Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 209: Sự chấp nhất của Phạm Đại

Lâu không gặp lại, tất cả mọi người có rất nhiều điều để nói, La Đản và Nhạc Du tuy rằng cũng là người nhà, nhưng không phải nhà họ Phạm, sau khi gặp nhau ở thư phòng buổi trưa trở về đều tránh đi.

“Nhị thúc, thúc có thể yên tâm rồi nhé, Nhị thẩm tuy rằng thân thể yếu mệt, nhưng chỉ cần điều dưỡng cho tốt thì sẽ không còn vấn đề gì.”

Trước bữa trưa, Phạm Đại đã nhờ Nhạc Di tỉ mỉ xem bệnh cho Triệu Dao, phát hiện Triệu Dao bệnh tật tuy rằng tích lũy lâu năm, nhưng chủ yếu vì khúc mắc tâm lý, hiện giờ khúc mắc nhiều năm đã được giải trừ, cũng như là bệnh căn đã được nhổ bỏ, chỉ là thân thể lâu năm không để bụng, sẽ mất rất nhiều công sức để điều dưỡng, chí ít cũng phải ba tháng mới có thể khôi phục lại.

Nhưng như thế, tuy rằng tốn thời gian, lại không còn trở ngại gì, trong lòng mọi người đều kiên định hơn.

“Ừ.” Phạm Đại cười gật đầu, lập tức căm giận nói, “Không ngờ ta ở chỗ này ba năm chẳng có chuyện gì, ta vừa đi, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tiểu hoàng đế kia thì không có gì, có điều cái người đại ca mà Tiểu Ngư làm quen được cũng có chút thú vị, đáng tiếc không gặp được, không thấy được phiên tòa kia diễn ra hay ho thế nào, đáng tiếc, thật đáng tiếc!”

“Có cái gì mà tiếc, đó là nghĩa huynh của ta chứ đâu phải của thúc. Chuyện gì cũng không thể quan trọng hơn chuyện người già ế ẩm lâu năm đi kiếm vợ của thúc được. Nhị thúc, hôm nay Nhị thẩm đã theo trở về, thúc dự định khi nào thì bày tiệc, chính thức cưới người ta về nhà?” Tiểu Ngư cười cười, “Phòng ở nhà chúng ta cũng không nhiều, sớm dọn dẹp một chút thì tốt hơn.”

Phạm Bạch Thái ở bên cạnh, vừa nghe vừa cười không ngớt.


“Đồ quỷ nha đầu, chỉ thích trêu chọc Nhị thúc!” Phạm Đại làm bộ định cốc đầu nàng, Tiểu Ngư vừa cười vừa vội vàng né tránh.

“Ta nói thật đấy chứ. Nhị thúc không biết ở trên trấn có nhiều người lắm chuyện lắm, Nhị thẩm sau này còn phải ở đây sống lâu dài, thúc không thể để nàng ấy không được gặp người đúng không? Nói ngược lại, nếu người ta coi thường vợ thúc, chẳng lẽ thúc vui được hả?”

“Đúng vậy, Nhị đệ, dù sao cũng phải cho đệ muội một danh phận vẫn hơn. Chỉ là thân phận của đệ muội…”

“Yên tâm đi đại ca, ta đã xử lý hết rồi. Khi đó chúng ta… Nói chung, tất cả mọi người đều cho rằng Dao Nhi đã chết, lễ tang cũng đã làm, Dao Nhi nói nàng sau này sửa họ Thượng Quan, sau này trên đời không còn có người nào tên là Triệu Dao nữa. Ngoài chúng ta, người khác biết chuyện này chỉ có Thượng Quan Kiều mà thôi.” Nói đến Thượng Quan Kiều, Phạm Đại lại bắt đầu đau đầu, “Hiện giờ ta cũng không biết nên xử lý nha đầu bướng bỉnh này thế nào nữa. Dù sao nàng ta cũng là đại ân nhân của chúng ta, nhưng lại nhất quyết không chịu quay về nhà, nhất định đòi đi theo chúng ta. Huynh nói xem, sau này Thượng Quan gia nếu tìm được đến đây, chẳng phải là phiền phức hay sao?”

