Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 67: Âm mưu

Lão Nhị…” Đang đi trong yên lặng, tai Tiểu Ngư đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi rất nhỏ.
“Cha!” Tiểu Ngư lập tức thả Bối Bối xuống, tiến lên trước đến bên Phạm Đại.

“Cha!”

“Sư phụ!”

Phạm Bạch Thái và La Đản cũng cùng nhau tiến lên vây quanh.

Mọi người tìm một chỗ bằng phẳng, thật cẩn thận đặt Phạm Thông xuống, dựa vào đùi Phạm Đại.

“Mọi người đều không sao chứ?” Phạm Thông thở yếu ớt, ánh mắt nhìn từng người Tiểu Ngư, Phạm Bạch Thái, La Đản và Phạm Đại, sau đó nhìn về phía Không Sắc, đang mỉm cười muốn nói gì đó,
nhưng miệng vừa mới hé, một màu đỏ tươi đã tràn ra nhiễm đỏ cả đôi môi
tái nhợt của hắn.

“Cha?!” Tim Tiểu Ngư nhất thời như bị ai
đó bóp mạnh, giống như đột ngột bị một cước đạp thẳng xuống vách núi, cả người căng thẳng.

“Cha?!”

“Sư phụ?!”

“Phạm đại hiệp?!”

Thấy Phạm Thông nôn ra máu, mọi người lại một lần nữa đồng thanh hô lên.

“Ta không sao… chỉ là chút nội thương…” Phạm Thông giơ tay đang muốn giấu diếm, lại bị Tiểu Ngư bắt lấy.

“Cha, cha đừng nói gì, giờ mọi người sẽ
đưa cha đi tìm thầy thuốc.” Tiểu Ngư nói một câu, cắn môi, vừa lấy ra
khăn tay lau đi vết máu trên môi Phạm Thông, vừa ý bảo Phạm Đại lại tiếp tục cõng Phạm Thông: “Nhị thúc!”

“Đừng… Không thể tìm đại phu…” Phạm Thông giẫy ra tránh thoát, “Tiểu Ngư.. mọi người nghe ta nói trước đã…”

“Được được được, mọi người nghe cha nói,
cha đừng cử động nhiều.” Tiểu Ngư bị động tác của Phạm Thông dọa sợ đến
mức vội vàng gật đầu, lần đầu tiên lộ ra vẻ con gái hiểu chuyện nghe
lời, sợ rằng hắn cử động nữa sẽ khiến thương tích nặng thêm, liều mạng
gật đầu.


“Đại ca uống miếng nước trước đã.” Phạm
Đại mặt bình tĩnh đưa hồ lô đến, Tiểu Ngư vội cẩn thận nâng lên cho Phạm Thông uống hai ngụm.

“Tiểu sư phụ…” Phạm Thông nuốt xuống ngụm nước lạnh, thuận thuận khí, rồi nhìn Không Sắc đứng ngoài rìa, ánh mắt
mọi người nhất thời cũng kinh ngạc nhìn về phía đó.

“Phạm đại hiệp!” Không Sắc vội chắp tay, trên mặt lộ vẻ mờ mịt, không hiểu tại sao Phạm Thông lại muốn nói chuyện với hắn trước.

“Tối hôm qua ngươi nói, muốn bắt ngươi đi là Lâm đại nhân từ kinh thành đến phải không?” Phạm Thông dựa vào Phạm
Đại, sắc mặt tái nhợt như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nôn ra máu,
nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm nghị.

“Đúng vậy, hắn là em trai người thiếp của Hạ Tủng.” Không Sắc nghi hoặc gật đầu.

“Hắn đã chết.” Phạm Thông thở dài nói.

“Chết… Đã chết?” Không Sắc vừa khiếp sợ lại vừa mơ hồ không hiểu.

“Đại ca, Lâm đại nhân gì đó chết thì liên quan gì đến chúng ta?” Phạm Đại nhíu mày.

