Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 215: Bí mật của La Đản

“Đản Nhi, ta biết, thời gian này muốn đệ trốn vào Lô phủ, trong lòng đệ tất nhiên ngàn vạn lần không muốn. Chỉ là thân phận đệ đặc thù, khi chúng ta còn chưa biết được mục đích tới đây của đối phương là gì, tuyệt đối không thể mạo hiểm để đệ đi ra ngoài, miễn cho thật sự dẫn tới phiền toái. Có điều, nếu như bọn họ thật sự là vì đệ mà đến, thì cũng thế, chúng ta sẽ không để đệ trốn ở sau lưng, đệ hiểu không?” Nói lên sự tình nghiêm trọng như thế nào một lần, Tiểu Ngư nghiêm nghị nhìn gương mặt mày rậm mắt sâu của La Đản dưới ngọn đèn.

La Đản buông hai bàn tay đã nắm chặt xuống, gương mặt hơi trắng bệch, khó khăn phun ra mấy chữ: “Ta biết.”

“Uh, đệ hiểu được là tốt rồi. Còn nữa, chỗ Bách Linh Các đệ cũng đừng đến, chuyện chúng ta có Ưng Vệ từ lâu không phải là bí mật, vạn nhất bị bọn chúng để ý, nếu như đệ lại lộ diện, sẽ rất nguy hiểm.” Tiểu Ngư lại căn dặn. Nghĩa Bang luôn luôn chiêu mộ nhân tài, nàng không sợ bọn họ liên tưởng đến mình, chỉ sợ nếu như bọn họ muốn chiêu người sẽ tra xét bối cảnh chủ nhân, cho nên hiện giờ liên hệ với Bách Linh Các cũng phải tạm thời cắt đứt.

“Vậy còn tỷ?” La Đản nhìn thẳng Tiểu Ngư, gương mặt sắc cạnh, đôi con ngươi thâm thúy chất chứa đau khổ và lo lắng, không chút nào che giấu cảm tình sâu thẳm trong tâm.

“Ta? Ha ha, đệ không cần lo lắng cho ta, năm đó ta không đối mặt đánh nhau với chúng, ba năm nay ta lại khác đi nhiều, bọn chúng sẽ không nhận ra đâu. Hơn nữa, nếu có vấn đề gì, đệ quên ta còn có mặt nạ da người sao? Đệ yên tâm, để ngừa vạn nhất, mấy ngày nay ta sẽ giao hết chuyện quán ăn cho Cửu Nương làm, dù sao mọi việc đều đã chuẩn bị thỏa đáng. Nếu như còn phát hiện vấn đề gì, thì chỉ có thể nói đông gia ta đây không thích hợp mở quán cơm.” Tiểu Ngư cười ha ha, vô thức tránh nhắc đến tên một người góp vốn khác trước mặt La Đản.

Tâm ý của La Đản nàng biết rõ, nàng cũng biết thiếu niên trước mắt này là một chàng trai tốt, tuyệt đối đáng giá để một cô gái giao phó cả đời. Chỉ là từ nhỏ nàng đã coi hắn như sư đệ, xem hắn như người nhà, sớm đã quen lấy thân tình đối đãi, mà không có cảm tình nam nữ gì cả. Lòng yêu mến của hắn, nàng chỉ có thể cô phụ.

Sự cô phụ này, không liên quan đến Đinh Triệt hay ai khác, chỉ đơn thuần là nàng không có cảm giác tình yêu với La Đản mà thôi.

“Vậy tỷ phải tự bảo trọng, ngàn vạn lần cẩn thận.” Nhìn thật sâu vào đôi mắt sáng kia, nhưng không tìm được rung động mà mình muốn, La Đản chỉ có thể giấu kín thất vọng vô tận trong lòng.


Tiểu Ngư mỉm cười với hắn, bảo hắn nhanh chóng thu dọn, xoay người định rời đi.

“Tiểu Ngư!” La Đản bỗng nhiên gọi nàng.

Tiểu Ngư quay đầu lại, ánh mắt ý hỏi.

“Ta có việc muốn nói với tỷ và sư phụ.” La Đản đứng thẳng trong ánh đèn mông lung, thân ảnh cao lớn mà tịch liêu, gượng gạo. Ánh sáng trong mắt hắn đầy phức tạp, khiến nàng nhất thời không thể hiểu rõ.

