Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 48: Bồn tắm thiên nhiên cỡ lớn

“Được rồi, hôm nay còn phải lên chùa chơi, trước hết tập luyện đến
đây thôi.” Luyện được khoảng nửa canh giờ, nhìn sắc trời càng lúc càng
sáng rõ, Tiểu Ngư liền thu hồi kiếm.

“Vâng.” La Đản gật đầu, cũng nhảy xuống khỏi mỏm đá, đưa tay lung
tung quệt mồ hôi, xách cái giỏ trúc lên đi trước về phía đường quay về.

Tiểu Ngư nhìn hắn đã đi sâu vào rừng rồi mới cầm bọc nhỏ của mình
nhảy về phía núi, rẽ trái rẽ phải một hồi rồi men theo một dòng suối nhỏ chỉ rộng tầm một thước, đi vào trong một cái hang núi nhỏ, dùng mộc
kiếm rẽ những dây leo buông phủ kín cửa động ra, Tiểu Ngư cúi mình luồn
nhanh vào trong, như thường lệ treo trên dây leo một chiếc chuông nhỏ,
rồi yên tâm theo dòng suối lòng vòng một lúc, đi sâu vào trong.

Đây là nơi bí mật hai năm trước trong lúc nàng tò mò vô ý phát hiện
ra, cửa hang chỉ nhỏ đủ cho một người tiến vào, nhưng sau khi đi được
bảy, tám bước, bên trong lại có một chốn thần tiên nho nhỏ. Tuy nói chốn bồng lai này thật sự là đẹp đẽ lại tinh xảo, nếu ở kiếp trước của nàng
cũng chỉ đủ đặt một chiếc giường cỡ lớn mà thôi, nhưng địa thế nơi này
lại đột ngột trũng xuống mà tạo thành một vũng nước nho nhỏ, suối nước
tuôn ra từ sâu trong khe đá, quanh năm không ngừng nghỉ, giống như những suối nước chảy ngầm trong lòng núi, đông ấm hạ mát, hơn nữa trong hang
dù nhỏ hẹp nhưng dọc theo vách động vẫn có một chỗ rộng hơn một thước là khô ráo.

Khi nhìn thấy cái động nhỏ này, Tiểu Ngư lúc đó chợt nảy ra một ý
hay, sau thời gian vài ngày cải tạo, rốt cuộc cũng có thể đem đoạn suối
trong mới từ khe đá chảy ra này quây lại thành một bồn tắm thiên nhiên
rộng rãi mà lại riêng tư cho mình. Từ đó về sau, Tiểu Ngư liền có thói
quen mỗi lần luyện công xong sẽ đến nơi này tắm rửa một chút, dù có trời đông giá rét cũng không ngừng. Lúc đầu, nàng còn sợ lạnh nên chỉ dùng

khăn mặt ướt lau rửa một chút, sau đó lại dần dần yêu thích cảm giác
ngâm mình trong nước như vậy.

Như thường lệ, sau khi vào trong động, Tiểu Ngư không vội vàng nhảy
ngay xuống nước mà trước tiên lấy một tấm ván gỗ dày đặt bên cạnh chèn
vào giữa suối chặn đứng dòng nước lại, sau đó ngồi xếp bằng bên cạnh mép nước, bắt đầu điều tức, chờ mồ hôi quanh thân thể đã hạ nhiệt, hơi thở
đều đặn trở lại, mới cởi đồ bước vào trong nước đã sâu đến hơn một
thước.

Đáng tiếc chỗ này thật sự quá nhỏ, nếu có thể rộng hơn chừng hai ba
lần thì không cần phải thỉnh thoảng lại lén lút chạy ra hồ nước thỏa mãn cơn ghiền bơi lội. Người nào đó vô cùng thỏa mãn vừa tắm vừa không an
phận YY, aizz, đến lúc nào nàng mới có thể có tiền để có riêng cho mình
một cái bể tắm đây??