Tiểu Ngư mặt thoắt trở nên trắng bệch,
cảm giác được mớ hỗn độn trong lòng trong giây lát tựa hồ đã rõ ràng hơn rất nhiều: “Cha, có phải có liên quan đến những kẻ đêm qua?”

“Ừ.” Nhiều năm như vậy, Phạm Thông sớm đã quen với phản ứng và trí lực khác với người thường của Tiểu Ngư, nói ra nguyên nhân: “Bọn họ muốn bức ta gia nhập, đã giết Lâm đại nhân, lại
giá họa cho chúng ta và Không Sắc tiểu sư phụ. Hiện giờ quan phủ sợ rằng đã phát lệnh truy nã chúng ta.”

“Cái gì?”

Nếu không phải Phạm Thông còn đang dựa
vào hắn, Phạm Đại sớm đã nhảy dựng, “Mẹ nó, rõ ràng là bọn chúng đốt nhà chúng ta, còn muốn đuổi giết chúng ta, lại còn đổ cho chúng ta giết
người?”

“Cụ thể trong chốc lát cũng không thể nói rõ ràng, tóm lại là chúng ta rơi vào bẫy của bọn họ.” Phạm Thông thở
dài, đầu tiên là nhìn La Đản đang cẩn thận đỡ tay mình, nhưng sau đó lập tức lại chuyển tầm nhìn về phía Không Sắc mặt đã chuyển thành vàng như
giấy, “Cho nên, tiểu sư phụ, chỉ sợ trong thời gian này ngươi sẽ không
thể quay trở về Phong Huyệt tự. Không biết ngươi có nơi nào an toàn để
đi?”

“Nơi an toàn để đi?” Không Sắc từ đêm qua liên tục gặp phải đả kích, thần kinh tựa như một sợi dây gân da trâu bị kéo căng đến cực hạn, vừa bị kéo vừa bị đẩy, vừa run rẩy vừa sợ hãi,
giờ phút này rốt cuộc không thể thừa nhận nổi nữa, cả người đều trở nên
ngơ ngẩn, trong mắt chỉ còn lại sự mờ mịt tê dại, lẩm bẩm thì thào, “Ta
vì bảo vệ tôn nghiêm và tự trọng của mình, không tiếc bỏ qua tiền đồ cạo đầu xuất gia, nhưng tại sao ngay cả vậy cũng trốn không thoát? Hiện giờ lại gặp mối họa sát thân này, nơi an toàn để đi? Nơi an toàn? Ha ha…
các người nói, dân không vương pháp, quốc thì xấu xa, thiên hạ to lớn,
còn có nơi nào là an toàn?”

Nhìn bộ dáng Không Sắc thất hồn lạc
phách, Tiểu Ngư trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi thương cảm xót xa cùng bất đắc dĩ, hiện giờ nàng đã hiểu, Cảnh Đại Sơn tại sao không động thủ ngay mà ngược lại chờ đến bình minh, bọn chúng là muốn lợi dụng
trong khoảng thời gian đó đi ám sát gã Lâm đại nhân kia, sau đó bố trí
dấu vết giả dẫn quan binh đến nhà bọn họ, đây là bọn chúng tự biết không đối phó được với lão cha và Nhị thúc của nàng, cho nên đã sớm chuẩn bị
tốt kế sách mượn đao giết người “không ăn được thì đạp đổ” đây mà!

Suy nghĩ một chút, chờ đến khi vụ án đưa
lên triều đình, sau này một nhà bọn họ sẽ vĩnh viễn không còn ngày yên
ổn, đuổi giết bọn họ sẽ là toàn bộ lực lượng của triều đình!

Cảnh Đạo Sơn này, thật độc!

“Cơn giận này, ta nuốt không trôi!” Phạm
Đại nghiến răng nghiến lợi, “Lão tử trước đó còn niệm tình võ lâm đồng
đạo, muốn giấu giếm thay bọn chúng, hiện giờ bọn chúng lại có thể âm
hiểm như thế, lão tử hôm nay liền đem bí mật trong hang của bọn chúng
bung bét ra ngoài!”

