[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Quyển 2 - Chương 69: Tiệc cưới

Lại một lần nữa tập trung tại biệt thự Malfoy tham gia hôn lễ của gia chủ Malfoy, không ít quý tộc đều cảm thán vô cùng.

Khác với lần trước chỉ có Tử thần Thực tử và một số ít thế lực trung lập tham dự, lúc này đây biệt thự Malfoy gần như tập trung toàn bộ người có quyền ở giới phù thủy nước Anh, từ các quý tộc bên Chúa tể Hắc ám, Hội Phượng Hoàng bên phù thủy trắng, cũng có rất nhiều thế lực trung lập, và cả đám người Hiệp hội Nhà bào chế thuốc nghe phong phanh về gia tộc Prince mà tới.

Tình huống này khiến không ít quý tộc cảm thấy hơi ê ẩm, đối lập với mấy năm trước khi Abraxas còn quản lý gia tộc Malfoy, họ cũng chỉ có thể cảm thán một câu “Malfoy thật đúng là Malfoy”.

Ngoài việc rất nhiều người tới, quan hệ phức tạp hôm nay những vị khách còn thể hiện ra hai cực – hoặc là họ mang theo người thừa kế của mình, hoặc là mang theo một vị tiểu thư cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa nếu cẩn thận quan sát đều có thể phát hiện các tiểu thư này đều ăn mặc gần như tương tự – tóc đen mắt đen trang phục đen.

Hiện tại các quý tộc nhớ tới sóng gió nổi lên duy nhất của Lucius, tuy các quý tộc Slytherin vẫn không cho là đúng, nhưng không thể nào làm chuyện quấy rối ngay trong hôn lễ được.

Vì mọi người đều biết nguyên nhân, hôm nay Orion vốn không định dẫn Narcissa đi. Regulus được Voldemort dẫn theo tham dự, con gái lớn nhà mình mang họ “Lestrange”. Cũng may ông còn có một Andromeda, hiện tại vợ chồng Black ước gì tất cả mọi người sớm quên đi “câu chuyện” giữa Narcissa và Lucius, cũng không hy vọng họ ở cùng nhau.

Nhưng không ngờ, Narcissa cố chấp trực tiếp tìm Orion yêu cầu phải tham dự, vốn Walburga cũng ủng hộ chồng, nhưng không biết sau khi nói gì với Narcissa lại đứng ở bên Narcissa.


Con gái cộng cả vợ, Orion cũng chỉ có thể sờ mũi chấp nhận, điều này cũng khiến ông đã chuẩn bị tốt tâm lý cần phải bình tĩnh dù bất cứ chuyện gì xảy ra.

“Hoan nghênh ngài, ngài Black, tiểu thư Narcissa.” Khi họ xuất hiện ở cửa lớn, Orion cảm thấy tay mình bị Narcissa bấm tay quá chặt, nhưng Orion hoàn toàn không có tâm tư thấy đau, ông chỉ căng thẳng để phòng ngừa sự cố.

“Lucius, chúc mừng.” Orion mở miệng trước, Lucius đối diện cười, “Cám ơn ngài, hoan nghênh ngài tới, xin lỗi tôi không tiếp đón được.” Làm chủ nhân, không phải ai cũng cần Lucius tự mình giao tiếp, gia chủ Black tuyệt đối là một vị.

“Cissy…” Orion nhìn con gái nhà mình chăm chú nhìn bóng dáng Lucius, hơi đau lòng gọi. Không phải Orion không yêu thương đứa con gái này nhưng ông cần kế thừa gia tộc Black hơn.

“Ba à, con không sao.” Narcissa giơ khóe miệng coi như trả lời, hôm nay Narcissa không thể nghi ngờ là cực kỳ nổi bật, lễ phục màu ánh lam càng làm nổi làn da trắng nõn mềm mại, mái tóc vàng thả dài lướt trên người lóe sáng trong ánh nến, vì nguyên nhân đã nói ở trên, trong một đám lễ phục màu đen thì Narcissa hoàn toàn xứng đáng trở thành hoàng hậu đêm nay.

