Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Quyển 2 - Chương 11: Ba sơn dạ vũ

Ba ngày sau, Phương Thuần được thừa hạnh. Mồng chín tháng mười hai

năm Kiền Nguyên thứ mười, thường tại Phương thị được phong làm lương

viện, mỹ nhân Sử thị được phong làm quý nhân, ban thưởng phong hiệu

“Khang”. Khí thế của tôi cũng lên như thuyền gặp nước, dần dần có thể

gần bằng Hoa phi.

Tôi cáo ốm, Thuần nhi cùng Sử mỹ nhân đều phụng chỉ đến Đường Lê cung

thăm bệnh. Sau khi thân thể tôi khỏe lên, Huyền Lăng cũng không ra ý chỉ cho các cô bàn hồi. Đường Lê cung rộng như vậy mà chỉ một mình tôi ở,

lâu dài cũng thấy trống trải. Nay hai người họ đều đã tấn vị, tính tình

Thuần nhi lại đơn giản nên tôi cân nhắc cho Thuần nhi ở lại tây điện thờ phụ, phương tiện chiếu ứng. Về phần Sử mỹ nhân, tôi thật sự không có

nhiều hảo cảm cho lắm, hơn nữa cô ta đã thất sủng mà không ngờ còn được

tấn phong, lại được ban thưởng nhiều, nhất thời đắc chí, muốn tới xu

nịnh, quả nhiên là phiền không thắng phiền.

Vì thế tâu với hoàng hậu cho Thuần nhi đưa đến ở cùng tôi. Vốn Huyền

Lăng thường xuyên ở lại Đường Lê cung, Thuần nhi vào ở có nghĩa muội ấy

càng có nhiều cơ hội gặp hoàng đế hơn, có thể tránh được ánh mắt của

không ít người.

Huyền Lăng thích tính cách trẻ con vẫn còn bộc lộ của Thuần nhi, ngây

thơ không câu nệ. Mặc dù không thường sủng hạnh muội ấy, nhưng cũng

không lấy bắt muội ấy làm theo cung quy. Hoàng hậu cùng Phùng thục nghi

đều thích Thuần nhi, nay muội ấy được tấn phong cũng vui mừng. Trong lúc trục lợi nhất thời, Lăng Dung lại thêm lãnh đạm vài phần.

Nhưng mà xem ra Lăng Dung cũng không để ý đến ân sủng bao nhiêu, không

có gì tiếc nuối ngoài việc Mi Trang bị cấm chừng. Chúng tôi mấy người

phân li nhưng thật ra tình cảm càng thêm tốt lắm.

※※※※※

Quang cảnh bình thản như vậy kéo dài mấy chục ngày đã lại thấy Huyền

Thanh. Hiện giờ đã là ngày cuối cùng của năm Kiền Nguyên thứ mười ba,

ngày trừ tịch. Này ngày là ngày trong cung mở tiệc vui vẻ.

Ngày này năm trước là ngày tôi chính thức gặp Huyền Lăng, vì tránh chàng nên đã chạy đi trong đêm, khi băng tuyết bao trùm Vĩnh Hạng. Nghĩ đến

hồi đó, tôi để mặc hương rượu dính nơi khóe môi, tự giác mỉm cười đi ra.

Huyền Thanh chu du ở Thục trung như vậy mấy tháng, cũng là thời gian tôi cùng Huyền Lăng tình ý yến uyển, ngay cả khi Huyền Lăng đối xử bạc tình với Mi Trang, nhưng đối với tôi vẫn tốt lắm, rất tốt.

Huyền Thanh mới từ Thục trung trở về. Mặt mày mệt mỏi, dấu vết phong

trần chưa kịp bị yên hoa cường thịnh tại kinh đô tẩy sạch, thành ra trên mặt hắn vẫn mỉm cười một tia ôn mặc. Giờ phút này, hắn nhận rượu cả

buổi, ngồi bên thái hậu mà đàm đạo với mọi người về phong cảnh Thục

trung một cách chân thành, con đường cổ của Kiếm Các Tử Đồng, Đô Giang

Yên của Lý Băng, phong cảnh tuấn lệ tại Tần Lĩnh, thiên phật nham đồ sộ, Hoán Hoa Cư của Đỗ Phủ…

Tâm tình tôi bắt đầu lạc vào hư ảo vì miệng lưỡi hắn cực nhẹ nhàng,

giọng nói êm tai khiến người ta chìm đắm trong lời kể của hắn.

