[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Quyển 3 - Chương 177: Chúa tể Hắc ám đời trước phát uy

“Ngài Grindelwald, đây là việc nội bộ của Hogwarts.” Dumbledore lúc này vô cùng nghiêm khắc, dù sao chuyện rất hệ trọng, cụ phải có một đáp án chuẩn xác, nếu không… trong lòng cụ loáng thoáng có một dự cảm xấu, chỉ dựa vào thân phận của Sirius thì hiệu trưởng cụ, chỉ sợ sẽ là người xuống nước đầu tiên.

“Tôi cho rằng phù thủy trắng vĩ đại có thể hiểu trò Malfoy trước khi vào Slytherin là một người thừa kế quý tộc, con trai Snape tôi, tôi nhớ rõ ba năm trước đây Hiệp hội Độc dược nước Anh đã thông qua đề án, một khi phát hiện sử dụng Chân Dược với phù thủy nhỏ vị thành niên sẽ bị tống vào Azkaban không cần phẩm phán.” Đám người chợt tách ra, xà vương hầm lửa giận bừng bừng đi thẳng tới đây, trong lúc cực kỳ tức giận, thậm chí anh còn sử dụng danh xưng “Snape” đã lâu không sử dụng này.

Đúng vậy, từ mấy năm trước, Snape đã tiếp nhận Hiệp hội Độc dược nước Anh, mà dưới sự hướng dẫn của anh, địa vị của Hiệp hội Độc dược nước Anh như nước lên thì thuyền lên, vì thế ba năm trước Snape đề xuất đề án lạm dụng Chân Dược thì Bộ Pháp thuật nước Anh cũng bằng lòng nể mặt Snape.

Thật ra Snape muốn thông qua dự luật đó vào lúc ấy cũng là vì chuẩn bị việc Umbridge và Bộ Pháp thuật nhúng tay vào năm thứ năm, nhiều năm như vậy, Snape đã sớm không phải đại hiệp độc hành nữa. Dù không tính tới gia tộc Malfoy, chỉ dựa vào thân phận bậc thầy độc dược và gia chủ Prince của anh cũng đã đủ. Mọi việc phải phòng ngừa chu đáo, Slytherin hiểu được cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông.

Nhưng không ngờ chuyện năm thứ năm còn chưa xảy ra thì giờ lại gặp, hơn nữa ngay trước mặt anh. Đùa sao, trước mặt xà vương Slytherin đương nhiệm lại dám động vào rắn nhỏ của anh, hay là người kế thừa huyết mạch anh, Snape chợt cảm thấy hình như mình vẫn quá hiền lành, dường như tất cả mọi người chỉ thấy khả năng độc dược của anh mà không chú ý tới việc thật ra anh cũng am hiểu pháp thuật hắc ám.

Snape không đợi Dumbledore đáp lời, đưa tay ném một thần chú giam cầm và thần chú tĩnh âm không tiếng động phạm vi lớn lên người bọn nhỏ Weasley, sắc mặt Dumbledore khẩn trương lên, sức mạnh của Severus Snape… không kém gì mình!


Rồi, như cố ý khoe khoang, Snape lại xác định phạm vi, ứng dụng thần chú giam cầm ngược, rất nhanh, trước người anh chỉ còn có Dumbledore, McGonagall và một nhà Weasley. Gellert đứng trước anh nửa bước, phía sau họ là Aquila và Draco.

“Dược hồi phục pháp lực, Dược giảm đau, Dược bổ máu.” Snape không nhìn Dumbledore và McGonagall đang kinh ngạc, trực tiếp mở hòm thuốc bên người lấy dược cho Aquila, đừng nói Chúa tể Hắc ám đời trước ở cạnh anh, kể cả ông không có mặt, anh cũng không sợ Dumbledore có thể làm gì anh đấy?!

“Giáo sư Prince, ngài cứ giải trừ thần chú trước đi, dù sao chúng đều là trẻ con, cũng là học trò của tôi.” Khi mà thử thu hồi pháp thuật, lần đầu tiên Dumbledore coi Snape như là một đối thủ cùng cấp bậc với Lucius, trước đó trong lòng cụ, Snape chỉ phụ thuộc Lucius mà thôi.

