Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 248: Thiên nhân hợp nhất*

*Thiên nhân hợp nhất: một câu bắt nguồn trong triết học cổ phương Đông, ý nói quan hệ gắn bó chặt chẽ không rời, bù trừ lẫn nhau, thành một thể thống nhất.

_____

“Tại sao chàng lại đến nơi này?”

Sau mây mưa, Tiểu Ngư thở hổn hển nằm trên thân thể nóng như lửa đầm đìa mồ hôi giống nàng, lúc này mới rảnh hỏi tới chỗ khiến người ta thắc mắc của niềm vui bất ngờ này.

“Ack…” Đinh Triệt có chút lúng túng dừng một chút, bàn tay ôm lấy thắt lưng ngọt ngào mềm mại kia, thấp giọng nói: “Chuyện này… Nói ra rất dài dòng, khi ta nói, nàng đừng tức giận có được không?”


“Tại sao chàng lại cảm thấy ta sẽ tức giận?” Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, nhìn thằng vào hai mắt hắn, thấy ánh mắt hắn ôn nhu như nước, không kìm được lại nhớ lại cảm giác lên đỉnh mất hồn kia, dư âm kiều diễm còn chưa dứt nhịn không được đỏ ửng lên, khiến Đinh Triệt trong lòng liền nhất thời rung động, máu nóng lại một lần nữa tràn lên. Nếu không phải nghĩ đến nước mắt đau đớn của Tiểu Ngư khi mới tiến vào nơi thiên đường ban nãy, giờ phút này hắn thật muốn hóa thân làm chó sói, lập tức xoay mình áp đảo nàng lần nữa.

“Vì ban đầu cứu ta là một nữ tử.” Nghĩ đến đoạn thời gian đó, dục vọng trong người Đinh Triệt không khỏi giảm bớt rất nhiều.

Một nữ tử? Trong đầu Tiểu Ngư nhất thời xuất hiện cảnh tượng một tuyệt thế mỹ nữ ánh mắt đưa tình hết tâm hết sức quyến rũ Đinh Triệt, mày liễu nhíu lại, thân thể lập tức hơi cứng đờ, chẳng lẽ..

“Nàng đừng hiểu lầm.” Giữa hai người căn bản thân mật không có khoảng cách, Đinh Triệt sao có thể không cảm giác thấy sự khác thường của nàng, vội vàng trấn an. “Ngoài việc nàng ta với ta có ân cứu mạng, ta cùng nàng ta căn bản không có bất cứ quan hệ gì, nếu không ta cũng sẽ không một thân một mình xuất hiện ở nơi này, đúng không?”

“Ừ.” Tiểu Ngư khẽ đáp, phát hiện bản thân mình trước nay chưa từng ăn dấm chua giờ lại vì Đinh Triệt nói đến một nữ tử liền suy nghĩ bậy bạ, không khỏi có chút thẹn quẫn, chủ động hỏi: “Người đó là ai?”

“Nàng ta là một công chúa Miêu tộc. Ngày đó ta có lẽ đang hôn mê trong sóng nước, vô tình đụng phải nơi các nàng đậu thuyền, mới được họ cứu lên. Khi tỉnh lại đã là một tháng sau, hơn nữa chuyện quá khứ không còn nhớ được gì. Vốn theo lý, ta hẳn nên hết sức cảm kích ơn cứu mạng của nàng ta, nhưng…” Nhắc tới ân nhân này, mày kiếm Đinh Triệt nhíu lại, giọng nói có pha chút vô lực: “Nhưng nàng lừa gạt ta nói ta là vị hôn phu của nàng, nếu không phải kẻ thù đột nhiên tìm tới cửa, ta và nàng đã sớm thành thân.”

“A…” Tiểu Ngư ngạc nhiên, trong lòng bản năng cảm thấy không thoải mái, trực giác phụ nữ quả nhiên nhạy cảm, có điều hiện giờ Đinh Triệt xác thực đã ở bên cạnh nàng, lại cũng đã nói rõ hắn đối với công chúa Miêu tộc kia không có quan hệ gì, chút giấm này quả thật không cần phải ăn, nhưng như vậy không đồng nghĩa với việc nàng sẽ không để ý và tò mò: “Nàng có đẹp không?”

“Có lẽ trong mắt những người bên cạnh, bộ dáng nàng ta cũng không phải tệ. Có điều ta thấy cũng chỉ bình thường.” Lúc này, dù nàng kia có là cửu thiên tiên nữ hạ phàm, Đinh Triệt cũng sẽ không ngu ngốc đến nỗi đi khen một nữ nhân khác. Hơn nữa, quả thật hắn cũng không cảm thấy công chúa Miêu tộc đó đẹp đến cỡ nào.

“Vậy sau đó thì sao?” Khóe miệng Tiểu Ngư không nhịn được cong lên. Phụ nữ đang yêu, bất luận chỉ số thông minh như thế nào, nghe được lời thế này khó tránh khỏi đều cảm thấy vui vẻ.

“Ban đầu, ta có chút tin nàng, bởi vì công chúa Miêu tộc đó nhìn quả thực không giống như nói dối. Nhưng nàng ta hết lần này đến lần khác khẳng định trước khi mất trí nhớ ta và nàng ấy hết sức yêu thương nhau. Nhưng khi ta cực lực hồi tưởng lại, trong đầu chỉ hiện lên bóng dáng một cô gái khác. Mặc dù mơ hồ, nhưng có thể kết luận người con gái trong lòng ta tuyệt đối không phải là công chúa Miêu tộc đó.” Nói đến đây, Đinh Triệt may mắn ôm chặt lấy Tiểu Ngư. Tiểu Ngư xúc động ôm lại hắn, không nhịn được khẽ cắn lên bờ môi mỏng của hắn, trong lòng như có dòng mật ngọt ngào đầy ắp tràn qua.