Đáng tiếc, các tầm mắt nóng bỏng của quý tộc khi thấy đó là Narcissa Black thì đều nhanh chóng lui quân, đùa à, không nói tới gia tộc Black không nên trêu chọc, chỉ dựa vào biểu hiện của Narcissa cũng đã là người tới không có ý tốt rồi.

Ngoài Narcissa nổi bật, một cô gái “nổi bật” khác thật đúng là mất hết thể diện, lúc đầu Mina Prince và cha cô tiến vào đã nhận vô số ánh mắt cười nhạo âm thầm và công khai – cũng là do một thời gian rất dài chi thứ Prince đều luôn tự coi mình là chủ nhà Prince, giờ gia chủ đã có, còn không biết chi thứ sẽ bị trừng phạt gì kìa?

Cũng mặc lễ phục màu đen, di truyền huyết thống gia tộc Prince Mina tóc đen cũng bị các tiểu thư quý tộc khinh thường, thậm chí có mấy người tính tình không tốt đều trực tiếp nói cho cô rằng “đừng hoang tưởng” vân vân. Mina mất một lúc lâu mới hiểu được ý của các cô, nhưng cô không hề tức giận mà càng ghen ghét Snape, cũng là tóc đen, tuy hai mắt mình không phải màu đen nhưng cũng không kém không phải sao? Nói không chừng… mọi thứ này vốn đã là của mình, dù là gia tộc Prince hay là cả… Huynh Trưởng Malfoy.

Căn bản không ai để ý tới tâm tư Mina, cô gái nhỏ vẫn bị gia chủ chi thứ Prince cưng chiều đến mức ngu ngơ, cô ta thật sự cho rằng chủ nhà chỉ còn một gia chủ, hoàn toàn không đủ gây sóng gió? Mina vĩnh viễn không hiểu, một gia chủ quý tộc máu trong lâu đời có ý nghĩa thế nào, sản nghiệp, liên hôn rắc rối… và cả, bí mật sâu nhất từ huyết mạch.


Ngoài Orion, người Lucius tự mình ra mặt tiếp đón chỉ có hai người – Voldemort và Dumbledore.

Hôm nay Dumbledore hiển nhiên đã được ăn diện “tỉ mỉ”, từ vẻ mặt xanh xao của trợ lý đi theo cũng có thể đủ tưởng tượng được lực sát thương của cụ, nhưng mà, khi Lucius thực sự nhìn thấy Dumbledore y mới nhận ra sức tưởng tượng của mình quá mức nghèo nàn.

Albus Dumbledore ông cụ râu bạc lại mặc một áo chùng phù thủy màu đỏ thẫm, trên đó còn dùng chỉ màu vàng thêu một con phượng hoàng!

“Hiệu trưởng Dumbledore, hoan nghênh.” Mặt Lucius chỉ cứng lại một chút đã được “ngài Kape” vẻ mặt còn cứng hơn chữa khỏi, thấy tình nhân cha mình cũng bị kích thích, Lucius cảm giác cân bằng một cách kỳ lạ.

“A, cậu chủ Malfoy.” Dumbledore vẫn mỉm cười, không hề để ý vì sự xuất hiện của mình đã khiến phần lớn người ở đây lặng ngắt như tờ, “Gần đây tôi mới đọc một quyển sách phương Đông, trên đó có nói người phương Đông luôn lấy màu đỏ là màu vui vẻ, vì tham dự hôn lễ của cậu, tôi đặc biệt đặt một chiếc áo choàng.” Nói đến đây Dumbledore khẽ cười rồi nháy mắt mấy cái, “A, chắc chắn cậu sẽ thích con phượng hoàng ở trên, tôi đã dựa vào Fawkes mà thêu lên…”

“Hiệu trưởng Dumbledore, hôm nay chắc chắn cậu Malfoy sẽ rất bận, chúng ta vẫn nên vào trước thôi.” Gellert quyết đoán cắt ngang Dumbledore nói, hôm nay là ngày quan trọng của Lucius, dù thế nào cũng không thể gây phức tạp, coi như là vì… ưm… vì để Abra yên lòng “ngủ”.

