Hạt Ngọc Ẩn Mình

Chương 22

“Chúng em rất mừng khi thấy cô về nhà, thưa cô, cô tha lỗi vì em dám cả gan phát ngôn thế.” Cô hầu nhỏ thay thế Annie đang treo vào tủ chiếc váy muslin ban ngày Fleur vừa thay ra. Cô ta đột nhiên thì thầm, “Như Ted Jackson đã nói, cô không thể nào phạm những tội ấy nếu tự nguyện quay về như vậy. Không phải tất cả chúng em đều nghĩ cô có tội đâu, thưa cô.”

Fleur bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng. “Cảm ơn Mollie. Cô thật tử tế khi nói vậy.”

Giọng Mollie hạ thấp và thậm chí trở nên bí mật hơn, dù cánh cửa phòng thay đồ của Fleur đã đóng chặt và chắc không có gia nhân nào lảng vảng gần đó. “Và nếu cô hỏi em, thì em xin nói rằng Hobson đáng bị như thế. Em chưa bao giờ ưa nổi anh ta. Anh ta lúc nào cũng tưởng mình là món quà mà Chúa dành cho phụ nữ.”

Hobson từng là gã đàn ông khá dễ coi. Còn Mollie không thể coi là một cô gái xinh đẹp, dù có phóng đại trí tưởng tượng đến mấy. Fleur đoán cô hầu đã từng bị anh ta hắt hủi.

“Anh ta chỉ biết có đòi hỏi thôi,” Mollie nói, xác nhận sự nghi ngờ của cô. “Nhưng em không bao giờ nghe những lời đường mật của anh ta, thưa cô, dù anh ta đã nhiều lần thử làm thế với em.”

“Thật sao?” Sau khi công tước Ridgeway rời đi, Fleur đã hỏi các gia nhân và lại có hai giờ thất vọng. Cô mệt mỏi, và ước sao mình đừng nói gì với anh. Bằng tầm này anh sẽ đang trên đường về Dorsetshire và cô có thể bắt đầu nghĩ về quãng đời còn lại của mình. Còn như bây giờ, anh sẽ quay lại vào sáng mai, và cô thậm chí không thể cảm thấy hoàn toàn phấn chấn trước những tin tốt lành anh mang đến. “Anh ta có bao giờ kể về mình không, Mollie?”

“Thường xuyên ạ,” cô gái nói. “Đó là chủ đề ưa thích của anh ta, thưa cô.”

Câu nói đượm vẻ ác ý khiến Fleur phải mỉm cười ngoài ý muốn.

“Bố anh ta làm ăn phát đạt ở Wroxford,” Mollie nói, “với nghề bán thịt, thưa cô, và đó là nguyên do Hobson có thể kiếm được vị trí cao như địa vị người hầu riêng của một quý ông. Nhưng dù có thế thì anh ta cũng chẳng có lý do gì để lên mặt ta đây.”

“Vậy đó là quê anh ta hả?” Fleur hỏi. “Wroxford đúng không?”

“Ối!” Mollie vội đưa tay bịt miệng. “Ông Chapman sẽ giết em mất. Ông ấy bảo chúng em phải nhớ ai trả lương cho mình và cấm bép xép lung tung.”

“Với tôi ư? Cô không được nói gì với tôi sao?”

“Vì ngài nam tước sẽ tống cô và nhà lao ngay khi ngài ấy về nhà, thưa cô,” Mollie nói. “Nhưng em không nghĩ cô đáng phải vào đó. Và hầu hết mọi người cũng không nghĩ thế, thưa cô. Ông Chapman sẽ giết em là cái chắc.”

“Ông quản gia sẽ không nghe được bất cứ điều gì từ tôi, Mollie. Và thật cám ơn cô đã kể cho tôi những gì cô biết. Vậy đó là nơi Hobson được chôn cất đúng không?”

“Em cho là thế, thưa cô. Em không biết chính xác và cũng không quan tâm. Wroxford cách đây ba mươi dặm. Có cuốc bộ ba mươi thước để đặt hoa lên mộ anh ta em cũng chẳng làm. Em thích Ted Jackson hơn anh ta gấp trăm lần, dẫu cho Ted chỉ là phụ vườn. Ted đối xử với một cô gái như thể cô ấy là người đặc biệt vậy.”

