Hạt Ngọc Ẩn Mình

Chương 8

NGOẠI TRỪ CHUYỆN TẢN BỘ trong vườn vào ngày hôm sau thì khách khứa chẳng tụ tập nhiều lắm. Tất cả đều bận chuẩn bị cho dạ vũ ngoài trời tối đó. Có vẻ như dạ vũ chắc chắn sẽ tổ chức ngoài trời. Vì thời tiết cả ngày nay khô ráo và ấm áp.

Người hầu tất bật từ sáng sớm, phục vụ mọi nhu cầu và mệnh lệnh của mười sáu vị khách mới đến, chuẩn bị bữa tiệc tối, trang hoàng khu vực quanh hồ cho tiệc tùng, và chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho những ai tham gia khiêu vũ.

Pamela háo hức chạy tới chạy lui quan sát việc chuẩn bị và chắc chắn mẹ sẽ cho phép mình diện kiến tất cả mọi quý bà trong buổi tối trang trọng này. Fleur thì không chắc như thế. Cả ngày hôm nay nữ công tước không gặp con gái và dường như phu nhân sẽ quên luôn con bé cho đến ngày hôm sau.

Cô quyết định sẽ làm cho khả năng của mình để đứa trẻ có được chút vui vẻ. Sau bài học buổi sáng nhẹ nhàng không đòi hỏi nhiều sự tập trung của học trò, cô dẫn con bé ra ngoài, và đi tới chỗ đã chọn để vẽ tiểu đình mấy hôm trước. Từ đó họ có thể quan sát việc chuẩn bị mà không làm vướng chân ai.

“Ôi, đèn lồng kia!” Pamela phấn khởi reo lên, không rời mắt khỏi hàng trăm chiếc lồng đèn đủ màu sắc được treo trên cây quanh hồ nước, trên hòn đảo và con đường từ tòa nhà chính ra hồ. “Tối nay chúng sẽ rực rỡ như phép màu cô Hamilton.”

Dàn nhạc đã đến, đang nghỉ ngơi cho lại sức đâu đó trong tòa nhà chính. Nhạc cụ được đưa ra đảo bằng thuyền. Trên bãi cỏ rộng ở phía Tây hồ nước, gần tòa nhà nhất, được bố trí một sàn gỗ để khiêu vũ. Bàn ăn với khăn trải màu trắng xếp ở hướng Bắc, ngay dưới chỗ Fleur đang đứng với Pamela.

Bà Laycock nói rằng tất cả quý tộc nông thôn lân cận và ở thị trấn Wollaston đều được mời tham gia. Và tất cả người hầu được phép dự tiệc nếu không phải làm việc.

Có vài tiệc săn bắn ở trang viên Heron. Fleur thích tham gia chúng vô cùng. Có điểm gì đó thật phấn khích khi được mặc trang phục đẹp đẽ và ngắm những người quen cũng mặc đẹp như thế, được ngắm nhìn phòng khiêu vũ trang trí đầy hoa tươi, nến và âm nhạc. Còn cảm giác khi khiêu vũ sao lại thoải mái và tuyệt vời đến vậy.

Nhưng cô hoàn toàn chắc chắn những bữa tiệc đó chẳng là gì nếu so sánh với dạ tiệc tráng lệ đang được chuẩn bị này.

Tất nhiên cô chỉ là một người làm. Cô chẳng hề có váy dạ hội hay trang sức. Và có vẻ như sẽ chẳng có ai mời cô khiêu vũ. Nhưng có chứ! Tâm trạng rối loạn trong mấy ngày qua khi phát hiện ra công tước Ridgeway là ai và nỗi sợ có vị khách nào đó biết mình đã khiến cô gần như quên mất quý ông Chamberlain và hy vọng được khiêu vũ với cô.

Cô mong ngài ấy sẽ không quên. Ôi, cô mong thế biết bao. Cô trông ngóng gặp lại ngài ấy và háo hức chờ đợi đến tối như con nít chờ được cho quả.

“Mẹ có cho con tham gia và diện kiến các phu nhân không?” Tiểu thư Pamela đứng bên cạnh, hỏi với vẻ khao khát.