Cho dù bị thương nặng mất trí nhớ, dù đối mặt với một nàng công chúa xinh đẹp, trong lòng hắn vẫn chỉ có nàng. Chỉ điều này, liền có thể tha thứ hết thảy. Huống chi Đinh Triệt vẫn còn ở nhân gian, bọn họ còn có thể gặp nhau, đây đã là ơn huệ lớn nhất ông trời ban cho.

Đối mặt với môi thơm dâng lên tận nơi, Đinh Triệt đương nhiên không thể buông ta, thẳng đến khi hai người cơ hồ hít thở không thông mới thoáng buông lỏng, hổn hển kể tiếp.

“Cho nên ta bắt đầu hoài nghi, rất muốn xuống thuyền đi hỏi thăm mình là ai. Nhưng khi ta tỉnh lại đã là nhiều ngày sau, hơn nữa mặc dù ta may mắn còn sống, nhưng thương thế quá nặng, nhất thời không bỏ đi được, chỉ có thể điều dưỡng thân thể cho tốt. Sau đó, thời gian ở đó càng lâu, hình ảnh nàng trong lòng ta lại càng rõ, rốt cuộc, có một lần, ta vô tình vẽ ra hình ảnh của nàng. Nàng ta phát hiện thấy, vô cùng lo lắng, đêm đó liền đem bức tranh thiêu hủy, cũng ngay trong đêm đó, ta nghe trộm được thuộc hạ của nàng ta khuyên nàng hạ độc ta, khiến cho ta vĩnh viễn không nhớ được quá khứ, cả đời chỉ yêu một mình nàng ta.”

“Dù cho nàng ta cứu chàng, cũng không thể làm như vậy được!” Nghe thấy có người không chỉ nhòm ngó người mình yêu, còn muốn chiếm lấy cả đời, Tiểu Ngư dù có tu dưỡng tốt hơn nữa, cũng không khỏi tức tối bĩu môi, hai cánh tay trần trụi lại ôm chặt Đinh Triệt hơn, giống như tuyên bố không cho phép kẻ nào đến tranh đoạt hắn vậy.

Động tác nhỏ của nàng vô tình khiến Đinh Triệt vui vẻ, làm hắn không nhịn được phát ra tiếng cười trầm thấp, cúi đầu hôn sâu nàng một cái, sau đó mới nói: “Ta nghe được điều đó, liền xác định mọi chuyện nhất định không phải như lời nàng ta nói, đêm đó liền lén rời khỏi thuyền của bọn họ. Nhưng bọn họ vì sợ ta nhớ tới chuyện cũ, lúc ta mới tỉnh lại liền ngụy tạo ra một câu chuyện, hơn nữa không hề nhắc đến Hoàng Hà. Mặc dù ta trốn thoát, nhưng thiên hạ rộng lớn, ta biết đi đâu tìm nàng? Càng không biết ta là ai, nhà ở nơi đâu? Hơn nữa thương thế của ta vốn không nhẹ, liền trước tìm một nơi dừng lại dưỡng thương, sau đó ta liền lưu lạc đến nơi này.”


“Đoạn thời gian đó, chàng nhất định rất khổ!” Tiểu Ngư đau lòng tựa sát hắn, vốn không muốn rơi lệ, nhưng nước mắt như tự có ý thức, rơi vào lồng ngực ấm áp của Đinh Triệt.

“Bất kể quá khứ như thế nào, trời cao rốt cuộc đối với ta không tệ, vẫn đưa nàng về lại bên cạnh ta.” Đinh Triệt cầm tay nàng, ánh mắt sâu thẳm ôn nhu, giọng pha chút thở dài, thỏa mãn nói: “Nếu là ông trời đã định trước hai ta phải qua lần trắc trở này, mới cho phép chúng ta được ở bên nhau cả đời, cho dù là khổ nhiều hơn nữa, ta cũng cam lòng.”

“Lời ngon tiếng ngọt, đáng ghét!” Tiểu Ngư cười cười quở hắn, nước mắt lại không ngừng rơi xuống, trong miệng mằn mặn, hai đôi môi lại một lần nữa quấn lấy nhau, hai trái tim nóng bỏng gắt gao kề sát, hai thân thể trẻ tuổi đã sớm ráo mồ hôi lại lần nữa không một kẽ hở bám chặt không rời, để mặc cho tình dục nhanh chóng bùng lên, quấn quýt nhau, triền miên…

Vào giờ phút này, có lẽ, không, là chỉ có, chỉ có trong ta có ngươi, trong ngươi có ta, cả thân thể lẫn linh hồn toàn bộ hòa vào nhau thành một, mới có thể biểu đạt, mới có thể chứng minh, mới có thể lấp hết tất cả những tiếc nuối, chữa lành tất cả những vết thương, những đau đớn tâm can.

Pháo hoa mê hồn cực hạn lại một lần nữa nở bung, một đêm này, thanh âm say lòng người bên trong họa quán chưa từng ngừng lại.

Mà ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa, ngày kia nữa nữa, thậm chí vô số những ngày đêm của sau này, sợi tơ tình kéo dài kia tin rằng sẽ không bao giờ đứt, tình như thiên nhân hợp nhất, dù sau này còn có vô số những gian nan hiểm trở, cũng không thể nào chia cách hai người được nữa.