Fleur đứng lên và vuốt phẳng chiếc váy lụa tối của mình. Cô thực sự không biết sao mình thay trang phục, bởi cô chỉ ăn tối có một mình. Nhưng thật tuyệt khi lại được là một quý cô, giữa những đồ đạc quen thuộc.

“Tôi phải xuống dưới nhà ăn tối. Cảm ơn cô, Mollie. Tôi sẽ không cần đến cô nữa. Cô có một buổi tối tự do, trừ phi có ai khác giao cho cô việc gì dưới nhà. Ted cũng có một buổi rảnh rang chứ?” Cô mỉm cười.

Cô gái cười toe toét trước vẻ mặt đầy hàm ý của Fleur. “Có ạ, thưa cô,” cô ta băng qua phòng trước Fleur, nhưng khi đã đặt tay lên nắm đấm cửa cô ta lại ngập ngừng dừng lại, nhìn quanh phòng như thể sắp trông thấy ông quản gia hay vài gia nhân khác nấp sau đám đồ đạc. “Em từng là bạn thân của Annie, thưa cô. Chị ấy đã chỉ bảo em hồi em mới đến đây.”

“Vậy ư?” Fleur nhìn hai gò má ửng đỏ của cô gái.

“Buổi tối hôm đó,” Mollie nói, “cô đã để quên đôi găng tay trong phòng thay đồ, thưa cô. Thế là Annie cầm chúng chạy xuống chỗ xe ngựa và đặt chúng vào rương của cô, phía trên cùng.”

“Cô ấy đã làm thế sao?”

“Lúc đó không hề có những món nữ trang,” cô gái nói tiếp, “nhưng lúc sau khi Annie mở rương ra, những món nữ trang lại nằm ở đó, phía trên đôi găng tay. Và đúng lúc chị ấy mở rương thì ngài nam tước và ông Chapman đi vào phòng cô mà không gõ cửa. Chị ấy đã nói với họ điều em vừa mới kể cho cô, thưa cô. Và ngày hôm sau chị ấy bị đuổi đi. Chị ấy rất hoảng sợ và kể mọi chuyện cho em nghe, nhưng dặn em tốt nhất đừng nói gì cả. Họ đã cho chị ấy rất nhiều tiền.”

“Họ ư?” Fleur hỏi.

“Ông Chapman mà biết được thì sẽ giết em mất, thưa cô,” Mollie nói.

“Không có chuyện đó đâu. Tôi tin rằng chẳng bao lâu nữa chính Lord Brocklehurst sẽ nói rõ với tất cả mọi người rằng vụ nữ trang hoàn toàn là hiểu lầm. Nhưng dù thế, tôi vẫn rất mừng vì mình có được vài bằng chứng. Cảm ơn cô. Cô là người hầu dũng cảm nhất trong ngôi nhà này, và tôi sẽ không quên điều đó.”

Wroxford, Fleur nghĩ lúc đi xuống dưới nhà ăn tối. Cách đây ba mươi dặm. Và Mollie nói đúng. Ba mươi bước cũng là quá xa để đến thăm mộ Hobson. Trừ phi cô đã giết gã, và cô tin rằng không tên đàn ông nào, dù xấu xa đến đâu, lại đáng phải chết dưới tay người khác. Chí ít cô cũng phải cố xoa dịu lương tâm bằng việc quỳ trước mộ gã.

Ba mươi dặm. Cô không thể đến đó và quay về trong ngày được.

***

“Nhưng chắc chắn Wroxford phải ba mươi hoặc ba lăm dặm,” mục sư Booth nói. “Anh hoàn toàn không hiểu nổi ý muốn đến đó của em, Isabella. Tất cả những gì em thấy sẽ chỉ là một ngôi mộ, và có lẽ một tấm bia. Sao phải đi ba mươi dặm vì điều đó?”

Lúc đó mới là sớm tinh mơ ngày hôm sau. Fleur thấy mình không thể ngồi nhà đợi ai đó đến thăm. Cô muốn lên đường. Cô sẽ chẳng thể yên ổn hay thư thái chừng nào chưa đến được Wroxford.