“Cô không biết, cháu yêu.” Fleur nắm lấy tay đứa trẻ và sợ là mình cũng chẳng biết rõ. “Hôm nay chúng ta đi thăm Tiny nhé? Chắc nó đang cô đơn lắm đấy. Hôm nay tiểu thư vẫn chưa chơi với nó mà.”

“Dạ,” Pamela trả lời, miễn cưỡng quay người khỏi quang cảnh bên dưới. “Đáng lý ra con nên xin phép Papa lúc cha đến ngồi trong phòng học với chúng ta sáng nay. Có lẽ cha sẽ đồng ý cho con tham dự.”

“Cô sẽ xem thử mình có thể làm được gì giúp con.”

Hôm đó người làm được ăn tối sớm. Trước giờ đi ngủ của con bé, Fleur quay trở lên lầu và thấy phòng trẻ vẫn còn sáng. Cô gõ cửa và bước vào.

Vẻ hăm hở của Pamela giảm hẳn. “Ôi. Con cứ tưởng là mẹ.”

“Mẹ bận rồi cưng,” bà Clement giải thích. “Mai mẹ sẽ đến và ở thật lâu với con. Con biết là mẹ yêu mình mà.”

“Có lẽ.” Fleur nhìn thẳng bà vú. “Nếu mặc áo ấm vào thì giờ con có thể ra ngoài với cô để ngắm đèn lồng. Tất cả quý ông và quý bà vẫn đang dùng bữa tối.”

“Ôiiii. Con có thể ư? Con đi được không vú?” Pamela quay đôi mắt khẩn cầu sang bà vú.

“Tôi sẽ giữ con bé tránh xa các vị khách,” Fleur đảm bảo.

“Con bé có thể bị cảm lạnh,” bà Clement càu nhàu.

“Và lệnh bà chắc chắn sẽ tức giận nếu thấy con gái ra khỏi phòng trẻ sau giờ ăn tối cô Hamilton. Nhưng tôi nhớ đức ngài có nói cô là người chịu trách nhiệm ở đây. Cô muốn làm gì thì làm.”

Tông giọng của bà vú lộ rõ vẻ thù địch nhưng Fleur vẫn mỉm cười với bà ta và Pamela, con bé vội chạy đi lấy áo ấm.

Sau năm phút bước ra ngoài trời, Fleur nghĩ con bé chẳng cần phải mặc áo ấm. Trời vẫn còn ấm áp. Không may là mới chỉ chạng vạng nên đèn lồng chưa đẹp lung linh nhất dù đã được thắp hết. Nhưng cô đã làm hết mức có thể.

Họ ở ngoài lâu hơn dự kiến để Pamela có thể nhìn thấy hồ nước và quang cảnh xung quanh trong ánh sáng kỳ diệu của đèn lồng giữa đêm tối. Và các nhạc công đang chơi đàn trong tiểu đình với những khung cửa được mở rộng để tiếng nhạc vang lên.

Vài vị khách không được dự tiệc tối bắt đầu đến, và mắt con bé mở to tròn xoe trước váy áo lộng lẫy của các quý bà và áo choàng dạ tiệc của quý ông, trang sức lấp lánh đủ màu sắc dưới ánh đèn lồng.

Và cuối cùng, lúc cả hai đang đi trên đường trở về lâu đài thì những vị khách dự tiệc tối đang bước ra khỏi bậc tam cấp theo từng nhóm. Fleur kéo Pamela núp vào bóng cây.

“Chúng ta chỉ ngắm thôi, cháu yêu. Đừng hé môi nhé. Mama sẽ buồn nếu thấy tiểu thư ra ngoài lúc trời tối.”

Nhưng cô không cần phải lo lắng. Dường như con bé hoàn toàn bằng lòng làm một khán giả câm lặng. Nó ngắm mẹ mình đi ngang qua khoác tay, cười đùa và trêu chọc một quý ông. Công tước đi sau rất xa với một phu nhân.

“Ôi. Mẹ là người đẹp nhất phải không cô Hamilton? Mẹ là người phụ nữ đẹp nhất.”

“Đúng, đẹp thật đấy.” Fleur đồng tình. Và cô hoàn toàn thành thật.

Con bé mệt lử lúc họ trở về phòng trẻ và hết sức tỏ vẻ nhặng xị quanh bà vú.