“Hừ.” Snape nhướn mày nhếch môi, “Nếu phù thủy trắng vĩ đại quan tâm học trò của cụ ta như vậy, vì sao vừa nãy lại không ngăn lại hành vi của chúng? A, hay là Gryffindor chỉ đũa phép vào Slytherin là chính nghĩa, ngược lại thì là độc ác? Hoặc chăng đầu óc ngài sớm đã bị đường nhồi đầy, căn bản mắt mờ không nhìn thấy mấy… Gryffindor kia có ý đồ “tấn công bạn học” hay sao! Thần chú giam cầm và thần chú tĩnh âm chỉ là vì dịu đi mâu thuẫn, nếu quả cầu trang sức trên cổ ngài có tác dụng nên có của nó thì ngài nên thấy được, điều đó cực kỳ hiệu quả!” Nọc độc phun ra liên tiếp, mặt Dumbledore hết xanh rồi lại trắng.

Ngoài anh, vài người trưởng thành nơi đây đều cực kỳ rõ đêm người sói của Lucius và Snape ở Hogwarts năm đó, vì thế họ đều hiểu sự tức giận trước đó của Snape là nói cái gì, nhưng tới phía sau, Dumbledore nghĩ mình không giải được thần chú của Snape nên vẫn chuyển chủ đề, “A, giáo sư Prince, trừng phạt thế này cũng đủ rồi, hơn nữa, bạn học Potter giờ còn chưa rõ sống chết ra sao, nếu Lily biết…”

“Hiệu trưởng Dumbledore, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên nói chuyện trước mắt đi.” Lần này cắt ngang Dumbledore là Gellert, tính tình Chúa tể Hắc ám đời trước cho tới giờ cũng không tốt, có thể kiên nhẫn đến lúc này không ra tay đã có thể nói lên mức độ tu dưỡng mấy năm nay của ông.


“Finite Incantatem.” Snape giải trừ thần chú, đây là sự khác biệt giữa phù thủy bình thường và sinh vật pháp thuật. Pháp thuật phát triển tới cuối cùng, căn cứ vào sự khác biệt huyết thống mà thần chú họ sử dụng cũng sẽ phân biệt ra nguyên tố khác biệt.

Ví dụ như Snape thức tỉnh huyết thống tinh linh hắc ám, pháp thuật của anh thân thiết hơn với nguyên tố hắc ám. Tuy dựa vào pháp lực mạnh mẽ thì Dumbledore đã khiến sức mạnh của mình thiên về nguyên tố quang minh nhưng dù sao cụ cũng không thể nào so với sinh vật pháp thuật là Snape, nguyên tố hắc ám và nguyên tố quang minh còn tương khắc, vì thế, Dumbledore không giải được thần chú của Snape.

“Mấy người chết tiệt…” Thần chú vừa cởi bỏ, đôi song sinh Weasley liền lao tới Snape, thật ra họ không hề có thành kiến đặc biệt gì với Slytherin, chỉ là nghe Arthur nhắc ở nhà quá lâu nên dù ít hay nhiều họ cũng cảm thấy Slytherin không có người tốt.

“Bình tĩnh!” Giọng Dumbledore cực kỳ nghiêm khắc, mà cũng đè xuống được bọn nhỏ nhà Weasley. “Trò Malfoy, trò có thể dẫn chúng ta đi hay không.” Trong suy nghĩ, Dumbledore đã hạ quyết tâm, dù Draco nói thật hay giả thì cụ phải đi tới hiện trường, nếu thật là vấn đề của cụ… Dumbledore nhìn Gellert trước mặt vô cảm nhìn mình, cụ đã mất đi Gellert, bây giờ không phải đến Hogwarts của cụ chứ.

“Bác Gellert, phiền ngài giúp cháu thông báo cho cha, cháu và Dra cùng đi.” Snape xoay người, cung kính nói với Gellert, một tiếng “bác Gellert”, một tiếng “Dra” đã biểu lộ lập trường của Snape, anh đang tham dự với thân phận là bạn đời của gia chủ Malfoy.

Hơn nữa, Snape để ý tay áo mình, anh đang cố ý, đừng tưởng rằng anh không phát hiện ánh mắt Dumbledore thi thoảng nhìn về phía Gellert, nếu cụ ta không nhận rõ hiện thực này, vậy anh không để ý giúp đỡ đâu.

“Bảo Luci cẩn thận một chút, Qui, đi cùng ông nội.” Sao Gellert không nhìn ra mục đích của Snape, ông cực kỳ tự nhiên tiếp lời, giống như là cuộc đối thoại này đã tiến hành rất nhiều năm.