Tất cả mọi người đều bị chuyện hắn kể hấp dẫn, ngay cả rượu và thức ăn

cũng đã quên không màng tới. Tôi nghe cũng không chuyên tâm, ngẫu nhiên

lọt vào tai vài câu, nhớ được nhiều nhất là câu thơ tả thư trung miêu,

đối lập với lời phong cảnh miêu tả chân thật của hắn.

Kỳ thật hắn ngồi bên cạnh thái hậu, còn cách tôi cực xa, tôi không nghe

được rõ. Hắn hiểu đạo lý nữ tử bất thình lình thanh lưu, khuê các thời

đó và nay đã khác xa.

Thái hậu lúc lắng nghe tuy rằng rất có hứng thú, nhưng khi thấy gió đông nổi lên khiến cho thị vật cũng càng thêm mơ hồ, đến độ Huyền Lăng phải

phân phó ngự y trong thái y viện đưa thái hậu về cung. Ôn Thực Sơ đáng

thương vừa phải trì hoàn hộ quốc công lại phải đến cung của thái hậu để

hầu hạ. Thái hậu không tiện ngồi lâu, xem xong yên hoa rồi cũng trở về.

Thái hậu vừa đi, câu nệ cũng giảm dần, Huyền Lăng triệu cho tôi ngồi bên cạnh chàng, nói: “Nàng là thích nghe nhất đó, vừa rồi xa như vậy sợ

nghe không rõ lắm. Hay là để cho lão Lục kể lại lần nữa xem.” Nói xong

nhìn Huyền Thanh đầy ý cười: “Hoàng đệ có chịu không?”

Huyền Thanh thoáng nhìn tôi, mỉm cười nói: “Hoàng huynh muốn mỹ nhân cười, thần đệ ngại gì một lời.”

Tôi lại xua tay: “Thần thiếp vừa mới nghe được rõ ràng, không phiền

vương gia thuật lại một lần nữa. Vương gia cứ kể tiếp tục đi.”

Huyền Thanh ngồi thẳng, nói lại cảnh đêm mưa thu tại Ba Sơn: “Vì mưa thu triền miên hơn mười ngày, khó tránh khỏi trong lòng khó phai. Không

nghĩ Ba Sơn dạ vũ lại là cảnh đẹp như thế, khiến thần đệ lưu luyến mất

bao ngày.” Hắn chân thành mà nói: “Nga Mi ‘Hồng xuân hiểu vũ’ giống như

mưa không thấy mưa, xanh ngắt thấp nhân y; mưa phùn tại Li Giang lại

nhiều giống như vụ khinh lung, mưa tại Gia Châu nam hồ là vi vũ dục đến, khói nhẹ mãn hồ, mà tây tử chi vũ là thủy quang liễm diễm tình phương

hảo, sơn sắc không mông vũ cũng kỳ. Chỉ có Ba Sơn dạ vũ lại giống như cố nhân tâm, bồi hồi ngắm mưa từ cửa sổ, nếu nói hết nỗi buồn ly biệt

chính là giải quyết được ưu tư.”

Tôi mỉm cười hạ thấp người: “Vương gia có thể có quay về phía cửa sổ khi trời mưa mà cắt song tây nến, tìm kiếm cổ nhân ôm ấp tình cảm.”

Ánh mắt hắn vừa dừng lại trên mặt tôi chừng một lúc, hắn đã dửng dưng

cười nói: “Cắt song tây nên là thưởng tâm chuyện vui, tiểu vương chỉ có

một mình thì có gì thú vị. Không bằng nằm nghe tiếng mưa, vừa cảm giác

Thanh Mộng.”

