Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 204: Bắt đầu chuẩn bị

Vừa đến nơi, đã thấy Đinh Triệt dẫn theo một nhóm người đến bên giếng nước từ lâu, đang ở nơi đó chặt cây, trên miệng mũi mặt mỗi người thợ đều được bịt kín khăn. Nhìn thấy người đến, Đinh Triệt liền chia ra những công việc còn lại cho mọi người, sau đó bảo Tiểu Ngư và mấy người không tham gia chặt cây cách xa hết mức cái cây có độc.

Phạm Thông thấy Đinh Triệt bộ dáng như chủ nhân sai bảo người làm đâu ra đấy, không khỏi nhỏ giọng hỏi Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, quán ăn này có phải Đinh công tử cũng góp phần?”

Tiểu Ngư nhìn thoáng Đinh Triệt đang đứng mỉm cười nhìn mình phía trước, thầm mắng một tiếng giảo hoạt, chỉ có thể gật đầu: “Vâng, cậu ta cũng muốn góp vốn, cho nên con đã đồng ý cho cậu ta góp hai phần.”

Nếu nói không có cổ phần, hắn chịu khó như thế, chắc chắn sẽ bị người ta phát hiện giữa bọn họ có gì đó khác thường. Thật ra ban đầu nàng tính thử hẹn hò trước một thời gian, sau khi xác định được rõ tình cảm giữa hai bên thì mới công khai, cho nên, nàng tạm thời chỉ có thể chấp nhận “tiền Quân tử” kia của hắn vậy.

Phạm Thông vốn quen mọi chuyện tự mình làm, biết chắc chắn Đinh Triệt cũng góp vốn vào mở quán ăn, lập tức không nghi ngờ gì nữa, liền gia nhập vào đám thợ, chọn một cái rìu leo lên chặt cành cây. Hắn đã ra tay làm việc, La Đản hiển nhiên sẽ không đứng không, Nhạc Du do dự một chút, cũng chuẩn bị cùng Phạm Bạch Thái chạy tới làm việc, lại bị Tiểu Ngư buồn cười kéo lại.

“Hai người là thư sinh yếu đuối, đi qua làm cái gì? Lại chẳng phải thợ. Tới đây, theo ta đi dạo, với lại góp ý cho ta nữa.”


Nói xong, liền dẫn hai người cùng với mẹ con nhà họ Cừu đi dạo xung quanh. Từ trước lầu đến phía sau hậu viện, từ phòng bếp đến nhà kho, xem xét tỉ mỉ không bỏ sót nơi nào, vừa đi vừa cùng Cừu Cửu Nương bàn bạc sẽ bày biện bố trí thế nào, về sau mời đầu bếp tiểu nhị tới sẽ ở nơi nào, chỗ nào cần trát vữa sửa tường lại lần nữa, còn những bàn ghế nào có thể sử dụng, kết cấu lầu hai có hay không cần sửa lại hay không..vv..

Bọn họ đi dạo xung quanh. Tiền viện thì ra sức chặt, không bao lâu, dưới sự hợp lực của mọi người, cái cây kia từ từ đổ xuống, rầm một tiếng ngả trên mặt đất, chỉ còn lại một đoạn gốc.

Cây long não này tính tuổi đã hơn trăm năm, diện tích cành tán tự nhiên không nhỏ. Mọi người tiêu hao không ít công sức thu dọn lại, sau đó bất kể cành lá thân cây đều gom lại hết, dành ra một bãi đất trống, tưới dầu trẩu rồi châm lửa đốt. Theo cột khỏi cuồn cuộn không dứt, nhanh chóng khiến cho rất nhiều người phía ngoài chú ý tới.

Đây cũng là điều Tiểu Ngư và Đinh Triệt mong muốn, đợi đến lúc người đông hơn, Tiểu Ngư liền theo như biện pháp hai người đã bàn tính xong từ hôm qua, cười khanh khách đi ra ngoài gặp mọi người, lấy tư cách chủ nhân mới ra giải thích cây này có tà khí, làm cho phong thủy nhà cửa không tốt, cho nên phải chặt cây thiêu hủy mới có thể hóa giải vận rủi, cầu gia đình được bình an, việc làm ăn thịnh vượng.

