Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 56: Nghi ngại của Phạm Thông

Ổ lục lâm? Trong đầu Tiểu Ngư lập tức nhớ lại trước đây Phạm Đại từng giảng về những thường thức trên giang hồ cho nàng nghe.

Mọi người đều biết, kể từ khi Triệu Khuông Dận khoác hoàng bào thành
lập Tống triều về sau, đầu tiên là dùng một buổi tiệc rượu lấy được binh quyền chúng tướng, sau đó áp dụng một loạt biện pháp làm suy yếu các
thế lực địa phương, gia tăng tập trung sức mạnh thống trị của hoàng
quyền, khi bổ nhiệm quan viên, ngoài trấn an những nhân sĩ võ lâm đi
theo mình, những phương diện khác hầu như đều do văn thần đảm nhiệm, sở
dĩ như vậy, e rằng đơn giản là sợ kẻ khác có một ngày cũng sẽ dùng chữ
“võ” này để đoạt đi giang sơn họ Triệu.

Mà năm đó, không ít người từng theo ông ta đoạt thiên hạ cũng xuất
thân từ dân gian, cũng chính là cái gọi là người trong giang hồ, ngoại
trừ các tướng lãnh từng nắm đại quyền, trong số những đối tượng mà ông
ta kiêng kỵ, tự nhiên cũng bao gồm tất cả các nhân vật võ lâm. Bởi vậy,
sau khi thống nhất thiên hạ bốn bể đều yên, ngoài sáng thì thay đổi cải
tổ xã hội, trong tối cũng bắt đầu thanh lý giang hồ, nếu có thể dùng
danh lợi dụ dỗ liền thu dùng, nếu không quy phục thì hết thảy thanh lý.
Tiếp sau, Thái Tông hoàng đế và Chân Tông thời kỳ đầu đều kế thừa chính
sách sắt đẫm máu là “lọc sạch cường đạo, bình ổn triều cương”.

Bao nhiêu võ lâm nhân sĩ trung can nghĩa đảm, tiếu ngạo giang hồ đối
mặt với trận đồ sát này, lúc đầu còn ra sức phản kháng, nhưng bọn họ dù
có anh dũng hơn nữa thì cũng là hai đấm khó địch bốn tay, huống chi muốn đối nghịch với triều đình thống trị toàn bộ giang sơn, cho dù lúc đó họ có thể mở đường máu chạy thoát, lại ngăn không được sự phản bội, mật
báo và truy đuổi của bọn ưng trảo. Hơn nữa, người giang hồ tuy đến rồi
đi đều tự tại không trói buộc, nhưng thật sự một thân một mình không
vướng bận gì cũng chỉ rất ít, đa phần đều có người thân gia quyến. Dưới
những trận chém giết tiêu diệt nhổ cỏ tận gốc, kết quả của họ đều có thể hiểu, hơn nữa ngay cả sau khi chết rồi vẫn còn bị chụp vào cái danh lưu manh sơn tặc, ô nhục cả mấy đời.


Dần dần, các cao thủ từng vang danh sa trường, được vạn dân kính
phục, sau này dần dần như chó nhà có tang, chim sợ cung tên, rốt cuộc
không thể không tiếp nhận sự thật thiên hạ đang ngày càng bình ổn này đã không còn là thời đại bọn họ có thể tung hoành. Sau đó hai ba mươi năm, những du hiệp giang hồ dân gian thường thấy, thậm chí cả sơn tặc cướp
bóc hầu như đều lựa chọn chôn đao giấu kiếm, thay danh đổi họ, nếu không phải lúc cần thiết sẽ không hiển lộ võ công, dân gian cũng không còn
nhìn thấy dấu hiệu nào của các bang phái giáo đoàn gì đó nữa, nhất thời, thiên hạ cũng quả thật “thanh tịnh” đi không ít.