Tôi hé miệng gật đầu: “Vương gia thật là có nhã hứng. Chính vì thế sợ là không hiểu rõ ý nghĩa câu ‘Bao giờ cùng cắt song tây nến, lại nói Ba

Sơn dạ vũ khi đó’.”

Hắn dần dần mất đi vẻ tươi cười: “Nghĩa Sơn ở Ba Sơn có Cẩm Sắt để tưởng niệm, tiểu vương cũng có thi rượu để giải ưu.” Ánh mắt hắn hơi hơi rùng mình, nói: “Tiểu vương không biết cắt song tây nến lại có thể đi vào

giấc mộng như Trang Sinh mơ thấy Hồ Điệp.”

Tôi lấy tay áo che miệng, cười với Huyền Lăng. Chàng liền nói: “Trang

Sinh trong mộng mê Hồ Điệp, không biết là Trang Sinh mê Hồ Điệp hay là

Hồ Điệp cố ý mê hoặc Trang Sinh?”

Tôi hơi hơi cúi đầu, nhắm mắt mỉm cười: “Hồ Điệp có lẽ cũng không phải cố ý nhập vào giấc mộng của Trang Sinh.”

Huyền Thanh cũng không nhìn tôi, tiếp lời nói: “Có lẽ là Trang Sinh tự mình nhập vào Hồ Điệp.”

Huyền Lăng cảm thấy hứng thú nhìn hắn: “Là sao?”

Huyền Thanh chỉ đáp một câu: “Ban ngày nghĩ tới, ban đêm mơ đến mà thôi.”

Huyền Lăng không khỏi vỗ tay, cười to nói: “Hóa ra Trang Sinh nhớ Hồ Điệp.”

Huyền Thanh cười nhẹ, giống như sự việc không liên quan đến mình: “Yểu

điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Có lẽ Hồ Điệp là thục nữ mà Trang Sinh

cảm nhận. Hoàng huynh nghĩ như thế nào?”

Huyền Lăng ẩm tiếp theo chén rượu: “Thuở nhỏ khi đọc sử luận văn, phụ

hoàng hay nói hoàng đệ luôn có ý kiến khác.” Nói xong nhìn tôi: “Nàng am hiểu thi thư, ý của nàng như thế nào?”

Tôi chỉ mỉm cười: “Hồ Điệp là lý tưởng của Trang Sinh, thục nữ vì quân

tử sở cầu.” Tôi nhẹ nhàng ngâm tụng: “Quan quan chim gáy, ở hà chi châu. Cũng là cầu còn không được, trằn trọc.” Tôi nhợt nhạt cười: “Lý tưởng

để làm gì, chẳng bằng sự thật mà người ta nắm giữ.”

Thần sắc hắn trong chớp mắt có vẻ xấu hổ cùng ảm đạm, nhưng lại nhanh

chóng trở lại như bình thường. Tim tôi đập thình thịch, sợ một câu nói

được mất nặng nhẹ ngược lại lộng xảo thành chuyên.

Tôi chỉ là muốn nhắc nhở hắn như thế mà thôi nhưng hắn có khi không cần

lời nhắc nhở của tôi. Hắn thông minh như vậy, nghe được ngữ khí của tôi

chắc chắn là hiểu rõ tất cả. Nhưng nếu không làm như vậy, tâm trạng của

tôi không thể yên ổn hoàn toàn.

Bây giờ quan hệ tôi và Huyền Lăng tốt lắm, cho dù tôi chỉ là người chàng sủng ái nhất. Nhưng đối với thâm tâm tôi, vị trí của chàng không dễ lay động.

Tôi chỉ hy vọng bản thân có được cuộc sống an toàn trong cung.

Tôi hiểu được rõ ràng nhân sinh của hắn cùng tôi hoàn toàn bất đồng. Vận mệnh của tôi đã bị an bài phải trở thành một phi tử, chia sẻ nam nhân

với nhiều nữ tử khác. Năm tháng của tôi là sống sót thật sốt sau cung

tường màu son. Mà nhân sinh của tôi chính là yếu duyên như vậy, từ từ đi một con đường cô đơn đến khi sức cùng lực kiệt, đến khi bị vận mệnh

chiếu cố vứt bỏ, đến khi tôi rốt cục bị tân hồng nhan bao phủ. Chờ đợi

tôi vĩnh viễn chỉ có hai con đường, hoặc là được sủng ái, hoặc là bị

thất sủng.

