[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Quyển 2 - Chương 76: Giải thích nghi hoặc

Vấn đề này đã hỏi đúng tới nỗi uy hiếp của Lucius và Snape, họ đều rất rõ, lý do Abraxas làm vậy chính là tương lai kia, dù Abraxas gặp phải chuyện gì chắc chắn chú đã có chuẩn bị, họ căn bản không thể giải thích được về quan tài thủy tinh.

Gellert nhìn kỹ phản ứng của họ, thật ra Gellert cũng chỉ muốn nhắc họ một chút, vì cả chuyện cũng có thể là do Abra làm sau lưng họ, nếu nói vậy ông sẽ không biết được tin tức có tác dụng nào ở nơi này. Nhưng hiện tại xem ra, dù ngay từ đầu không biết nhưng họ cũng biết được một ít.

“Bác Gellert,” Lucius mở miệng, giọng điệu y vẫn mang vẻ quý tộc, trong đầu thì nhanh chóng nghĩ cách nói qua chuyện này, “Cha cháu…”

“Là vì cháu.” Snape bất ngờ lên tiếng, anh hiểu những kẻ bề trên này hơn Lucius, Abraxas không phải thượng phương bảo kiếm, ép ông ta thì không ai được ích lợi gì. “Cháu đến từ tương lai.”

Ngay cả Snape cũng không ngờ rằng mình sẽ bình tĩnh nói ra bí mật lớn nhất của mình trong một gian phòng khách như vậy, nhưng anh phải đánh cuộc một lần, giới phù thủy nước Anh có một Chúa tể Hắc ám và phù thủy trắng là đủ rồi, làm thế nào cũng không thể để Chúa tể Hắc ám đời trước cũng tiến vào vũng nước đục này được.

“Vậy thì, cháu là ai?” Gellert hưng trí bừng bừng, là người thừa kế một thế gia luyện kim Gellert cực kỳ hứng thú với lĩnh vực thời gian, đừng quên Xoay Thời Gian là một phát minh vĩ đại trên lịch sử luyện kim.

“Severus Snape, chủ nhiệm Slytherin, giáo sư độc dược Hogwarts.” Đối với Gellert hiện tại, Snape không định nói quá nhiều, anh cần cẩn thận dò xét giới hạn của ông ta.


“Trong tương lai của cháu, Abra chết? Chết như thế nào?” Gellert biết suy nghĩ của Snape, khác với hành động của Lucius, Snape đang thăm dò cái giá cần phải trả, hành động này hiển nhiên khiến Chúa tể Hắc ám đời trước cực kỳ vừa lòng.

“Nguyên nhân chú Abraxas chết thì cháu cũng không biết, khi đó Lucius chưa nói với cháu.” Snape trả lời.

“Cháu và Lucius không phải bạn đời?” Gellert bị thu hút.

“Cái này không liên quan tới ngài.” Lucius hơi xấu hổ nói, nhớ tới chuyện của Narcissa vào hôn lễ.

“Lucius là đàn anh của cháu,” Snape cảm thấy Lucius đang bất an, anh vỗ vỗ cánh tay Lucius, “Quan hệ của chúng cháu vẫn rất thân.” Câu trả này này lại chứng thực suy đoán của Gellert.

“Dựa vào cái gì mà ta phải tin lời cháu?” Một hồi lâu, Gellert đột nhiên hỏi. Lucius bĩu môi, chẳng lẽ còn phải bắt Sev cho ông ta nhìn ký ức? Sắc mặt Snape trở nên kỳ lạ, anh đã sống ở Hogwarts một thời gian bằng hình dạng hồn ma, mà lũ hồn ma ở Hogwarts đều rất… bà tám. “Có lẽ ngài muốn cháu nói ra một ít chứng cứ?”

Sắc mặt kỳ lạ của Snape đều được Lucius và Gellert nhìn thấy, “Sev, nói ra đi, bác Gellert cần “chứng cớ”.” Lucius biết bạn đời nhà mình sẽ không bắn tên không đích, có thể có cơ hội nhìn Chúa tể Hắc ám bị xấu hổ thì không tệ đâu, ai bảo ông ta cứ ép sát chứ.

Khác với Lucius bàng quan, Gellert cứng người, sắc mặt kỳ lạ kia của Snape khiến ông có dự cảm xấu, nếu trước đó ông không ý thức lời nói của mình còn không tính, nhưng hiện tại ông có suy nghĩ giữ lạiAbra, nếu cứ nhắc tới một ít “chuyện cũ năm xưa” trước mặt con trai cậu ấy thật sự là rất xấu hổ.

Nhưng lần này lại do Gellert mở đầu, hiện tại cũng chỉ có thể đâm lao phải theo lao. Gellert nhìn Snape một cái, định mất bò mới lo làm chuồng, “Trong tương lai của cháu, ta như thế nào?”


