[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Quyển 1 - Chương 20: Ngọn nguồn

Không biết cụ thể phu nhân Potter đã nói gì với James Potter, dù sao vài lần chạm mặt nhau sau khai giảng, Potter đều nghiến răng nghiến lợi với Snape, có đôi khi tự cho là bí mật hung hăng trừng giáo sư Slughorn mấy lần. Snape cảm thấy khó hiểu kỳ lạ, có điều Potter làm việc chẳng bao giờ suy nghĩ, anh nhanh chóng vứt điều khác lạ này ra sau đầu.

Thật ra vốn là, các quý tộc nhỏ Slytherin, nhất là những quý tộc nhỏ đều có ý nghĩ với người thừa kế nhà Malfoy, định dạy dỗ tên “máu lai ti tiện Slytherin” một chút, còn một số người cũng đang suy xét có nên làm quen với Snape thử xem thưởng thức của Huynh Trưởng Malfoy thế nào. Thậm chí bản thân Snape cũng đã làm tốt chuẩn bị đón nhận khiêu khích ác ý, tuy Lucius cảm thấy không thoải mái, nhưng y cũng không có cách nào khác. Y phải tỏ thái độ với Abraxas, xem Snape chỉ là một người hợp tác. Còn tâm tư của mình, Lucius rất hiểu, y cần thời gian và không gian để xác nhận, mà trước đó, tuyệt đối không thể để lại bất kỳ chướng ngại nào cho tương lai. Bởi vậy, Lucius cũng chỉ có thể mặc kệ động tác cá nhân của đám Slytherin phía dưới, chẳng qua y có thể thấy được, đắc tội Sev, hừ, còn không biết người mất mặt cuối cùng là ai đâu!

Có đôi khi mọi chuyện lại kỳ lạ, tất cả mọi người cho rằng điều đó chắc chắn sẽ xảy ra, ngay cả người đặt bẫy cùng đương sự cũng cảm thấy như vậy,  thường thường lại kết thúc bởi một sự cố bất ngờ nào đó.

Ngay lúc Lucius không thoải mái, bên ngoài thì không để ý, Snape thì bình tĩnh dị thường, luôn luôn âm thầm cảnh giác, nhóm rắn nhỏ mắt đi mày lại với nhau, dự định sẵn sàng, giáo sư Slughorn lại bất ngờ tuyên bố Severus Snape chính thức trở thành học đồ của ông ta sau khi tan học. Nhìn Snape bình tĩnh, tất cả Slytherin hôm đó đều không hẹn mà bỏ dở kế hoạch. Nói đùa à, nếu ngay từ đầu chỉ là dạy dỗ một tên máu lai không hề có thế lực, thì hiện tại dám hại học đồ của một bậc thầy độc dược không khác gì khiêu khích với bậc thầy độc dược đó và người đảm bảo.

Gryffindor thì thôi, Slytherin lại là học trò xuất thân máu trong, họ cũng biết ý nghĩa của từ “học đồ”, không chỉ là “học trò” mà thôi. Nhất thời, Slytherin đều thay đổi thái độ với Snape – ừ thì giáo sư Slughorn, quan trọng nhất là ai hay gia tộc nào lại làm đảm bảo cho anh ta?!


Hiển nhiên nhà Malfoy là đối tượng đầu tiên bị hoài nghi, dù sao Snape vừa mới bị người thừa ké nhà Malfoy “vứt bỏ”. Nhưng không thể chắc chắn nhà Malfoy bỏ qua thân phận máu lai chướng mắt của Snape, điều kiện đảm bảo đã làm quý tộc xem xét. Lấy dòng máu hoặc pháp lực để thề, một khi nứt vỡ thì trừng phạt kia các quý tộc không gánh vác nổi.

Vấn đề này không mấy ngày đã được hiệu trưởng Dumbledore giải quyết, biện pháp của Dumbledore rất đơn giản, cụ chỉ cần vài lần khen ngợi “Severus có tài năng độc dược hiếm có”, cũng tán dương giáo sư Slughorn “có người kế tục” công khai. Rất nhanh, trong Slytherin có thêm một lời đồn: sau thân phận máu lai ti tiện, Snape đầu phục Dumbledore, trở thành học đồ của giáo sư Slughorn.

Nhóm rắn nhỏ đương nhiên càng khinh thường Snape, cũng hơi bất mãn với giáo sư Slughorn. Chẳng qua, cho tới giờ Slytherin đều rất lý trí, đắc tội chủ nhiệm của mình hay là khiêu khích tôn nghiêm của phù thủy trắng họ không làm được.