Lucius cảm kích nhìn qua, trong lòng nghĩ quả nhiên là cha, vừa ra tay đã bất phàm, Chúa tể Hắc ám đời trước đúng là biết cách thay đổi hơn Chúa tể Hắc ám hiện tại nhiều.

Có đi có lại, trước khi Dumbledore rời đi Lucius cũng mời, “Hiệu trưởng Dumbledore, có lẽ ngài sẽ bằng lòng để ngài Kape rời đi một lát, hôm nay người hơi nhiều, tôi muốn nhờ ngài ấy giúp đỡ.”

Dumbledore ngạc nhiên nhìn trợ lý mình một cái, sao cụ lại không biết giữa Lucius và Leo có quan hệ tốt như vậy nhỉ, nhưng có thể để Lucius thân với bên mình thì tốt hơn, ngay khi Dumbledore chuẩn bị mở miệng thì một giọng nam khác vang lên, “Ta nghĩ ngài Kape sẽ rất vui lòng.” Voldemort dẫn Regulus đến.


Nếu nói cách ăn diện của Dumbledore khiến người ta không thể nhìn thẳng thì khi so sánh với cách ăn mặc khéo léo của Voldemort lại là thảm họa, ngay cả thành viên Hội Phượng Hoàng trung thành nhất cũng không thể không thừa nhận, sở thích của hiệu trưởng Dumbledore người bình thường không thể tiếp thu được, trong đó bao gồm cả Gellert mang mác trợ lý. NJhìn tầm mắt chung quanh, Chúa tể Hắc ám đời trước cảm thấy mặt mình đang phát sốt, dường như mọi người đang chỉ trích ông, sao ông lại coi trọng một ông cụ kỳ quái như vậy.

Nghĩ tới Abra đang ở trong phòng ngủ “ngoan ngoãn” đợi mình trở về, Gellert lại nhắc nhở lần thứ vạn lẻ linh một rằng trước kia mình đã nổi điên thế nào. Đồng thời, suy nghĩ rời khỏi sau khi lễ Giáng sinh kết thúc càng thêm kiên định, trở về nước Đức! Chúa tể Hắc ám đời trước oán niệm trong lòng, ông muốn gặp Abra, ông muốn rửa mắt!

Vì Voldemort và Dumbledore quá mức đối lập khiến hội trường im lặng một lát, rồi Voldemort cười như không cười, Dumbledore cười ngây ngô, Gellert hơi hơi cười khổ, Lucius bất đắc dĩ thì âm thanh lại trở nên náo nhiệt, chẳng qua nếu bạn nghe cẩn thận thì có thể phát hiện, vấn đề họ thảo luận căn bản là râu ông nọ cắm cằm bà kia.

“Ngài Voldemort, cậu chủ nhỏ Black, hoan nghênh.” Lucius tiến lên một bước, trong lúc đi lên nhẹ nhàng kéo vạt áo Gellert một chút. Người sau bí mật gật đầu. (nói này, Chúa tể Hắc ám ông không nhận ra sao? Hiện tại ông đã trực tiếp tiến vào hình thức gia trưởng rồi đó!)

“Lucius, chúc mừng!” Voldemort không nói nhiều, Regulus phía sau thì đôi mắt hơi phức tạp.

Nếu nói người Regulus tôn kính nhất là ai thì chắc chắn đó là Lord, nhưng nếu nói Regulus hâm mộ ai nhất, thì đó nhất định là Lucius.

Người thừa kế được coi trọng nhất, gia chủ xuất sắc nhất, bầy tôi được lord nhà mình coi trọng nhất… Trên người Lucius có khát vọng và mong đợi của Regulus trong quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Chỉ tiếc, nhìn chị gái mình phía xa, trong lòng Regulus rất mâu thuẫn, đáng lẽ cậu phải ghét Lucius, vì y thương tổn người nhà mình, càng dẵm mặt mũi gia tộc Black xuống chân. Nhưng thái độ của Lord có nghĩa ngài còn cần Lucius, còn cần gia tộc Malfoy, làm Regulus muốn dâng mọi thứ của mình cho lord cảm thấy bối rối.

