“Ta biết a.” Tiểu Thiên một bộ dáng thực đương nhiên, “Nơi này là Vũ Phượng Cung, là tẩm cung của Hoàng Hậu, nói cách khác là địa bàn của ta, biểu tình hiện tại của ta chính là muốn nói cho ngươi biết, nơi của ta không chào đón ngươi, ngươi hiện tại có phải nên đi hay không?” Nhướng mày, Tiểu Thiên mạo hiểm khiêu khích nhìn thẳng vào ánh mắt tràn đầy lửa giận của Hoàng Phủ Tấn.Ông nội ngươi, nếu không phải cẩu hoàng đế ngươi làm hại, cô nãi nãi ta cũng không phải bị”Trọng thương” , chân còn bị bẻ thành cái bánh chưng như thế này sao?“Niếp Tiểu Thiên, trợn to con mắt chó của ngươi mà nhìn cho rõ ràng, cả thiên hạ này đều là của trẫm, ở nơi nào cũng đều la địa bàn của trẫm, còn không tới phiên ngươi tới đuổi trẫm!” Hoàng Phủ Tấn tức giận dâng trào cuồn cuộn hét lớn với Tiểu Thiên, nữ nhân chết tiệt này, ở địa bàn của hắn còn dám đuổi hắn đi?Hoàng Phủ Tấn chút không có chú ý tới, mình chưa từng trở nên như vậy. . . . . . Ngây thơ như vậy, loại vấn đề nhỏ như thế này lại có thể cùng nữ nhân này so đo.“Ngươi. . . . . .” Lần này, Tiểu Thiên không phản đối . Đúng, đúng vậy, nàng là Hoàng Hậu, dưới một người nhưng lại trên vạn người. Nhưng nàng nàng thiếu chút nữa đã quên, dưới một người có nghĩa là dưới tên hôn quân trước mặt này, cho dù nàng ngạo nghễ trên vạn người, nhưng vẫn thua tên hoàng đế kiêu ngạo này. NND, vẫn là bị tên hôn quân này đè đầu cưỡi cổ.Nghĩ như vậy , Tiểu Thiên liền nản lòng cúi đầu, “Chưa thấy qua hoàng đế nào kiêu ngạo như vậy.” Nàng cúi đầu, thấp giọng lẩm bẩm nói.“Đó là bởi vì đời này của ngươi chỉ thấy qua một hoàng đế là trẫm như vậy!” Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn lại lạnh như băng vang lên từ phía trên đầu của nàng một lần nữa .Ngẩng đầu lên, nàng nhìn thẳng vào ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Trời ạ, thanh âm nhỏ như vậy mà hắn cũng nghe thấy, nhưng cẩu hoàng đế này nói đúng, ngoại trừ những vị hoàng đế giả trên TV ra, nàng đời này cũng chỉ từng gặp một hoàng đế thật sự như hắn.Cũng đủ không hay ho, sao không dể cha nàng gặp phải một vị mĩ nam hoàng đế ôn nhu săn sóc, lại an bài một bạo quân như thế này, lại là một bạo quân luôn luôn không vừa mắt với nàng bất cứ việc gì.“Hắc hắc ” Sau khi phân tích hết thảy lợi và hại, nàng đối với Hoàng Phủ Tấn trước mắt nịnh nọt nở nụ cười vài tiếng, “Hoàng Thượng, lỗ tai ngài thật thính.”“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, Hoàng Phủ Tấn ngồi xuống ở trước mặt nàng.Hắn rốt cuộc là làm sao vậy? Bỏ lại Lan Phi chờ hầu hạ hắn mặc kệ, cố tình ôm nữ nhân chết tiệt này quay về Vũ Phượng Cung còn phải đứng đây cho nàng chọc giận, hắn khi nào thì biến thành bị khinh bỉ như vậy?