Sau đó, nàng nhân cơ hội tuyên bố hơn nửa tháng sau nơi đây sẽ khai trương quán ăn, đến lúc đó hoan nghênh mọi người đại giá quang lâm..vv.. Lợi dụng trọn vẹn sự kiện này để đẩy mạnh làm một buổi quảng cáo miễn phí, đầu tiên tiêu trừ cảm giác sợ hãi của người dân đối với khu nhà ma này. Về phần sau này việc làm ăn có thể tốt lên không, thì phải xem quán ăn kinh doanh cụ thể thế nào. Cột khói lớn hấp dẫn người dân, đương nhiên cũng đưa tới sự chú ý của quan phủ, nhưng Tiểu Ngư sớm đã chuẩn bị tốt giấy tờ nhà đất, tiêu phí một chút bạc, liền đem người quan phủ yên lành đuổi đi.

Chặt cây, thiêu hủy, đem tro tàn mang ra ngoài thành chôn lấp, lại còn phải thu dọn tro bụi đầy sân, vì nước giếng tạm thời không thể sử dụng, nước dùng đều phải lấy từ ngoài hồ gánh vào, cô bé Vân Anh mới năm tuổi cũng hỗ trợ lau bàn, mọi người mất công sức cả một ngày đêm mới chỉnh lý xong xuôi qua loa lầu trước viện sau một lần, ai nấy đều rất mệt mỏi.

Những lúc này, Đinh Triệt cùng Tiểu Ngư đều bận rộn, tuy rằng vẫn thường có thể nhìn thấy nhau, nhưng một là Tiểu Ngư muốn trừng phạt hắn một hồi, hai là còn có rất nhiều người xung quanh, Đinh Triệt không tìm được chút cơ hội nào ở riêng với Tiểu Ngư cả. Thỉnh thoảng hắn len lén nháy mắt ra hiệu cho nàng, Tiểu Ngư cũng cố ý làm bộ như không phát hiện, khiến cho người nào đó hết sức thất bại, suýt nữa hóa thân thành oán nam. Hắn thật muốn giở thủ đoạn tạo cơ hội một chút, lại sợ giai nhân tức giận thật sự không thèm để ý tới hắn nữa, chỉ đành tạm thời nhẫn nại, dùng lao động tay chân để xua đi thời gian dài dằng dặc.

May mắn công việc rồi cũng xong xuôi, chớp mắt đã một ngày qua đi, đã đến thời khắc hoàng hôn.

Phạm Thông hẹn rõ với thợ thời gian làm việc ngày mai xong xuôi, sau đó mời mọi người về nhà cùng ăn cơm, Đinh Triệt đương nhiên cũng ở trong danh sách khách mời.

Về đến nhà, cánh đàn ông đều tự giác đi tẩy rửa, Tiểu Ngư và Cừu Cửu Nương rửa tay chân xong, lại không ngừng chân vào bếp hỗ trợ. Cừu Cửu Nương vì chăm chỉ, còn Tiểu Ngư thì vừa lúc vào phòng đóng cửa, người nào đó rốt cuộc tìm được một cơ hội, khổ sở thuyết phục yêu cầu tưởng thưởng một ngày đêm, khiến nàng sợ đến mức chạy xa ngay lập tức.

Bốn người phụ nữ cùng làm cơm, hiệu suất đương nhiên cao, rất nhanh liền bưng ra bàn cơm tối thịnh soạn.

Bữa tiệc vui vẻ kết thúc, Tiểu Ngư sai Xuân Yến và Kim Linh dọn bàn ăn, lại cầm giấy bút, ngay trong phòng khách mở hội nghị, trước tiên trình bày quan điểm ý kiến của mình về việc kinh doanh quán ăn này, sau đó hy vọng mọi người cùng góp trí góp sức hoàn thiện. Phạm Bạch Thái và Nhạc Du cùng làm thư ký ghi lại tỉ mỉ rõ ràng, chính bản thân nàng bất cứ lúc nào cũng có thể ghi lại những điểm quan trọng và những ý tưởng sáng tạo.