“Nhị đệ, đệ cho là bọn họ đã dám giá họa
cho chúng ta như vậy, sẽ không nghĩ đến điều đó chút nào sao?” Phạm
Thông thở hổn hển, cười khổ, “Lúc ấy ở Vĩnh Châu, quan hệ giữa chúng ta
và Cảnh Đạo Sơn còn tốt, hắn thậm chí đã từng nói với ta, hắn cũng không tán thành cách dùng vũ lực để phá bỏ lệnh cấm, không ngờ mười mấy năm
sau, hắn lại có thể… khụ khụ…”

“Cha, chúng ta trước đừng nói chuyện này
nữa, cha bị thương không nhẹ, chúng ta nên tìm chỗ nào dưỡng thương đã
rồi nói sau.” Đang nghiến răng nghiến lợi lần đầu tiên có cảm giác điên
tiết muốn giết người, chợt trông thấy Phạm Thông bên môi lại có vệt máu
chảy ra, Tiểu Ngư nhất thời thông minh, lý trí nghĩ đến vấn đề quan
trọng nhất trước mắt.

“Vết thương của ta không sao…” Nói một
hồi như vậy, tinh thần Phạm Thông rõ ràng đã kém đi rất nhiều, nhưng vẫn cố gắng gượng mà dặn dò: “Ngàn vạn lần đừng xuống núi tìm thầy thuốc,
trong phạm vi mấy chục dặm này bọn chúng nhất định có mai phục…”

“Nhưng đại ca…” Phạm Đại vội la lên, nhưng mới nói đến đó đã bị Tiểu Ngư ngắt lời: “Cha, cha yên tâm, mọi người nghe theo cha.”

“Tiểu Ngư…”

Phạm Đại không thể tin được trừng mắt
nhìn Tiểu Ngư, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của nàng vẫn bình tĩnh lạnh
như băng: “Cha nói đúng, hiện giờ nếu chúng ta xuống núi thì chính là
chui đầu vào lưới, cha hiện giờ đang bị thương, Nhị thúc sẽ không thể
nào cùng lúc bảo vệ tất cả nhiều người như vậy.”

“Nhưng là…”

“Chúng ta trước tìm một chỗ tạm né tránh, qua khỏi cơn nguy khốn này rồi nói tiếp.” Tiểu Ngư gần như là lãnh khốc vô tình nói, “Nhị thúc, thúc nghĩ xem gần đây có chỗ nào tương đối an
toàn?”

“Tiểu Ngư nói đúng…” Phạm Thông vừa ho
vừa nói, “Bất cứ ai gặp nguy hiểm ta đều không yên tâm, lão Nhị, chúng
ta trước tránh một chút, ta có đệ hỗ trợ vận công chữa thương, sẽ không
sao đâu.”

Nói xong, ánh mắt lại lướt qua La Đản bên cạnh mắt đã đỏ hoe không nói chen được câu nào, khóe miệng hơi nhếch
lên an ủi hắn, lại không biết rằng ánh mắt vừa rồi đã lọt vào mắt Tiểu
Ngư.

Tại sao lúc này cha lại đặc biệt chú ý
đến La Đản như vậy? Nếu là lo lắng cho tiểu bối, hắn không phải là càng
nên lo lắng cho Đông Đông hay sao?

Mặc dù trong lòng đã đầy tràn đau lòng,
lo lắng, cùng với áp lực của sợ hãi bất an đè nặng, Tiểu Ngư vẫn mẫn cảm nhận ra được chút khác thường đó, có điều nàng còn chưa kịp suy xét kỹ
thì đã bị thanh âm bực bội của Phạm Đại ngắt ngang.

