[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Quyển 3 - Chương 182: Phiên ngoại 2

“Cha….” Scorpio lúc đó còn nhớ mình đã sợ hãi gọi cha mình, cậu không sợ vì mình giết người, cậu chỉ sợ người ngoài sẽ làm khó cha.

“Không sao cả, Scorpio, không sao…” Draco dỗ dành con trai mình, hắn rất lo lắng, người thừa kế của mình sẽ có bóng ma tâm lý gì đó vì lỡ tay giết người, còn việc thấy người chết là con trai nhà Weasley thì Draco cũng chưa nhìn, Weasley nợ hắn, hắn sẽ đòi lại từng chút từng chút một.

Cứ thế, Scorpio nhìn cha mình không hề thoái nhượng đứng trước mặt người tóc đỏ, dù quý cô bên cạnh đã ngất vài lần. Đó là con trai út được cưng nhất nhà Weasley, trộm đi theo Ron rồi không thấy trở về.

“Tử thần Thực tử chết tiệt, nhất định là chúng mày giam con tao!” Ron mặt đỏ gần như bằng tóc mình, Hermione bên cạnh nhìn Draco tràn ngập cầu xin.

“Tôi đã nói tôi không biết con của anh ở đâu chưa nhỉ? Hay là anh muốn điều tra toàn bộ biệt thự Malfoy?” Draco không nhường bước, đùa sao, dù Ron điều tra biệt thự Malfoy thì gã cũng không thể tìm được đứa trẻ kia, ngày đó Draco đã ném đứa trẻ vào khu mộ gia tộc, mà khu mộ gia tộc quý tộc cũng không dễ dàng tiến vào.

“Ngài Malfoy, nếu… nếu anh thật sự… xin đừng…” Hermione khóc khiến Scorpio rất khó chịu, nếu mẹ còn sống thì có phải sẽ thương mình như vậy không, nhưng cảm xúc đó của cậu lập tức bị Ron cắt ngang.

“Mày cái đồ Tử thần Thực tử chết tiệt!” Sau khi không được đáp án, Ron vung tay lên.

“Cha!” Đầu Scorpio chợt lóe, cậu dùng tay xoa đỏ mắt, tóc rối bù nghiêng ngả lảo đảo bổ nhào vào lòng Draco, “Không được đánh cha cháu!” Scorpio giang rộng hai tay, giây phút đó cậu cảm thấy cha chính là toàn bộ thế giới của cậu.

Đối mặt với đứa trẻ nhỏ, Ron hơi do dự, nhưng nỗi lo cho con mình mạnh hơn, “Tránh ra!”


“Dì à, đừng đánh cha cháu!” Scorpio trực tiếp bật khóc, Merlin biết, sau khi 3 tuổi cậu cũng không còn chảy nước mắt trước mặt người khác nữa.

Đứa trẻ cùng tuổi với con trai mất tích gào khóc đánh mạnh vào tâm lý Hermione, “Nói cho dì biết, cháu có thấy một đứa nhỏ tóc đỏ không?” Vì phòng ngừa Draco gây chuyện xấu, Hermione kéo Scorpio sang một bên, lặng lẽ sử dụng thần chú tĩnh âm.

“Không ạ!” Scorpio khóc đỏ mắt khiến lời nói của cậu càng thuyết phục hơn, “Mấy ngày nay cháu đều ở cùng cha, nhưng cha không chơi với cháu, mẹ cũng đi rồi, cháu… cháu muốn mẹ!” Nói xong, Scorpio trực tiếp nhào vào ngực Hermione.

“Ronald, có lẽ Bil thật sự không ở đây, chúng ta đi tìm thằng bé thôi?” Hermione đau lòng nhìn đứa trẻ trước mặt, cô không biết chồng mình đã làm gì.

“Em biết rõ…” Ron nắm chặt tay, kim đồng hồ đại diện cho Bil đã chỉ vào phía “tử vong”, đó chính là lý do họ suy sụp thế này.

“Ronald!” Hermione không đồng ý lắc đầu, Ron cũng chỉ ác độc liếc mắt rồi rời khỏi.

Sau khi họ đi Scorpio nhanh chóng lau khô nước mắt, “Bảo vệ tốt chính con!” Draco nhìn con trai đi đến cạnh mình, vẻ mặt kiên định, cũng chỉ nói một câu như vậy.

— Tôi là đường ranh giới Scorpio nhỏ bé chấm dứt nhớ lại —


“Mày cái đồ Tử thần Thực tử chết tiệt, chúng mày phải vào Azkaban!” Giọng nói trước mặt còn đang kêu gào, Draco nở nụ cười quý tộc không hề ác ý, “Có lẽ ngài Weasley còn biết cái gì gọi là “phỉ báng”?”

Trong nháy mắt, Draco nhớ tới Lucius và Arthur Weasley tại tiệm sách Flourish and Blotts.

“Ngài Malfoy.” Sau đó Thần Sáng đi tới xấu hổ đứng một bên, đã từng là Cục trưởng Cục Thần Sáng, mỗi Thần Sáng đều biết Ron, nhưng ngài Malfoy, người vực dậy từ lúc nghèo khó nhất, mang danh “quý tộc có lương tâm” hiếm thấy lại càng đáng để họ kính trọng.

“Có thể ngài Weasley bị bệnh, vừa nãy ngài ấy nói rất nhiều lời hỗn loạn, còn có ý tấn công con tôi.” Giọng Draco không lớn nhưng lại có sức nặng. Khi Thần Sáng nghe tới từ “con trai” cũng đã bất đắc dĩ, hiện tại nào có ai ở giới phù thủy nước Anh không biết, gia chủ Malfoy cực kỳ yêu quý con trai mình, trong khi con trai hắn lại không hề tự cao tự đại, tuy ít cảm xúc nhưng không thể không khen một câu xuất sắc.