Phạm Thông nói: “Nhị đệ, đệ đừng vội. Nếu Thượng Quan cô nương đã đến đây, dù sao đường xá xa xôi, cũng không thể bắt nàng quay về ngay được. Để nàng ta ở đây trước một thời gian đã, chúng ta từ từ nghĩ cách. Chỉ là đệ muội trước đây là người kinh thành, cần phải đề phòng có người nhận ra mới được.”

Tiểu Ngư cười: “Vấn đề này ngược lại không có gì. Giờ nhà chúng ta có người hầu, Nhị thẩm hiện giờ thân thể yếu, chỉ cần ở nhà tĩnh dưỡng thôi. Thỉnh thoảng nếu muốn ra ngoài, đeo khăn che mặt là được. Nếu Phi Hà quận chúa đã chết, người ta cũng sẽ không nghi ngờ đến đây được, trừ khi gặp phải thân nhân Nhị thẩm. Nhưng thân nhân Nhị thẩm là ai, là người chúng ta có thể tùy tiện gặp được sao?”

Phạm Đại suy nghĩ một chút, cũng thấy có lý, liền không nghĩ nhiều nữa, cười nói: “Tuy rằng không trải qua chuyện dạy dỗ mấy súc sinh họ Tang, nhưng may mà không chệch qua vụ mở quán ăn này. Tiểu Ngư, cháu nói đi, chuyện mở quán cần Nhị thúc giúp đỡ gì?”

“Đừng nóng, sau này nhất định sẽ có việc cần thúc làm.” Tiểu Ngư cười nói, nghe Phạm Đại nói dạy dỗ họ Tang, nàng lại nghĩ đến Hạ Tủng kia vẫn chưa đến nhà “thăm hỏi” hắn, liền len lén nháy mắt ra ám hiệu cho Phạm Đại.

Phạm Đại lập tức ngầm hiểu, biết có chuyện tốt muốn mình đi làm, nhất thời cả người đều sảng khoái.

Sau đó, mọi người lại nói đến chuyện hai tỷ đệ gặp lại mẫu thân, cùng với sự tình vị Lô đại nhân kia, Phạm Đại không khỏi thổn thức, vỗ vỗ vai Phạm Thông, thoải mái nói: “Đại ca, huynh cũng đừng quá để tâm, chỉ trách huynh và tẩu tử duyên phận không đủ. Hiện giờ tẩu tử có nơi chốn tốt, cũng là phúc khí của Tiểu Ngư và Đông Đông.”

Phạm Thông cười cười, nói:”Ta đã sớm nghĩ thông suốt, hiện giờ mọi người đều ổn, quá khứ cứ cho qua hết đi! Được rồi, Nhị đệ đừng chuyển chủ đề nữa, chúng ta đang bàn việc làm tiệc mừng cho hai người mà!”

“Trước chờ một chút, để sức khỏe nàng ấy tốt hơn, việc quán ăn cũng thuận lợi rồi, lúc đó mọi người muốn làm thế nào thì làm!” Phạm Đại có chút thẹn thùng sờ sờ đầu.

Mọi người nhìn nhau cười, người một nhà cuối cùng cũng đã được đoàn tụ.

Mở xong hội đoàn viên, Phạm Đại không thể chờ đợi kéo Tiểu Ngư qua một bên: “Tiểu Ngư, cháu có việc gì cần Nhị thúc làm vậy?”

Tiểu Ngư biết hắn đây là hổ thẹn vì khi Bách Linh các gặp nguy nhất lại không ở đó, nên vội vã muốn bù đắp lại chút gì, để hắn tâm an, liền len lén nói cho hắn, nàng bảo Nhạc Du chế tạo một loại thuốc đoạn tử tuyệt tôn, hạ dược hai người chủ chốt của Tang gia, còn dự định tìm Hạ Tủng nữa.