Gellert còn chưa nói xong, sắc mặt Snape lại càng kỳ quái, nếu Gellert không hỏi anh còn có thể nói đây là lời đồn, nhưng Gellert vừa hỏi anh cũng chỉ có thể nói thật, “Trong “tương lai” của cháu, ngài chết.”

“A, là ai giết ta?” Gellert nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy đề tài này coi như an toàn.

“Chúa tể… A, chính là Voldemort.” Snape nói, Lucius cũng hứng thú, rõ ràng trong trí nhớ Snape lần trước họ cũng không nhìn thấy đoạn này.

“Voldemort? Hừ.” Gellert hừ lạnh một tiếng, giống như phản ứng của Abra, tuy ông biết rõ những “tương lai” đó còn chưa xảy ra, hơn nữa cũng không thể xảy ra nhưng ông vẫn cảm thấy không thoải mái. “Một tên phù thủy từ bỏ dòng họ của mình cũng có tư cách này? Hắn giết ta như thế nào? Đánh lén, chặn giết?” Lấy thế lực của Gellert hiện tại thì Voldemort không thể nào giết ông một cách công khai. Bàn về huyết thống, gia tộc Grindelwald cũng là quý tộc máu trong lâu đời nước Đức, bản thân Gellert lại càng là máu trong tiêu chuẩn; bàn về cố gắng, Gellert cũng đã sớm có thành tựu cao hơn Voldemort, hơn nữa giữa họ còn có một chênh lệch không thể vượt qua – thời gian.

Pháp lực không giống như sức mạnh vật lý, đến một tuổi nó sẽ không gia tăng thêm nữa nhưng ứng dụng và khống chế pháp lực thì lại càng trở nên thuần thục, đó cũng là lý do vì sao trong các lĩnh vực bậc thầy đều là phù thủy tuổi tác lớn, tuổi không chỉ là thể hiện của kinh nghiệm.

Snape liếc Lucius một cái, anh không rõ phản ứng của Lucius, “Ông bị Voldemort Avada Kedavra trước mộ Dumbledore, vì bảo vệ phần mộ của Dumbledore.”

Yên lặng, yên lặng một cách kỳ lạ… cho đến một tiếng “phì”, Lucius lăn ra cười bò.

Gellert và Snape đồng thời nhìn y, mặc không đổi sắc, người trước là vì xấu hổ, người sau thì đang sử dụng Bế quan Bí thuật.

Lucius không hề thay đổi vì áp lực này, y cười đến mức không duy trì được hình tượng quý tộc, “Ưm… bác Gellert, cháu không biết sở thích của ngài lại… ưm… kỳ lạ như vậy…” Lucius nhớ tới cách ăn mặc của Dumbledore trong hôn lễ, lại nhìn nhìn người Chúa tể Hắc ám đời trước tuy đã trung niên nhưng vẫn có phong độ, vẫn ung dung, lại đặt họ cạnh vào nhau. “Phì”, Lucius hoàn toàn không nhịn được.

Gellert nhìn Lucius, ánh mắt từ tức giận rồi tới bất đắc dĩ, rồi sau đó không có vẻ gì, chỉ diễn ra trong một thời gian rất ngắn.


Lucius luôn thông minh, nên y hiểu được chỉ cần Chúa tể Hắc ám còn giữ cha nhà mình thì y vẫn an toàn.

Gellert hiểu rõ, cũng chính vì nhận thức đó lại càng khiến ông hài lòng về Lucius đồng thời cũng càng thêm buồn bực, ai cũng có thể nhìn ra không xứng nhưng sao lúc ấy mình cứ đâm đầu vào? Đối với tương lai Snape miêu tả đó, Gellert có thể đoán ra được nguyên nhân.

Nếu như mình không phải có lòng tham muốn biết tin tức giới phù thủy nước Anh thì mình sẽ không biết tới Snape, cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy Abra, chuyện sau này lại càng không xảy ra.

Từng ấy năm tới nay, Gellert chỉ nghĩ tới một mình Dumbledore, Thánh Đồ không phải không sốt ruột, cũng có không ít người muốn nói cho ông biết Dumbledore đã thay đổi. Nhưng Gellert không tin, người càng có thành tựu lớn thì càng cố chấp, ông giam mình ở Nurmengard, vây khốn Dumbledore, làm sao không phải là vây khốn cả ông nữa.

Nếu mọi chuyện không xảy ra thì mình vẫn ở Nurmengard cho đến khi chết đi, đợi Dumbledore qua đời, đợi cái đáp án mà cả đời cũng không nhận được. Nghĩ tới đây, Gellert gõ ngón tay lên cạnh sô pha, dựa theo logic, nhất định ông sẽ không cam lòng mà rời khỏi Nurmengard, ngay khi không có một chốn dung thân nào cho mình thì chắc chắn ông sẽ không sống nổi.

