Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 92: Giải mối hận cũ, lại thêm nỗi lo mới

Hai khắc sau, giấy trắng mực đen đã bày trước mặt Cảnh Đạo Sơn.

“Nhị thúc, phiền thúc giải huyệt đạo tay phải hắn.”

“Đây!” Khi Nhạc Du đưa bút qua, cánh tay đã kích động đến run rẩy, có lời khai và nhân chứng, chẳng những nhà họ Phạm từ nay có thể rửa sạch tội danh, ngay cả hắn cũng có thể thoát khỏi hiềm nghi.

Nhìn Cảnh Đạo Sơn tràn đầy hận ý nhưng vẫn không thể không quy quy củ củ mà ký tên đồng ý, Tiểu Ngư rốt cuộc vừa lòng gật đầu, sau đó ngửa đầu nhìn Phạm Đại bên cạnh, cười tủm tỉm: “Nhị thúc, thúc hẳn là biết phế võ công chứ?”

“Vừa rồi ngươi đã đáp ứng không tra tấn ta nữa!” Một chữ “phế”, nhất thời đánh sụp hoàn toàn hy vọng của Cảnh Đạo Sơn, hai con ngươi đỏ ngầu máu nhất thời kinh hãi đến phóng đại, điên cuồng hô lớn.

“Ta có nói như thế sao?” Tiểu Ngư làm bộ ngạc nhiên mở to mắt, vô tội nhìn hắn, “Ta rõ ràng chỉ nói, nếu ngươi thành thật khai ra, ta sẽ bỏ qua hàm răng, đầu ngón tay, đầu ngón chân và những phần linh tinh khác còn lại trên cơ thể ngươi, bây giờ quả thật ta có lấy mất thứ gì trên người ngươi nữa đâu nhỉ!”

“Ngươi…!” Cảnh Đạo Sơn tức đến phun ra một búng máu tươi.


“Ối cha…!” Tiểu Ngư vui vẻ nhanh nhẹn kêu lên nhảy qua bên, giơ cao hai tay. “Ông trời làm chứng, lúc này ta không hề sai ngươi nhổ của ngươi một sợi lông, nếu ngươi muốn phun thì cứ phun đi, nếu không, hay ta tìm cái chậu cho ngài phun tiếp nhỉ, đem làm phân bón tưới ruộng cũng tốt, đỡ lãng phí..”

“Phốc…” Cảnh Đạo Sơn đang cố gắng gượng lại bị bức đến phụt máu tươi tiếp.

“Xì…” Phía bên kia, đám Phạm Đại nhịn không được nữa phì cười.

“Được, đối với loại bại hoại võ lâm này, ta cũng đã sớm muốn phế võ công của hắn rồi!” Phạm Đại tán thành hết cỡ. Khác với Phạm Thông mềm lòng, hắn lại thích ân oán rõ ràng, tuy nói phế võ công của một người luyện võ đối với người giang hồ mà nói là một việc khá tàn nhẫn, có điều ác nhân nên có ác nhân trị, tính tình Tiểu Ngư thế này, thật sự là càng ngày càng khiến người làm thúc thúc là hắn cảm thấy thú vị. (ôi giấc mơ shipper của mềnh càng ngày càng bay cao~~)

“Việc này… Tiểu Ngư, người võ lâm coi trọng nhất là bản lĩnh của mình, thế này có phải là hơi…”

“Không phế hắn đi, chẳng lẽ cha còn muốn giữ hắn về sau lại tiếp tục đuổi giết chúng ta?” Phạm Thông mới yếu ớt chen vào một câu, đã bị Tiểu Ngư liếc mắt coi thường bức ngược lại, khóe miệng cong lên cười lạnh: “Lão cha, đừng tưởng rằng hôm nay ta chỉ là đóng kịch. Nếu có một ngày ngài thật sự vì người khác mà hy sinh ta và Đông Đông, ha ha, hậu quả ngài có thể tự mình suy nghĩ một chút đi!”