“Lúc em bỏ trốn, giống như em đã bỏ lại sau lưng một câu chuyện dở dang. Nó vẫn chưa kết thúc, cho dù hôm qua công tước có nói gì. Có lẽ ngay cả sau khi Matthew công bố em vô tội thì em vẫn còn nguyên cảm giác này. Em liên quan đến cái chết của một con người và đã không ở lại dự đám tang. Em nghĩ đấy là một lý do để dự đám tang – để giúp những người ở lại chấp nhận sự thật về cái chết.”

“Em khá may mắn vì đã được miễn tội,” mục sư Booth nói. “Tại sao không bỏ lại tất cả phía sau, Isabella? Tại sao không bắt đầu một ngày mới và quên đi tất cả những chuyện đã qua?”

“Em sẽ làm thế sau khi đi Wroxford về. Em nghĩ kỹ rồi, anh Daniel, và em thấy gợi ý của Miriam là điều tốt nhất cho em. Em sẽ hạnh phúc trong ngôi nhà tranh của cô Galen và dạy học ở trường của Miriam. Em sẽ bắt đầu cuộc sống mới, nhưng trước hết em phải đi Wroxford đã. Em hy vọng anh sẽ đi cùng em. Anh sẽ đi chứ?”

Daniel vẫn đứng sau bàn làm việc từ lúc bà quản gia đưa cô vào văn phòng của anh. Giờ anh đi vòng qua nó, “Đi cùng em ư? Em quên hết phép tắc rồi hay sao, Isabella? Thậm chí việc em ở đây một mình với anh trong lúc Miriam dạy ở trường đã là việc vô cùng sai trái. Thế mà chúng ta phải mất tới hai ngày để tới Wroxford và quay về!”

“Đúng,” cô nói. “Em tưởng anh không muốn để em đi một mình.”

“Anh không muốn.” Giọng Daniel bực bội và anh túm lấy hai bàn tay cô, siết chặt. “Em phải quên cái chuyện điên rồ này đi. Em sắp thoát khỏi một vụ tai tiếng. Anh thậm chí không muốn hơi thở của kẻ khác làm vấy bẩn thanh danh em. Anh muốn em làm vợ anh. Có lẽ bây giờ Lord Brocklehurst sẽ bằng lòng cho chúng ta kết hôn. Nếu không thì anh muốn tiếp tục kế hoạch lúc trước của chúng ta. Anh sẽ cưới em bằng giấy phép đặc biệt. Em sẽ đồng ý chứ, Isabella?”

Cô nhìn vào hai đôi tay đang nắm chặt nhau. “Không, Daniel. Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện đó.”

“Vì vụ tai tiếng sao? Nhưng tất cả đã kết thúc rồi. Mới cách đây chưa lâu em còn rất vui mừng trước chuyện kết hôn với anh. Em đã bảo rằng em yêu anh.”

“Em không thể lấy anh nữa, Daniel. Quá nhiều chuyện đã xảy ra.”

Anh buông tay cô và quay lưng đi để sắp xếp lại chồng giấy tờ trên bàn. “Anh vốn định hỏi em về công tước Ridgeway, và việc ngài ấy theo em về đây sau khi đã từ bỏ bao công sức minh oan cho em khỏi những lời buộc tội kỳ lạ. Tất cả những chuyện đó là thế nào, Isabella?”

“Ngài ấy là người tốt, lo lắng quan tâm đến người làm của mình. Em dám chắc ngài ấy luôn được các gia nhân yêu mến và kính trọng.”

“Và trong đó có cả em đúng không? Em có yêu mến cũng như kính trọng ngài ấy không?” Anh đã quay lại. Đôi ắt xanh chiếu thẳng vào mắt cô.

“Tất nhiên là không,” cô nói, ánh mắt do dự rồi giao với mắt anh.

“Và tình cảm của ngài ấy dành cho em là gì? Chẳng phải ngài ấy đã có gia đình sao?”

“Em đã nói với anh rồi. Ngài ấy là một ông chủ tận tâm, và rất có trách nhiệm.”

“Vậy ngài ấy chẳng liên quan gì đến thái độ miễn cưỡng không muốn lấy anh của em chứ?” anh hỏi.

Cô lắc đầu.