Hờ, hiện giờ bạc tích cóp lại được cũng không phải quá ít, tình hình
kinh tế thời đại này cũng đã quan sát được một thời gian, có phải cũng
nên bắt đầu làm làm ăn hẳn hoi gì chứ nhỉ? Tuy hai huynh đệ kia coi như
siêng năng chăm chỉ, có điều săn thú để no ấm thì không thành vấn đề,
nhưng để mua ruộng mua nhà thì còn thiếu nhiều lắm, hơn nữa thường
thường phải thức khuya dậy sớm, dù sao cũng rất khổ cực. Nói lại, cha và Nhị thúc này của nàng quả thật đều là nhân vật anh hùng, nàng không
muốn cứ mãi ép buộc bọn họ, nhất là Nhị thúc, nhìn hắn thường xuyên cầm
tiền thừa đi mua rượu uống nàng có thể nhìn ra được, trong lòng hắn đang phiền muộn!



Đứng dậy thay quần áo sạch ra khỏi hang, La Đản như thường lệ đã chờ ở chỗ cũ, trong cái giỏ trúc nhỏ đã đựng đầy nấm rơm mới hái.

Con đường tràn đầy hương thơm cây cỏ, những giọt sương trong suốt lấp lánh lóe sáng dưới ánh nắng ban mai, Tiểu Ngư cùng La Đản rửa nấm rơm,
vừa cười nói vừa thoải mái tận hưởng vẻ đẹp của buổi sớm mai.

La Đản ngồi bên cạnh giúp đỡ, miệng hỏi một câu mới đáp lại một câu,
ánh mắt mặc dù không dám nhìn thẳng Tiểu Ngư, nhưng một khắc cũng không
rời khỏi đôi tay nhỏ thon thả mềm mại trắng ngần của nàng, dường như chỉ là một cử chỉ nhỏ tùy tiện của nàng như vuốt qua một cái tai nấm thôi
cũng đầy xinh đẹp và cuốn hút.

“Đản Nhi, đệ có tâm sự, phải không?” Để ý thấy La Đản nửa ngày vẫn
còn đang mân mê rửa một cái nấm, Tiểu Ngư không khỏi dừng tay, nghiêng
đầu hỏi.

“Hả? A, không có, không có.” La Đản rất nhanh liếc nhìn nàng một cái, liền lập tức dời mắt, nhưng Tiểu Ngư vẫn rất nhạy cảm phát hiện trong
mắt hắn có một tia bối rối.

“Đệ nói dối.” Tiểu Ngư trực tiếp nói thẳng, ánh mắt sáng ngời nhìn
hắn, “Mấy ngày qua đệ vẫn rất kỳ lạ, nhất định là suy nghĩ gì trong
lòng. Đản Nhi, ta là sư tỷ của đệ, chúng ta là người một nhà, đệ có tâm
sự thì tại sao không nói cho ta biết?”

Ta là sư tỷ của đệ… Những lời này rơi vào lòng La Đản, nhất
thời nảy lên thành những bọt bong bóng quái dị, nhưng đồng thời lại
khiến La Đản đang tâm thần không yên bình tĩnh lại một chút, hắn lấy lại bình tĩnh, cố gắng giữ nguyên vẻ mặt trấn định, nhanh chóng rửa nốt chỗ nấm còn lại, xách giỏ đứng lên, xoay người nói: “Thật sự không có, đệ
chỉ là… chỉ là đang nghĩ về một bộ đao pháp đã luyện được không tồi, sau đó sư phụ sẽ dạy tiếp cái gì mới có thể đối kháng lại được sư tỷ mà
thôi.”

“Ha ha, đệ không phải là thấy không thắng được ta nên quá mất mặt đấy chứ?” Tiểu Ngư nhìn La Đản cúi đầu bước nhanh phía trước, nhớ lại khi
luyện công hắn thất thần, không khỏi hé miệng cười, thì ra là vì vậy!

“Không phải.” La Đản giọng khàn khàn nói, phủ nhận xong mới đột nhiên phát hiện bản thân hình như đúng thật là có chút cảm giác như vậy.

