Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 236: Nhu tình dào dạt

“Chàng.. Chàng muốn… làm gì?”

Da thịt lõa lồ như bị rót dầu sôi, nhanh
chóng nóng bừng lên, khiến làn da trắng như tuyết chớp mắt đã rực lên
chuyển thành màu hồng nhạt, cũng hầu như khiến Tiểu Ngư hôn mê, khiến
toàn bộ thân thể nàng đều vô lực run lên, chỉ có thể theo bản năng đưa
hai cánh tay yếu ớt đặt ở ngực hắn. Đợi khi nụ hôn nóng bỏng tiếp tục di chuyển gần đến chỗ mẫn cảm, chỉ cảm thấy phía bụng dưới đột nhiên dâng
lên một luồng khát vọng, nhất thời nhanh trí, nàng hoảng loạn ngửa ra
sau, thân thể đụng vào bàn, chấn động khiến ấm trà vang lên tiếng va
chạm loảng xoảng.

Không phải nàng bảo thủ không muốn xảy ra mất khống chế trước khi kết hôn, chỉ là ở chỗ này, hơn nữa hai người
đều dịch dung, cảm giác rất kỳ quái, ở tình hình như vậy, khiến cho nàng cảm thấy mình không phải chính mình, mà Đinh Triệt cũng không phải Đinh Triệt, tất cả đều không hoàn mỹ.

“Xin lỗi…”

Bị tiếng ấm chén kinh động, Đinh Triệt
mới phát hiện chính mình không khống chế được, một tay đã suýt chút nữa
thì mở hẳn vạt áo của người thương ra, vội vàng ngửa người, rời khỏi nơi khiến hắn chìm đắm. Nhưng lúc này trong cơ thể hắn vẫn đầy ngập sóng
tình, hắn muốn buông tay ngay, lại chẳng thể từ bỏ, do dự một lúc, chỉ
đành thành thật buông tay, sửa lại thành ôm eo nàng, thoáng rút ra một
khoảng cách nhỏ, sau đó tựa đầu trên vai nàng, thở hổn hển.

Tiểu Ngư thấy hắn rốt cuộc khôi phục lại
chút lý trí, cũng đưa chân mình rời xa, không áp sát vào nơi khó xử nào
đó nữa, hai gò má ngược lại đỏ ửng như ánh chiều tà, xấu hổ lúng túng
muốn lập tức rời khỏi, nhưng lại không dám giãy giụa sau nguy hiểm để
tránh khỏi xảy ra nguy cơ lần nữa. Nàng đành cố chịu đựng, vừa ngượng

ngùng vừa cảm thấy ngọt ngào vô tận để mặc hắn ôm, đồng thời cố sức dùng chuyện khác dời đi sự chú ý của hắn.

“Đinh Triệt?”

“Uhm?”

Người nào đó dùng thanh âm vừa dày dặn
vừa gợi cảm ừm một tiếng, khiến trái tim nàng đột ngột đập sai nhịp, mẫn cảm nhớ lại cảm giác đôi môi nóng bỏng của hắn di chuyển trên da thịt
mình, quên hết mình đang định hỏi cái gì.

“Chuyện đó… Chàng đi ra lâu như vậy…
không thấy gấp hay sao?” Tiểu Ngư khẽ nuốt nước miếng, ngăn cản chính
mình miên man suy nghĩ.

“Ừ. Ta xin nghỉ nửa ngày, nói khí trời lạnh, muốn mua vài bộ đồ.” Đinh Triệt hít sâu mấy hơi, mới có dũng khí đối mặt Tiểu Ngư.

“Nếu như bị người khác thấy, nhất định
cho rằng chúng ta là đoạn tụ.” Nhìn gương mặt đại thúc của hắn, Tiểu Ngư nhịn không được muốn cười, giãy dụa nói: “Mau để ta đứng lên, chúng ta
như hiện giờ, thực sự thấy kỳ lạ lắm.”

“Chỉ cần là nàng, thì đoạn tụ cũng có làm sao?” Bị gương mặt nam nhân xa lạ kích thích, sóng tình trong người
Đinh Triệt nhất thời tiêu hao không ít, giọng nói cũng khôi phục lại sự
trong trẻo thường ngày. Miệng tuy rằng nói vậy, có điều tay vẫn không
buông ra.

“Đừng có ba hoa!” Tiểu Ngư vội vàng trượt về phía đối diện hắn ngồi xuống, đỏ mặt, sóng mắt lưu chuyển sẵng
giọng: “Mau khai thật.. Những thứ chàng… vừa làm đó.. Đều học ở đâu? Có
phải là trước đây làm khách hồng lâu?”

“Oan uổng quá! Thanh lâu ta đã từng đi
qua vài lần, nhưng đều là có việc cả, mắt đều nhìn đi nơi khác. Những nữ nhân đó ta chưa từng chạm qua một người.” Đinh Triệt vội vã kêu oan.

“Thật không đó?” Tiểu Ngư bĩu môi.

“Ngay cả Cổ Ngọc ta cũng không để cho
nàng ta tiếp xúc quá gần.” Đinh Triệt vội kêu lên, trong mắt bỗng nhiên
nhiễm một chút ngượng ngùng. “Nếu không phải ngày đó nàng uống say… ta…”

“Chàng gì cơ?” Trái tim Tiểu Ngư bỗng nhiên mẫn cảm mà hạnh phúc đập loạn.