Dumbledore đương nhiên là cố ý! Sau khi cụ biết giáo sư Slughorn đã công bố Snape trở thành học đồ của ông ta, cụ nói dối mọi Slytherin trước tiên. Cũng may nhà Malfoy cũng không muốn khoe khoang, như vậy nhìn từ bề ngoài, Snape là người của cụ, nhưng nếu có một ngày, các Slytherin đã biết không phải là cụ, mà nhà Malfoy mới là người đảm bảo, thì họ sẽ lại càng thêm tin tưởng Snape, dù sao, hiềm nghi sâu nhất cũng đã sớm hoài nghi rồi. Nhất là, mùa hè này cụ đã bắt đầu nghe nói hóa ra vị học trò kia đã bắt đầu trổ tài từ trước, càng làm cụ thêm gấp gáp, cụ phải chộp chặt Snape vào trong tay.

Nghĩ vậy, Dumbledore nghĩ đến đề nghị mình đưa cho giáo sư Slughorn, híp mắt, cười đắc ý. Slytherin cũng không phải không bị uy hiếp, chỉ cần cụ nắm chắc chấp niệm của họ, như nắm chắc bảy tấc rắn, thì không cần bàn cãi nữa!


— Tôi là đường ranh giới Dumbledore rất đắc ý —

Tâm tư của Dumbledore, Snape có thể hiểu được ít nhiều, hành động của Lucius anh cũng có thể lý giải, nhất là Lucius còn đưa ra thành ý, tuy thành ý này cũng không khiến anh hài lòng lắm. Dù là ai mỗi ngày đều “nhận” thăm viếng của bạn cùng phòng trước đó cũng sẽ cảm thấy khó chịu, nhất là người bạn cùng phòng trước đó này mỗi lần tới vào lúc anh tắm rửa nghỉ ngơi thì chắc chắn sẽ không đi. Có đôi khi, Snape còn cảm thấy chính mình căn bản vẫn ở chung với Lucius, nhưng ở sâu trong nội tâm, anh không nguyện ý thừa nhận anh đã quen Lucius làm bạn với mình, thậm chí còn hơi sợ hãi.

Vì thế, Snape nhiệt tình hơn trong việc học hành với giáo sư Slughorn, đương nhiên anh sẽ không biểu hiện ra trình độ như kiếp trước, nhưng trình độ giấu diếm này cũng đã làm giáo sư Slughorn kinh người, công bố chắc chắn mình sẽ có thể đào tạo ra một học trò ưu tú hơn cả Prince.

Đúng vậy, ưu tú hơn cả Prince, trên thực tế, Prince xuống dốc cũng không phải là bí mật trong Slytherin. Biệt thự Prince không biết vì sao đã phong bế mười năm, gia chủ còn chưa rõ tin tức. Chi thứ Prince thì luôn cố gắng mở ra biệt thự, nhưng thế gia độc dược cũng không giống như gia tộc máu trong bình thường, muốn tiến vào biệt thự mà chưa được chủ nhân đồng ý, ngoài việc phải có dòng máu của Prince còn phải điều chế được ba bình độc dược cấp A, đổ vào trận pháp bảo vệ biệt thự mới có thể mở ra.

Mà được chứng thực cấp B thì có thể là bác sĩ chủ nhiệm bệnh viện St Mungo giới pháp thuật, còn được trên cấp A thì không thể nghi ngờ đều là bậc thầy độc dược, hiển nhiên gia chủ chi thứ Prince lại không ở trong danh sách này.

Hiện tại Mina Prince năm thứ năm là người có thiên phú tốt nhất trong đám đồng lứa chi thứ Prince, cũng được chi thứ giao hy vọng lớn nhất, hai năm trước gia chủ chi thứ đã thăm hỏi giáo sư Slughorn, cũng để xuất lấy dòng máu bản thân để thề, trả cho giáo sư Slughorn Phúc Lạc Dược mà gia chủ Prince điều chế. Kết quả Mina Prince cũng không thông qua được cuộc thi của giáo sư Slughorn, trong nhất thời chi thứ Prince trở thành trò cười trong giới xã hội thượng lưu. Tuy gia chủ chi thứ Prince ở vài trường hợp công khai đều tuyên bố giáo sư Slughorn lật lọng, căn bản ông ta không có ý nhận học đồ. Mặc dù nói vậy làm quý tộc thực sự có kiến thức đều cười nhạt, nhưng vẫn có một số người đồng ý.


Mà lời công bố đó của chi thứ Prince hiện tại bị tan vỡ, giáo sư Slughorn quả thực có nhận học đồ, mà lại là một Slytherin máu lai không hề có bối cảnh, đến từ giới Muggle. Thất bại lần trước làm Mina Prince lại bị giới xã giao nhạo báng. Gia chủ chi thứ Prince càng nghiến răng nghiến lợi: đây không phải rõ ràng nói là người thừa kế máu trong nhà Prince bọn họ, dù là chi thứ còn kém hơn một tên máu lai chưa đến năm thứ tư sao! Trong một thời gian rất dài sắc mặt Mina Prince đều rất khó coi, vài lần gặp Snape cô ta đều khinh thường nhìn anh, che dấu sự ghen ghét trong mắt.