“Con ở cạnh Dra.” Aquila đi lên trước nửa bước, con ngươi di truyền từ Snape không chớp mắt nhìn chằm chằm Chúa tể Hắc ám đời trước. Cuối cùng Gellert thở dài, “Ông và Abra sẽ ở trong biệt thự, hai đứa cẩn thận.” Nói xong Gellert xoay người rời đi, trong quá trình chưa từng nhìn Dumbledore cái nào.

Sắc mặt Dumbledore tái nhợt như chòm râu của cụ, tuy cụ đã sớm biết Abra chính là Abraxas Malfoy, hiện tại cũng là bạn đời của Gellert, nhưng cụ không ngờ, khi chuyện này công khai xuất hiện trước mặt cụ thì đối phương căn bản không hề chú ý, lòng cụ như bị gió lạnh ùa vào, lạnh băng thông thấu.

“Minerva, triệu tập thành viên Hội Phượng Hoàng, mười phút sau chúng ta xuất phát,” Dumbledore cố gắng điều chỉnh vẻ mặt, “Và cả, thông báo Arthur và Molly, họ có quyền biết sự thật.”

Hơn mười phút sau, thành viên Hội Phượng Hoàng thưa thớt xuất hiện trong đây, một số mặc áo chùng phù thủy cũ nát, một số mặc quần áo Muggle, và cả một kẻ trong tay cầm thứ không thuộc về gã – đó là Mundungous Fletcher, một kẻ cắp chuyên nghiệp.

Snape nhìn từng người xuất hiện giống trong trí nhớ của anh, cuối cùng không nhịn được nở nụ cười châm chọc – hóa ra đến giờ, Hội Phượng Hoàng vẫn tản mạn như vậy, hóa ra trận chiến đó nếu không có anh làm gián điệp và Lucius phản bội sau này, a, còn tính cả Kẻ Được Chọn Potter ngốc nghếch may mắn kia nữa, phải dựa vào những người này, họ vĩnh viễn không thể giành thắng lợi.

Không nói tới bên Hogwarts Dumbledore bắt đầu triệu tập người của mình, ở khu mộ cạnh làng Little Hangleton, sau khi trải qua một phen vật lộn, Sirius và Ron trói chặt Harry lại, vì phòng sự cố, thậm chí họ còn bẻ gãy đũa phép của Harry.

“Chuẩn bị tốt rồi chứ?” Sirius, vừa nãy Thuốc Đa dịch của hắn đã hết, Moody chậm rãi biến thành Sirius, khiến Harry ngạc nhiên là, người chung quanh không hề giật mình.


“Đồ phản bội! Ông nói dối!” Harry lập tức hiểu được họ đã sớm biết thân phận của Sirius.

“Yes, my lord.” Người nói là một ông cụ Harry chưa từng gặp qua, ông ta gầy queo, nhưng căn cứ vào làn da chùng xuống thì có thể thấy được quá khứ ông ta khá là béo. Ông ta vừa trả lời câu hỏi của Sirius vừa thả vài thứ vào trong cái vạc thật to, rất nhanh, màu sắc độc dược bên trong bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Harry không nhận ra không có nghĩa là Lucius không nhận ra, trên thực tế phía sau bia mộ, Lucius còn có một số lực lượng trung kiên thế lực Malfoy cẩn thận núp kỹ. Lucius nhận ra thân phận của ông già gầy quắt kia, Merlin ơi! Hóa ra là Slugorn!

Khi Draco và Harry đồng thời xuất hiện trái tim Lucius suýt nữa nhảy thẳng ra khỏi cổ họng, rồi chạy trốn khiến y nắm chặt đũa phép để ra tay bất cứ lúc nào, dù cái giá là bại lộ vị trí của mình.

Nhưng nhờ Harry giúp đỡ kéo dài thời gian để Draco có thể thoát ra, Lucius thở ra một hơi đồng thời cũng âm thầm nhớ kỹ gia tộc Malfoy nợ Harry một ân tình, Slytherin ân oán phân minh.

Rồi phát triển sau đó hiển nhiên ở ngoài dự đoán của Lucius, thật ra Moody là Sirius, Sirius là Tử thần Thực tử, cuối cùng, Slughorn gọi Sirius là “lord”.


Lucius giật mình, thấy cách đó không xa, Sirius, Ron và Harry đã đứng ở một hình tam giác, mà một tay Harry đang nâng lên.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, Lucius nhìn rất rõ, đó là một cái nhẫn cực kỳ quen mắt – Hòn đá Phục Sinh, một Trường Sinh Linh Giá của Chúa tể Hắc ám.