Fleur vội vã quay về phòng để thay chiếc váy đẹp nhất của mình - chiếc váy giản dị bằng vải muslin mà cô đã mua trong phút bốc đồng với số tiền ngài Houghton đã đưa ở London. Trông nó thật quá sức tầm thường với những chiếc váy lộng lẫy cô vừa thấy bên ngoài.

Nhưng chẳng sao. Nói cho cùng thì cô chỉ là người làm. Và không có gì có thể tước đi niềm vui tối nay của cô. Cô chải tóc cẩn thận, buộc nơ sau gáy lỏng hơn bình thường, vài loạn tóc rủ xuống tai và cổ.

Cô dám chắc mình hồi hộp như cô gái lần đầu hẹn hò, hối hả chạy xuống cầu thang, băng qua sảnh và cửa ngoài. Có ánh sáng, âm nhạc và tiếng cười vẳng lại từ hướng hồ nước. Tất nhiên là cô chưa từng hẹn hò tại bất cứ vũ hội nào.

***

Công tước Ridgeway nghĩ chắc chỉ có thời tiết là không được lên kế hoạch tỉ mỉ như những thứ khác trong tối nay, khó mà có thể làm tốt hơn thế. Trời đêm nhưng vẫn cảm thấy ấm áp trong bầu không khí mát lạnh, tất nhiên, thời tiết này thật hoàn hảo cho những ai nhảy mọi điệu vũ. Gió chỉ khẽ đung đưa đèn lồng treo trên cây, những dải lụa đung đưa quyến rũ và làm mát những gò má đỏ hây hây mà chẳng hề đe dọa thổi bung kiểu tóc cầu kỳ của các phu nhân.

Willoughby nổi tiếng với những bữa tiệc còn hoành tráng hơn nữa, và anh thích điều đó. Không đâu sánh được. Những vị khách anh nói chuyện mấy ngày qua thật nhàm chán, nhưng đêm nay tất cả hàng xóm láng giềng cũng tham dự. Và anh luôn thân thiện với hàng xóm của mình.

Anh nhảy điệu vũ mở màn với vợ, anh phải thành thật thừa nhận cô là người phụ nữ đẹp nhất đêm nay. Tất nhiên là vợ anh biết váy dạ hội bằng lụa mỏng viền đăng ten sẽ nổi bật dưới ánh đèn lồng và bay trong gió. Y phục của Sybil luôn ấn tượng nhất.

Anh khiêu vũ với vài vị khách và láng giềng, chuyện trò với mấy quý ông. Khi mời phu nhân Underwood khiêu vũ, anh cho phép cô ta thuyết phục mình chèo thuyền ra đảo, tản bộ qua tiểu đình và rừng cây như vài vị khách khác đang làm. Nhưng anh đã khước từ lời gợi ý hôn cô ta giữa rừng cây.

Và anh ngắm nhìn gia nhân khiêu vũ, tự phục vụ và hầu hết đều thích thú. Anh cố gắng chuyện trò với họ nhiều hết mức có thể.

Anh tránh xa Fleur Hamilton. Cô trông cực kỳ xinh đẹp, chiếc váy đơn giản và mái tóc đẹp biến tất cả những người phụ nữ khác trở thành diêm dúa. Mái tóc cô ta ánh lên như vàng dưới ánh đèn lồng.

Nếu vợ anh rực rỡ thì Fleur lại tỏa sáng khi cô khiêu vũ với Houghton, mục sư, Ned Driscoll, Chesterron, Shaw và Chamberlain - những hai lần.

Công tước biết mình nên tránh xa cô vì điều duy nhất anh hiểu rằng, kể từ khi trở về Willoughby, cô luôn sợ hãi và né tránh anh. Nhưng anh hoàn toàn thấu hiểu cảm giác của cô. Anh chỉ tiếp xúc với cô trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Và ký ức của cô về khoảng thời gian đó và về anh chắc chắn chẳng dễ chịu gì.

Anh đi bộ quanh bàn chuyện trò với Duncan Chamberlain suốt thời gian nghỉ giải lao. Khi còn bé họ không chơi thân vì Chamberlain hơn anh mười tuổi. Nhưng khi trưởng thành họ lại thân thiết, nhất là sau khi anh trở về từ Bỉ.

“Tất cả chúng tôi đều lo anh không về kịp,” người hàng xóm duỗi tay phải và nói. “Không có ngài mọi thứ thật khác, Adam.”

