm, trẫm sẽ điều tra rõ việc này. Nhất định sẽ không để người nào chịu oan uổng, việc này trẫm đã

từng nói với nàng rồi.”

Trong tôi lòng ấm áp, cực lực kiềm chế tiếng khóc sắp sửa trào ra từ

trong cổ, ngửa đầu nhìn lên con rồng trợn mắt phá ở trong mây trên long

bào màu đỏ của chàng và nói: “Vâng. Thần thiếp tin tưởng.”