Thế nhưng thân đã từng là người luyện võ, cơ hồ trời sinh đều có tính cách kiệt ngạo bất tuân*, hơn nữa lịch sử quang vinh của các bậc tổ
tông tiền bối cùng với “truyền thuyết anh hùng” đều vĩnh viễn không thể
dập tắt. Đúng là đời cha ông từng có một thời đen tối nghĩ lại còn sợ
hãi, nhưng trong mắt con cháu, bọn họ như vậy cũng chính là từng trải
qua một “thời kỳ anh hùng” rực rỡ đầy hào quang, nhất là đối với đời sau của một số ít nhân sĩ võ lâm sống sót qua được thời kỳ máu lửa, xuất
đầu ngạo thị quần hùng mà nói, thời đại loạn thế rung chuyển thiên hạ
trước đời Tống tràn đầy bạo lực máu tanh mà đồng thời cũng cực kỳ tự do
không bị câu thúc mới là thiên đường thực sự mà bọn họ hướng đến.

**Kiệt ngạo bất tuân:“桀骜不驯” – “kiệt ngao bất tuần”.

Kiệt: hung hăng; ngao: ngựa chưa được thuần hoá, sánh với ngạo mạn
kiêu căng. Tính tình hung hăng cường bạo không biết phục tùng.

Trong đó:

[桀] (HV: kiệt) Nghĩa chính là vua Kiệt, nghĩa bổ sung là ‘kiệt’ trong ‘kiệt xuất’.

[骜] (HV: ngao) Nghĩa chính là chỉ ngựa bất kham, nghĩa bổ sung là ‘ngạo’ trong ‘cao ngạo’.

Xuất phát từ điển tích về con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví người
tài giỏi quật cường như mãnh mã (ngựa khó thuần thường là ngựa cực tốt), có sức mạnh, tự lập tự cường, không ai sai khiến, kiềm hãm được

Loại tâm lý này, nói trắng ra, cũng chính là hai chữ: chinh phục!

Bởi vậy theo năm tháng trôi qua, triều đình dần dần cũng thả lỏng
cảnh giác với người học võ, giang hồ đã tan tác trước đó lại như đốm lửa nhỏ, bắt đầu lập lòe nhiều điểm, vô cùng ẩn nhẫn và cảnh giác chậm rãi
xuất hiện, lặng lẽ tại nơi triều đình không chú ý đến, lại một lần nữa
hình thành một giang hồ, đương nhiên, nếu là giang hồ sẽ không thiếu
chuyện câu bang kết phái. Mà đã có bang phái, giữa các bên liền tránh
không được những chuyện lục đục đấu đá, khoe hung đấu độc, tranh đoạt
những thứ gọi là vị trí cao thủ, địa vị lãnh đạo võ lâm minh chủ gì gì
đó.

Hai anh em sinh đôi họ Phạm dần lớn lên và trưởng thành trong tình
hình như vậy. Có điều, khác với đa số những nhân sĩ võ lâm dã tâm bừng
bừng, hai huynh đệ có vốn liếng bề dày võ học gia truyền lại là cá biệt.

Từ tình huống Phạm Đại không muốn tiếp nhận vị Phi Hà quân chúa họ
Triệu kia mà xem thì, không cần phải nói, tổ tiên nhà nàng nhất định có
cừu oán với hoàng tộc họ Triệu Đại Tống. Có điều, Tiểu Ngư cũng dám lấy
mạng mình đảm bảo, lão cha và Nhị thúc này của nàng trong lòng kỳ thực
không có một chút gì gọi là ý định báo thù. Bọn họ coi trọng hơn chính
là đời đời truyền lại cho thế hệ sau chữ “hiệp” và chữ “nghĩa”. Điều
này, qua tính tình lương thiện của Phạm Thông là có thể nhìn thấy rõ mấy phần.

“Nhị thúc, thúc có chắc chắn bọn họ thực sự không nhận ra là thúc
chứ?” Tiểu Như nhanh chóng phân tích thời cuộc trong đầu, sau đó nghiêm
túc hỏi.

Mặc kệ đám lục lâm hào khách này bí mật tụ tập trong Phong Huyệt động đã bao lâu, tóm lại bây giờ bọn họ đã phát hiện nơi hội họp vốn dĩ rất
tốt của mình đã bị người phát hiện, nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá
nào để tìm ra người đó. Mà thôn nhà họ ở lại cách đó gần như vậy, nếu
tra được đến trong thôn, tình huống có thể sẽ vô cùng không ổn.

Phạm Đại cẩn thận nhớ lại một chút, nói: “Hẳn là không, lúc ấy sau
khi ta tình cờ phát hiện ra bọn họ, liền lập tức bịt mặt, hơn nữa ta còn xõa tóc, bọn họ hẳn là không nhận ra được.”