Mà hắn, nhân sinh của hắn quá mức phấn khích, giống như cuốn cẩm tú dài, vừa mới bộc lộ một góc đã cho thấy rất nhiều khả năng không biết, hơn

xa cả tôi.

Hơn nữa, cuộc sống của tôi đã gặp nhiều loạn biến lắm rồi, nếu có chuyện ngoài ý muốn với hắn, nhất là một thứ ngoài ý muốn tốt đẹp, thì sẽ rất

nguy hiểm. Tôi thà rằng kính nhi viễn chi.

Đối với tôi mà nói, an toàn mới là điều trọng yếu nhất.

Hoàng hậu điềm đạm mỉm cười: “Về mặt đàm luận, trong hậu cung Chân

tiệp dư đứng thứ nhất rồi, chỉ có nàng ta mới có thể cùng Lục vương đối

đáp trôi chảy như thế. Nếu mà là bản cung, chắc chắn chẳng thể nói gì

chống đỡ.”

Phùng thục nghi cũng cười: “Thật sao? Nói thật, thần thiếp nghe không rõ vương gia cùng tiệp dư muội muội đang nói cái gì. Gì mà Hồ Điệp là thục nữ của Trang Sinh, thần thiếp nghe được thật sự thấy rối tinh rối mù.”

Bàn tay Huyền Lăng nhẹ nhàng nắm tay của tôi, nói: “Bọn họ đang đàm luận [thôn trang] cùng [Kinh Thi].”

Tôi dịu dàng cười với chàng: “Hoàng thượng anh minh.”

Hoàng hậu quay về phía cung nữ đang đứng sau, nâng cốc nói: “Hoàng

thượng cùng vương gia, Chân tiệp dư đàm luận lâu như vậy chăclà đã khô

miệng, chi bằng Chân tiệp dư chuẩn bị rượu mãn thượng đi.”

Cung nữ nghe lời dâng lên châm rượu, chén bằng ngọc thạch bạch bích không tỳ vết, rượu là thấu triệt vàng óng ánh mát lạnh.

Tôi dâng lên Huyền Lăng trước, xong tới hoàng hậu, rồi đến Huyền Thanh.

Huyền Thanh cũng không nóng lòng uống rượu ngay, ngưng thần đoan trang,

nhẹ nhàng mà ngửi, ngược lại nhìn về phía hoàng hậu.

“Là rượu quế hoa.” Huyền Lăng nói: “Trẫm cùng tiệp dư đã ngắt hoa quế mới nở để chưng cất thành loại rượu này.”

Huyền Lăng nói chuyện thân mật với tôi trước mặt người khác như vậy

khiến tôi có chút xấu hổ, lại cảm thấy phía sau đều là ánh mắt sắc bén

biết nói, vì thế từ từ nói: “Thủ giang thước làm rượu, rượu thành thủ

hoa quế nhị mới nở, lịch làm sương sớm tẩm rượu, thêm một chút mật

đường. Cửa vào miên ngọt, vị ngọt mà không khiến người say.” Tôi lấy đến thư hoãn này của tôi xấu hổ: “Chế pháp đơn giản, rượu này sẽ không

thương thân. Vương gia nếu thích, khả tự hành ủ.”

Thủ hạ Tào tiệp dư bỗng nhiên trữ mị cười, nói: “Nếu là gia yến mà dùng

rượu quế hoa đương nhiên là tốt rồi. Nhưng mà các vị vương gia đang ngồi đây, nếu lấy mao thai, huệ tuyền, men hoặc là rượu nho của Tây Vực để

chiêu đãi sẽ tốt hơn.” Ngụ ý, tôi chuẩn bị rượu chậm trễ cho chư vương

cùng mệnh phụ, không thể thể hiện phong độ ứng có của hoàng gia.