“Ta chưa từng bỏ lỡ bất cứ buổi khiêu vũ nào của mình đúng không? Anh thế nào Duncan? Quý cô Chamberlain có đến đây không? Ta chẳng thấy cô ấy đâu.”

“À, em gái tôi có dự. Và nhảy mọi điệu vũ.”

“Ta cứ nghĩ có lẽ anh để cô ấy ở nhà trong nom lũ trẻ. Bọn trẻ khỏe chứ?”

“Nếu phá tan phòng trẻ, làm bà vú tội nghiệp khốn khổ và cả ngày tra tấn lỗ tai chúng tôi bằng tiếng la hét là dấu hiệu khỏe mạnh thì tôi dám chắc bọn trẻ chưa bao giờ khỏe như thế, Adam.”

Công tước cười vui vẻ. “Năm ngoái tôi nhớ là khi em gái anh mang lũ trẻ đi xa một tháng, anh trông như cá mắc cạn.”

Người hàng xóm cười ngượng nghịu. “Đúng vậy. Tôi nghĩ tổ tiên chúng ta cũng nhớ khi người Viking không tấn công chúng ta nữa. Ngài tìm được cô gia sư đó ở đâu vậy?”

Trong đầu công tước lóe lên hình ảnh Fleur lặng lẽ đứng trong bóng tối bên ngoài nhà hát Drury Lane.

“Ở London. Houghton thuê cô ấy. Chẳng uổng công ta tin tưởng cậu ấy. Cô gia sư rất vừa ý ta. Ta nghĩ cô ấy thích hợp với Pamela.”

“Tôi cũng nghĩ vậy,” quý ông Chaberlain nhận xét. “Lúc phu nhân khó ở, cô ấy dẫn tiểu thư sang thăm chúng tôi và chẳng hề biến sắc khi tôi bảo có khi lũ chó đang chồm lên người bọn trẻ. Tất nhiên là ngay lúc đó cô ấy vẫn chưa thấy lũ chó nên không biết chúng to như ngựa non.”

“Cô ấy dẫn Pamela đi à? Ta rất mừng.”

“Tôi cũng thế.” Quý ông Chamberlain cười toe toét. “Ngài cho cô ấy sang chơi lúc nào cũng được Adam. Thậm chí cũng không cần phải cho Pamela sang cùng trừ khi ngài yêu cầu.”

“À. Như vậy là sao nhỉ?” Công tước thắc mắc.

“Emily nói là tôi cần người vợ mới. Tôi không chắc là con bé đúng, và cũng không chắc là có người phụ nữ nào đủ tốt bụng và đủ điên để ràng buộc tôi và bộ ba gia đình tôi. Nhưng tôi sẽ cân nhắc kỹ ý kiến đó. Đó là một ý hay.”

“Ta sẽ chẳng vui đâu nếu mất đi một gia sư giỏi.”

“À, nhưng vì tình bạn ngài sẽ hy sinh. Thứ lỗi cho tôi. Hình như ban nhạc chuẩn bị chơi bản mới, và tôi sẽ mời cô ấy khiêu vũ tiếp.”

“Lần thứ ba sao Duncan?” Công tước nhướng mày.

“Đếm cơ à?” Người láng giềng hỏi lại. “Đây đâu phải là vũ hội ở London, Adam. Tôi nghĩ thanh danh của cô Hamilton vẫn còn nguyên sau khi khiêu vũ ba lần với một người. Và điệu vũ sắp tới là điệu valse.”

Công tước đứng yên tại chỗ, tự lấy thức ăn cho mình. Mọi quý cô đều đã có bạn nhảy. Anh có thể nghỉ ngơi một chút.

Fleur Hamilton và Duncan Chamberlain. Duncan cũng khá điển trai - dù gầy, mái tóc đen đã điểm bạc nơi thái dương. Họ sẽ ráp thành một cặp đẹp đôi. Anh tự hỏi liệu Fleur nghĩ gì về bạn nhảy của mình. Cô đã nhận lời khiêu vũ lần thứ ba với Duncan. Và nụ cười rạng rỡ với Duncan trông còn thành thật hơn cả Sybil.