Thấy Tiểu Ngư không nổi giận mà ngược lại cười lạnh, sắc mặt Phạm Thông nhất thời trắng bệch, bất chợt rùng mình, lúc đó, hắn biết rõ Tiểu Ngư chỉ là muốn lừa bọn người Cảnh Đạo Sơn, nhưng khi chính tai nghe thấy con gái nói sẽ không còn thừa nhận hắn là cha nữa, một cảm giác đau đớn như dao cắt đến giờ này hồi tưởng lại vẫn rõ ràng như vậy. Đứa con gái này từ khi sau sống lại, tính tình trở nên cứng rắn lạ thường, nếu như… Nghĩ đến hậu quả đáng sợ, Phạm Thông kinh hãi vô cùng, lập tức không dám nói thêm câu nào nữa.

“Đại ca, huynh đừng có lòng dạ đàn bà nữa, với tính tình tên tiểu nhân này, cho dù hiện giờ chúng ta tha cho hắn, sau này hắn cũng sẽ tuyệt đối không quên chuyện đêm nay, Tiểu Ngư nói rất đúng, huynh nhân nhượng kẻ gian ác, sau này hắn sẽ quay đầu hại cả nhà chúng ta.” Phạm Đại khinh bỉ, sau đó cười ha ha. “Nói lại, dù sao cũng đã kết thù rồi, cũng chẳng có gì gọi là kết nhiều hay kết ít. Tiểu Ngư, cháu lại đây xem kỹ này, Nhị thúc dạy cháu làm thế nào để phế võ công.”

“Nhị thúc, phế không thôi không được, còn phải đảm bảo hắn cả đời sau không còn luyện được võ công nữa ấy.” Tiểu Ngư trầm ngâm một chút, nói, mười phần thành thực quán triệt đạo lý “Độc nhất là lòng dạ đàn bà”, để vĩnh viễn cắt đứt hậu hoạn.

“Ha ha, điều đó là tất nhiên.” Phạm Đại ghé sát đến bên tai Tiểu Ngư, nhỏ giọng cười trộm nói, “Cha cháu không muốn ta giết người, nói cái gì mà thương thiên đức, Nhị thúc ta bị lải nhải không còn cách nào, đã sớm nghiên cứu ra mấy bộ phương pháp phế võ công rồi.”

Tiểu Ngư nhịn không được hé miệng cười, ánh mắt lại sáng lên, mấy bộ phế võ công? Ha ha, nàng lại càng muốn học.

“Yêu nữ! Ma quỷ! Hôm nay ngươi làm nhục ta thế này, lại phá bỏ tu vi cả đời của ta, Cảnh Đạo Sơn ta dù có hóa thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi…” Thấy hai thúc cháu đều lộ ra vẻ tươi cười đầy ma quỷ tỏ ý “ngươi xong đời”, Cảnh Đạo Sơn tự biết có cầu xin tha thứ cũng vô dụng, liều lĩnh chửi ầm lên, nguyền rủa hết sức có thể.

“Đêm trăng thanh gió mát thế này, có con quạ đen kêu quàng quạc thật sự là phá hoại phong cảnh.” Tiểu Ngư nhại luôn câu của Cảnh Đạo Sơn lúc nãy, một ngón tay đã điểm trúng huyệt câm của Cảnh Đạo Sơn, sau đó cười ngọt ngào nhìn về phía Phạm Đại, “Nhị thúc, bắt đầu đi! Cháu thật sự là háo hức không muốn chờ thêm nữa đâu.”

Trơ mắt nhìn ngón tay Phạm Đại nhanh chóng kích vào các đại yếu huyệt của mình, tự biết lần này rốt cuộc khó thoát khỏi vận rủi, Cảnh Đạo Sơn trong cơn kinh hoảng tột độ rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, đau đớn ngất đi.

Đầu sỏ đã ngất, còn lại ba tên lâu la cũng nên xử lý, căn cứ vào nguyên tắc không để thấy máu, Tiểu Ngư quyết định vẫn là dùng cách đó xử lý cho xong.

Đợi cuộc thẩm vấn xong xuôi hoàn toàn, nhìn trên đầu trăng sáng đã đậu giữa đỉnh trời, vừa vặn là giờ đã hẹn trong tờ giấy nhắn của Cảnh Đạo Sơn lúc trước: giờ Tý.