Nhưng có một điều có thể chắc chắn, đó là La Đản có tâm sự, hơn nữa là một việc cực kỳ quan trọng.

“Được rồi, chúng ta đến phòng cha ta nói.” Tiểu Ngư mỉm cười, nụ cười dịu dàng mà ấm áp.

….

Vừa vào phòng, La Đản liền quỳ xuống.

“Đản Nhi, con làm gì vậy? Sư phụ không phải đã sớm nói với con, chuyện này không thể trách con sao?” Phạm Thông còn tưởng hắn vì chuyện cũ của cha mình mà tâm tình khó chịu, liền tiến tới đỡ hắn.

“Không. Chuyện này đều do đồ nhi gây ra.” La Đản kiên quyết không chịu đứng dậy, “Sư phụ, đồ nhi lừa dối ngài, cũng lừa dối mọi người.”

“Lời này là sao? Chừng nào thì con lừa gạt chúng ta?” Thấy La Đản hết sức quỳ xuống không chịu đứng lên, Phạm Thông không khỏi nhíu mày.

La Đản cắn răng nói: “Con biết cha con ở đâu, một năm trước con đã biết, bọn chúng hiện giờ đến Kinh thành, nhất định là vì đồ nhi mà đến.”

Phạm Thông ngạc nhiên: “Đản Nhi, con nói cái gì?”

La Đản mím môi, ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngư và Phạm Thông, nói tiếp: “Một năm trước, một lần con vào thành, từng vô tình gặp đươc Anh Sơn thúc, Anh Sơn thúc nói cho con biết, cha con ở đâu, cũng muốn con về cùng ông ấy…”

“Vì sao lúc đó không đi cùng ông ta?” Những lời đó như tảng đá lớn ném vào lòng Tiểu Ngư, khiến lòng nàng trào dâng cảm giác bị lừa dối, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

Năm đó khi mới gặp cha con họ, La Quảng lợi dụng sự tốt bụng của Phạm Thông mà nhét con trai vào nhà mình, tuy rằng nàng mất hứng, nhưng oan có đầu, nợ có chủ, La Đản cũng là vô tội, cho nên dù sau đó vì hắn mà gia đình gặp tai biến, Phạm Thông còn suýt nữa mất mạng, cả nhà cũng vì vậy mà buộc phải tha hương lưu lạc, nàng cũng không từng oán giận La Đản. Thậm chí, biết rõ mang theo La Đản giống như mang theo bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể đưa đến nguy hiểm cho nhà mình, nàng vẫn như cũ không từng nghĩ sẽ đuổi La Đản đi, cũng không từng muốn La Đản phải trả nợ ân tình, vì trong tâm trí nàng, từ lâu đã vô thức coi hắn như người nhà.

Nhưng bọn họ chấp nhận thu lưu La Đản, cũng nguyện ý bảo vệ hắn, không trông mong gì hắn báo đáp là một chuyện, La Đản đối xử với Phạm gia thế nào lại là chuyện khác, dù hắn không báo ân, chí ít cũng đừng có hại bọn họ chứ?!

Nếu từ lâu hắn đã biết sự tồn tại của chính mình sẽ luôn mang đến cho Phạm gia nguy hiểm, vì sao khi liên hệ được với cha ruột, lại không đi cùng họ, mà ngược lại giấu giếm mọi người Phạm gia? Nàng không nghĩ ra, cũng không thể nghĩ ra được lý do, nhất là lúc này, phát hiện ra Phạm gia bọn họ vô cùng có thể vì La Đản mà rước lấy đại họa, càng không thể nào chấp nhận nổi.

Lẽ nào an toàn của cha La Đản quan trọng, sự an toàn của một nhà Phạm gia đây lại không quan trọng? Hắn không nghĩ tới Đông Đông căn bản không biết võ công chút nào sao?

