Harry Potter Chi Bạch Kim Bao Tử

Chương 9: The morning and the reporter

Mark là một phóng viên. Nói trắng ra là một paparazi. Nhưng anh không giống những người trong ấn tượng của mọi người là khiêng cameras, mang microphone chạy khắp nơi, anh là phù thủy. Hey, đừng tưởng rằng phù thủy sẽ không có tin tức giải trí!

Phóng viên, hoặc là nói paparazi là một nghề không dễ làm. Muốn chịu đựng người bị phỏng vấn nguyền rủa, muốn nhận công kích nước miếng của những người ủng hộ, có thể lên đến sân khấu xuống cống thoát nước, biết ca hát khiêu vũ võ nghệ cao, còn phải thường thường làm khách mời gián điệp sát thủ người vệ sinh…

Tóm lại tuy rằng Mark là một paparazi nhưng anh được giao trọng trách.

Ví dụ như hiện tại, anh cố gắng quơ cameras trong tay, cố gắng dùng thân thể nhỏ bé của mình mở ra một con đường.

“Nước sôi tới rồi nước sôi tới rồi!” Mark cao giọng hô to, vừa vặn những người đồng hành thờ ơ, thấy chết không sờn ‘bỏng chết cũng không nhường đường’. Vừa dứt lời, Mark đã bị kẹp trong đám người.

“Đừng đẩy tôi!” Mark nhỏ gầy triệt để bị bao phủ trong biển người, “Merlin quần ren! Ta XXXX…”

“Để chúng tôi vào!”

“Chúng tôi muốn gặp ngài Potter!”

“Đúng đúng! Cho chúng tôi đi vào!”

Mọi người kêu gào, máy chụp hình trong tay chớp không ngừng, ánh sáng trắng chói mắt làm bảo vệ nheo mắt.

“M-Pub không cho phép phóng viên vào, mời đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!” Bảo vệ không còn kiên nhẫn, ‘Vèo’ một tiếng rút đũa phép ra, đầu ẩn ẩn có ánh sáng thoáng hiện.

Phóng viên lập tức sôi trào. Ánh sáng trắng lại thoáng hiện, tiếng ‘tách tách tách tách’ vang lên không ngừng.

“Nhân viên bảo vệ M -Pub ác ý đe dọa, ý đồ gây thương tích mười mấy phóng viên của tòa soạn báo!” Các phóng viên cao giọng ồn ào.




Nhân viên bảo vệ nắm chặt tay. Đám phóng viên chết tiệt!

Phía chân trời dần trắng, sáng sớm giống như bọt biển, dần dần pha loãng đêm tối. Đám phóng viên vẫn chưa từ bỏ ý định ồn ào trước cửa M-Pub làm người qua đường ghé mắt.

“Có chuyện gì vậy?”

“Harry Potter hôm qua xuất hiện tại M-Pub!”

“Cái gì! Tránh ra! Cho tôi đi vào!”



Vô luận nhân viên bảo vệ cường tráng diện mạo xấu xí đến mức có thể so với Voldemort không mũi thì vẫn không ngăn cản được các phóng viên nhiệt tình với Harry Potter. Harry Potter là ai? Người thắng cuộc thi Tam pháp thuật! Đấu tử xà, rồng lửa, giám ngục Azkaban, âm thi và Voldemort a! Nhân viên bảo vệ kích động dùng đũa phép nhưng bị mọi người bức thiết, phẫn nộ đoạt được, đám người phá cửa M-Pub.

“Harry Potter tại phòng 309!” Không biết là ai rống lên, đám người tìm được phương hướng hùng hổ đi lên tầng ba.

Mark rốt cục tránh thoát, đỡ đỡ mũ trên đầu đã sớm ngả nghiêng đắc ý nghĩ: một đám ngốc! Nói 309 cũng tin!

Mark vỗ vỗ vài cái dấu giày to tướng trên người mình, giơ máy chụp hình lén lút đi lên tầng bốn.