“Nhị đệ, Tiểu Ngư, sau này mọi người định xử lý bọn họ thế nào?” Nhìn trên mặt đất bốn người nằm ngổn ngang, Phạm Thông lại bắt đầu sầu não.

“Đúng vậy, Tiểu Ngư, làm sao bây giờ?” Phạm Đại cũng gãi đầu khó xử, “Nếu thả bọn chúng, khó mà bảo đảm bọn chúng sẽ không quay về gọi viện binh, nhưng giết thì mọi người lại không bằng lòng, dù sao cũng không thể giữ kè kè bên người mãi chứ?”

Tiểu Ngư mỉm cười cầm một tờ khai trên bàn, lắc đầu: “Tất nhiên là muốn bọn chúng giúp chúng ta tẩy sạch tội danh sát hại mệnh quan triều đình, lời vu cáo này một ngày còn chưa bị lật tẩy, chúng ta mỗi ngày vẫn phải trốn trốn tránh tránh như vậy.”


“Nhưng Tiểu Ngư, chúng ta vô quyền vô thế, hơn nữa việc này liên quan đến vụ án lớn nhiều năm trước, ảnh hưởng sâu rộng, một khi quan phủ biết được, khó tránh khỏi lại kéo theo phụ thân Đản Nhi, đến lúc đó chúng ta dù sao cũng không thể giao ra Đản Nhi đúng không? Hơn nữa đừng nói là Đản Nhi, dù có là chúng ta, sợ rằng triều đình cũng không thể nhẹ nhàng cho qua.” Phạm Thông nhíu màu nói ra băn khoăn của mình.

Bọn họ vốn chính là người giang hồ, là sự kiêng kỵ bấy lâu nay của triều đình, cứ như vậy bất chấp nguy hiểm mà tìm kiếm sự trợ giúp của triều đình, thật sự không phải thượng sách, hơn nữa một khi dính dáng đến triều đình, tương lai đồng đạo trong thiên hạ sẽ đối đãi với nhà họ Phạm bọn họ thế nào?

“Đại ca nói cũng có lý, lão tặc Cảnh Đạo Sơn này lại còn cấu kết cùng quan phủ nữa, nếu chúng ta đưa bọn chúng đến quan phủ, vạn nhất bọn chúng lật lọng vu cáo chúng ta, tình hình của chúng ta đến lúc đó càng thêm không ổn.” Phạm Đại cũng gật đầu nói, “Quạ trong thiên hạ con nào mà chẳng đen như nhau, thằng cha hoàng đế cả ngày tìm tiên hỏi đạo, triều chính đều bị nắm trong tay gian thần và đàn bà, chỉ bằng vài tờ lời khai này chưa hẳn đã có tác dụng.”

Tiểu Ngư nhìn thoáng qua La Đản đang cụp mí mắt, đôi mày thanh tú chau lại, kỳ thật nàng cũng biết chuyện này có một nút thắt rất khó gỡ, nhưng muốn nàng cả đời đều trốn trong tăm tối như vậy, nàng sao có thể cam tâm? Huống chi Đông Đông thích đi học, tương lai còn muốn tham gia khoa khảo, nếu không có một thân phận trong sạch, tiền đồ tương lai của nó sẽ ra sao?

Làm sao mới có thể thoát khỏi nơi hũ nút này mà thoát thân an toàn được đây?

Nhân chứng, vật chứng sát hại Lâm đại nhân, quan hệ quen biết là điều quan trọng nhất khi đi kiện tụng, cùng với một quan viên công bằng chính trực, trước mắt bọn họ còn thiếu những ba điều, hơn nữa nhân chứng này nếu lật lọng nói mình bị vu oan giá họa, lại thêm nếu trong đó có gì đó đề cập đến quan viên bị lục lâm hối lộ, muốn truy tra ra cống phẩm lập đại công, bọn họ đi cáo trạng như vậy ngược lại thành chui đầu vào lưới!

Tiểu Ngư mày nhíu càng sâu, suy nghĩ của nàng quả nhiên vẫn là quá ngây thơ rồi.