Sư thúc nói đúng, Tiểu Ngư là kỳ tài luyện võ thiên bẩm, hơn nữa tuy
rằng thời gian nàng học võ không nhiều lắm, nhưng mỗi lần tập luyện lại
vô cùng chăm chỉ, bởi vậy sau một năm học căn bản làm nền móng, tiến bộ
của nàng cơ hồ có thể nói là biến chuyển từng ngày. Sư phụ tuy nói hắn
tư chất cũng không tồi, nhưng so với tiểu sư tỷ lại không phải chỉ kém
một chút ít, chí ít đôi khi sư phụ giảng giải chiêu thức, rất nhiều lần
hắn phải suy nghĩ thật sâu thật kỹ mới có thể lĩnh ngộ được, mà phía
nàng đã bắt đầu thử liên kết các chiêu thức lại, hơn nữa nghe nói trước
khi nàng thần trí thanh tỉnh thì đã tập võ nhiều năm, thời gian lâu dài
như vậy, cho đến giờ hắn đã là cố gắng hết sức vô cùng, chỉ sợ không lâu sau nữa, tính theo thành tựu võ học, hắn thực sự chỉ có thể làm một
“tiểu sư đệ” mà thôi.

“Còn nói không phải, rõ ràng là như vậy mà.” Tiểu Ngư khẽ cười nói,
xông lên vỗ vỗ vai hắn, đùa giỡn: “Yên tâm đi sư đệ, đừng tưởng rằng bại bởi sư tỷ của đệ thì mất mặt, đệ không nghe Nhị thúc nói sao, ta chính
là kỳ tài trời sinh luyện võ đấy nha! Sau này có khi lại trở thành cao
thủ đệ nhất giang hồ ấy chứ! Cho dù đệ bại dưới tay ta thì cũng là bại
bởi đệ nhất cao thủ giang hồ tương lai, có gì mất mặt chứ? Hì hì.. Đừng
nghĩ nữa, mau về nhà đi, làm xong bánh bao chúng ta còn phải lên núi
chơi nữa!”

Nói xong, nàng hô nhỏ một tiếng, nhẹ nhàng phi thân về phía trước,

nàng thích nhất là cảm giác làm bạn cùng gió tự do thế này, aa.., không
khí thật là tuyệt!

Không, hắn nhất định phải cố gắng hơn nữa, hiện giờ hắn đã là đường
đường nam tử hắn, cho dù tư chất không bằng Tiểu Ngư cũng tuyệt đối
không để khoảng cách giữa hai người chênh lệch quá xa, có lẽ, hắn phải
dùng thêm nhiều thời gian nữa để luyện tập.

Quen tay hay việc, cần cù bù thông minh, sư phụ luôn dạy hắn như vậy, hắn tin tưởng, chỉ cần mình luyện tập chăm chỉ hơn nữa, một ngày nào
đó, nhất định có thể mạnh hơn Tiểu Ngư. Không phải chỉ vì hắn lớn hơn
nàng hai tuổi, càng bởi vì hắn là nam nhân, vì hắn muốn bảo vệ nàng, nếu ngay cả võ công cũng không bằng được người mình muốn bảo vệ, vậy thì
hắn liệu có còn tư cách đứng bên cạnh nàng hay không?

Cho nên, hắn nhất định phải cố gắng gấp bội!

Nghĩ đến mục tiêu của mình, La Đản cảm xúc dâng trào, nhịn không được ngẩng cao đầu, thét dài một tiếng.

“Đồ ngốc, hét to như thế làm gì, đệ tưởng mình là gà trống gáy sáng hả? Cẩn thận bị người ta nghe thấy đấy.”

Sáng sớm yên tĩnh, La Đản đột nhiên cất tiếng thét dài vang động khắp núi rừng, chẳng những không kéo theo được lòng hăng hái của ai đó,
ngược lại còn bị người ta quay đầu lại nửa trêu cợt nửa răn dạy.

Tráng chí của La Đản nhất thời suýt chút nữa thì bị một chậu nước
lạnh dội tắt, mồ hôi lạnh toát ra, vội vàng ngậm miệng lại đuổi theo,
hắn sao lại quên giờ bọn họ đang ẩn cư chứ!

Một sự việc nho nhỏ lúc đó cứ vậy mà trôi qua, sau đó, không ai ngờ
được, chỉ một tiếng thét ngắn ngủi như vậy lọt vào tai một kẻ có ý đồ,
đã chôn xuống một mầm họa cho sau này.