Anh tự hỏi liệu cô có chấp nhận lời cầu hôn của Duncan không? Cô có nói với anh ta toàn bộ sự thật? Hay viện lý do khác để bào chữa cho việc mình không còn trong trắng?

Công tước xoay đi. Anh rất hối hận vì đã không hỏi cô điều đó trước khi quan hệ. Đáng lẽ qua tướng mạo và vẻ lặng lẽ vụng về của cô, anh phải nhận ra rằng cô chẳng hề có kinh nghiệm làm điếm chứ. Lẽ ra anh phải đoán ra sự thật qua dáng điệu cứng đờ của cô trong căn phòng đó, không nhúc nhích cho đến khi anh bảo cô phải làm gì, rồi lặng lẽ trút bỏ quần áo và gấp lại gọn gàng mà chẳng quan tâm đến việc khuấy động anh.

Anh có thể cứu Fleur trước khi nhân phẩm và tương lai của cô bị xé vụn.

Nhưng anh không thể làm ngơ mãi được. Anh thấy mình đang ngắm họ khiêu vũ - không phải, mà là ngắm cô - và không dám tin cô chính là ả điếm gầy gò, nhem nhuốc mà anh đã quan hệ chớp nhoáng hơn một tháng trước.

Lạy Chúa! Giá mà anh nhận ra. Giá mà anh không ngốc nghếch đến thế. Thảo nào cô ta luôn run rẩy mỗi khi thấy bóng dáng anh, run bần bật khi anh chạm vào người. Lạy Chúa! Anh lại quay đi, để tìm một ly rượu.

Fleur đang rất vui vẻ. Có điểm gì đó lãng mạn không tả xiết về khung cảnh đêm, đèn lồng sặc sỡ đang treo trên cây và ánh sáng phản chiếu trên mặt nước, mọi người ăn vận đẹp đẽ vui vẻ nói cười, âm nhạc tuôn trào cùng những bờ hông đung đưa khiêu vũ.

Cô biết là mình sẽ thích buổi dạ tiệc này, và thật sự cô đang tận hưởng. Cuộc sống như cơn ác mộng trong sáu tuần qua, và sẽ vẫn như vậy khi thòng lọng luôn treo lơ lửng trên đầu cô, thậm chí còn tệ hơn thế. Nhưng lúc này cô được nhận món quà yên bình quý giá này - có lẽ không phải là vĩnh viễn, có khi chỉ trong một tuần hay một ngày. Cô sẽ không nghĩ món quà đó là vĩnh viễn. Cô sẽ chỉ nghĩ nó dành cho đêm nay thôi.

Cô đã hy vọng được khiêu vũ - ít nhất quý ông Chamberlain cũng sẽ mời cô. Nhưng cô không nghĩ mình sẽ được nhảy mọi điệu vũ, với nhiều bạn nhảy khác nhau. Thậm chí vài vị khách của nữ công tước cũng mời cô nhảy và biết cô là gia sư.

Rốt cuộc quý ông Chamberlain khiêu vũ với cô bốn lần và chuyện trò mỗi khi động tác không tách họ ra. Cách nói chuyện của anh phù hợp, uyên bác và thú vị. Sau điệu nhảy thứ tư anh nâng tay cô lên môi, nói với cô rằng anh phải ngăn mình khiêu vũ với cô nữa, chiếm mất quý cô xinh đẹp nhất của các quý ông khác - và cùng một cái nháy mắt, anh dẫn cô khỏi sàn khiêu vũ đi về phía công tước Ridgeway đang đứng chuyện trò với một mệnh phụ lớn tuổi.

Fleur ước gì Chamberlain đã dẫn cô đi hướng khác. Điều khó chịu duy nhất trong đêm nay, điểm duy nhất có thể phá hủy toàn bộ niềm vui đêm nay của cô, dù là sự hiện diện của đức ngài. Không lần nào cô nhìn anh ta, nhưng mọi phút giây đều biết anh ta đứng đâu và chuyện trò hay khiêu vũ cùng ai.

Công tước trông không giống với những quý ông khác trong bộ dạ phục màu đen và áo lanh trắng lấp lánh dưới ánh đèn lồng. Dĩ nhiên, chiều cao và những màu sắc ấy càng nhấn thêm vẻ đen tối bí ẩn ở anh ta.