“Vậy anh sẽ không nói thêm về vấn đề đó nữa,” giọng Daniel hơi cứng nhắc. “Nhưng anh mừng vì em đã về nhà an toàn, Isabella. Và anh mừng vì em sẽ dạy học chung với Miriam. Con bé cần người giúp và anh biết con bé coi trọng tình bạn với em, giống như anh vậy.”

“Cảm ơn anh,” cô nói, rồi đứng nhìn anh một lúc lâu. “Daniel, em sẽ kể với anh toàn bộ sự thật.”

“Người ta thường làm thế,” anh nói, “để lương tâm được thanh thản.”

“Trong thời gian ở London, em rất đói và không thể tìm được việc làm. Lúc đó em đã nhịn ăn hai ngày.”

Anh đứng nhìn cô nghiêm nghị.

“Lúc ấy, dường như em chỉ có ba cách để sống sót, và em tin là mình đúng. Ăn xin, trộm cắp, hoặc là…” cô lúng túng nuốt xuống. “Hoặc em có thể bán thân.”

Anh không giúp cô. Họ cứ đứng trong im lặng vài phút.

“Em đã bán thân. Một lần. Em ắt sẽ làm thế nhiều lần nữa nếu không nhận được công việc gia sư đã đưa em đến Dorsetshire.”

“Em là gái điếm,” anh nói rất khẽ.

Cô áp một bàn tay run rẩy lên môi rồi lại hạ xuống. “Ở thì hiện tại ư? Có phải đó là điều luôn nằm ở thì hiện tại?”

“Isabella,” anh quay đi và chống cả hai tay lên bàn. “Chắc chắn còn có những cách khác.”

“Dân trộm cắp ở London đã lão luyện từ trong trứng nước. Em không tin mình cạnh tranh được với họ. Lẽ nào em nên chết đi, Daniel? Lẽ nào em nên nhịn đói tới chết còn hơn trở thành gái điếm?”

“Ôi, lạy Chúa lòng lành,” anh nói. “Lạy Chúa lòng lành.”

Và sau đó lại là sự im lặng, Fleur biết những lời của anh không chỉ là câu cảm thán.

Cuối cùng Daniel ngẩng đầu lên, nhưng không quay lại. “Em có ân hận không? Em có hối tiếc không, Isabella?”

“Có và không,” cô điềm tĩnh nói sau một khoảng dừng. “Em không thể nói hết sự ân hận của mình vì đã để chuyện đó xảy ra, Daniel, nhưng em không hối tiếc vì đã làm chuyện đó. Em biết mình vẫn sẽ làm thế lần nữa nếu đó là cách sinh tồn duy nhất của em. Em cho rằng mình không có dũng khí của kẻ tử vì đạo.”

Đầu mục sư Booth lại gục xuống. “Nhưng làm sao em có thể mong Chúa tha thứ nếu em không thực sự ăn năn?” anh nói.

“Em nghĩ có lẽ Chúa sẽ hiểu. Còn nếu không, em nghĩ mình phải tranh cãi với Người.”

Anh lặng thinh trong một lúc.

“Nên anh thấy đấy, em không thể lấy anh hay bất cứ người nào khác, Daniel. Vì mặc dầu em không hối tiếc những gì đã làm, nhưng em biết mình là người đàn bà đã sa ngã, và em sẵn sàng gánh chịu những hậu quả. Em sẽ đi Wroxford. Đến lúc em quay về, chắc chắn anh đã quyết định xem em có xứng đáng được dạy học cùng Miriam không.” Cô lặng lẽ đi qua phòng và đóng cửa lại.

Giọng anh làm cô dừng bước. “Isabella, đừng đi đến đó. Như thế không thích hợp, một quý cô một thân một mình.”

“Nhưng em có phải là một quý cô thực sự đâu? Đừng lo về em, Daniel. Em sẽ quay về trong hai ngày.”

Fleur rời căn phòng và ra khỏi ngôi nhà trong lặng lẽ. Cô không đi bộ dọc theo đường làng tới trường học để thăm Miriam và lũ trẻ như dự định. Cô tháo dây buộc con ngựa đã cưỡi từ nhà, tự mình trèo lên ngồi một bên trên yên ngựa, rồi đổi hướng đi về nhà.

