“Ý của ngươi là nói ngươi chỉ phóng đãng chứ không phải phóng túng sao?” Đoạn Ngự bên này vẫn còn cầu nguyện tiểu cô nãi nãi có thể khẩu hạ lưu tình, vừa mới cầu nguyện xong, nàng thình lình toát ra những lời này để cho hắn có cảm giác miệng tức sùi bọt mép.Trời ơi!!!!! để cho hắn đã chết đi. Tấn, ngươi cưới phải hoàng hậu gì thế hả?Hoàng Phủ Tấn bởi vì những lời này của Tiểu Thiên thiếu chút nữa cười thật to lên tiếng, khóe miệng nhiều lần nâng lên, chẳng qua là, hắn còn kìm được.Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân ngốc này thật đúng là nói cái gì bọn ta dám ra bên ngoài ném, nàng rốt cuộc có biết phóng đãng không phóng túng là có ý gì hay không? Nhưng căn cứ nàng mới vừa nói những lời này, nàng dường như rất hiểu câu phóng đãng chứ không phóng túng này.Sợ rằng, qua khỏi ngày hôm nay , Ngự cũng không dám tùy tiện vào cung nữa rồi.“Nương. . . . . . Nương nương. . . . . .” Đoạn Ngự quyết định ngậm miệng, vì sinh mạng trẻ tuổi này của mình, hắn quyết không thể ở trước mặt hoàng hậu này nói thêm câu gì nữa, nếu không, kết quả nhất định rất thảm, hơn nữa còn là bị lời của nàng làm cho sặc máu mà chết .Lúc này đang đi trên đại quảng trường ở hoàng cung, trong ba người, Đoạn Ngự cùng Hoàng Phủ Tấn trao đổi vẻ mặt, bây giờ Đoạn Ngự mặt đen giống như than đủ để có thể nhóm lửa, mà khóe miệng của Hoàng Phủ Tấn, cũngbởi vì vẻ kinh ngạc đó của Đoạn Ngự mà nụ cười vẫn treo nơi khóe miệng.Cho đến khi——“Nhưng chuyện phóng đãng không phóng túng này của ngươi so với hôn quân thật tốt hơn nhiều.”Nhìn bộ dạng của Đoạn Ngự dường như rất khó chịu, Tiểu Thiên vốn muốn mượn những lời này để trấn an một chút tâm tình vừa mới bị tổn thương của hắn, không nghĩ đến làm cho người đang đi phía trước đồng thời giận tái mặt .Mà Đoạn Ngự bởi vì những lời này nàng nói, thiếu chút nữa bật cười.Xem ra hắn còn không phải là thảm nhất , còn có một”chuyện phóng đãgn không phóng túng tệ hại hơn” .Mặt Hoàng Phủ Tấn trong nháy mắt đen xì.Dừng bước lại, hắn xanh mặt, trong ánh mắt lộ ra mấy phần tức giận, xoay người lại.“Niếp Tiểu Thiên, cái gì gọi là trẫm phóng đãng không phóng túng hả?”“Ồ? Sao ngươi lại ở chỗ này?” Bộ dạng kinh ngạcnày của Tiểu Thiên, làm cho bụng của Đoạn Ngự cũng do cười bị kìm nén đến rút gân, thì ra là lực ảnh hưởng của người kia lại nhỏ như vậy, lại có thể làm cho người ta dễ dàng như vậy liền quên.Mà câu hỏi này của Tiểu Thiên làm ặt Hoàng Phủ Tấn càng thêm tối.“Niếp Tiểu Thiên, trẫm vẫn luôn ở nơi này!” Đáng chết, nữ nhân này, đi theo phía sau hắn lâu như vậy, nàng lại dám quên hắn vẫn ở trước mặt của nàng, khó trách nàng cùng Ngự tán gẫu nồng nhiệt như vậy, nói cái gì cũng huỵch tẹt hết cả ra.