“Prince đâu?” Voldemort nhìn chung quanh, liếc một cái đã nhìn ra suy nghĩ của đám quý tộc này, nhưng nghĩ tới “bạn đời linh hồn” trong truyền thuyết và Snape “thờ ơ” với Lucius lần trước, Voldemort hiếm khi có ý muốn đùa, không biết lát nữa thì họ sẽ có vẻ mặt gì đây.

“Sev còn ở biệt thự Prince,” Lucius lộ ra vẻ mặt cười khổ, “Sau buổi trưa cậu ấy thấy được một cách điều chế…” Ánh mắt Voldemort nhìn y mang theo đồng tình, chỉ nhận độc dược mà không nhận bạn đời, Lucius thật sự là vất vả.


Nghĩ vậy, Voldemort lại đồng tình, ở nơi không ai chú ý bí mật tỏ vẻ với Lucius rằng “thời gian nghỉ kết hôn” có thể dài ra thêm một chút.

Lucius nở nụ cười chân thành trước mặt Voldemort, cũng đúng mà? Vốn chỉ là vì Voldemort coi trọng bạn đời linh hồn, giờ còn có cả phúc lợi nữa, thật tốt!

Snape đang điều chế độc dược? Đương nhiên là Lucius đang trợn tròn mắt nói dối rồi, trên thực tế Snape đang ở trong biệt thự Malfoy, hờn dỗi với lễ phục của mình.

Merlin biết, từ một lần thử mặc quần áo do Lucius đặc biệt chuẩn bị cho anh Snape đã quyết định không bao giờ mặc quần áo như thế nữa, nhưng nhìn cái lễ phục hiện tại đi, vải đen không biết chất liệu nào đang phản xạ ánh sáng, ôm phần lớn người, trên khuy áo màu ánh bạc có khắc gia huy đan chéo dây tường vi, trong đó loáng thoáng có chữ “LM”. Cổ tay áo và cổ áo dùng chỉ bạc thêu thùa, cổ áo còn dùng chỉ ẩn thêu hoa nguyệt quang gia huy Prince.

“Chủ nhân Snape, chủ nhân Lucius bảo Tyty tới hỏi ngài, ngài đã chuẩn bị xong chưa ạ?” Một gia tinh xuất hiện trước mặt Snape.

Snape nhìn nhìn nhẫn trên tay mình, từ khi anh và Lucius đạt thành khế ước thì chiếc nhẫn hình hoa tường vi này có thể tháo ra, nhưng là vì thói quen, Snape vẫn luôn đeo nó. Hôm nay Lucius tháo nó xuống, cũng đưa chiếc nhẫn gia chủ Prince lại cho mình.

“Tôi muốn để Sev tự đeo cho tôi.” Snape còn nhớ khi Lucius nói tới đây, trong đôi mắt ánh lên sự chờ mong khó hiểu.

Đây không phải là vì con công trắng chết tiệt, Snape cắn răng, cầm quần áo, anh giơ nhẫn nhìn hồi lâu cuối cùng vẫn đặt nó lên ngực mình.

Mở cửa, Snape đi theo con đường đã cùng thương lượng với Lucius, quả nhiên, vải may gần như là làn da thứ hai dán lên da tay anh, lúc hành động thậm chí có thể cảm nhận được gió đang nghịch ngợm trong khoảng trống, làn da vốn mẫn cảm của bậc thầy độc dược lại càng trở nên mẫn cảm vì huyết thống thức tỉnh.


Không bao giờ mặc nữa! Snape lại thề với Merlin trong lòng! Anh thấy tiếng ầm ĩ náo nhiệt từ phía xa lại sờ sờ chiếc nhẫn nơi ngực.

“I swear.” Anh nhớ nụ hôn của Lucius ở trong Lều Hét bẩn thỉu ngày ấy. Đúng vậy, anh phải kết hôn, cùng bạn đời đã định của anh.