Tầng bốn tĩnh lặng, ngay cả ngọn đèn trên hành lang cũng tối, tầng ba ồn ào không chút ảnh hưởng đến tầng bốn. Mark đè ngực để bình phục trái tim nhảy lên điên cuồng trong ngực. Anh sùng bái Harry Potter. Đừng tưởng rằng nói giỡn, những thanh niên tuổi bọn họ sáu bảy phần đều sùng bái Harry Potter. Giết tử xà, đấu rồng lửa, cướp Gringotts, giết Voldemort, cứu thế giới… Thanh niên nhiệt huyết sôi trào nàp không hy vọng làm anh hùng? Mà Harry Potter chính là người thực hiện giấc mơ đó!


Mark đứng ở trước một cánh cửa, cửa phòng này cũng không có cái gì khác những cánh cửa khác nhưng chỉ nghĩ đến này bên trong phòng Harry Potter đang ngủ thì nó trở nên thần thánh. Mark cũng không tính toán gõ cửa, hiện tại trời mới sắp sáng, ngài Potter còn đang ngủ. Mark đứng ở trước cửa lẳng lặng chờ đợi người bên trong đi ra.

Ý thức của Harry giống như đám sương sáng sớm, từ từ ngưng tụ. Thái dương kéo kéo, đầu đau đến mức hận không thể trực tiếp ngất.

Có chuyện gì?

Lông mi Harry chớp chớp, anh cố gắng mở to mắt. Đôi mắt xanh biếc lập tức thấy màu tóc bạch kim.

Scorpio?

Tầm mắt tan rã từ từ tập trung, một khuôn mặt tuấn mỹ thông qua trung khu thần kinh thị giác truyền vào đại não Harry. Tim Harry đập nhanh. Người nọ nghiêng người, trán để sát vào tóc Harry, đôi tay cực chiếm hữu ôm lấy Harry, hai chân vô cùng thân mật dây dưa…

Ma, Malfoy?!

Harry bất giác ngừng hô hấp, đầu hỗn loạn. Merlin! Có chuyện gì vậy?!

Thân thể vội vàng ngửa ra sau, vươn tay sờ soạng đầu giường, kính… Đũa phép!

“Mơ màng ngã xuống đất.” Harry nhỏ giọng dùng chú ngữ, xác định người nọ đã hôn mê thì mới luống cuống kéo tay người nọ ra. Đỏ mặt xác định trên người mình không đau thì tâm tình bồn chồn mới hơi chút thả lỏng.

Harry tìm được áo khoác của mình trên đầu giường, lung tung mặc vào rồi đi ra ngoài.

Hiện tại đầu óc anh rối rắm, tay mới chạm vào cánh cửa lạnh như băng, cái lạnh làm anh run lên một chút. Anh dừng lại nhìn Malfoy nằm ở trên giường. Malfoy rất tuấn mỹ, nhìn có bao nhiêu nữ phù thủy điên cuồng vì anh ta là hiểu được. Mà quý tộc không ai bì nổi kia đang mím môi, cánh tay vô lực đặt lên chỗ Harry vừa nằm như còn tham luyến chút độ ấm còn sót lại. Harry có chút do dự, chân cũng không nghe não chỉ huy, đi đến gần thân ảnh thon dài trên giường. Anh nhìn chằm chằm đôi mày hơi nhíu của người nọ, kéo chăn.


Tay anh dừng lại —— Merlin! Mình đang làm gì! Giống như tỉnh lại, Harry bối rối ném chăn nghiêng ngả lảo đảo đi đến cửa.

Harry Potter! Mày xong đời rồi!

Anh đẩy cửa ra rồi bỗng nhiên chống lại một đôi mắt ——

“Ngài, ngài Potter!” Mark vừa nhìn thấy Harry thì hưng phấn nói năng lộn xộn, “P, ngài Potter, tôi là người hâm mộ của ngài, ngài có thể, có thể ký tên cho tôi không? Không không, tôi muốn chụp ảnh cùng ngài…”

Harry vội vàng đóng cửa lại cản trở tầm mắt Mark nhìn vào phòng. Harry có chút quẫn bách, Mark làm anh nhớ tới Colin nhiệt tình yêu thương chụp ảnh làm anh luống cuống.

“Tôi, tôi cần đi gấp…”

“Rất nhanh! Chỉ một bức hình!” Mark vội vàng giơ máy, ánh sáng lóe ra, “Đây là chụp để cất giữ! Ngài Potter yên tâm, tôi sẽ không giao nó cho tòa soạn!”

