[Harry Potter] Harry Potter Chi Chuộc Tội

Quyển 1 - Chương 17: Bất ngờ của Lucius

Snape không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn bạn tốt, anh biết lúc này mình càng có vẻ sốt ruột thì Lucius lại càng treo căng. Snape luôn luôn là một người bốc đồng, anh không thích vượt khỏi ý mình. Nhất thời không khí im lặng, nét đắc ý trên mặt Lucius dần chuyển sang xấu hổ, cuối cùng bất đắc dĩ nghiêm túc lại.

“Được rồi, được rồi, cậu thắng.” Lucius dường như cả màu tóc bạch kim cũng ảm đạm xuống.

Snape ác ý nổi lên môi, “Vậy thì Huynh Trưởng Malfoy, giờ anh ta có thể nói cho người bạn hèn mọn của anh ta rằng bất ngờ là gì không?”

“Đã nói khi không có ai gọi tôi là “Lucius” rồi mà, Sev phạm quy.” Lucius nửa thật nửa giả oán giận, trong lòng lại đang vui sướng vì Snape tự mình thừa nhận “bạn bè”, dường như mỗi tế bào đều tràn bừng sức sống.


Snape đen mặt nhìn Lucius bán manh, trong lòng ảo giác như mình đang nuôi một con mèo nhỏ, nhất là cái mái tóc bạch kim kia, thường xuyên… kiểm tra, sau đó màu sắc kia chắc chắn sẽ càng chói mắt. “Lucius.” Anh lên tiếng cảnh cáo, tuy trên mặt không có vẻ mặt gì nhưng trong lòng lại hơi nghi hoặc về phản ứng của mình, kiếp trước mình hình như cũng không có tâm trạng tới gần Lucius như vậy, hiện tại là chuyện gì? Có điều Snape cũng không có cơ hội nghĩ nhiều, vì sau đó lời của Lucius đúng là một bất ngờ.

“A, Sev thân mến của tôi.” Lucius vẫn bình tĩnh, giọng điệu lại như càng ngân dài, “Cậu đã nghe tới chế độ học đồ chưa?”

Học đồ? Snape nghi hoặc, hình như mình chưa biết học đồ là gì cả. “Có lẽ cái đầu Lucius anh ngoài việc trang trí thì hẳn là nhớ rõ, đàn em máu lai của anh đến từ giới Muggle đó.”

“Được rồi, được rồi, tôi chỉ là không ngờ mẹ cậu ngay cả cái này cũng không nói cho cậu thôi.” Lucius cũng chỉ là đột nhiên muốn thăm dò Snape, tuy Abraxas hứa với Snape sẽ không nói cho người thứ ba về chuyện tìm kiếm người thân của anh, nhưng cũng không có nghĩa là chú không thể nói với con trai mình một ít về hoàn cảnh gia đình Snape, dù sao chú cũng không để Lucius đi tìm theo. Quả nhiên, một vị tiểu thư đến từ gia tộc máu trong nào đó gả cho Muggle thu hút được toàn bộ lực chú ý của Lucius, đối với vị tiểu thư gả cho Muggle hơn nữa dạy dỗ con mình chưa tròn trách nhiệm, Lucius không có chút cảm tình nào, Slytherin coi trọng người nhà, họ tuyệt không trốn tránh trách nhiệm.

“Lucius!” Snape lần thứ hai cảnh cáo, lần này giọng nói có thêm ít nghiêm túc, tuy anh cũng không đồng ý với hành động của mẹ, nhất là vì Tobias Snape làm anh đau lòng, nhưng không thể phủ nhận mẹ là nguồn ấm áp duy nhất trong sinh mệnh của anh, cái loại cảm động do huyết mạch tương liên là liên hệ duy nhất anh không phản bội.

“Được rồi, tôi xin lỗi.” Lucius tỏ thành ý, gạch dấu thứ hai dưới từ “mẹ”, cho thấy đây là vùng cấm của Snape. “Chế độ học đồ là một cách tri thức được lưu truyền từ thời viễn cổ, trước khi bốn nhà sáng lập thành lập nên Hogwarts, nguồn gốc tri thức và năng lực của mọi phù thủy chỉ có hai nơi – hoặc là truyền thừa gia tộc, hoặc là trở thành học đồ, khi đó những phù thủy có năng lực truyền thụ tri thức đều có năng lực rất mạnh. Sau khi bốn người sáng lập thành lập Hogwarts, mỗi một phù thủy nhỏ đều có cơ hội tiếp nhận giáo dục, chế độ học đồ bắt đầu xuống dốc, vì điều kiện nghiêm khắc và sự khó khăn xuất sư dẫn đến chế độ này dần một điêu linh, tới cận đại thì gần như không có. Nếu muốn trở thành học đồ của một vị đại sư, ít nhất cũng phải thỏa mãn ba điều kiện: được đảm bảo bởi phù thủy quý tộc trong lâu đời hoặc có danh vọng; đưa ra được lễ bái sư mà đại sư đề xuất; và cả năng lực học đồ được bản thân thầy giáo nhìn trúng. Mà tiêu chuẩn xuất sư càng nghiêm khắc, phải trở thành nhân vật đạt chuẩn đại sư ở lĩnh vực của thầy giáo mới có thể xuất sư. Đương nhiên, trong lúc học đồ, mọi thành tựu của học đồ thì thầy giáo đều được hưởng quyền quan danh và một nửa quyền tiêu thụ.”