Snape lại hoàn toàn không quan tâm, chuyện gia tộc Prince làm anh có hơi bất ngờ, kiếp trước anh chỉ biết mình là một Prince cuối cùng, không ngờ lại chòi ra một gia chủ chưa biết tin tức thế nào, còn có thêm cả một chi thứ lớn như vậy. Chẳng qua có biết hay không cũng chẳng sao, cho tới giờ mình vẫn không để ý tới dòng máu, tuy rằng dòng máu đó đang chảy trên người mình.

Trừ bỏ sóng ngầm này, sau khi Snape trở thành học đồ của giáo sư Slughorn, đãi ngộ tốt hơn nhiều. Mà anh cũng có lý do hợp lý để không phải đi tới thư viện học cùng Lily nữa.

Ngay tại lúc Snape cảm thấy vui vì có thể giảm bớt quan hệ với Lily, trong một lần vào văn phòng giáo sư Slughorn nhìn thấy mái tóc đỏ, đôi mắt xanh biếc mà kiếp trước mình khát khao, kiếp này lại không hề kiên nhẫn. Trong mắt Lily Evans lóe ra tia sáng vui sướng, cả gương mặt đều bừng sức sống, “Severus, thật vui gặp được cậu.”

“Lily, sao cậu lại ở đây?” Giọng Snape có hơi lạnh, lần đầu tiên anh không hề che đi sự không kiên nhẫn của mình trước mặt Lily.


Cô bé có chút tổn thương nhìn anh, “Giáo sư Slughorn nói mình rất có thiên phú độc dược, nếu mình bằng lòng thì có thể đến kiến tập. Severus, cậu không muốn gặp mình sao?”

Snape nghẹn trong lồng ngực, không thể nào gượng gạo lên mặt. Chết tiệt thật dục vọng khống chế của lão ong mật quá mạnh, anh nghiến răng nghiến lợi trong lòng. Giáo sư Slughorn có lẽ thật sự cho rằng Lily độc dược không tồi. Nhưng nói tới “kiến tập”, Merlin biết lão ong mật kia đã phải trả giá cỡ nào.

Lily thấy Snape vẫn bình tĩnh đứng đó, trong lòng càng cảm thấy oan ức, “Severus, cậu đừng trách mình, đều là lỗi của Potter, mình bảo cậu ta xin lỗi cậu có được không?” Nói xong, giọng điệu cô bé mang theo lấy lòng.

Snape ngạc nhiên nhìn cô một cái, trong lòng lại lạnh lẽo. Tuy nói Potter người này không tốt, nhưng cậu ta đối xử với Lily thật sự không thể chê, muốn sao thì không đưa trăng, vì Lily mà có thể không nhận người thân. Nhưng Lily lại muốn cậu ta xin lỗi, hoàn toàn không suy nghĩ đến cảm nhận của Potter, giờ phút này Snape lại cảm thấy bi ai thay cho Potter và bản thân mình kiếp trước, đây là một cô bé khờ dại mà tàn nhẫn biết bao!

Snape còn chưa kịp nói gì, giáo sư Slughorn đã tới, “Severus, trò đã gặp trò Evans rồi đúng không, trò Evans cũng rất giỏi độc dược, hai trò có thể học tập lẫn nhau.” Snape không biết mình có ảo giác hay không, sau cái vẻ mặt hiền lành của giáo sư Slughorn anh lại thấy được kiểu cười trên nỗi đau của người khác là sao.

Cùng lúc đó, con ưng vàng nhà Malfoy hôm nay gửi thư đến phòng ngủ Huynh Trưởng Slytherin, đọc qua một loạt từ ngữ chào hỏi và quan tâm hoa lệ thông thường, rồi vào trọng tâm  mà Lucius đã hỏi: trước khi xuất giá phu nhân Potter có tên là Dorea Black, là tiểu thư chi thứ Black, gia tộc Black đã từng muốn có đám hỏi với bậc thầy độc dược, nhưng vị tiểu thư Black này lại trốn đi ngay trước ngày đính hôn, hôm sau gả vào gia tộc Potter.


Lucius nhìn hồi âm của Abraxas, nhớ tới vẻ mặt giáo sư Slughorn ở phòng hiệu trưởng ngày đó. Không thèm quan tâm, dẫm tôn nghiêm của một Slytherin dưới chân, phu nhân Potter, bà thật sự có can đảm gánh vác sao?