“Không có gì…” Đinh Triệt chuyển tầm mắt, đưa tay rót trà, dự định tử thủ bí mật.

“Không thể nào không có gì. Nói mau,
chàng mau nói đi!” Tiểu Ngư đè tay hắn lại, đôi mắt sáng rực lấp lạnh
mong chờ, một bộ nếu không ăn ngay nói thật nhất quyết không chịu bỏ
qua.

“Khụ khụ..” Sắc mặt Đinh Triệt khó hiểu, nhưng bên tai lại ửng đỏ, dụ hoặc khiến người ta rất muốn cắn một cái.

Tiểu Ngư trong mắt hiện lên tia giảo
hoạt, đột ngột đứng dậy, học theo bộ dạng ban nãy của hắn, vòng ra sau
ôm lấy cổ hắn, dung thanh âm kiều mị mê hoặc làm nũng: “Chàng có nói
không? Không nói ta cắn chàng đó!”

“Nếu nàng dám cắn ta, hậu quả sẽ do chính nàng phụ trách đó.” Đinh Triệt nắm tay nàng giọng khàn khàn. Tuy rằng
cố nén không quay đầu lại, nhưng lưng bị hai thứ mềm mại đè sát, sóng
triều chưa kịp dập hết đã có xu hướng muốn dâng lên.

“Ta… Ta mặc kệ, muốn chàng nói…” Tiểu Ngư đỏ mặt, lui người lại một chút, cũng không dám quá gần sát, ghé vào tai hắn, đôi sóng mắt lại xinh đẹp lay động lòng người.

“Được rồi.. Ta nói..” Đinh Triệt mạnh
nghiêng người qua phía trái, mũi chân khẽ điểm, người đã linh hoạt xoay
quanh ghế tròn một vòng, lại một lần nữa ôm Tiểu Ngư đang kinh ngạc thốt lên vào chặt trong lòng, giống như ác ma cố ý ghé sát, hung ác nói:
“Nếu không phải nàng phi lễ trước với ta, ta sao có thể biết được trên
đời còn có mỹ thực mê người như vậy?”

“Ý chàng là… Nụ hôn đầu của chàng là bị
ta cướp đi sao?” Tuy rằng thảo luận chuyện này có chút không thú vị,
nhưng niềm vui thích đột ngột khiến Tiểu Ngư trong mắt tràn đầy đắc ý và kiêu ngạo.

“Nếu ta nói không phải?” Tuy rằng nhìn
như đã hóa thân thành sói, nhưng để tránh một lần nữa mất đi khống chế,
Đinh Triệt không dám tiến công mạnh, chỉ dám ở bên môi nàng bồi hồi, như đang quyến rũ… Nếu là con cừu nhỏ chủ động trước, không thể trách hắn
được đúng không?

“Chàng dám?” Tiểu Ngư hừ một tiếng, đáng
ghét hắn trêu cợt mình như vậy, đưa mình tới ngậm lấy môi dưới hắn, hàm
răng nhẹ nhàng khép lại…

“Uhm.. Nàng cắn ta..” Đinh Triệt mở to
mắt kinh ngạc, khoa trương kêu lên, lập tức muốn nắm chặt nàng đảo khách thành chủ, Tiểu Ngư đã sớm có chuẩn bị trước, điểm một cái, người nào
đó nhất thời không thể động đậy.

“Ta cắn chàng đó, ta cắn chàng đó, ta cắn chàng đó …” Tiểu Ngư giảo hoạt cười, vừa tiếp tục cắn môi hắn, vừa
khống chế lực đạo miễn cho lưu lại dấu vết, cái lưỡi càng không ngừng
tiến sâu vào miệng hắn, thỏa thích đùa giỡn hắn.

“Nàng là tiểu ma quỷ… Mau giải huyệt.. Ta nói…”

“Không giải đó không giải đó không giải đó!! Chàng cho là tiện nghi của ta dễ chiếm như vậy sao? Hì hì…”

“Tiểu Ngư… Nương tử…” Người nào đó run giọng nói, chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân sôi trào, thực sự sắp chịu không nổi nữa.

“Được rồi, trước tha cho chàng.” Thấy hắn con mắt tràn ngập lửa nóng ái tình, Tiểu Ngư khẽ cười buông tha hắn, ôm cổ, tựa vào bờvai hắn, lẳng lặng dựa sát nhau một hồi, mới giải huyệt
đạo cho hắn, khe khẽ thở dài: “Đinh Triệt, hãy đáp ứng ta, bất kể là
tình huống gì, đều phải bảo vệ mình trước nhất, được chứ?”

“Được, ta đáp ứng nàng.” Đinh Triệt cũng
thở khẽ, cọ sát tóc mai nàng, “Chờ sau khi chuyện này kết thúc, ta muốn
vẽ cho nàng một bức tranh, còn muốn mang nàng đi gặp cha mẹ ta, còn muốn đi rất nhiều rất nhiều nơi… Cho nên, ta nhất định sẽ ổn.”

“Chàng đảm bảo nhất định làm được?”

“Đúng vậy, ta đảm bảo, nhất định làm được.”

“Ta tin tưởng chàng!” Tiểu Ngư nở một nụ
cười khiến hắn rung động tâm can, chủ động một lần nữa dâng lên môi
thơm, Đinh Triệt lập tức không chút do dự nhận lấy, thật sâu đòi lại.

Ý xuân trong căn phòng nhỏ lại một lần nữa sống dậy dạt dào..