Lucius ngừng lại, chờ Snape tiêu hóa chuỗi tin tức này. Snape rất nghi hoặc, vì sao kiếp trước mình không nghe tới thứ này nhỉ? Nhưng nhanh chóng anh hiểu được, kiếp trước khi anh bắt đầu bộc lộ tài năng thì Chúa tể Hắc ám đã khởi sự, những bậc thầy không kịp trốn, sao còn nhận học trò chứ? Sau khi mình trở thành bậc thầy độc dược, đầu tiên là làm độc dược cho Chúa tể Hắc ám, rồi lại trở thành gián điệp hai mang tiến vào Hogwarts, dù là Chúa tể Hắc ám hay là phù thủy trắng, đều không có lý do gì tự nói với mình về chế độ này, dù sao, công cụ thì không cần truyền thừa làm gì.

Thấy Snape gật đầu, Lucius nói tiếp, “Tôi muốn nói là, Sev, nhà Malfoy bằng lòng đảm bảo cho cậu, giới thiệu cậu là học trò của giáo sư Slughorn.” Trên thực tế, chuyện này là Abraxas nói ra, có gì có thể tốt hơn việc cột chặt một bậc thầy độc dược và một bậc thầy độc dược tiêu chuẩn khác vào nhà Malfoy chứ? Thừa dịp lão Slughorn gian xảo còn chưa nghe được tiếng xì xào nào, cứ trói ông ta lại cũng tăng thêm một lợi thế cho nhà Malfoy. Thế nên sau khi thấy rõ Snape Abraxas bắt đầu nói chuyện, Slughorn cũng đưa ra yêu cầu của mình – Slytherin lòng tham không đáy này đề xuất một cây huyết tuyến thảo hơn ba năm. Abraxas chỉ có thể vừa mắng Slughorn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vừa bất đắc dĩ mở kho chứa nhà Malfoy. Trước khi giảng, nhà Malfoy mới chuẩn bị xong, hiện tại chỉ còn thiếu Slughorn tự khảo nghiệm Snape thôi.

Tuy Snape không phải quá hiểu về suy tính của Abraxas, nhưng ở góc độ của anh thì tuyệt đối lợi nhiều hơn. Slughorn sẽ là tấm gỗ chắn hoàn mỹ cho anh, nếu tiêu chuẩn học đồ nghiêm khắc như vậy, thì tất nhiên sẽ có chỗ độc đáo của nó, chuyện bảo vệ học đồ là đương nhiên. Ngoài cái này, “Lucius, nhà Malfoy đảm bảo là có ý gì?”

Lucius âm thầm gật đầu, nhanh chóng bắt được mấu chốt vấn đề, Sev là một Slytherin tiêu chuẩn, “Cũng không có gì.” Lucius bắt đầu cởi áo sơ mi.

“Anh đang làm gì! Lucius! Nếu anh còn nhớ, nơi này là công cộng, đầu óc anh bị quỷ khổng lồ giẫm phải hả? Hay đây là tục lệ mới của quý tộc, cởi, quần, áo ở nơi công cộng!” Nói xong, Snape không hiểu rõ mình là đang tức giận vì Lucius cởi quần áo trước mặt mình hay là vì Lucius cởi quần áo ở nơi công khai nữa.


“Sev, tôi chỉ muốn cho cậu xem thôi mà.” Lucius có vẻ vô cùng vô tội, động tác cũng không hề chậm, rất nhanh, áo sơ mi đã rơi dọc theo đầu vai anh, Lucius dùng khuỷu tay giữ lại, chiếc áo sơ mi màu trắng muốn rơi cũng không được. Snape quả thực không dám nhìn thẳng, mặt anh đã đỏ bừng, mái tóc bạch kim của Lucius cứ nghịch ngợm sượt qua đầu vai y, phía dưới là lồng ngực ngây ngô mỏng manh nhưng bắt đầu có cơ, mặt trên còn xăm… dừng, Snape cúi đầu, lần đầu tiên cảm ơn vô cùng mái tóc dài ngang vai của mình che đi được lỗ tai.

Nhưng Lucius dường như vô tình, một bàn tay đặt trên ngực trái, “Nhìn này, Sev, ngay ở đây.” Lucius tiến tới trước mặt Snape, ép người sau ngẩng đầu. Snape bình tĩnh ngẩng lên, nhưng có thể thấy mắt anh trống rỗng, Bế quan Bí thuật đang được vận chuyển với tốc độ cao nhất.