“Cha…” Ngay sau đó hai thanh niên tóc đỏ chạy tới, cậu trai kéo Ron lại, cô gái thì xấu hổ, “Làm phiền ngài rồi, ngài Malfoy, cha chúng tôi uống rượu, chúng tôi sẽ dẫn người về nhà.”

“Không sao,” Với hai Weasley này, Draco cười cực kỳ hiền lành, “Ta biết tâm trạng cha hai cô cậu vẫn luôn không tốt, ta có thể hiểu.”

Cô gái mặt hơi đỏ, bắt đầu gần như màu tóc, người nào không biết Draco Malfoy đang là người đàn ông độc thân hoàng kim nổi danh nhất giới phù thủy nước Anh chứ, tuy rằng dòng họ Weasley đã chắc chắn họ không có khả năng, nhưng cũng không khiến cô gái hết mơ mộng.


“Từ khi mẹ đi, cha…” Nhìn Draco nở nụ cười, cô gái không tự giác lên tiếng.

“Lily!” Anh cô xấu hổ ngắt lời em gái, không thấy chung quanh đang có nhiều tầm mắt giật mình nhận ra rồi sao? Ngài Malfoy cũng thật tốt, bỏ qua hiềm khích lúc trước mà bằng lòng giúp đỡ hai anh em họ, họ không thể mong ước gì hơn.

“Ôi, xin lỗi.” Cô gái hiểu được ý anh trai, nhưng vẫn lưu luyến liếc Draco thêm một cái.

“Cha, ngài Weasley đánh rơi đồ.” Đột nhiên Scorpio đi lên, đứng giữa Draco và cô gái Weasley, trong đôi mắt là sự bình tĩnh không thuộc về đứa trẻ 11 tuổi.

“A, vậy làm phiền…” Draco không hề nghi ngờ con trai mình.

“Không cần ạ, con và chị Lily cùng đi đưa là được rồi.” Scorpio nâng cằm, nói xong câu nói của trẻ con.

Cô Weasley bị từ “chị Lily” “khờ dại” chọc một chút, mặt càng đỏ hơn, vừa rồi là vì ngượng ngùng, còn giờ là xấu hổ. Draco nhìn bóng dáng con trai nhà mình và cô gái nhà Weasley, đột nhiên hơi lo lắng, con trai nhà mình không phải đã tới tuổi “hiểu chuyện” rồi chứ?

“Chị Lily, em đưa đồ trực tiếp cho ngài Weasley ạ?” Scorpio hỏi, sau khi được câu trả lời khẳng định, Scorpio đặt một Sickle vào trong túi áo Ron, đó căn bản không phải là đồ của Ron. “Quý ngài Cục trưởng Cục Thần Sáng thân mến, ngài vĩnh viễn đừng hòng biết con trai út nhà ngài đã chết như thế nào.” Cậu khẽ nói bên tai Ron.

“Mày cái thằng oắt Tử thần Thực tử!” Mắt Ron đỏ lên, chính là vì con trai út của gã, gã và Hermione mới chia tay nhau! Hermione mới có thể đi, gã mới có thể bắt đầu say rượu! Tại nó hết, đồ ác ma!

“Chị Lily!” Rời khỏi tai Ron, Scorpio lại trở thành một đứa trẻ không lộ cảm xúc gì, nhưng động tác cậu chứng tỏ cậu đang không yên lòng.


“Cha, ngài Malfoy là người tốt, blablabla…” Cậu Weasley lại giải thích với Ron lần thứ một vạn lẻ một, không hề phát hiện ánh mắt đỏ lên vì bị kích thích của cha mình.

Cho đến khi Scorpio trở về cạnh Draco, Lily mới lưu luyến không nhìn nữa, “Đi thôi”, cậu Weasley nói vậy, “Ngài Malfoy là người tốt, họ sẽ hạnh phúc.”

“Scorpio, con thích cô Weasley sao?” Sau khi con trai đi về Draco kiên nhẫn hỏi, trong thoáng chốc hắn như nghĩ tới Lucius.

“Cha.” Scorpio kéo tay cha mình, vừa rồi cậu chỉ chợt cảm thấy cô gái kia cách cha mình quá gần, hơn nữa, cậu không thích vẻ mặt đó của Draco, nhớ lại quá khứ không có cậu. “Con đã trưởng thành.”

“Đúng vậy, Scorpio bé nhỏ của cha đã trưởng thành.” Draco nói rất nhẹ, trong giọng nói ngập tràn kiêu ngạo, vừa nãy hắn cũng thấy “động tác nhỏ” của con trai, nhưng hắn không để ý, Hermione rời đi, Ron say rượu, con gái phản bội… Ron Weasley vĩnh viễn sẽ không biết kẻ đẩy tay đứng sau màn chính là Draco.

“Cha, con đã trưởng thành!” Scorpio nhấn mạnh, cậu rất để ý chuyện này.

“Ừ, nhưng chúng ta cần tới tiệm đũa phép trước đã.” Draco nói có lệ.

Scorpio đứng đó nhìn bóng lưng cha, chỉ cảm thấy mình không cam lòng. “Cha…” Giọng cậu cũng rất nhẹ, ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra được sự phức tạp trong đó.

Draco đi ở phía trước hoàn toàn không biết tâm tư con mình, hắn nhớ tới Lucius, Narcissa, và cả… ba đỡ đầu. Hiện tại con sống rất tốt, hắn yên lặng nghĩ, nhìn người thừa kế mình từng bước đi về phía trước, về sau chắc chắn sẽ càng tốt hơn, gia tộc Malfoy, chưa bao giờ là kẻ dưới.