Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 240: Mật hội

Bóng người trên cửa sổ ngừng một chút,
cũng không lập tức ra ngoài, mà rót một ly trà uống một ngụm, sau đó tựa hồ cảm thấy trà rất lạnh, rất tự nhiên mở cửa sổ hất bỏ nước trà.

Nương theo ánh nến hắt ra từ trong phòng, Tiểu Ngư đưa đầu ra thăm dò, ra ám hiệu cho hắn rất nhanh, ném một tờ
giấy vo tròn vào trong, sau đó lại lùi về chỗ cũ.

Đinh Triệt không nói gì, nhanh chóng đóng cửa sổ lại, chỉ chốc lát, chợt nghe tiếng hắn mở cửa đi ra ngoài, gõ
cánh cửa phòng bên cạnh, ám muội hỏi đối phương có muốn cùng đi ra ngoài tìm vui không.

Đề nghị này với người kia hiển nhiên là ý hay. Lập tức, hai người nhanh chóng đến quản sự viện xin nghỉ, rồi công khai đi theo cửa hông ra ngoài, ngồi trên một chiếc xe bò chuyên dùng
cho những người làm công ngắn hạn như bọn họ, lắc lư lảo đảo lên đường.

Hắn muốn đi ra ngoài nói chuyện sao? Thấy Đinh Triệt hiển nhiên muốn ở bên ngoài tìm cơ hội giáp mặt nói chuyện
với nàng, Tiểu Ngư không khỏi có chút lo lắng Hạ phủ sẽ nghi ngờ, nhưng
lại không thể ra mặt ngăn cản, chỉ phải thật cẩn thận theo sát sau bọn
họ, thành công thế thân cho một vị Hương Mai cô nương nào đó ở một tòa
thanh lâu nào đó, đạt được quyền lợi “hầu hạ” Đinh đại công tử.

Trong phòng nhỏ thơm ngát, màn trướng phù dung ấm áp, Đinh Triệt rốt cuộc chiếm được cơ hội gặp mặt giai nhân, có điều giờ phút này tuy rằng ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, hắn lại
không có thời gian hưởng thụ hết thảy, bởi vì hắn biết nếu không có
chuyện quan trọng, Tiểu Ngư sẽ không tìm gặp hắn khi sáng nay hai người
vừa mới gặp nhau.

Tiểu Ngư nằm trong ngực hắn, mặc cho hắn
dùng một chiếc khăn vải khô lau mái tóc thấm ướt của nàng, thấp giọng
đem tình hình Nghĩa bang lẫn tình huống tìm được lão già quái dị nói lại cho Đinh Triệt nghe.


“Sư phụ.. thật không ngờ..” Đinh Triệt
mặc dù kinh ngạc vì sự biến động của Nghĩa Bang, nhưng vẫn không nhịn
được nghẹn cười vì sư phụ của hắn, “Ta bây giờ mới hiểu được tại sao sư
phụ uống say lại đi ôm heo nái, thì ra ta còn có một vị sư nương dũng
mãnh như vậy. Ha ha ha.. Khẩu vị của sư phụ ta thật đúng là đặc biệt.”

“Đúng vậy, lúc ấy ta cũng sợ hết hồn, có
lẽ dù có là cải xanh hay cà rốt thì cũng có sở thích riêng của mình.”
Tiểu Ngư tủm tỉm cười nói, ngay sau đó lại nhíu mi ngửa đầu nhìn hắn:
“Tình hình tối nay có chút không tầm thường. Ta vốn chỉ muốn thông qua
bức thư truyền tin tức cho chàng, không ngờ chàng lại ra hẳn đây, như
vậy không sao chứ?”

Đinh Triệt ngừng cười, dịu dàng nói:
“Không sao, người ta rủ đi cùng là kẻ nổi tiếng háo sắc, ngày đầu tiên
ta vào phủ đã mời ta đi dạo thanh lâu, vì che giấu những tình huống như
hôm nay có thể xảy ra, ta liền đáp ứng hắn, hầu như ngày nào cũng cùng
hắn đi ra ngoài, người trong Hạ phủ chắc cũng quen rồi.”

“Được lắm, thì ra chàng ngày ngày đều đến nơi hương phấn này..” Tiểu Ngư nhất thời nổi giận, hung dữ nhéo hắn một cái.

Đinh Triệt hít một hơi lạnh, ngược lại ôm chặt nàng hơn, nghẹn cười nói: “Nàng ghen.” Còn cầm tay nàng, đặt lên
ngực hắn, thấp giọng: “Tin tưởng ta, ta không hề làm chút gì có lỗi với
nàng, căn bản là không chạm qua bọn họ chút nào.”

“Có quỷ mới biết.” Tiểu Ngư hừ một tiếng, lại quay về việc chính: “Chàng cảm thấy tình huống này thế nào? Bọn
chúng chẳng qua vì cảnh giác mà chia nhau ra, hay mà muốn dời hang ổ rời khỏi kinh thành truy đuổi chúng ta đây?”

“Theo ta thấy, bọn chúng chẳng qua là vồ
hụt, nhất thời cảnh giác mà thôi. Nếu như chúng muốn đi, thì ngay từ ban ngày đã tranh thủ thời gian trực tiếp bỏ đi rồi, hơn nữa Hoàng đường
chủ đó cũng sẽ không ở lại kinh thành nữa.” Đinh Triệt trầm ngâm nói.

“Chàng chắc chắn bọn họ giờ còn ở Hạ phủ sao?”

“Ừ, chắc chắn.”