“Chính là chỗ này, cậu xem đi!” Đầu ngón tay Lucius như vô tình xẹt qua điểm đỏ nhỏ nổi trên ngực trái, Snape bị bắt nhìn, trong lòng không ngừng thôi miên cái điểm đỏ kia chỉ là mắt con dơi, là mắt con dơi. Đm mắt con dơi! Chết tiệt Merlin xứng đáng bị vua Arthur áp cả đời! Không biết dơi mù sao? Không biết dơi bay dựa vào tiếng vang thôi sao? Không biết mắt dơi chỉ là đồ trang trí thôi sao? Hiện tại cái đôi mắt đỏ này là cái gì? Snape gần như muốn chửi tục!

“Haha.” Lucius khẽ nở nụ cười, y càng dựa vào Snape, Snape theo bản năng lùi về sau, lưng chạm phải ghế, Bế quan Bí thuật đã tới cực hạn, hai tay để cạnh người, bậc thầy độc dược vĩ đại nhất thế kỷ này đã cứng ngắc như bị trúng thần chú hóa đá, cũng không đẩy được người trước mắt ra.

“Không phải Sev tò mò nhà Malfoy đảm bảo là cái gì sao?” Lucius cúi gần vào lỗ tai Snape, một người ngồi, một người xoay người nói chuyện bên tai người kia, hơi thở Snape phun ra trên vai Lucius, có hơi ngưa ngứa, một mảnh nổi đầy da gà.


“Đây là đảm bảo của nhà Malfoy.” Lucius nói tiếp, không che dấu sự hiền hòa trong giọng nói, “Sev rất thông minh mà, biết chế độ học đồ là một chế ước với cả hai bên, thầy giáo phải bảo vệ an toàn cho học trò, mà cái giá của học trò là phải nỗ lực. Còn đảm bảo,” Lucius ngừng một chút, giọng nói càng nhỏ, để Snape không thể không tới gần một chút. Dường như là không kiên nhẫn, Lucius đặt tay lên vai Snape, nhìn từ đàng xa thật giống như Snape được Lucius ôm vào lòng, “Đảm bảo cần pháp lực cường đại hoặc là sức mạnh huyết mạch, cam đoan học trò sẽ không phản bội, đồng thời giám sát hiện trạng sinh mệnh của học trò. Mỗi đảm bảo sẽ phải lấy pháp lực hoặc dòng máu bản thân để thề, đó cũng là nguyên nhân vì sao mà chỉ có phù thủy pháp lực cường đại hoặc do gia đình quý tộc lâu đời mới đảm nhận. Mỗi người đảm bảo đều sẽ xuất hiện một đồ đằng đặc biệt, còn vị trí, haha, ai cũng không biết nó sẽ ở đâu, nhưng chắc chắn sẽ khá bí ẩn. Ngàn năm trước, giới phù thủy cũng không an toàn thế này.”

“Vì sao lại là anh?” Snape thì thào hỏi, anh không hỏi sự trừng phạt khi đảm bảo thất bại, lấy pháp lực hoặc dòng máu để thề đã nói lên hậu quả khi thất bại rồi.

“Vì tôi là gia chủ đời tiếp theo của gia tộc Malfoy.” Giọng Lucius nhỏ nhưng rõ ràng vang lên bên tai Snape, rồi Snape ngửi thấy được mùi hương trên người Lucius, như là hoa ánh trăng thơm ngát, từng thoáng nhìn dưới ánh trăng đã để anh nhớ kỹ mùi hương ấy.

Lucius kéo ra khoảng cách, vừa chỉnh áo sơ mi, vừa quan sát Snape, người sau đang nghĩ gì đó, nhưng y không định làm phiền, trên thực tế câu hỏi cuối cùng của Snape đã làm lòng y hỗn loạn.

Vì sao lại là y, vốn là không phải y, cha đã chuẩn bị đảm bảo bằng pháp lực của mình, nhưng trước khi chú ngữ hoàn thành đã bị Lucius cắt ngang. Nghĩ đến đồ đằng nào đó đại biểu cho Snape sắp sửa khắc lên người cha, Lucius liền cảm thấy tức giận, như là tức giận vì vật thuộc sở hữu của mình bị mơ ước vậy. Vì thế y chủ động đề xuất thay đổi, Abraxas cười có ý, nhưng y không thèm quan tâm.

Quả nhiên, một con dơi xuất hiện trước ngực trái y, mà y lại rất vừa lòng với vị trí này.


Trong xe có vẻ hơi gượng gạo, cũng may sắp tới Hogwarts rồi, chờ mặc áo choàng Lucius mới nghĩ ra quên nói chuyện ký túc xá với Snape, chẳng qua không sao cả, rồi sẽ gặp lại thôi. Lucius nhớ tới huy hiệu Huynh Trưởng của mình, cười rất yêu nghiệt.