Fleur nghĩ công tước thật đẹp, nếu chỉ nhìn phía bên phải, không thấy vết sẹo xấu xí nằm bên trái. Dù vậy cô không hiểu vì sao một vết sẹo từ chiến trường lại có thể làm mình sợ đến thế. Có lẽ công tước vẫn đẹp tuyệt dù mang sẹo với những ai không nhìn thấy ngài ấy bước vào bóng tối của nhà hát Drury Lane, dáng người cao cao, cay độc, đầy đe dọa, mặc chiếc áo choàng, đội mũ và hỏi liệu có phải cô đang tìm một công việc trong đêm.

Cô cố không bám quá chặt vào cánh tay quý ông Chamberlain và giữ nụ cười trên môi.

“Phu nhân Kendall,” quý ông Chamberlain cất lời, “cô đã gặp cô Himilton, gia sư của Adam chưa? Hay nói đúng hơn là gia sư của tiểu thư Pamela.”

Fleur cười với phu nhân Kendall khi được giới thiệu.

“Một buổi tối tuyệt vời, Adam,” quý ông Chamberlain nhận xét. “Tôi chưa thấy dạ tiệc nào của Willoughby tuyệt như thế này. À, một điệu valse, xin mời quý bà.” Anh cúi người và đưa tay mời phu nhân Kendall.

Họ gần như biến mất trước cả khi Fleur kịp trấn tĩnh.

“Cô Hamilton,”Fleur nhận ra đôi mắt đen láy của công tước lấp lánh với mình khi cô ngước lên. “Cô có muốn nhảy điệu valse không?”

Cô nhìn công tước không chớp, nhìn bàn tay đang đưa ra chờ cô chấp thuận, những ngón tay dài, đẹp. Và cơn ác mộng ngay lập tức quay trở lại. Kể cả khi đêm nay cô được phép tận hưởng mọi thứ.

Cô nhìn bàn tay đó gập lại.

“Vậy thì đi dạo nào,” anh thản nhiên nói, chắp tay sau lưng, xoay người sang lối đi dẫn ra hồ, và đợi cô tiến đến bên cạnh.

“Đêm nay cô có vui không?” Công tước đi về phía nam, hướng ít người hơn, nhiều cây cối hơn, dù có một dãy đèn lồng chiếu sáng.

“Có, cảm ơn, đức ngài.”

“Willoughby nổi tiếng với các bữa tiệc hoành tráng. Và ta tự hào với danh tiếng đó. Khi mọi người mặc nhiên được thừa hưởng tất cả mọi thứ, thì dường như họ chỉ có thể chia sẻ với những người thấp kém hơn đúng không?”

Không có khác đi trên lối đi đặc biệt này. Những lối đi rộng hơn và bãi cỏ trải rộng ở phía Bắc và Tây đầy khách khứa. Lần này Fleur còn khiếp sợ hơn lúc đi bên cạnh công tước rời khỏi nhà hát Drury Lane. Khi ấy cô không khiếp sợ lắm, chỉ cam chịu việc cần phải làm.

“Cô khiêu vũ rất đẹp. Ta đã nhìn cô khiêu vũ mấy lần. Cô có học không?”

“Một chút, thưa đức ngài,”

“Nhưng cô chưa bao giờ tham gia Mùa Lễ Hội ở London đúng không? Ta chưa từng thấy cô ở đó.”

Chỉ một lần duy nhất, và rõ ràng cô không phải là một phần trong guồng quay Mùa Lễ Hội của giới quý tộc.

“Chưa, thưa ngài.”

Fleur biết rõ công tước vừa đi vừa nhìn mình và cô phải dồn hết nỗ lực để thả bước khoan thai. Nếu cô hét lên thì có ai nghe thấy không? Tiếng cười nói rôm rả từ sàn khiêu vũ và bàn ăn nghe rõ ràng ở phía bên này hồ.

“Cô học khiêu vũ ở đâu vậy?”

“Tại trường. Chúng tôi có một giáo viên dạy khiêu vũ người Pháp. Các nữ sinh thường cười vì thầy thích uốn lượn cánh tay và luôn cầm khăn tay. Chẳng nữ sinh nào có được dáng đi thanh nhã như thầy cả.” Cô cười khi hồi tưởng lại. “Nhưng thầy có thể khiêu vũ! Tôi luôn thích khiêu vũ. Tôi luôn thích các tiết tấu nhanh, dù lướt tay trên phím đàn hay sải bước trên sàn khiêu vũ.”