Và tình yêu cô dành cho Daniel như thể đã là một dĩ vãng xa vời. Một hồi ức ngọt ngào đọng trong tâm trí nhưng không thể nào khơi lại.

***

Công tước Ridgeway để cỗ xe lại quan trọ trong làng và cưỡi ngựa về trang viên Heron. Anh chẳng có được thông tin gì đáng giá. Ông chủ quán và các khách hàng đều biết Hobson, nhưng không một ai biết gã từ đâu đến hay được chôn ở đâu. Có người tuyên bố gã đến từ London, nhưng lập tức nhận được một tràng phản bác với vẻ khinh bỉ. Hobson đâu có nói giọng của người thành thị.

Cuộc bàn tán về tên hầu chuyển sang Fleur và sự trở về kỳ lạ, bất ngờ của cô. Có vẻ không một ai tin cô có tội. Rõ ràng Hobson bị coi là một khách hàng khó chịu, và bản thân Lord Brocklehurst cũng không được đánh giá cao.

Lời tuyên bố chấm dứt những cáo buộc đối với Fleur sắp tới đây rõ ràng chỉ xác nhận điều mà mọi người vốn đã biết.

Anh ước gì có thể tìm được thông tin Fleur muốn. Anh muốn làm điều đó, để biết rằng cô có thể đi thăm ngôi mộ và cuối cùng sẽ bỏ được những cơn ác mộng trong mấy tháng qua lại phía sau. Anh muốn mỗi lần nhớ đến cô là anh lại biết rằng ít nhát cô đã được bình an, cả thể xác, tâm hồn và cả với thế gian.

Ông quản gia ở Heron báo với anh rằng cô không có nhà. Và công tước không biết cô thực sự không có nhà hay tránh mặt anh. Dù là gì thì cũng không cần thiết xoáy sâu vào vấn đề đó. Anh chẳng có gì để cho cô biết và vì thế không có cớ gì để gặp cô. Anh nên đi ngay không trì hoãn.

“Phiền ông nói với tiểu thư Bradshaw rằng ta không tìm được thông tin cô ấy cần,” anh bảo ông quản gia, quyết định không đợi chờ thêm nữa.

Anh sẽ đi London. Có thể đó là đích đến của Brocklehurst. Mong sao dễ dàng lùng ra hắn và đảm bảo hắn phải lập tức trả lại mọi thứ về vị trí. Và anh sẽ cố thu xếp ổn định cuộc sống của Fleur cho đến ngày cô tròn hai lăm tuổi. Anh cũng sẽ tìm gặp gã đánh xe cho Brocklehurst để có thể báo lại cô vị trí cụ thể ngôi mộ của Hobson.

Và sau đó anh sẽ về Willoughby, Fleur Bradshaw chắc chắn phải ra khỏi tâm trí anh và cuộc đời anh. Anh sẽ dốc hết sức để làm một người cha tốt. Và có lẽ có thể thiết lập một quan hệ hòa bình nào đó với Sybil. Dù sao anh cũng sẽ có.

Lý trí anh đã quyết định. Nhưng tất cả quyết tâm của anh bị lung lay khi anh cưỡi ngựa rời khỏi ngôi nhà và bất ngờ Fleur ở chỗ rẽ trên đường. Cô mặc trang phục cưỡi ngựa bằng nhung đen và đội mũ đen, làm nổi bật mái tóc đỏ ánh vàng lộng lẫy.

“Ôi.” Cô thốt lên, “ngài làm tôi giật mình.”

“Chào, Fleur. Ta vừa đến nhà em. Ta e rằng không có tin tức nào cả, nhưng hy vọng sắp tới có thể gửi cho em vài tin tốt. Ta sẽ đi London và định nói chuyện với gã đánh xe của anh họ em.”

“Ngôi mộ nằm ở Wroxford. Tối qua cô hầu của tôi đã tiết lộ. Có vẻ như toàn bộ các gia nhân đều được chỉ thị ngậm miệng trước mặt tôi.”

“Wroxford ư? Chỗ đó ở đâu?”

“Cách đây độ ba mươi dặm. Daniel bảo tôi thật ngu ngốc nếu đến đó, và tôi nghĩ anh ấy nói đúng. Nhưng tôi vẫn phải đi.”