“Ta…” La Đản chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Tiểu Ngư, đôi mắt hiện vẻ thống khổ, hắn biết mình liên lụy đến Phạm gia, nhưng hắn…

“Tiểu Ngư, Đản Nhi không đi cùng họ có lẽ có nguyên nhân của nó, con trước nghe nó nói xong đã.” Phạm Thông ôn hòa nói, hắn vốn nhân từ, tuy rằng cảm thấy La Đản nếu đã liên hệ được với cha hắn mà còn ở lại Phạm gia, xác thực có chút không thích hợp, nhưng không đành lòng trách móc đồ đệ nửa câu, hòa nhã đỡ hắn dậy. “Con đứng lên nói đi, quỳ mãi cũng không ổn.”

Hắn vận kình lực, La Đản không dám phản kháng,chỉ đành thuận thế đứng lên, trong lòng càng thêm hổ thẹn.

“Đản Nhi, cha con giờ khỏe chứ?” Phạm Thông chung quy vẫn là một người phúc hậu.

“Anh Sơn thúc nói, huyền thiết trên người cha con một năm rưỡi trước đã tháo được ra, chỉ là gân cốt bị hao tổn nghiêm trọng, đã không còn cách nào đi lại, cần tỉ mỉ điều dưỡng, nhất thời chưa khỏe hẳn.” La Đản cụp mắt nói.


“Tháo ra được là tốt rồi, tháo được là tốt rồi, dù sao cũng đỡ hơn ngày ngày phải chịu xích sắt khóa.” Phạm Thông vỗ đầu vai hắn. “Con là một đứa con có hiếu, biết tình hình của cha con lại không quay về, có phải có nỗi khổ gì không?”

Sắc mặt La Đản hiện lên vẻ bi thương: “Tuy rằng xiềng xích trên người cha con đã gỡ bỏ, nhưng đã chẳng khác nào tàn phế, nếu muốn đi lại được, cần lượng lớn dược liệu quý trọng, mà những dược liệu này phần lớn đều ở nơi vương hầu quyền quý, thậm chí là hoàng cung, dù muốn mua cũng không mua được, cho nên Anh Sơn thúc mới có thể mạo hiểm tới kinh thành.”

“Ta hiểu rồi, con muốn tự mình tìm linh dược cho cha?” Phạm Thông gật đầu. “Nhưng sao con không nói cho sư phụ? Nhiều người nhiều sức, nếu con nói, sư phụ không chừng có thể giúp đỡ chút gì, còn có Nhạc tiên sinh, hắn tinh thông y lý, chắc là có thể giúp cha con được.”

“Việc này Nhạc tiên sinh cũng biết một chút, chỉ là hắn cũng không biết con chế thuốc cho cha mình, nhưng không có dược liệu, Nhạc tiên sinh cũng không có cách nào.” La Đản vẫn cúi đầu như cũ, thành thật nói, nhưng không nói vì sao không đem chuyện đi trộm thuốc nói cho nhà họ Phạm.

Kỳ thực nguyên nhân hai cha con cũng đoán ra được, vì thuốc mà La Quảng cần dùng hầu hết trong vương hầu cung cấm, muốn tìm được đủ hết quả thực trắc trở, La Đản sợ liên lụy đến Phạm gia nên giấu diếm, cũng coi như có thể hiểu, chỉ là…

(*Rùa: đến đây bực ghê, ông này đi kiếm thuốc ko nói ra sợ liên lụy mọi người, thế ko nói ra mà vẫn điềm nhiên ở lại nhà họ Phạm, lỡ trộm thuốc xong dẫn quan binh mật thám gì điều tra đến nhà họ Phạm thì ko nguy hiểm, ko liên lụy gì à? Rõ một là quá ngu ngốc, 2 là vô ơn. Tiểu Ngư ko tức mới là lạ.)

Tiểu Ngư nhắm mắt, thở dài, nói: “Thôi, quá khứ không cần nói ra nữa, quan trọng là bây giờ chúng ta làm sao vượt qua được cửa ải khó khăn này. Bọn họ nếu không phải vì đệ mà đến, chỉ cần chúng ta cẩn thận tự nhiên sẽ bình an vô sự, nếu vì đệ mà đến, chúng ta lại nghĩ cách.”

La Đản gật đầu, giấu kín bi thương trong lòng. (*Rùa: Ta chỉ muốn chửi: bi thương cái con khỉ!!!)

Cả đời này, hắn luôn gây liên lụy đến Phạm gia, ân tình quá sâu, càng không trả nổi, lại có tư cách hy vọng xa vời điều gì khác?