Ông, Gellert Grindelwald, Chúa tể Hắc ám thật sự của giới phù thủy nước Đức, lại tự mình lựa chọn cái chết.

Chỉ cần nghĩ đến đây, Gellert cực kỳ buồn bực, nghĩ tới mấy tháng làm trợ lý bên cạnh Dumbledore và cái áo choàng màu đỏ thêu phượng hoàng vàng cực kỳ nổi bật trên hôn lễ Lucius, Gellert cũng rất muốn ngửa mặt lên trời thét dài ông không có quan hệ gì với cụ ta cả.

Chẳng qua… quá muộn rồi, ai bảo mình lại mang theo trạng thái đùa cợt muốn đùa giỡn Snape chứ.

Đúng vậy, thật ra Snape bắt đầu nói Abra chuẩn bị quan tài thủy tinh Gellert cũng đã tin tưởng. Tuy chưa từng giao tiếp với Abraxas nhưng trong khoảng thời gian này từng chút phát hiện suy nghĩ của Abra, sắp xếp của Abra… Gellert cảm thấy mình chưa từng hiểu ai như vậy, mà nghiêm khắc nói thì họ chưa từng nói qua với nhau câu nào!


Còn chứng cớ, hoàn toàn là Gellert đùa vui, nghĩ tới Snape vẫn chưa buông lỏng Bế quan Bí thuật, mà Lucius nhắm đũa phép vào mình Gellert cũng ấm ức lắm chứ, khi nào thì ông lại để ý cảm nhận của người khác như vậy? Nếu ở nước Đức thì ai dám làm thế với ông chứ!

Nhưng không ngờ, đào hầm lại tự chôn mình, nhìn Lucius không hề có hình tượng trên ghế salon, Gellert an ủi mình, dù thế nào đi nữa thì cảm giác phòng bị vừa nãy của họ xem như cũng đã biến mất rồi.

“Lucius!” Cuối cùng Snape không nhịn được, liếc Gellert một cái, vừa nãy anh cũng cảm nhận được cảm xúc của Chúa tể Hắc ám đời trước dao động, đó cũng là vì sao mà Snape rõ ràng không thích thảo luận lại nói thẳng ra. Bây giờ anh và Lucius là bạn đời, Abraxas chính là người nhà của anh, cho tới bây giờ thì Slytherin vẫn coi trọng người nhà của mình.

“A, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi!” Lucius cũng không định nếm thử, mức độ tha thứ của Chúa tể Hắc ám đối với y cũng trực tiếp phản ánh vị trí của cha trong mắt ông ta. Dù Gellert có thế lực ở nước Đức nhưng gia tộc Malfoy cũng không phải kẻ yếu, nếu Gellert muốn lấy cha mình làm tấm chắn, Lucius cười lạnh trong lòng, cũng phải xem gia tộc Malfoy có đồng ý hay không đã.

Vài người suy nghĩ khác nhau nhưng cũng may họ tương đối vừa lòng với kết quả.

Lucius là xác nhận tình trạng của cha, Snape là bài trừ Thánh Đồ chặn ngang một bước, mà Gellert lại hài lòng với sự thừa nhận của Lucius về ông và Abra, thăm dò cũng không phải là thăm dò trắng trợn không phải sao?

Người với người một khi có lợi ích chung thì bước tiếp theo cũng dễ lo liệu hơn, rất nhanh, Gellert đã cùng Lucius thỏa thuận xong hiệp nghị ban đầu, Abraxas vẫn “ở” tại nước Đức, họ sẽ thông báo về tiến triển mới của Abra. Trước khi đi, Gellert trả cho Snape một Khóa Cảng, qua vài ngày ở cùng thì Gellert rất có cảm tình với bậc thầy có cùng thuộc tính, đưa một Khóa Cảng thông tới một căn phòng an toàn ở Nurmengard cũng là một sự khẳng định.

“Sev,” Sau khi Gellert rời đi, Lucius ôm lấy Snape từ phía sáu, đặt đầu mình lên vai Snape, “Rốt cuộc ông ta cũng đi rồi, em có thể thả lỏng.”

“Lucius…” Snape không động đậy, mấy ngày nay quả thật quá mệt mỏi, mỗi lần đối mặt với Gellert Snape đều vận chuyển Bế quan Bí thuật không ngừng nghỉ, dù Gellert nói dễ nghe thế nào thì không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì cả. Lúc này, nếu không phải bạn đời linh hồn sẽ nhận ra, họ căn bản không có khả năng lập hiệp nghị với Gellert.


“Nói rồi, khi không có ai thì gọi tôi là Luci.” Lucius ôm người vào lòng, thông qua linh hồn an ủi cậu ấy.

Một cảm giác ấm áp truyền tới từ linh hồn, Snape mặc cho mình yếu đuối, anh nhắm mắt này, mình có thể dựa vào người này.