“Phải, ta có thể hiểu điều đó.” Anh quan sát cô khéo léo ghìm cương con ngựa không chịu đứng yên và nhìn vẻ hào hứng trên mặt cô. Đầy sức sống và xinh đẹp – khác hoàn toàn với bộ dạng lần đầu tiên anh gặp. “Anh ta và cô Booth đi cùng em à?”

“Ồ không. Miriam phải đi dạy. Cô ấy đã nghỉ ngày hôm qua vì tôi rồi. Còn Daniel không đi được. Như thế không đúng phép tắc.”

“Nhưng anh ta cho phép em đi một mình ư? Như vậy chẳng phải còn trái phép tắc hơn nhiều sao?”

“Nhưng theo lý mà nói,” cô mỉm cười, “anh ấy không thể cho phép hay ngăn cản tôi làm chuyện gì. Anh ấy không có quyền.”

“Và em vẫn đi?” anh hỏi.

“Vâng.”

Con ngựa của cô đang thở phì phì, lúc lắc đầu và giậm móng xuống đất, sốt ruột muốn lên đường.

“Sáng nay nó đã được phi nước đại chưa?” anh hỏi.

“Chưa, nhưng tôi đã định cho nó phóng nhanh một quãng.”

“Thế thì đi thôi,” anh nói, dẫn trước qua những hàng sồi ven đường tới vùng đất rộng cây cối thưa thớt. Anh ngoái lại nhìn Fleur bám theo sau.

“Có lẽ lần này em sẽ theo kịp đấy, vì em đã có con ngựa mình chọn và ta không cưỡi Hannibal.”

Cô mỉm cười với anh và cho con ngựa cái thỏa sức phi nước đại.

Lẽ ra anh không nên làm chuyện này, công tước nghĩ. Anh không nên chộp lấy cho mình nửa giờ cuối cùng được tận hưởng niềm vui bên cô thế này. Và đúng là tuyệt vời, như lần trước họ cưỡi ngựa cùng nhau. Fleur Bradshaw dường như trở nên đầy sức sống khi ở trên lưng ngựa. Cô quay sang cười với anh khi ngựa của cô vượt qua ngựa của anh, và lại mỉm cười khi anh vượt qua cô lần nữa lúc họ vòng ra sau khu tàu ngựa và ngôi nhà.

Lẽ ra anh nên chào từ biệt cô lúc họ ở trên đường, và giục ngựa đi tiếp. Đi ra khỏi cuộc đời cô.

Thậm chí anh không nên tới đây. Anh nên cử Houghton đến. Anh không nên mê mải với một tình yêu bị ngăn cấm.

Nhưng anh sẽ không bao giờ được gặp lại cô nữa. Anh sắp đi rồi, và anh sẽ không nghĩ về cô hay mòn mỏi vì cô. Anh còn có cuộc sống riêng phải tiếp tục và chăm lo hạnh phúc cho người khác, dẫu rằng anh chẳng thể mong chờ niềm hạnh phúc lớn lao nào cho mình.

Nửa giờ đồng hồ cuối cùng. Chắc chắn anh có thể được tha thứ vì đã lấy cắp cho riêng anh ngần ấy thời gian.

Fleur một lần nữa bắt kịp anh, dần dần giảm tốc độ và quay ngựa hướng về nhà.

“Thế là thỏa lòng mày rồi nhé,” cô nói, vươn người tới trước vỗ vào cổ con ngựa.

Công tước xuống ngựa và ném dây cương cho người giữ ngựa đã chờ sẵn. Anh giơ tay đỡ Fleur xuống đất, và chờ cho người kia dắt cả hai con ngựa đi khuất. Hai tay anh vẫn đặt trên eo cô.

“Giờ ngài sẽ về Dorsetshire phải không?” cô hỏi.

“London trước đã, ta có vài việc cần giải quyết trước khi về nhà.”

“Vâng. Xin ngài hãy chuyển tình yêu thương của tôi tới Pamela và nói với cô bé rằng tôi rất nhớ cô bé được không?”

“Được,” anh nói. Hai tay cô đang đặt trên hai cánh tay anh. “Fleur.”

Cô mỉm cười với chiếc ca vát của anh. “Tạm biệt. Cảm ơn ngài đã đến.”