“Vậy thì tốt. Chúng ta chỉ sợ bọn chúng
đi rồi kế hoạch cũng khó mà áp dụng.” Tiểu Ngư gật đầu. “Đúng rồi, Đinh
Triệt, bây giờ đã tìm được sư phụ chàng, ta nghĩ nếu như sư phụ và sư
nương chàng đều đồng ý ra tay giúp đỡ, ta nghĩ không cần chờ mấy người
cha ta trở về nữa, chỉ cần Nhị thúc xác định được bọn chúng tụ lại là
chúng ta có thể động thủ. Chuyện này ta luôn cảm thấy đêm dài lắm mộng,
hơn nữa, lỡ như trong vòng mười ngày cha ta không thể quay về kịp, chúng ta càng chờ đợi càng dễ có biến.”

“Cũng tốt, như vậy đi, đợi một lúc nữa
nàng thỉnh sư phụ đến Hạ phủ tìm ra, ta sẽ giải thích với ông ấy.”Đinh
Triệt gật đầu, “Ta cũng không thể ở đây lâu, một lát nữa phải quay về
rồi.”

“Đinh Triệt!”

“Hãy đồng ý với ta, khi sư phụ chàng chưa tới đừng làm gì hết, chỉ lặng im ở trong phòng mình thôi, đừng tính
toán đi bất cứ đâu tìm hiểu tin tức gì. Bọn chúng đã cảnh giác như vậy,
nói không chừng đêm nay sớm có chuẩn bị, chỉ đợi chàng tự chui đầu vào
lưới thôi.”

Sớm biết được với tính cố chấp của Đinh
Triệt, lúc này khuyên hắn đừng quay lại đó, hắn nhất định sẽ không đồng
ý, Tiểu Ngư chỉ đành hạ thấp yêu cầu, nhưng trong lòng nàng cảm thấy rất bất an, cảm thấy nếu Đinh Triệt còn mạo hiểm tra xét như trước đây nữa
thì sẽ gặp nguy hiểm, giống như một con côn trùng mắc vào mạng nhện vậy.

Đinh Triệt cười nói: “Nàng ấy à, chẳng có lòng tin với phu quân tương lai của mình chút nào.”

“Cái đó không liên quan đến lòng tin.”
Tiểu Ngư thẳng người dậy, hai tay ôm mặt hắn, trịnh trọng nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói: “Đáp ứng ta, đừng để ta không được yên lòng!”

“Được, ta đáp ứng nàng.” Đinh Triệt vừa
bất đắc dĩ vừa cảm động nói, ngẩng đầu, ôm nhu hôn lên môi nàng một
cái, khẽ cười nói: “Không cho mạo hiểm, vậy nàng phải bồi thường ta.”

Tiểu Ngư không nói gì, mà cúi đầu, chuẩn
xác ngăn chặn cái miệng của hắn, dùng hành động nhiệt tình trực tiếp
nhất chủ động trả lời.

Cơn mưa mùa đông đầy phiền muộn vẫn không chịu dừng lại, lớt phớt quanh quầng sáng lờ mờ hắt ra từ đèn lồng,
giống như những sợi dây nhỏ kéo dài không dứt.

Tiểu Ngư đội nón có vành che, thân hình

bọc kín áo choàng đứng trú dưới lầu trong chốc lát, trong lòng thật
chẳng muốn chút nào, nhưng cuối cùng vẫn phải hạ quyết tâm chạy vào
trong bóng tối.

Nghĩ đến Đinh Triệt nói cái người đi cùng hắn một lát nữa sẽ rời đi, Tiểu Ngư suy nghĩ một chút, liền quyết định
trước đi tìm Phạm Đại xem tình huống thế nào. Đến nơi, lại phát hiện
Phạm Đại và Hoàng đường chủ kia đều không thấy, Tiểu Ngư theo dấu mũi
tên Phạm Đại để lại đuổi theo một đoạn, phát hiện mục tiêu tựa hồ đi về
phía ngoài thành, nếu dọc theo dấu để lại mà đuổi theo chỉ sợ không kịp
đến chỗ lão già quái dị nữa, liền quay trở lại, chạy về nơi ở của lão
thái thái kia.

Nàng vốn cho rằng mình tính toán thời
gian rất chuẩn, lần này quay lại hẳn là đúng lúc lão già kia tỉnh lại,
không ngờ khi chạy tới cánh cổng nhỏ kia, gõ cửa một hồi lâu vẫn không
thấy ai đáp lại. Tiểu Ngư đợi một lát, chỉ đành đánh tiếng rồi trực tiếp phá cửa, kết quả đi vào nhìn, lão thái thái bự con như quả núi vẫn đang ngủ say sưa, phía trong giường lão già quái dị lại chẳng còn tăm tích.

Không có người?

Tiểu Ngư nhất thời ngẩn ra, dọc đường đi bị khí lạnh nhiễm không ít, nhưng vẫn không khỏi cuống đến đổ mồ hôi.

Lấy lại bình tĩnh, Tiểu Ngư cúi mình cung kính thi lễ một cái với lão thái thái vẫn đang say ngủ, thấp giọng gọi: “Lão tiền bối, lão tiền bối? Vãn bối Phạm Tiểu Ngư bái kiến lão tiền
bối.”

Phàm là cao thủ, đến cảnh giới nhất định
đều có một loại cảnh giác gần như bản năng, trước đó lão già quái dị kia không phản ứng lại nàng chút nào, nếu không phải là không muốn gặp nàng thì chỉ có thể là đã uống quá say, dù sao Đinh Triệt từng nói qua thói
xấu của lão ta, sau khi uống say bất tỉnh nhân sự cũng rất bình thường.
Nhưng lão thái thái thì không, cũng không phải uống say, vậy mà ngay cả
nàng đến cũng không có phản ứng gì cả.