Mark thề vỗ ngực cam đoan. Công việc? Công việc trước mặt thần tượng tính cái P! (cái P: cái mông)

Harry miễn cưỡng cười cười, anh chỉ muốn đi khỏi chỗ này! Cách Malfoy thật xa! Cách loại rung động kỳ quái này thật xa!

“Ngài Potter, hẹn gặp lại!” Mark cao hứng hô lớn với bóng dáng vội vàng của Harry. Khi mỹ mãn xoay người tính đi thì anh nghe được một giọng nói lạnh như băng, có thể đông lại linh hồn.

“Ảnh chụp, lưu lại.” Rõ ràng là rất bình thường nhưng lại làm cho Mark sợ hãi.

Mark gian nan nghiêng đầu lại thì thấy một người đàn ông cao lớn dựa vào cửa, đôi mắt sắc bén làm Mark cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ bị giết chết. Người kia rất đẹp trai, mái tóc bạch kim cùng khuôn mặt tuổi trẻ tuấn mỹ làm anh biết được thân phận người này trong nháy mắt.

“Ma, ngài Malfoy, đây là ngài Potter…” Mark giải thích. Chẳng sợ Mark không phải học sinh Hogwarts nhưng cũng đã được nghe hai người này không thích nhau.

“Đưa ta.” Malfoy nói ngắn gọn, một chữ thừa cũng keo kiệt cho.


“Tôi sẽ không đưa ảnh đến tòa soạn, đây là chụp riêng …”

Malfoy nghe vậy thì khuôn mặt lại lạnh vài phần. Tên phóng viên chết tiệt, còn muốn giữ ảnh Harry!

“Đưa ta!”

Mark còn muốn phản kháng nhưng dưới tầm mắt ngày càng lạnh của đối phương, anh không cam lòng đưa cameras.

Quý tộc cần máy, thuần thục gảy vài cái, một bức ảnh lập tức xuất hiện. Anh vừa lòng nhìn thân ảnh trong ảnh, trả máy cho Mark, nhẹ gật đầu với Mark rồi quay vào phòng, ‘Phanh’ một tiếng không lưu tình đóng cửa lại.

Mark căm giận mà nhìn cameras trong tay, ngầm bực mình làm việc bất lợi. Mark thở dài, khi chuẩn bị đi thì lại nhìn đến tên trên cửa, hai mắt trừng lớn——

Vừa mới, Malfoy đi ra từ phòng ngài Potter?!

Mark xoa xoa ánh mắt, lần thứ hai xác nhận tên trên cửa.

Gặp quỷ!

Mark mắng một tiếng, chỉ cho là mình suy nghĩ nhiều. Hai người ngủ cùng phòng cũng không có gì không đúng? Phòng M -Pub cũng không phải giá thường. Nói không chừng bọn họ ngủ phòng đôi.

Mark lắc lắc đầu, tiếc hận nhìn máy chụp hình trong tay, đánh mất ý tưởng trong đầu mình, thanh thản rời khỏi M-Pub, hôm nay cũng gặp được ngài Potter, coi như không uổng.

Trong phòng, Malfoy dựa lưng vào tường, trong tay là tấm ảnh, bên trong Harry cười có chút ngượng ngùng. Đôi mắt màu lam xám nhìn giường có chút hỗn độn. Đương nhiên anh không bị hôn mê. Trên người người thừa kế Malfoy không biết đeo bao nhiêu công cụ phòng ngự. Anh hồi tưởng người thanh niên EQ-Chỉ số cảm xúc gần như bằng 0 tỉnh tỉnh mê mê kéo chăn cho mình, khóe miệng vốn lạnh như băng cong lên. Ít nhất cố gắng không phải chưa được báo lại đúng không?

Draco thả lỏng ngã xuống giường. Anh giơ tay lên, nhìn người vội vàng ở. Đầu ngón tay nhẹ điểm tươi cười của người kia trên ảnh, người ấy trong ảnh quay đầu tránh Draco đụng vào, nhìn Draco cười khiêu khích, như những năm ở Hogwarts.

Tấm ảnh này, kỷ niệm bọn họ gặp lại đi! Draco lần thứ hai lộ ra nụ cười Malfoy, giấu ảnh vào túi mình.