“Cô làm tốt cả hai.”

“Đôi khi…” cô nhìn xa xăm qua bờ hồ, tiểu đình xa xa và hình ảnh phản chiếu của hàng trăm ngọn đèn lồng. “Đôi khi tôi nghĩ nếu không có âm nhạc thì cuộc đời chẳng có gì tốt đẹp?”

Khúc nhạc của điệu valse vẳng đến từ tiểu đình là một phần của đêm nay, là cái đẹp và là hy vọng. Giây phút này cô sẽ quên đi nỗi sợ hãi, quên đi người đang ở cạnh mình.

“Khiêu vũ ở đây nào,” công tước khẽ cất lời, và cô choáng váng khi xoay người đối mặt với anh. Anh đã đứng lại, bàn tay trái mở rộng cho cô. Khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, dãy đèn lồng nằm ở phía sau lưng.

Bàn tay phải của cô nặng như chì lúc cô nhấc nó lên và đặt vào lòng bàn tay anh. Cô nuốt xuống khi quan sát và cảm nhận ngón tay anh ôm lấy tay mình, cảm thấy trái tim dội thình thịch vào lồng ngực. Cô đặt bàn tay trái lên vai anh, bờ vai ấy vẫn rộng và rắn chắc như cô nhớ.

Fleur nhắm mắt khi họ khiêu vũ, ban đầu chậm rãi để cảm nhận giai điệu và hòa mình vào âm nhạc. Bạn nhảy của cô dẫn dắt rất giỏi. Anh và âm nhạc là một, đưa cô bay bổng cùng giai điệu, xoay tròn cùng cô. Đôi tay anh giữ chắc eo cô đến nỗi trong một khoảnh khắc nụ hoa cô cạ vào áo khoác của anh. Cô chẳng nhớ người bạn nhảy đã trở thành một phần của âm nhạc đang khiêu vũ với mình là ai cho đến khi giai điệu kết thúc.

Nhưng họ đã dạo bộ một lúc rồi mới khiêu vũ. Bản nhạc chỉ còn một đoạn ngắn. Nó chấm dứt quá nhanh.

“Ta nghĩ âm nhạc đã ăn sâu vào tâm hồn cô, Fleur Hamilton.” một giọng trầm và khẽ cất lên.

Và cô cảm nhận rõ bàn tay đang nắm lấy tay mình và bàn tay kia ôm lấy eo lưng. Cô lại cảm thấy bờ vai rộng bên dưới tay mình cùng hơi ấm và mùi hương của anh. Cô mở mắt và lùi lại một bước, buông thả hai tay bên hông.

“Quay lại thì đỡ mất thời gian hơn đi hết vòng hồ. Chúng ta quay về chứ? Cô có đói không?”

“Không. Xin cảm ơn, đức ngài.”

“Ta biết cô đã dẫn Pamela sang thăm nhà Chamberlain. Cô thật tốt. Con bé hiếm khi được gặp bạn đồng trang lứa.”

“Tôi hiểu tiểu thư thích đi ra ngoài, thưa đức ngài.”

“Ta chắc thế. Đêm nay cô đã khiêu vũ với ngài Chamberlain mấy lần, ta nghĩ hai người rất thân thiết.”

Khuôn mặt Fleur lại trở nên lạnh nhạt. Nhưng công tước đâu cần cảnh cáo cô. Cô hoàn toàn biết rõ mình đang làm gì.

“Ngài ấy thật tử tế, như những quý ông khác, thưa ngài.”

“Tử tế. Đúng. Ta thấy quý cô Chamberlain đang ở chỗ pha rượu. Cô có muốn lại đó không?”

“Vâng, thưa ngài.”

Một phút sau, khi cô đứng cạnh Emily Chamberlain và công tước đã đi ra xa, cô thấy mình buộc phải cười với người đứng sau quầy nước và quả quyết với anh ta là mình không khát, dù thật sự cô khát cháy cổ. Cô sợ rằng tay mình quá run rẩy nên không thể cầm ly được.

“Đêm nay không tuyệt sao cô Hamilton? Tôi rất mừng là hôm nay thời tiết thật phù hợp.”