“Nhị thúc, loại chuyện thế này không thể hẳn là hay không, mà phải
chắc chắn xác định mới được.” Tiểu Ngư đậy nắp vung, cúi xuống củi lửa
bên dưới, nhíu mày, “Thúc và bọn họ đã giao thủ chưa?”

Phạm Đại lắc đầu: “Nhị thúc cháu bình thường tuy rằng lỗ mãng, nhưng chút biết điều ấy vẫn là phải có.”

Tuy rằng những năm gần đây huynh đệ họ Phạm vẫn luôn ẩn cư, cuộc sống vô cùng ẩn nhẫn, nhưng chỉ từ một lần dễ dàng bị đám người râu quai nón nhận ra mà nói, hai huynh đệ họ trên giang hồ quả thực vẫn là có chút
danh khí, một khi giao thủ sẽ không giống giáo huấn vô lại đầu đường xó
chợ mà không cần dùng chiêu thức nghiêm chỉnh đối địch, đối phương có lẽ sẽ vì vậy mà nhận ra lộ số võ công nhà họ Phạm cũng không chừng.

Cho nên, nếu Phạm Đại không muốn tiết lộ thân phận của mình, cũng
không muốn dính dáng đến đám người lục lâm này, càng không tính toán gia nhập vào bọn họ mà nói, cách duy nhất chính là tránh né.

Cũng không ngờ là, lúc qua một ngã rẽ rời khỏi đó lại vô ý bị một tên ra ngoài đi tiểu nhìn thấy, tuy rằng Phạm Đại lập tức đánh bất tỉnh kẻ
đó, nhưng hành tích cũng đã bị bại lộ, đối phương lập tức phái hai người đuổi theo. Phạm Đại vốn là muốn dựa vào sự quen thuộc đối với địa hình
trong hang mà toàn thân trở ra, không ngờ hai người kia cũng vô cùng

quen thuộc với địa hình sơn động, càng không ngờ nữa là bọn họ còn có
khinh công rất cao cường, cuối cùng đuổi theo trong động đến vài dặm,
còn cứng rắn đem Phạm Đại bức ra ngoài sơn động, nếu Phạm Đại không dùng kế, chỉ sợ hiện giờ thật đúng là đã bị người phát hiện.

Cũng bởi vì sợ những kẻ đó tìm trong động không có kết quả mà sẽ ra
ngoài tìm kiếm cho nên Phạm Đại mới gấp gáp muốn bọn họ trở về như vậy.

“Nhị thúc, bọn họ là ai? Thúc nhận ra bọn họ sao?” Tiểu Ngư đầu mày
nhíu lại rất sâu, nếu chỉ là một bang phái võ lâm nhỏ tầm thường, cao
thủ như Phạm Đại căn bản không thiết yếu phải tránh né như vậy, càng
không thể có hảo thủ có năng lực đuổi theo kịp Phạm Đại.

“Không nhận ra.” Phạm Đại trả lời rất nhanh, ánh mắt hơi hơi lóe lên, lắc đầu nói, “Trước đây ta chưa từng gặp dấu hiệu như bọn chúng, hẳn là bang phái mới phát chừng hai năm nay thôi.”

“Nhị thúc, thúc đang nói dối.” Tiểu Ngư nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút khách khí vạch trần, “Thúc nhất định nhận ra bọn họ, ít nhất cũng
nhận ra được một người trong đó, hơn nữa nhất định thúc biết bọn họ đang bàn bạc chuyện gì.”

“Không biết, ta thật sự không biết, ta cũng không nghe thấy bọn họ
nói gì hết.” Phạm Đại chột dạ quay đầu, nhìn đông nhìn tây chỉ là không
nhìn Tiểu Ngư.

“Nhị thúc…” Tiểu Ngư kéo dài giọng.

“Ủa, lão Đại sao còn chưa về nhỉ? Vẫn là để ta tự mình đi tìm vậy!”
Phạm Đại tự biên tự diễn nói một câu, thân mình đã chạy thoát ra khỏi
phòng bếp.

“Nhị…” Tiểu Ngư vốn định không thèm nể mặt quát, nhưng mày đã nhíu
lại, nhịn không được nhìn xung quanh, chẳng lẽ những ngày yên bình của
họ lại sắp đến lúc kết thúc rồi sao?