“Tiểu Ngư, độc ác quá, so với Nhị thúc còn ác hơn đấy.” Phạm Đại cười rất chi là vui vẻ, liên tục giơ ngón tay cái lên tán thưởng, sau đó vỗ ngực nói, “Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho ta. Thuốc kia đâu?”

Tiểu Ngư toát mồ hôi: “Nhị thúc, hôm nay thúc vừa về đến nhà, tốt xấu gì cũng nghỉ ngơi cho tốt đã, dưỡng sức nữa, đêm mai cũng đâu có trễ!”

Phạm Đại cười hắc hắc, không khăng khăng nữa, “Được, vậy mai đi, dò đường trước cũng tốt.”

“Nhị thúc, nói trước thế thôi, việc này chúng ta cùng đi, chiếu cố nhau cũng tiện hơn.” Thấy Phạm Đại bĩu môi muốn nói chút việc nhỏ đâu cần phiền phức, Tiểu Ngư lại nhắc nhở: “Tuy rằng ta biết Nhị thúc võ công cái thế, anh hùng khó sánh, có điều cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, nên nhớ hiện giờ thúc không phải độc thân, hãy nghĩ cho Nhị thẩm một chút, nếu lỡ như bị thương, tự thúc da dày không sợ đau, Nhị thẩm chẳng lẽ không đau lòng sao?”

Bị Tiểu Ngư khuyên một hồi, Phạm Đại há miệng muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn chán nản cúi đầu: “Được rồi, cháu cũng đi cùng, có điều..”


“Có điều trừ khi bất đắc dĩ, ta không thể ra tay.” Tiểu Ngư còn không biết trong bụng hắn nghĩ gì sao?!

Phạm Đại cười hắc hắc, lập tức sắc mặt nghiêm lại, nói: “Cháu gái ngoan, nói cho ta biết đi, tiểu tử họ Đinh kia sao lại cùng ở chỗ này chứ?”

Sax.. Nói gì vậy? Cái gì gọi là ở cùng một chỗ?

Phản ứng đầu tiên của Tiểu Ngư là chột dạ, cho rằng Phạm Đại muốn nói “sao lại ở cùng chỗ với cháu”, nhưng lập tức liền nhận ra Phạm Đại chỉ hỏi tùy tiện mà thôi, lập tức yên tâm hơn rất nhiều, sóng mắt thoáng chuyển, thản nhiên nói: “Nhị thúc quên rồi sao? Trước đây quan hệ giữa hắn với nhà chúng ta cũng không tồi, hiện giờ quay lại, qua lại với nhà chúng ta cũng là bình thường, hắn muốn góp vốn cùng buôn bán, khu đất chỗ quán ăn đó cũng là hắn tìm được đó!”

“Cái gì mà quan hệ không tồi?” Phạm Đại lập tức nhảy dựng: “Hắn đoạt mất sư phụ của cháu, lại cướp đồ đệ của ta.. Nhầm nhầm.. là hắn đoạt sư phụ của cháu, sư phụ của hắn lại cướp đồ đệ của ta.. Còn bỏ lại mấy lời rất ghê gớm, món nợ này sao có thể không tính toán?”

“Cái loại sư phụ như lão già quái gở đó, ta chẳng muốn chút nào, lẽ nào Nhị thúc nhẫn tâm bắt ta đi làm nữ ăn mày hay sao?” Tiểu Ngư bĩu môi nói. “Hơn nữa, thúc không phải đã nói chuyện thu đồ đệ giống như Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh một người nguyện chịu mới tốt sao? Người ta đâu có có bái thúc làm thầy trước rồi mới đổi ý quay qua người khác, sao có thể gọi là cướp đồ đệ của thúc được?”

“Ack..” Phạm Đại nghe xong sửng sốt, bỗng nhiên ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng nhìn Tiểu Ngư: “Chái gái ngoan, không phải lúc Nhị thúc không ở nhà hai đứa đã đấu võ, sau đó cháu thua rất thảm, nên mới nói chuyện giúp cho hắn đấy chứ?”