Có người trong ánh mắt âm thầm hiện lên sự châm chọc cùng khinh miệt,

chỉ còn chờ xem trò hay của tôi. Tôi chỉ như thường, an hòa mỉm cười:

“Tây nam chiến sự còn chưa dứt, thái hậu cùng hoàng thượng cũng vừa ban

hành chính sách tiết kiệm, hậu cung nên cùng noi theo thái hậu và hoàng

thượng cùng ăn lui, lấy quế hoa rượu hoàng thượng tự tay chế thành thay

cho loại rượu quý báu mời hoàng thân quốc thích, không chỉ là dụng ý

tiết kiệm của hoàng thượng, hơn nữa càng thể hiện sự thân tình gần gũi

trong hoàng thất.”

Tào tiệp dư khiêm tốn cười: “Muội muội thật sự là người am hiểu, săn sóc chu toàn.”

Tôi cườii rạng rỡ nói: “Tỷ tỷ quá khen, nếu nói đến người am hiểu, săn

sóc chu toàn, muội muội sao lại so được với tỷ tỷ?” Tôi bỗng nhiên nhìn

sang Nhữ Nam vương phi Hạ thị, nói: “Vương gia cực khổ trên chiến trường vì nước giết địch, thật sự là ta đại chu kiêu ngạo. Vì vậy tần thiếp đã sai người đưa quế hoa rượu đến.”

Hạ thị hạ thấp người nói: “Đa tạ tiệp dư tiểu chủ. Rượu đã đến, vương

gia cũng đã gửi chư tướng sĩ, chư tướng đều cảm kích hoàng thượng cùng

tiệp dư quan tâm tới tướng sĩ, sĩ khí tăng lên rất nhiều.”

Tôi nói: “Làm phiền vương phi lo lắng. Rượu này sẽ không không khiến bị

say, gây ra chậm trễ nơi chiến sự mà lại có thể làm ấm người. Tháng tám

hương hoa quế cũng giải toả được nỗi nhớ nhà của các tướng sĩ.”

Hạ thị nói: “Vâng.”

Huyền Thanh bỗng nhiên nói: “Vì kính hoàng thượng ngút trời anh minh, vì kính tướng sĩ anh dũng giết địch, nguyện chư vị cùng uống chén này.”

Nói xong đứng dậy ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, lấy tay áo lau đi vệt

rượu bên môi, lớn tiếng khen: “Rượu ngon.” Từ này vừa nói ra, không khí

đã dịu đi bội phần, phục lại hòa hợp lên.

Tôi nhìn hoàng hậu, thấy cô đứng dậy nâng chén: “Thần thiếp thay mặt hậu cung chư vị muội muội chúc hoàng thượng phúc thọ duyên niên, giang sơn

thái bình Trường Nhạc.”

Vì thế lại vui vẻ nâng cốc, rất náo nhiệt.

Tôi cảm kích thoáng nhìn Huyền Thanh, cảm ơn hắn đã giải vây cho tôi như thế. Hắn chỉ nhẹ cười, cố uống lấy rượu.

Huyền Lăng nói gần bên tai tôi: “Khi nào trẫm phân phó cho nàng đưa rượu đi khuyến khích chư tướng ?”

Tôi ngoái đầu nhìn lại mỉm cười với chàng: “Hoàng thượng vất vả vì quốc

sự, chẳng lẽ không khen thần thiếp vì hoàng thượng mà lo lắng sao?”

Giọng tôi nhỏ xuống, như thể không thể nghe thấy: “Quân tâm cần hoàng

thượng đến định, ban ân cũng tự nhiên từ hoàng thượng mà tới. Không cần

mượn tay người khác.”

Chàng duy trì thần sắc bình tĩnh, khóe miệng vẫn là bất giác nhếch lên,

lộ ra mỉm cười vừa lòng. Bàn tay chàng đã nắm lấy tay tôi, mười ngón đan xen vào nhau.

Gió nhẹ nhàng như như tháng tư thổi qua, tôi khẽ run lên, mặt phiếm phi sắc mỉm cười cúi đầu.