“Được, chúng ta tìm một chỗ trước đã.”
Phạm Đại mặt lạnh lùng nâng Phạm Thông dậy, lại cõng hắn lên, không thèm nói gì với Tiểu Ngư, đi nhanh về một phía, La Đản vội đuổi kịp để tùy
lúc có thể đỡ Phạm Thông.

“Tỷ tỷ…”

Gương mặt Phạm Bạch Thái tràn đầy u sầu
cùng lo lắng, muốn khuyên Tiểu Ngư không cần để ý đến thái độ của Nhị
thúc, lại sợ rằng nếu thật sự không đi tìm thầy thuốc, thương tích của
cha nhất định sẽ chuyển xấu. Giờ khắc này, nó chưa từng có lúc nào hận

chính mình tại sao còn chưa lớn lên, trong nhà xảy ra chuyện lớn như
vậy, nó lại không thể giúp được chút ít nào.

“Đi thôi!” Tiểu Ngư thẳng người lên,
chỉnh trang lại sắc mặt, xốc lại bao đồ kéo tay thằng bé, đón lấy Bối
Bối cùng nhau đuổi theo.

Tuy rằng hơn ba năm ở chung đến giờ, đây
là lần đầu tiên nàng và Phạm Đại xuất hiện hiềm khích, nhưng nàng sẽ
không để bụng, bởi vì không bao lâu nữa hắn sẽ hiểu được kế hoạch của
nàng. Tiểu Ngư đi được mấy chục bước, quay đầu lại nhìn Không Sắc vẫn
đang bị sốc ngẩn người tại chỗ, giọng lạnh lùng: “Ngươi còn không đi?
Chờ bọn chúng đến bắt sao?”

Sự tình đã đến nước này, hòa thượng biết y thuật này nàng cần, nhất định phải dẫn đi.

“Đi hay không đi, có gì khác nhau? Bắt
hay không bắt, lại có gì khác nhau?” Không Sắc si ngốc nhìn núi rừng
trải dài trước mắt, vẫn không nhúc nhích, giống như đã hoàn toàn tâm tàn ý lạnh.

“Nói như vậy, ngươi quay về làm nam sủng
cũng không sao phải không?” Tiểu Ngư buông tay Phạm Bạch Thái, để nó
đứng đó chờ, còn mình thì mặt lạnh lẽo bước đến trước Không Sắc, không
chút khách khí nói.

“Không…” Nghe được hai chữ nam sủng,
trong ánh mắt trống rỗng của Không Sắc hiện lên sự chán ghét cùng sợ
hãi, nhịn không được lùi lại.

“Nếu ngươi không đi theo chúng ta, vậy
thì cứ chờ bị gã Hạ đại nhân kia giày vò chà đạp đi, ngươi da thịt non
mềm thế này, Hạ đại nhân nhất định là yêu thân thể này của ngươi muốn
chết.” Giọng Tiểu Ngư vừa thanh thúy vừa ác nghiệt, đem sắc mặt như trát phấn của Không Sắc lại một lần nữa trắng bệch như tuyết.

“Cô… Sao cô có thể…” Không Sắc thế nào
cũng không ngờ được một tiểu cô nương mới mười ba tuổi lại có thể nói ra lời tà ác trắng trợn như vậy, khuôn mặt vốn đang tái nhợt lập tức nổi
giận mang theo sắc đỏ ửng.

“Ta chỉ nói ra sự thật mà thôi.” Tiểu Ngư xoay người, buông ra câu cuối cùng, “Đi theo chúng ta, chữa khỏi cho
cha ta, ta thề, nhất định có một ngày ta sẽ giúp ngươi đường đường chính chính, quang minh chính đại một lần nữa làm một người đàn ông bình
thường, mà không phải cả đời đều phải tránh trong miếu hòa thượng.”

“Cô chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương, cô dựa vào đâu mà thề như vậy?” Không Sắc chấn động một chút, đuổi theo bóng lưng nàng.

Tiểu Ngư dừng chân, lưng thẳng tắp: “Chỉ dựa vào ta tin tưởng chính mình!”