Ta yêu em, anh muốn nói với cô. Ta sẽ luôn yêu em, dù phải rời xa em.

“Ta sẽ đi Wroxord với em. Nếu khởi hành trong một giờ tới, chúng ta có thể đến nơi kịp tối nay. Ngày mai em có thể thấy cái em muốn và tối mai chúng ta về đến đây rồi. Ta sẽ quay vào làng lấy xe ngựa.”

“Không,” cô nói, nhìn thẳng vào mắt anh, mắt mở to thảng thốt. “Chúng ta không làm thế được, thưa đức ngài, chỉ có mỗi tôi và ngài.”

“Và em cũng không thể một mình đi đến đó. Trên đường đi đầy rẫy lũ cướp đường. Em còn phải dừng lại ăn uống và thuê phòng nghỉ nữa. Một mình em sẽ không thể làm được.”

Fleur nhìn anh đăm đăm. Hai tay cô vẫn đặt trên cánh tay anh, bàn tay anh vẫn đặt nơi eo cô. “Vì sao?” cô gần như thì thầm, ngả người về phía anh. “Ngài có một ngôi nhà, một người vợ và một cô con gái để trở về. Sao phải vì tôi mà phải hoãn lại?”

“Fleur…” anh cất lời, nhưng chợt ngừng lại và dời mắt đi. Anh nhìn qua đầu cô tới khu tàu ngựa, tới người giữ ngựa đang cố tỏ ra bận bịu với việc tháo yên cương con ngựa của cô. “Ta sẽ đi với em. Hãy vào nhà thay đồ và sửa soạn hành lý. Ta sẽ quay lại đây trong khoảng một giờ nữa hoặc sớm hơn.”

Cô không nói gì thêm, chỉ nhìn theo dáng anh cất bước, tháo dây buộc con ngựa của mình và nhảy lên yên.

“Một giờ nữa nhé,” anh nói khi thúc ngựa đi qua chỗ cô và điều khiển nó hướng ra đường.

Anh đã lấy trộm nửa giờ và tự thuyết phục rằng đấy không phải tội lỗi nghiêm trọng ảnh hưởng đến trách nhiệm với gia đình và những thứ khác.

Giờ thì anh đang lấy trộm hai ngày. Anh không chắc lần này mình có thể xoa dịu được lương tâm.

Ngoại trừ việc cô cần anh. Vì lý do nào đấy mà chỉ cô mới hiểu rõ, cô cần thấy mộ người đàn ông mình đã vô tình hại chết. Ngôi mộ đó cách đây ba mươi dặm. Cô cần anh hộ tống.

Và ngoại trừ chuyện anh yêu cô.

***

Fleur nghĩ cỗ xe ngựa thực thoải mái, và thả lỏng người dựa vào những tấm đệm xanh mềm mại, nhận thấy bộ giảm xóc của xe đã vô hiệu hóa những ổ gà trên đường. Thật khác hẳn chuyến đi bằng xe ngựa trạm của cô cách đây mới vài ngày.

Thế nhưng cô cũng chẳng hề thoải mái. Công tước Ridgeway ngồi ngay bên cạnh, cả hai đều lặng thinh, vai hai người chỉ cách nhau một khoảng rất nhỏ.

Tại sao anh lại đến? Tại sao anh lại quá quan tâm đến chuyện của cô? Và tại sao cô lại để anh đi cùng? Cô có thể nói không. Cô có thể tranh luận vấn đề đó quyết liệt hơn mà.

“Tại sao?” cô lặp lại câu đã hỏi cách đây hơn một tiếng đồng hồ bên ngoài khu tàu ngựa. “Tại sao ngài đến Wiltshire này? Sao ngài muốn đưa tôi đi Wroxford?”

Anh không nhìn cô, mà nhìn ra cửa sổ. Trong một lúc cô tưởng anh sẽ không trả lời.

“Em biết rằng mình không giết tên đần đó, rằng trong chừng mực nào đó em không phải chịu trách nhiệm trước cái chết của hắn ta. Thế nhưng em phải tận mắt trông thấy, rồi sau đó mới có thể quên đi mọi chuyện. Em phải thực hiện chuyến đi này, một việc mà ngoài em ra thì chẳng có mấy người hiểu. Cảm giác của ta cũng như em.”