Nhưng mà vẫn chưa kết thúc, Điềm quý nhân bỗng nhiên nói: “Tiệp dư tỷ tỷ đề xướng việc tiết kiệm đương nhiên là được. Nhưng mà nghe nói tỷ tỷ có một đôi ngọc hài được dệt từ gấm Tứ Xuyên, lại đính châu báu rườm

rà, xa hoa vô cùng. Không biết muội muội có nói sai chỗ nào không?”

Huyền Lăng liếc cô ta một cái, chậm rãi nói: “Trẫm nhớ rõ rằng đã từng ban thưởng châu báu cho nàng, cũng là quý báu xa hoa.”

Lời còn chưa dứt, Thuần nhi vừa ăn xong điểm tâm liền vỗ vỗ tay nói: “Đó là hoàng thượng thích tiệp dư tỷ tỷ nên mới ban cho tỷ ấy, đương nhiên

là càng quý trọng xa hoa càng tốt. Nếu hoàng thượng thích thì có gì là

không thể, hoàng thượng người nói có đúng không?”

Thuần nhi tính khí vô tư, nói năng không dè chừng, tôi gấp đến độ sắc

mặt đã thay đổi. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngạc nhiên,

nhưng mà chỉ quay ra nhìn nhau. Ngoài Thuần nhi ra cũng chẳng có ai nói

như vậy.

Huyền Lăng nhìn Thuần nhi đầy yêu thương: “Trẫm thích nhất tính cách có gì nói đó của nàng.” Thuần nhi nghe vậy rất vui.

Mặt Điềm quý tái đi, ngượng ngùng không biết nói gì cho phải. Cực chẳng

đã, Thuần nhi còn hỏi thêm một câu: “Điềm quý nhân, tỷ nói có đúng phải

hay không?”

Điềm quý nhân e ngại, vị phân của Thuần nhi lại trên cô ta, không tiện phát tác, chỉ nói: “Phương lương viện nói không sai.”

Tôi âm thầm oán trách liếc nhìn Thuần nhi một cái, ám chỉ muội ấy không

nên nói thêm nữa. Nhưng muội ấy lại không để ý tới, chỉ nở nụ cười xinh

đẹp nhìn tôi rồi lại vùi đầu trong mỹ thực của muội ấy.

Tôi chỉ cười khổ, Thuần nhi này quả nhiên một chút dè chừn cũng không

có, Huyền Lăng lại còn cố tình chiều muội ấy. Chỉ sợ là việc không biết

kiêng kị như vậy đối với muội ấy không ổn chút nào.

Tôi âm thầm lắc đầu.

Nhưng Thuần nhi xem ra vẫn không đem những lời khuyên bảo của tôi để vào trong đầu. Có Huyền Lăng trìu mến cùng tôi bảo vệ, muội ấy chẳng sợ cái gì, cũng sẽ không nghĩ đến việc sợ.

Sau khi gia yến kết thúc, các tần phi lần lượt bãi giá theo thứ tự.

Huyền Lăng lấp tức về điện Nghi Nguyên. Ngày mai là lần đầu chứng kiến

chàng tế thiên chi lễ rườm rà cùng hạp cung lễ nghi bái kiến thái hậu.

Đêm dài tĩnh lặng, tuyết lại bắt đầu kéo nhau rơi. Tôi nằm trong áo ngủ

bằng gấm hương nhuyễn dày. Tiếng hít thở rất nhỏ của Cận Tịch trong lúc

ngủ mơ chậm rãi lọt vào tai tôi. Đêm rất tĩnh, ngược lại không làm cho

người ta ít đi cảm giác bất an.

Song tây ánh nến kia vẫn sáng như trước, tôi cùng với Huyền Lăng từng

ngắm sao lúc này. Khi cùng nhau cắt song tây nến… tôi bỗng nhiên nhớ tới rằng người vừa ở gia yên cùng tôi nói về Ba Sơn cũng là Huyền Thanh.

Nhưng mà song tây nến gần ngay trước mắt, Ba Sơn lại ở xa xôi ngàn dặm.

Tôi chỉ bắt lấy thứ trước mắt, bỏ gần tìm xa là điều tôi sẽ không làm.