Đây là lần đầu tiên nàng mở quán ăn, trong đầu mặc dù có nhiều tri thức kinh doanh tiên tiến hơn so với thời đại này, nhưng dù sao đều là trên lý thuyết, nếu không thể nhập gia tùy tục, thật sự thiết thực dung nhập thời đại này, thì cho dù có kế hoạch tốt đến đâu cũng chỉ là phế vật rác rưởi không đáng một xu.

Bởi vậy những điều cần bàn bạc rất nhiều, rất nhiều những điều Tiểu Ngư nói mọi người không thể hiểu rõ ngay, cần giải thích rõ ràng, hơn nữa người này một câu người kia một câu, hội nghị quả thực kéo dài không dứt.

Đợi đến khi Tiểu Ngư rốt cuộc tuyên bố cuộc họp ngừng lại, mọi người ai nấy đều đã bận rộn một ngày trời, gương mặt đều hiện ra vẻ mệt mỏi.

Sau đó, Đinh Triệt mở miệng cáo từ trước, còn mẹ con họ Cừu thì nghe theo Tiểu Ngư nói dù sao ngày mai cũng sẽ cùng đi đến thu dọn quán mới, mà tạm thời ngủ lại nhà họ Phạm.

Xuân Yến đã chuẩn bị nước nóng, tắm rửa tẩy đi mồ hôi và mệt mỏi cả một ngày trời xong, Tiểu Ngư vừa lau mái tóc ướt át, vừa thấp thỏm bất an đi về căn gác của mình.

Nhớ đến ánh nhìn thoáng lúc rời đi của Đinh Triệt, Tiểu Ngư trăm phần trăm xác định hắn nhất định sẽ như lần trước quay lại, trong lòng không khỏi có chút xấu hổ, lại có chút chờ mong. Nhưng nàng đã tắm xong, Xuân Yến đã thu dọn phòng tắm, nàng không còn lý do gì để trì hoãn về phòng của mình. Vì vậy, dùng dằng một hồi, Tiểu Ngư rốt cuộc bất chấp mà một mình bước chân lên cầu thang.


Đi tới trước cửa phòng, bên trong đã được Xuân Yến châm nến thắp, Tiểu Ngư vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên trong, lại không phát hiện chút khác lạ gì, không khỏi có chút nghi hoặc, lẽ nào hắn chưa tới? Trong lòng hoài nghi, Tiểu Ngư cẩn thận đẩy cửa phòng, tùy thời cảnh giác miễn cho bị đánh lén, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả, trong phòng không có ai, chỉ có một mình nàng.

Xác định chắc chắn trong phòng không có người nào ẩn núp, Tiểu Ngư thở phào một cái, nhưng lại có chút thất lạc khó hiểu trong lòng.

Đổi một cái khăn khô khác, Tiểu Ngư lững thững bước tới ban công.

Nhìn bóng đêm sâu thẳm, mảnh trăng cong cong lờ mờ khuất sau làn mây đen sẫm, nàng vừa chậm rãi lau tóc, để cho gió đêm thổi hong phần nào, vừa đoán thầm, người nào đó rốt cuộc có đến hay không?

Dưới lầu Xuân Yến đã nhanh chóng thu dọn xong phòng tắm, đem y phục bẩn của nàng về phòng, không bao lâu, đèn ở các phòng của mọi người cũng lần lượt tắt hết. Tóc cũng đã khô gần hết, nhưng bốn phía lại không chút động tĩnh.

Tiểu Ngư mím môi một chút, quay người lại vào trong, đóng cửa sổ, quyết định không quản người nào đó đến hay không nữa. Nàng cũng không thể vì trong lòng thấp thỏm mà đợi hắn cả một đêm đúng không? Hoặc có lẽ người này chí ít còn chút quân tử nhỉ? Dù sao cũng là người xuất thân danh môn, không đến mức thật sự nửa đêm xông vào khuê phòng nữ tử chứ? Nếu là vậy, nàng nhất định sẽ cho gã đăng đồ tử này một trận giáo huấn.

Hạ quyết tâm xong, Tiểu Ngư liền tắt đèn lên giường ngủ, mới đầu còn có chút trằn trọc, dần dần, cơn buồn ngủ rốt cuộc kéo tới.