Trong một lúc Fleur không nói gì thêm. Cô hiểu câu trả lời của anh. Nó rất có ý nghĩa với cô.

“Tôi không hiểu,” cuối cùng cô lên tiếng. “Tôi chưa bao giờ hiểu nổi ngài. Nữ công tước vô cùng xinh đẹp. Ngài có một cô con gái được ngài yêu thương hết mực và một ngôi nhà hẳn là một trong những dinh thự đẹp nhất nước Anh. Tại sao những người đàn ông như ngài còn cần mối quan hệ qua đường và bẩn thỉu với phụ nữ chứ? Tôi thật không hiểu.”

Anh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. “Ta không thể trả lời thay cho những người đàn ông khác mà chỉ cho mình ta thôi. Ta sẽ không nói nhiều về hôn nhân của mình, Fleur, vì ta nợ vợ ta sự riêng tư, nếu không phải là chính bản thân mình. Ta chỉ nói được rằng đó là cuộc hôn nhân khó khăn và không hạnh phúc ngay từ khi bắt đầu. Đôi khi thật khó mà không cảm thấy ham muốn. Nhưng ta đã chung thủy với hôn nhân của mình cho đến lúc gặp em.”

Fleur nhìn nét mặt nghiêng nghiêng của anh, bên mặt chẳng chịt sẹo. Ham muốn sao? Lẽ nào anh không có một cuộc hôn nhân bình thường?

“Ta không biết tại sao mọi chuyện lại xảy ra vào lần ấy. Ta không định làm thế và em chẳng hề mồi chài ta. Em chỉ đứng lặng im trong bóng tối. Thậm chí ta không thể nhìn rõ em. Có lẽ…” Anh ngừng lời, và Fleur tưởng anh sẽ không nói tiếp. Nhưng một lúc sau anh lại tiếp tục, “Có lẽ có thứ gì đó trong ta đã nhận ra em. Ta không biết nữa.”

“Nhận ra điều gì?” Câu hỏi bật ra như tiếng thì thầm.

“Viên ngọc trai vô giá của ta,” anh lặng lẽ nói.

Fleur nhìn anh nuốt khan.

“Và rồi ta đã nổi giận, vì đã có một quyết định phản bội, đã muốn một đêm quên lãng. Ta muốn sau đấy có thể đổ tội cho em. Nhưng em chẳng làm gì cả, chỉ để mặc ta sử dụng em. Đó là trải nghiệm đáng sợ đối với em, Fleur, và không mấy dễ chịu đối với ta. Ta cho rằng mình đáng bị thế.”

“Tại sao ngài cử Houghton đi tìm tôi? Có phải chỉ là cảm giác tội lỗi thôi không?”

Giờ anh mới quay lại nhìn cô lần đầu tiên. “Suốt một thời gian dài ta đã tự nhủ đó chính là lý do. Ta cho rằng lý trí vẫn đang nói thế với mình. Đừng đào sâu thêm nữa, Fleur.”

Họ nhìn nhau đăm đăm một hồi lâu trước khi cô hạ mắt xuống bàn tay mình đang đặt úp lên khoảng ghế giữa họ. Không, cô sẽ không xoáy sâu vào vấn đề đó nữa. Cô không muốn biết sự thật. Định mệnh kỳ lạ đã đem họ đến với nhau, và định mệnh quá ư nghiệt ngã.

Cô cảm thấy ánh mắt anh cũng đang chiếu vào bàn tay cô. Và anh đặt tay xuống cạnh nó, bàn tay có những ngón dài đẹp đẽ từng một lần làm cô khiếp sợ, hiện vẫn khiến cô không yên và ngạt thở. Những ngón tay họ gần như chạm vào nhau.

Họ cứ ngồi như thế, không nhúc nhích và im lặng, một hồi lâu trước khi anh dịch chuyển những ngón tay để vuốt nhẹ lên những ngón tay cô. Và cô mở rộng những ngón tay, khẽ cong lại để ngón tay họ đan vào nhau.

Anh và cô đều nhìn xuống bàn tay mình. Họ chỉ chạm vào nhau ở đó, trong im lặng.